CHƯƠNG 505: CHẲNG PHẢI ĐANG HẠ NHỤC EM SAO?
CHƯƠNG 505: CHẲNG PHẢI ĐANG HẠ NHỤC EM SAO?
Cảnh Liêm Uy cầm chiếc đầm liền vàng trong tay, đôi mắt phượng nhìn Ân Thiên Thiên căm chú, trong phút chốc trở nên nguy hiểm, Ân Thiên Thiên không khỏi cảm thấy kích động muốn lùi về sau.
Cảnh Liêm Uy chậm rãi đến gần Ân Thiên Thiên, giọng nói của Cảnh Liêm Uy khàn khàn: “Thiên Thiên, chẳng qua anh chỉ muốn em thay đồ mà thôi, em nói anh nghe xem vì sao em bị bài xích như thế?”
Cảnh Liêm Uy vừa mới dứt lời đã đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên, chiếc đầm vàng nằm vắt vẻo trên cánh tay anh, trông có vẻ yếu ớt và nhợt nhạt tựa như người phụ nữ trước mặt anh vậy, vốn không hề có sức phản kháng, đôi mắt phượng của anh dán chặt vào người cô, Cảnh Liêm Uy vươn tay tháo từng cái nút áo ra: “Rõ ràng là em biết anh không hề có ý nhục mạ em, nhưng anh cũng không thể không chịu nổi trên quần áo của em có lưu lại mùi của người đàn ông khác, cho dù là Đổng Khánh hay ai khác…”
Một nút…
Hai nút…
Ba nút…
Ân Thiên Thiên cảm thấy không khí lạnh bên ngoài đang phả vào người cô, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột làm cô không khỏi nổi da gà, cô nhìn người đàn ông ấy chằm chằm, lúc chuẩn bị tháo đến chiếc nút cuối cùng, cơ thể cô không khỏi run rẩy, cô cất tiếng hỏi anh: “Cảnh Liêm Uy, anh nói làm vậy không phải là hạ nhục em à? Vậy thì anh nói cho em biết, bây giờ anh đang làm gì đấy?”
Bàn tay cởi nút áo của anh khựng lại, Cảnh Liêm Uy không nói gì.
Có một vài chuyện, anh không dám mở miệng, cũng không dám thừa nhận.
Trên đời này, trước giờ chưa có thứ gì làm cho anh sợ hãi, chỉ có điều anh lại không mở miệng nổi.
Cảnh Liêm Uy khựng lại hai giây, cuối cùng vẫn cởi chiếc nút áo cuối cùng của cô ra, chiếc áo sơ mi trắng vắt vẻo trên người cô. Hễ bất cẩn một chút thôi sẽ lộ hết ra ngay, nhưng cô không hề nhúc nhích, dù gì bây giờ cô đang ở trong phòng thử đồ, dù gì trước mặt cô cũng chỉ có anh mà thôi, nhưng dù là thế, trong lòng cô cũng dậy lên nỗi nhục nhã không gì sánh bằng!
Cô hết sức phản kháng lại hành động này, nhưng lại không làm được gì cả!
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt nhập nhèm nước lên nhìn anh, đôi môi cô mấp máy rồi nói: “Cảnh Liêm Uy, anh thật sự phải làm như vậy à? Anh…không hề quan tâm đến cảm giác của em chút nào sao?”
Anh ấy thật sự phải hạ nhục mình bằng cách này hay sao?
Nhưng cô thật sự không thể chấp nhận nổi chuyện này…
Sao anh có thể nghi ngờ cô, không tin tưởng cô, còn hạ nhục cô như thế nữa chứ?
Cảnh Liêm Uy tạm ngừng tay rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, nói một cách nhẹ nhàng: “Thiên Thiên, thay đồ đi em, chúng ta có thể xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì…”
Câu nói này là Ân Thiên Thiên không khỏi bật cười, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, chỉ có điều vào lúc bây giờ, người đàn ông luôn sợ nhìn thấy nước mắt của cô ấy chỉ đứng im.
