CHƯƠNG 469: BÁC SĨ CẢNH, ANH QUÊN ĐỒNG HỒ
CHƯƠNG 469: BÁC SĨ CẢNH, ANH QUÊN ĐỒNG HỒ
Thực ra trong nhiều bệnh viện cũng có sự thay đổi như vậy, nhiều phòng khám ngoại khoa đều chia tổ cố định, suy cho cùng thì phẫu thuật cũng không phải là chuyện nhỏ, dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ cũng cần sự đồng tâm hiệp lực của những người trong phòng phẫu thuật mới có thể làm được, đúng không? Hiếm khi bệnh viện chọn tách tổ này tổ nọ...
Nhưng bệnh viện Nam Tự ngoại lệ.
Đội phẫu thuật của Cảnh Liêm Uy thay đổi hàng năm.
Mỗi năm một lần xét duyệt, người có năng lực thì ở lại.
Từ y tá đến bác một tổ bác sĩ đều theo quy tắc như vậy, Cảnh Liêm Uy chưa vì một người nào mà phá vỡ quy tắc.
Ân Thiên Thiên đi ra từ thang máy chưa gặp người quen nào, dù có gặp người quen thì mọi người cũng rất bận, toàn lại chào một cái rồi lại tiếp tục bận rộn, trong khoa ngoại từ trước đến giờ hiếm có lúc nhàn rỗi.
Chị Linh kinh ngạc khi thấy Ân Thiên Thiên, bước lên chào hỏi thì lại thấy có một y tá cách đó không xa gọi mình, liền để lại một câu: ''Thiên Thiên, bác sĩ Cảnh giờ đang ở trong phòng phẫu thuật, chắc là một lúc nữa mới ra, em tự đến phòng cậu ấy chờ đi, vẫn chỗ cũ.''
Ân Thiên Thiên nói cảm ơn xong bèn xoay người định đi đến phòng làm việc đợi, công việc của Cảnh Liêm Uy từ trước đến giờ vẫn luôn bất định như vậy.
Đến trước phòng làm việc, chân của Ân Thiên Thiên nhất thời dừng lại, đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong văn phòng kia.
Người phụ nữ đứng cạnh bàn làm việc cũng mặc áo dài trắng giống Cảnh Liêm Uy, tóc buộc thấp kiểu đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất đẹp, là loại khí chất tồn tại trong đám đông sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, chưa kể người ta còn rất đẹp.
''Ngại quá, bác sĩ Cảnh giờ không ở đây, nếu cô có việc thì lát quay lại nhé.'' Bác sĩ nữ nhẹ giọng mở miệng, giọng nói lành lạnh nhưng lại khiến người ta có hảo cảm.
Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng đánh giá cô ta.
Rất đẹp, thực sự là một người phụ nữ rất đẹp, chỉ là một người phụ nữ đẹp như vậy đứng trong phòng làm việc của chồng cô làm gì? Trong tay còn cầm áo blouse trắng của Cảnh Liêm Uy, nói xong còn tiếp tục động tác trong tay, treo áo blouse của anh lên giá treo bên cạnh một cách thông thạo mà tự nhiên.
Không thể hỏi rõ, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày.
Bác sĩ nữ thấy Ân Thiên Thiên vẫn chưa rời đi, bèn quay đầu hỏi cô: ''Cô này, xin hỏi cô có chuyện gì không?''
Ân Thiên Thiên hồi thần, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng đáp: ''Xin lỗi, hình như tôi đến nhầm chỗ rồi.''
Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không để ý tới cô ta, xoay người đi ra, thuận tay đóng của lại, nụ cười ở khóe miệng biến mất trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại.
Người phụ nữ kia khiến cô có một dự cảm nguy hiểm.
Xoay người đi chậm trong bệnh viện một cách vô định, Ân Thiên Thiên không ngờ đã đến cantin, lúc này đã có rất nhiều bác sĩ và y tá xuống ăn cơm rồi, một cảnh trắng tinh thoạt nhìn lại có cảm giác an tâm khó nói thành lời.
Ca phẫu thuật của Cảnh Liêm Uy chưa xong, tất nhiên là không thể xuống ăn cơm, Ân Thiên Thiên đi đến vườn hoa nhỏ lại không ngờ gặp được ''người quen'' ở đây?
''Ân Thiên Thiên?'' Khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên quay đầu lại theo bản năng liền thấy bác sĩ Sầm thành thục đứng đó.
Vài y tá bên cạnh cẩn thận đánh giá Ân Thiên Thiên, không khỏi cúi đầu khẽ thì thầm, Ân Thiên Thiên cũng đoán ra được những lời này là gì, cũng chẳng để ý, chỉ là giờ lại gặp lại bác sĩ Sầm khiến cô có chút bùi ngùi.
''Bác sĩ Sầm.'' Cười chào hỏi, Ân Thiên Thiên không ngờ có một ngày họ lại gặp nhau theo cách này.
Bác sĩ Sầm nói với y tá bên cạnh vài câu, đám y tá rời đi, bác sĩ Sầm bưng đĩa của mình đi đến bàn đã và ngồi xuống, một đứa trẻ bên cạnh hình như quen bác sĩ Sầm, thấy cô ấy nhịn không được tặng cốc sữa trên tay cho cô, hơi ngượng ngùng cười.
Bác sĩ Sầm cười sờ đầu cậu bé: ''Trung Nghĩa ngoan quá, lát nữa chị bác sĩ khám cho em, được không?''
Cậu nhóc đỏ mặt chạy đi, mãi đến lúc bác sĩ Sầm ngồi xuống đối diện cô, Ân Thiên Thiên mới chú ý thân hình cô ấy hình như có chút đẫy đà.
