Danh Gia Hào Môn

Chương 492: Chap-492




CHƯƠNG 492: CÁCH NGHĨ CỦA ĐỔNG KHÁNH VÀ ĐÀO NINH

CHƯƠNG 492: CÁCH NGHĨ CỦA ĐỔNG KHÁNH VÀ ĐÀO NINH

Từ sau khi Cảnh Liêm Uy nói muốn cùng cô đến Anh, Ân Thiên Thiên đều không quá tin chuyện này, tóm lại cảm thấy không có khả năng, cho dù nhà họ Đổng mời anh đến đó, nhưng công việc của Cảnh Liêm Uy không nói, nhà họ Cảnh bên này cho dù phải đi, cũng sẽ không phải là anh đi?

Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước không sợ anh đánh nhau với Đổng Khánh sao?

Nhà họ Đổng đây là khiêu khích, đã biết chưa?

Vì thế, Ân Thiên Thiên lúc đó không có lưu tâm với những gì Cảnh Liêm Uy đã nói, chỉ bình yên trải qua những ngày tháng tiếp theo, mãi đến khi Cảnh Liêm Uy hứa dẫn cô và Cảnh Nhan Hi đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.

Buổi sáng, Cảnh Nhan Hi sử dụng hết 18 võ nghệ, sống chết cũng không chịu đi kiểm tra sức khỏe!

Cảnh Liêm Uy không dễ gì kéo được cô bé rời giường, còn bị Cảnh Nhan Hi ‘ghét bỏ’ một hồi, ai biết mới mở mắt lại nhận được điện thoại của Đào Ninh, không do dự nhân lúc anh không chú mà xoay người chuồng đi, Cảnh Liêm Uy bỗng cảm thấy trong lòng có một cỗ hỏa khí đang thiêu đốt, nhưng lại không lỡ mắng, không lỡ đánh...

Cuối cùng, Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ có thể dẫn Cảnh Nhan Hi đi kiểm tra trước.

Trên người, Cảnh Nhan Hi gọi điện cho Ân Thiên Thiên, giọng nói hết sức đáng thương!

“mẹ! mẹ sao có thể vứt con bản thân đi chạy mất chứ! Nhan Hi cũng không muốn kiểm tra sức khỏe!” Ân Thiên Thiên gần như có thể tưởng tượng dáng vẻ mếu máo đáng yêu của Cảnh Nhan Hi, gương mặt chắc chắn nhăn nhó, tức không thôi, quả nhiên, một giây sau Cảnh Nhan Hi nháo trong điện thoại: “mẹ mẹ! Con còn phải là con ruột của mẹ không? Có mẹ nào lừa con gái như thế không? Hử?”

Vừa chạy sang chỗ Đào Ninh, Ân Thiên Thiên vừa nói xin lỗi: “Bảo bối, xin lỗi, mẹ thật sự có việc vào lúc này, bên chỗ dì Đào Ninh của con xảy ra ít vấn đề, mẹ phải đến đó giúp, không phải mẹ cố ý bỏ lại bảo bối, bảo bối đừng tức giận.”

“Hừ!” Cô bé cực kỳ không vui, ngồi ở ghế chiếc xe Range Rover mà bực tức với Ân Thiên Thiên: “mẹ, mẹ thật xấu! mẹ xấu giống như ba! Hai người rõ ràng biết Nhan Hi sợ tiêm, nhưng vẫn mang con đến bệnh viện, thật đáng ghét! mẹ trốn đi chơi với dì Đào Ninh cũng không gọi con, đáng ghét đáng ghét...”

Nhưng cô bé này, trong miệng không ngừng nói ‘đáng ghét’, nhất quyết không chịu tắt máy, cứ tiếp tục làu bàu như thế, cuối cùng nói nhỏ với Ân Thiên Thiên: “mẹ, lát nữa Nhan Hi về, mẹ phải thổi phù phù cho Nhan Hi nha, nếu không tay của Nhan Hi sẽ rất đau rất đau...”