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên không khỏi bật cười, cô vừa khóc lại vừa cười, cơ thể không khỏi run rẩy, cô vươn tay kéo chiếc áo đang che chắn người mình xuóng, rồi vừa khóc vừa ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ha ha, Cảnh Liêm Uy…”
Cảm giác đau lòng nảy lên trong lòng cô, Cảnh Liêm Uy muốn ôm cô rồi nói với cô rằng, chúng ta không đổi nữa, chúng ta về nhà, chúng ta sẽ vui vẻ sống chung với nhau…
Nhưng lần nào anh muốn làm như thế, nhưng nhìn thấy bộ đồ trên người cô, thậm chí anh sẽ cảm thấy một cách biến thái rằng mùi hương của Đổng Khánh trên bộ đồ này quá nồng, nồng đến nỗi anh chỉ có thể ngửi thấy mùi hương này mà thôi! Thế là, cảm giác thương xót trong lòng anh lại bị ngăn lại…
“Cảnh Liêm Uy, anh phải đối xử với em như vậy hay sao?” Cô vẫn còn đang hy vọng, hy vọng anh nói lời xin lỗi với cô, hy vọng anh ôm cô vào lòng an ủi, nhưng đã đến nước này mà anh vẫn tùy tính như vậy, trong lòng Ân Thiên Thiên thấy vô cùng thê lương: “Ép em thay quần áo là vì bộ đồ này đã từng bị người đàn ông khác đụng vào à? Rốt cuộc anh muốn thế nào mới…”
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Cảnh Liêm Uy thò tay vào túi lấy điện thoại ra, lúc hai chữ ‘Đổng Khánh’ đập vào tầm mắt, gương mặt Cảnh Liêm Uy sa sầm, nhưng rốt cuộc vẫn nhìn Ân Thiên Thiên rồi bắt máy.
“Alo?” Chỉ một chữ thôi đã mang đầy tính uy hiếp.
Ân Thiên Thiên quay đầu đi không muốn nhìn anh nữa, chỉ có điều cô không kiềm chế nổi mà để nước mắt tuôn rơi, bàn tay nhỏ nhắn thẫn thờ níu lấy góc áo một hồi lâu, cô ráng suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề xuất phát ở đâu?
“Cảnh Liêm Uy, anh đừng có buồn cười như thế!” Đổng Khánh tức giận thét lên trong điện thoại, giọng nói của anh ta chứa chan sự quan tâm Ân Thiên Thiên, chỉ có điều sự quan tâm lại không đúng lúc: “Tôi nói cho anh nghe, nếu như anh làm gì Ân Thiên Thiên thì cho dù tôi có mất đi tất thảy mọi thứ cũng phải giành cô ấy về!”
Giọng nói của Đổng Khánh không lớn, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng anh ta đang nói gì.
Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Cảnh Liêm Uy, không ngờ lại thấy anh cụp mắt nhếch môi, trông có vẻ rất đáng sợ, khiến cho người khác phải rùng mình.
Đổng Khánh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều không muốn nghe nữa, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nở nụ cười nguy hiểm, trước giờ cô chưa từng thấy ánh mắt lạnh lùng đó của anh, đột nhiên Ân Thiên Thiên lại có cảm giác kích động muốn bỏ chạy, nhưng cô lại không nhúc nhích nổi trước ánh mắt của anh…
Bàn tay níu góc áo càng lúc càng mạnh, nhưng cô không ngờ hành động trong vô thức của mình lại làm Cảnh Liêm Uy kích động!
“Cảnh Liêm Uy! Nếu như anh không xuất hiện thì bây giờ Thiên Thiên đã cưới tôi rồi! Cả đời này anh cũng đừng hòng có cô ấy! Tôi cảnh cáo anh…” Cảnh Liêm Uy bỏ điện thoại ra, giọng nói của anh ta vang vọng trong bầu không gian yên tĩnh, đột nhiên Ân Thiên Thiên cảm thấy căng thẳng, không không khỏi nhíu mày, hoàn toàn không ngờ rằng Đổng Khánh lại nói như thế: “Cảnh Liêm Uy, tôi sẽ đợi, đợi anh và cô ấy ly hôn!”
Bốp!
Vẫn còn chưa nói dứt lời, Cảnh Liêm Uy đã ném mạnh điện thoại lên tường, trong phút chốc điện thoại đã nát thành bốn năm mảnh, màn hình sắc nhọn và mảnh nhỏ ghim vào trong lòng bàn của anh, máu nhanh chóng ứa ra, Ân Thiên Thiên gần như muốn đến gần nhìn tay anh trong vô thức, ánh mắt cô lộ ra sự quan tâm trong vô thức…
Cảnh Liêm Uy dần trở nên lạnh lùng, trông anh rất đỗi đáng sợ, ngăn cản hành động của Ân Thiên Thiên lại.
“Ân Thiên Thiên, hỏi em lần cuối cùng, em muốn tự thay đồ hay muốn anh giúp em thay, Cảnh Liêm Uy nắm lấy váy cô, tay còn lại chống lên trường, máu tươi chảy ra men theo cổ tay chảy xuống quần áo của anh, nhanh chóng làm ướt đẫm một mảng.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, trong giây phút đó cô đột nhiên cảm thấy mình không quen người đàn ông này, trông anh còn xa lạ hơn cả lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trong lòng cô không khỏi hụt hẫng…
Cảnh Liêm Uy…
Tại sao?
