CHƯƠNG 484: ĐƯA EM VỀ M THÀNH
CHƯƠNG 484: ĐƯA EM VỀ M THÀNH
Vụ tai nạn xe bất ngờ xảy ra khiến hiện trường trở nên hỗn loạn, trời không ngừng đổ mưa, khiến cả hiện trường xảy ra vụ án ướt đẫm, ngấm dần với máu của bệnh nhân ướt cả một khoảng lớn, trông rất đáng sợ….
Trên mặt đất thoang thoảng mùi máu tanh, Ân Thiên Thiên cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, người có chút không chịu được liền dựa vào lan can bên đường nôn ra, mùi tanh của máu cho dù ở dưới trời mưa vẫn rất nồng….
“Nhanh lên, bên này còn có người bị thương!” Trong đám đông có người hét lên, giọng nói rất rõ ràng.
Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn qua, chỉ nhìn thấy bác sĩ Liên mẫn mặc một chiếc áo màu nâu nhạt đang đứng bên cạnh nơi xảy ra tai nạn quay đầu qua lớn tiếng gọi, chỉ là hiện trường quá hỗn loạn, có người đi lên giúp đỡ nhưng cũng có người quay người rời đi, cho dù có người ở lại nhưng vẫn không đủ người giúp đỡ, vì vậy bây giờ cho dù Liên mẫn ở bên đó liên tục gọi người qua giúp đỡ, nhưng vẫn không có ai có thể rảnh tay để đi qua giúp đỡ….
Mà vấn đề lớn nhất chính là vì ở hiện trường cách chỗ Liên mẫn không xa liên tục phát ra những tiếng nổ nhỏ….
Lúc Ân Thiên Thiên nhìn thấy Liên mẫn, cảm giác đầu tiên chính là đầu óc trống rỗng, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.
Người phụ nữ kia cũng là một bác sĩ khoa ngoại, thậm chí nếu không ở bệnh viện hàng đầu như bệnh viện Nam Tự, cô ấy ở một bệnh viện khác hoàn toàn có thể kiểm soát một nửa thế giới, nhưng cô ấy vẫn ở lại bên cạnh Cảnh Liêm Uy.
“Nhanh lên, có ai giúp đỡ không, ở đây cần giúp đỡ!” Trong cơn mưa lớn, Liên mẫn lớn tiếng hét lên, quỳ bên cạnh một bệnh nhân cả người toàn là máu, không ngừng dùng kiến thức chuyên môn của mình giúp anh ta cầm máu, lông mày nhíu chặt nhưng lại không nhìn ra một chút sợ hãi và căng thẳng, miệng vẫn không ngừng an ủi bệnh nhân: “Anh sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi….”
Hít một hơi thật sâu, Ân Thiên Thiên chạy qua chỗ của Liên mẫn, mùi máu tanh ở trên người ngày càng nồng, Ân Thiên Thiên cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng chạy đến quỳ bên cạnh người bị thương, hỏi Liên mẫn: “Tôi có thể làm gì?”
Thấy Ân Thiên Thiên xuất hiện trước mặt mình, hình như Liên mẫn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Cô giữ chặt vết thương của anh ta, cố gắng ngăn chặn máu chảy ra, liên tục nói chuyện với anh ấy để anh ấy giữ được sự tỉnh táo đợi xe cứu thương đến….”
Nói xong, Liên mẫn quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy đến chỗ bệnh nhân bên cạnh.
Ân Thiên Thiên cũng không nhìn cô ta, chỉ cố gắng giữ chặt vết thương của người bị thương, liên tục nói chuyện với anh ta để anh ta giữ được sự tỉnh táo.
Thấy ý thức của người bị thương trước mặt mình ngày càng trở nên mơ hồ, cơ thể cũng không biết là do mưa làm bị ướt hay là vì mất máu quá nhiều mà dần lạnh đi, thậm chí ngày càng cứng….
Ân Thiên Thiên lo lắng ngẩng đầu lên hi vọng có thể gặp được một người có thể giúp đỡ được cô, nhưng lại không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn ở cách đó không xa đang quỳ xuống bên cạnh một bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng để xem tình hình vết thương, phối hợp và hiểu ngầm với nhau đã cứu được một sinh mệnh mong manh kia, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh….
Rõ ràng là một cảnh tượng rất thiêng liêng, nhưng trong lòng Ân Thiên Thiên lại vô cùng bài xích.
Cắn chặt môi, thu lại ánh mắt đang rơi trên người Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn nhìn thẳng vào chiếc xe cứu thương ở phía sau bọn họ đang từ từ đi đến, lớn tiếng hét với nhân viên cứu thương vừa mới mang cáng xuống: “Ở đây, nhanh lên, ở đây cần giúp đỡ!”