Ân Thiên Thiên nghe thấy lời này của Cảnh Nhan Hi, trái tim lập tức hóa thành nước, đau lòng không thôi.

“Được, Nhan Hi ngoan ngoãn đi kiểm tra sức khỏe với ba, mẹ giải quyết xong bên này sớm, mẹ sẽ đến đón.” Ân Thiên Thiên khẽ nói, mỗi lần nói chuyện với Cảnh Nhan Hi, giọng nói bất giác nhẹ nhàng lại: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời của ba, biết chưa?”

“Ừm.” Ngoan ngoãn đáp, Cảnh Nhan Hi lén lút ngước mắt nhìn sang ba từ đầu đến cuối đều trầm mặc, dè dặt nói Ân Thiên Thiên: “mẹ, ba hình như không vui, mẹ nhớ dỗ ba, ba tức giận sẽ rất đáng sợ...”

Ân Thiên Thiên gật đầu đáp ứng, trong đầu lại tràn ngập dáng vẻ tức giận của Cảnh Liêm Uy.

Gần như, sau khi cô về anh chưa từng thấy anh tức giận, không biết lần này có giận hay không?

Cô cũng không biết bản thân như thế này có chút không tốt, nhưng không phải cô không muốn đi kiểm tra, mà là cuộc điện thoại của Đào Ninh bên đó xảy đột ngột, cô thật sự không phải cố ý, nhưng bây giờ nói nữa cũng không có tác dụng, cho nên chỉ có thể đợi khi về, cố gắng dỗ anh, cô không muốn trước khi rời khỏi thành phố T còn cãi nhau với Cảnh Liêm Uy...

Đào Hinh mặc dù đã làm hòa với Cảnh Liêm Bình rồi, nhưng từ đầu đến cuối không có ở bên Cảnh Liêm Bình.

Đến dưới khu chung cư nhỏ của Đào Ninh, Ân Thiên Thiên nhíu mày đi lên, bây giờ cô rất sợ nhận được điện thoại của Đào Ninh, sợ cô ấy nói với mình về chuyện của Đổng Khánh...

“Thiên Thiên, cậu cuối cùng cũng đến rồi!” Vừa bước vào, Đào Ninh không khỏi thở phào.

“Làm sao rồi?” Ân Thiên Thiên vừa thay đôi dép đi vào trong, trong lòng còn có vô số vấn đề nên không có mở miệng, giây tiếp theo nói không lên tiếng, ánh mắt sững ngờ nhìn người đàn ông trên sô pha nhà Đào Ninh.

Anh ta không phải nên ở Anh sao?

Đã nói sắp có vị hôn thê rồi, bây giờ lại ở chỗ này.

Thậm chí, trông rõ hơi nhếch nhác.

“Thiên Thiên.” Nhìn thấy Ân Thiên Thiên đến, Đổng Khánh từ ghế sô pha đứng dậy, ánh mắt nóng rực nhìn cô, ánh mắt đó Ân Thiên Thiên thấy rất quen thuộc, 4 năm ở đại học T, cô không ít lần bắt gặp ánh mắt như thế này của Đổng Khánh, chỉ là cô cho rằng chỉ cần bản thân lờ đi thì chuyện này sẽ qua đi, lại không ngờ đến nay từ đầu chí cuối không có bỏ qua, bước lên một bước, cơ thể của Đổng Khanh hơi lảo đảo, khẽ gọi: “Thiên Thiên, tôi...”

Lời còn chưa nói hết, Đào Ninh từ bên cạnh Ân Thiên Thiên đi qua vừa đi vừa bất lực nói: “Anh ta hôm nay sáng sớm tìm đến, đứng trước cửa nhà tớ suýt nữa dọa chết tớ, sau đó, tên bệnh này...”

Nhớ đến bệnh, Ân Thiên Thiên khó tránh có một chút phản ứng.