Chỉ có điều suy nghĩ ấy chỉ xuất hiện trong đầu cô chưa đến hai giây mà thôi, chưa kịp đợi Ân Thiên Thiên trả lời, Cảnh Liêm Uy đã suy sụp tinh thần, sự im lặng của cô đã phá tan đi tất cả lý trí của anh, anh tiến sát đến bên cạnh cô, dứt khoát vươn tay kéo chiếc áo trước ngực cô, thẳng tay xé nó ra…
Roẹt…
Âm thanh chói tai ấy vang lên bên tai Ân Thiên Thiên, vốn dĩ cô không khỏe bằng Cảnh Liêm Uy, hoàn toàn không chịu đựng nổi, vào lúc không khí lạnh liên tục phả vào người, cô vẫn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt mình, kỳ quặc đến thế!
Cô cứ nghĩ rằng cho dù anh muốn thay đồ cho cô cũng sẽ dịu dàng và chậm rãi, không thô bạo như thế, nào ngờ thực tế chứng minh cô sai rồi, sai một cách lạ thường!
Âm thanh chói tai ấy vang vọng, Ân Thiên Thiên không khỏi run rẩy, gương mặt trắng bệch, bàn tay nhỏ nhắn duỗi xuôi bên thân, để mặc cho cô thể của mình lộ ra trước mặt anh, nhìn chiếc áo bị anh xé rách nằm lông lốc một bên, chiếc áo rách đó giống hệt như cô vậy…
Nhếch nhác và bất lực…
Những giọt nước mắt không khỏi chảy xuống.
Ân Thiên Thiên cảm thấy nhục nhã, một nỗi nhục chưa từng gặp bao giờ, còn khó chịu hơn cả lúc trước nữa!
Sau khi xé chiếc áo, Cảnh Liêm Uy không buồn nhìn cô mà chỉ ngồi sụp xuống thay đầm cho cô, còn nhân viên bảo vệ và người phụ đứng bên ngoài nghe thấy âm thanh đó đều không khỏi khẽ liếc mắt nhìn nhau, rồi muốn đi vào trong vô thức, bàn tay họ đặt lên nắm đấm cửa rồi nhẹ giọng hỏi: “Cậu ba, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ…”
“Không được phép vào đây!”
Sau tiếng gầm, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh!
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi xổm trước mặt mình, nhìn bàn tay đặt trên dây kéo chiếc vày, cô khóc nghẹn, gần như hàm răng đang cắn trên môi nhiễm vết máu tươi…
Người đứng bên ngoài bị ngăn cản, nhân viên và người phụ rách đều quay lưng đi ra ngoài, nhanh chóng ngừng tiếp khách, đóng cửa hết mọi gian hàng, để lại không gian riêng tư cho bọn họ, không ai được phép quấy rầy, khiến cho chuyện này chìm đi trong một khoảng thời gian ngắn, xét trên phương diện nào đó thì đúng là đã chặn lại không ít…
Sau khi quát lên, Cảnh Liêm Uy cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa váy áo cho cô.
Cuối cùng Ân Thiên Thiên mở miệng hỏi anh: “Cảnh Liêm Uy, anh chắc chắn rằng mình muốn làm như thế này à?”
Bàn tay đang kéo dây khóa của anh khựng lại, Cảnh Liêm Uy không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng đáp lại cô: “Thiên Thiên, anh đã cho em cơ hội rồi!”
Sau khi nói dứt lời, Cảnh Liêm Uy lại tiếp tục hành động của mình…
Máu trong bàn tay của anh nhiễm ướt sơ mi trắng của cô, cũng làm ướt áo sơ mi trắng của cô, Ân Thiên Thiên nghe câu trả lời của anh xong bèn ngẩng đầu vừa cười vừa khóc, lúc chiếc váy của mình sắp bị anh lột ra, cuối cùng cô cũng chặn tay anh lại, nghẹn ngào nói: “Để em tự làm, để em tự thay…”
Chỉ một câu nói đã làm cho hai người cùng im lặng.
Bàn tay cứng đờ của Cảnh Liêm Uy đặt trên váy của cô một hồi lâu, lâu đến mức bàn tay của Ân Thiên Thiên đã lạnh, Cảnh Liêm Uy mới rút tay mình về, Ân Thiên Thiên giữ chặt váy của mình, gương mặt đầm đìa nước mắt…
Cô không muốn bị hạ nhục như thế, cô không muốn bị nghi kị như thế, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng vô tình của anh…
Tất cả tất cả mọi thứ, cô đều không muốn nhìn thấy…