Một tiếng hét đã phá vỡ mọi sự im lặng, nhân viên cứu hộ vội vàng đi về phía Ân Thiên Thiên, ngay cả các bác sĩ ở phía sau cũng lao về phía trước tiếp nhận công việc của Ân Thiên Thiên, cả hiện trường đột nhiên là một thế giới của áo bluose trắng, trong thế giới chỉ có duy nhất màu đỏ không có màu nào có thể đẹp bằng….
Ánh mắt của cô cũng không rơi trên người Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn nữa, mặc dù Ân Thiên Thiên không phải là bác sĩ cũng không phải là y tá, nhưng trong khả năng cho phép cô vẫn có thể giúp đỡ được một chút, người bị thương ở hiện trường quá nhiều, nhưng xe cứu thương và nhân viên cứu hộ luôn luôn thiếu, mà cảnh sát giao thông và đội cứu hỏa ở bên kia cũng đã đến, cố gắng giải cứu những người bị mắc kẹt trong xe, hiện trường vô cùng hỗn loạn và căng thẳng.
Đến cuối cùng, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn cùng nhau đưa một bệnh nhân bị thương nặng lên xe cứu thương sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, mà một bên khác của hiện trường cuối cùng cũng đã được kiểm soát, cảnh sát giao thông đã phong tỏa đoạn đường này, các nhân viên cứu hỏa cũng đang cố gắng loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn trong hiện trường, dần dần những người tự nguyện đến giúp đỡ cũng bắt đầu tản đi không để lại tên tuổi, cả người Ân Thiên Thiên ướt sũng, đứng bên cạnh chiếc Range Rover đột nhiên không biết phải làm như thế nào…..
Cô không biết lái xe, thậm chí đến bây giờ cô còn chưa từng học lái xe….
Nhưng bây giờ Cảnh Liêm Uy không có ở bên cạnh, có cảnh sát giao thông đến kêu cô rời đi, cô ngượng ngùng nói với cảnh sát giao thông mình không biết lái xe khiến đối phương cũng sững sờ, sau đó Ân Thiên Thiên chỉ có thể gọi xe kéo, mà mình đứng ở bên cạnh không biết phải đi đâu.
Xe cứu thương đã rời đi, những chiếc xe xung quanh cũng từ từ rời khỏi đây, nhưng Ân Thiên Thiên lại không quen biết ai, đột nhiên cô rất nhớ Cảnh Liêm Uy.
Nhưng người đàn ông kia một khi đã tiến vào công việc dường như nhất thời quên đi trên thế giới này còn có một người phụ nữ tên Ân Thiên Thiên….
Cô không trách anh, thậm chí còn rất ủng hộ anh cố gắng làm việc, cô biết Cảnh Liêm Uy rất thích nghề bác sĩ này, nếu không anh cũng không làm đến tận bây giờ, trên chuyện này cô cũng không hề có ý trách anh chỉ là, là một người phụ nữ, thỉnh thoảng cô cũng muốn Cảnh Liêm Uy nhớ đến sự tồn tại và yếu đuối của cô.
Xung quanh có rất nhiều xe cộ qua lại, nhưng cô lại không quen biết ai.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Ân Thiên Thiên chỉ có thể lấy điện thoại ra xem xem có nên gọi điện thoại cho Đào Ninh kêu cô ấy đến đón mình không, nhưng lại không ngờ cô vừa cầm điện thoại lên điện thoại đã đổ chuông, ID người gọi đến là Đổng Khánh.
“Thiên Thiên, cậu cứ đứng ở đó đừng di chuyển, tớ sẽ đến ngay!” Lúc điện thoại được kết nối, Đổng Khánh chỉ nói một câu như vậy.
Ân Thiên Thiên sững sờ, rất lâu sau mới cúi đầu xuống, khóe môi không khỏi nhếch lên, cũng không biết là vui mừng hay là giễu cợt.
Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ có phóng viên, rất nhiều đài truyền hình đều lựa chọn phát sóng trực tiếp, việc hình bóng của Ân Thiên Thiên xuất hiện trên ti vi cũng không phải là không có khả năng, có lẽ Đổng Khánh nhìn thấy cô qua cách đó, vì vậy đến đón cô.
Người đàn ông kia vẫn luôn nhớ cô biết cái gì không biết cái gì, thích cái gì không thích cái gì, giống như Ân Thiên Tuấn.
Nhưng cho dù thỉnh thoảng Cảnh Liêm Uy lại bỏ qua sự tồn tại của cô, cô cũng sẽ tức giận cũng sẽ buồn bực, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ Cảnh Liêm Uy chạy vào vòng tay của người khác, cho dù anh không nhớ, cho dù anh không hoàn hảo, nhưng cô vẫn nhìn trúng anh, không có cách nào?