Dù sao người giống như Đổng Khánh hồi đại học cực thích vận động, sau khi xảy ra chuyện thì không có luyện tập được, giống như một người khỏe mạnh bỗng một ngày mắc bệnh sẽ trở nên rất yếu ớt, trong vô thức, Ân Thiên Thiên cũng bước tới đỡ lấy Đổng Khánh, khi tiếp xúc với cơ thể của anh ta, Ân Thiên Thiên bèn cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng qua lớp quần áo...

“Sao lại nóng như vậy? Bị sốt rồi sao?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, hoàn toàn không hiểu sự tình thế nào biến thành như thế này, nhưng cũng rõ ràng, chuyện quan trọng bây giờ là cơ thể của Đổng Khánh, vội vàng quay sang hỏi Đào Ninh: “Cậu ấy uống thuốc chưa?”

Đào Ninh bất lực lắc đầu, nói: “Anh ta nói anh ta không sao, không muốn uống thuốc.”

Nói xong, Đào Ninh rất tự giác đưa thuốc vào trong tay Ân Thiên Thiên, cũng đưa cho cô ly nước, còn mình thì ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn.

Cô ấy không phải đứa ngốc, tình cảm giữa Ân Thiên Thiên và cảnh Liêm Uy tốt như vậy, hai người chưa ly hôn còn có một đứa con, huống chi bây giờ gia đình người thân đều chúc phúc, cho dù cô ấy cảm thấy Đổng Khánh thích Cảnh Liêm Uy thích hợp với Ân Thiên Thiên hơn, cô ấy cũng sẽ không làm ra chuyện gì để Ân Thiên Thiên phải khó xử, cho dù không có mở miệng, cô ấy cũng sẽ vứt lại hai người Ân Thiên Thiên và Đổng Khánh ở riêng với nhau.

Có vài chuyện, sợ nhất chính là đuổi hình bắt bóng, điểm này cô ấy và Ân Thiên Thiên hiểu rất kỹ.

Để thuốc và nước vào trong tay cho Đổng Khánh, kêu anh ta ngồi xuống ghế sô pha, Ân Thiên Thiên lông mày hơi cau lại: “Đổng Khánh, uống thuốc đi.”

Trong lời nói toát ra một chút không vui.

Đổng Khánh ngoan ngoãn chìa bàn tay của mình cầm lấy thuốc, ánh mắt từ đầu chí cuộc không có rời khỏi trên người cô.

Rõ ràng mới mấy hôm không gặp, nhưng anh ta cảm nhận được bản thân dường như rất lâu không có gặp được cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều hận không để khắc cô vào trong xương tủy!

Nụ cười chua xót trên môi, Đổng Khánh nhíu mày nhìn những viên thuốc trong tay, nhưng vẫn ngửa đầu uống, tùy ý uống một ngụm nước rồi đưa ly nước cho Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Tớ không phải cố ý.”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh ta, một lúc sau cũng không lên tiếng.

Đào Ninh đưa tay cầm một quyển tạp chí nhàn nhã xem, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của bọn họ, không hề có ý rời khỏi, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.

Một lúc sau, Ân Thiên Thiên khẽ mở miệng nói: “Đổng Khánh, quảng cáo đó của nhà họ Đổng, tôi có thể cho Đào Ninh phụ trách không? Cậu biết, cô ấy càng có kinh nghiệm hơn tôi?”

Câu đầu tiên, mở miệng chính là công việc.

Trong lòng Đổng Khánh lúc này ám ảnh rất lớn, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô, nói: “Nếu như cậu cảm thấy làm không vui, có thể, tôi trước nay đều tôn trọng cậu, cậu biết mà.”

Ân Thiên Thiên khóe môi động đậy nhưng lại nói không lên lời, chỉ đành cụp mắt hỏi tiếp: “Nhà họ Đổng mời Cảnh Liêm Uy, là ý của cậu hay là ý của người nhà họ Đổng?”

Má bất giác có hơi đỏ, Đổng Khánh nhẫn nại cảm giác khô khốc trong giọng nói, khẽ trả lời: “Ý của nhà họ Đổng, chuyện này tôi cũng vừa rồi được biết.”

Khẽ gật đầu, Ân Thiên Thiên thể hiện mình đã biết rồi.

Giữa hai người đột nhiên rơi vào khoảng trầm lặng, khiến Đào Ninh không nhịn được ngước mắt nhìn trộm bọn họ, Đổng Khánh nhìn Ân Thiên Thiên mà không có chút cảm giác nào, ngược lại Ân Thiên Thiên không dễ gì tốn công tốn sức làm việc tốt, nhìn Đổng Khánh mà mở miệng: “Đổng Khánh, tớ có thể xem hành vi của cậu từ trước đến giờ là, cậu từ đầu chí cuối chưa từ bỏ tớ đúng không?

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Đổng Khánh, cái toát ra chính là sự chân thành và quyết tâm.

Có vài việc, cô không muốn dây dưa quá lâu như vậy, nếu bây giờ có cơ hội, vậy thì phải nói rõ ra.

Nhìn Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh gật đầu chắc chắn, trước đó thấy Ân Thiên Thiên muốn mở miệng nói chuyện, ngón tay còn nóng hổi không chút do dự đưa ra chặn cánh môi của cô, độ ấm trên ngón tay đem lại gần như khiến anh ta si mê, ngây ngốc nhìn tay của mình, sững sờ thu hồi tay của mình lại, sau khi trầm mặc 2 giây Đổng Khánh mới mở miệng.

“Thiên Thiên, tớ thích cậu 10 năm, từ khoảnh khắc cậu bước vào cổng trường đại học thì tớ đã thích cậu, đây không phải là bí mật, cả thành phố T đều biết tâm tư của Đồng Khánh.” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở của Đổng Khánh rõ ràng rất nóng, cơ thể của mình ngã trên sô pha, Đổng Khánh thấy cô ta nói: “Tớ từng thử nhưng trước giờ không giấu được tâm tư của mình, nhưng bên cạnh cậu khi đó đã có một Hướng Thực, tớ nghĩ, nếu như anh ta đối xử tốt với cậu là được rồi, nhưng gần tốt nghiệp, tớ nhận được tin, Hướng Thực kết hôn với em gái cậu, mà cậu, vậy mà tùy ý tìm một người đàn ông tiến hành kết hôn chớp nhoáng...”

Ân Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta, không có cắt ngang lời nói của anh ta, yên lặng nghe.

Có lẽ, qua ngày hôm nay, rất nhiều chuyện đều sẽ khác đi.

“Tớ lúc đó nghĩ, rốt cuộc tớ đã làm không tốt ở chỗ nào? Vào lúc cậu bất lực nhất, thà tìm một người đàn ông cậu cái gì cũng không biết gả cho anh ta, cũng không nguyện ý đến tìm tớ thương lượng...” Nói rồi, khóe môi của Đổng Khánh cong lên, nở một nụ cười tự giễu, mấy năm nay vấn đề này suýt chút nữa bức chết anh ta, hoàn toàn không hiểu Ân Thiên Thiên khi đó tại sao lại dám gả cho một người đàn ông mà cô cái gì cũng không biết chứ: “Cho nên, sau này tớ tỏ tình với cậu, lần đầu tiên thổ lộ tâm của tớ trước mặt cậu, nhưng cậu lại không chút do dự mà từ chối, lúc đó tớ hiểu được, cậu thật sự không có chút tình cảm nào với tớ cả, về sau, ở trong hôn lễ của cậu với Cảnh Liêm Uy, tớ rất cố gắng rất cố gắng không quan tâm tin tức của cậu nữa, rất cố gắng rất cố gắng không nhớ nhung cậu nữa, rất cố gắng rất cố gắng để bản thân trở về vị trí bạn bè...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.