Tình yêu, trước giờ đều không có đạo lý nào có thể nói rõ được.
Ân Thiên Thiên đứng ở bên đường đợi không đến 3 phút, đã nhìn thấy một chiếc Cadillac màu trắng đang đỗ ở bên đường đối diện, vừa dừng xe xong Đổng Khánh đã từ chỗ đỗ xe lao đến, trong tay còn cầm một chiếc ô vội vàng chạy đến chỗ cô.
Vừa đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh đã đưa ô cho Ân Thiên Thiên, sau đó lập tức cởi chiếc áo khoác dày trên người bọc lấy cô, rất kín, kín đến mức gió không lọt vào được, sau đó cầm lấy ô, ôm lấy vai cô đi đến bên cạnh xe: “Được rồi, chúng ta mau về thôi, đến lúc đó tắm nước nóng, uống một chút canh ngừng sau đó ngủ một giấc, đừng để cảm lạnh….”
Ân Thiên Thiên cũng bị lạnh đến mức không thể chịu được nữa, thời tiết vốn dĩ đã rất lạnh, lại thêm bị dính nước mưa, lúc di chuyển không cảm thấy gì nhiều, nhưng đứng ở bên đường đợi mấy phút đã lạnh đến mức không thể chịu đựng được, bây giờ cũng không phải là lúc làm bộ làm tịch, vội vàng theo Đổng Khánh lên xe.
Máy sưởi trên xe rất lớn, Ân Thiên Thiên vừa vào liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng áo vẫn chưa cởi ra, quấn rất chặt, Đổng Khánh lập tức khởi động xe đi về phía trước, trên đường đi liên tục nói chuyện với Ân Thiên Thiên, chỉ sợ nếu như không nói chuyện Ân Thiên Thiên sẽ bị lạnh, sợ cô bị bệnh….
Lúc đến chỗ rẽ, Ân Thiên Thiên vẫn đang lạnh đến mức run cầm cập cuối cùng cũng lên tiếng nói được một câu hoàn chỉnh: “Đổng Khánh….đưa tớ….đưa tớ về….về M Thành….”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Đổng Khánh đột nhiên nắm chặt lại, im lặng hai giây sau đó quay đầu lại nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến mức tím tái lại, nhưng rõ ràng chỗ của anh gần hơn, cô cũng kiên quyết muốn về M Thành.
“Tớ muốn….” Nhìn thấy sắp vượt qua đèn đỏ, Ân Thiên Thiên gắng gượng quay đầu nhìn anh, nói từng chữ từng chữ một: “Tớ muốn về M Thành….”
Khi hết đèn đỏ, cuối cùng Đổng Khánh vẫn bẻ lái đưa cô về M Thành, chỉ là lần này Đổng Khánh cũng không lên tiếng nói một lời nào, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, vô thức điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe….
Đến khi chiếc xe dừng lại dưới tầng của M Thành, áo khoác của Đổng Khánh quấn trên người Ân Thiên Thiên đã ướt, Ân Thiên Thiên run cầm cập xuống xe, đôi môi đã tím tái, sau đó mới nói với Đổng Khánh: “Cảm ơn cậu, cậu về trước đi, không tiếp được cậu rồi…”
Một câu nói, động tác muốn xuống xe của Đổng Khánh dừng lại, quay lại ngồi vào vị trí của mình nhìn cô.
Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh ghế lái phụ, cửa xe để mở nên họ có thể nhìn rõ được dáng vẻ của nhau.
Dây an toàn của Đổng Khánh đã cởi ra, một tay đã đặt lên tay nắm cửa thậm chí nửa người đã chuẩn bị xuống xe, nhưng nghe thấy cô nói ra những lời như vậy, khuôn mặt đẹp trai lập tức sững sờ.
Ân Thiên Thiên lại giống như không hiểu, đứng ở bên ngoài xe run rẩy thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười với anh ta: “Tớ về trước đây, thật sự là rất lạnh, nếu như còn không về, lát nữa có lẽ Nhan Hi cũng bị tớ dọa sợ….”
Vẫn là khuôn mặt thanh tú ấy, vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, vẫn là người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm….
Nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn đẩy anh ta ra….
Sâu trong đôi mắt hiện lên một sự tổn thương không thể nhìn thấy, Ân Thiên Thiên rủ mắt xuống, thở dài nói: “Tớ lên trước đây, cậu đi đường cẩn thận.”
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống cũng không nhìn Đổng Khánh nữa, cứ như vậy quay người rời đi, để lại cho anh ta một bóng lưng cô đơn mà yếu ớt, cơn gió lạnh tràn vào từ cánh cửa không đóng kín, lạnh đến mức trái tim của Đổng Khánh dường như bắt đầu bóng băng lại, hoàn toàn nản lòng….