Chậm chạp ngồi xuống, bác sĩ Sầm nhẹ giọng nói: ''Xin lỗi, gần đây đi lại hơi bất tiện.''
Ân Thiên Thiên hơi kinh ngạc, sau đó hiểu ra, cười nói: ''Chúc mừng cô, đây là chuyện tốt.''
Bác sĩ Sầm cũng cười, nâng tay xoa bụng, không để ý đến đồ ăn của mình, hình như khẩu vị không tốt lắm, mà cốc sữa đứa trẻ kia tặng bác sĩ Sầm lại bị đưa cho Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên sờ sữa còn ấm, cắm ống hút vào rồi đưa cho bác sĩ Sầm.
''Nếu thực sự không muốn ăn thì đừng ăn nữa, lát nữa ra ngoài ăn chút đồ mình muốn, đừng ủy khuất đứa nhỏ.'' Ân Thiên Thiên khẽ cười nói, trong lời nói lạnh nhạt đều là quan tâm.
Bác sĩ Sầm cũng không khách sáo, nhận lấy sữa uống, quay lại nhìn Ân Thiên Thiên nói: ''Cô đến tìm bác sĩ Cảnh à?''
''Ừ, định lát nữa ăn cơm cùng nhau, ai biết anh ấy lại ở trong phòng phẫu thuật.'' Giờ nghĩ lại, hình như lần nào đến anh cũng đều ở trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ Sầm cười cười, ánh mắt rơi xuống chiếc bụng chưa hiện rõ của mình, nhịn không được khẽ nói: '' Cô cũng nên đến đây nhìn chút, nếu không đến, có vài người đoán chừng nghĩ cô không tồn tại đấy.''
Ân Thiên Thiên im lặng không nói, chỉ hơi nhướng mày biểu thị cô hiểu ý của bác sĩ Sầm.
Qủa nhiên, dù đã qua 5 năm thì vẫn còn nhiều người phụ nữ trong bệnh viện lao vào Cảnh Liêm Uy.
Đặt vào ai, có một người đàn ông điều kiện tốt như vậy, chỉ cần hoàn cảnh cho phép, chắc ai cũng không từ bỏ...
Ân Thiên Thiên không tiếp tục đề tài này, ngược lại chuyển sang đứa bé trong bụng bác sĩ Sầm, biết hai năm trước cô ấy đã kết hôn, chồng là một nhân viên công chức bình thường đối với cô ấy rất tốt, cuộc sống hai người cũng rất hạnh phúc, hàn huyên vài câu thì bác sĩ Sầm trở về làm việc tiếp, mà Ân Thiên Thiên cũng nhận được điện thoại của Cảnh Liêm Uy.
Chị Linh nói với Cảnh Liêm Uy có nhìn thấy cô trong bệnh viện.
''Không đợi ở phòng làm việc mà đi đâu thế?'' Cảnh Liêm Uy nghe điện thoại, giọng nói tràn đầy vẻ trêu chọc.
Ân Thiên Thiên cầm điện thoại bước về phía phòng phẫu thuật, nhẹ giọng nói: ''Không có, lâu không tới nên đi dạo quanh quanh, anh hết bận chưa? Xong việc rồi thì ra đi, em đói rồi...''
Cảnh Liêm Uy trong điện thoại khẽ cười, Ân Thiên Thiên còn có thể nghe thấy tiếng anh thay quần áo, khóe miệng không khỏi cong lên.
''Anh ra ngay đây, em ở đâu thế?'' Trong điện thoại của Cảnh Liêm Uy hơi vang lên tiếng bước chân.
Đúng lúc Ân Thiên Thiên vừa đi ra từ thang máy, bước đi dưới chân hơi chậm lại, chỉ đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật đông người, nhẹ giọng nói: ''Em đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật.''
''Anh đến ngay đây.'' Dứt lời, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đi qua, thậm chí Ân Thiên Thiên còn cảm thấy dường như mình đã nghe thấy thanh âm của anh, lại đi vào trong hai bước, Ân Thiên Thiên chủ động chào hỏi y tá xung quanh.
Gần tới giờ tan làm, mọi người cũng thoải mái hơn nhiều.
Lúc Cảnh Liêm Uy đi qua, quần áo còn chưa có mặc tử tế, chiếc áo khoác màu xanh nước biển vẫn vắt trên tay, chiếc áo sơ mi trắng bên trong lại rất hợp với chiếc váy trắng của Ân Thiên Thiên.
Cười đi đến, Ân Thiên Thiên tự nhiên đưa tay nhận lấy áo trong tay anh.
Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô nói: ''Đến lâu chưa? Có phải chán lắm không?''
Lời nói mềm mại cũng chỉ thế này mà thôi, sự dịu dàng của Cảnh Liêm Uy vẫn chỉ luôn thể hiện ở trước mặt cô.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, giơ tay mở áo khoác anh ra, tự mình mặc áo cho anh: ''Không đâu, đi dạo loanh quanh có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh, vừa vặn có thể truyền không ít cảm hứng.''
Cảnh Liêm Uy cười nhìn cô, cặp mắt phượng vẫn luôn nhìn cô.
''Bác sĩ Cảnh...'' Bỗng nhiên một tiếng gọi gấp gáp vang lên, còn chưa thấy người Ân Thiên Thiên đã biết là bác sĩ nữ cô gặp trong phòng làm việc vừa nãy, cũng với tiếng bước chân vội vàng, Ân Thiên Thiên nghe thấy giọng nói thanh lạnh của cô ta: ''Bác sĩ Cảnh, anh quên đồng hồ...''
Ân Thiên Thiên giơ tay chỉnh áo cho Cảnh Liêm Uy, bình thản nở nụ cười.
Cảnh Liêm Uy theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy bác sĩ tổ 1 của mình, bác sĩ Liên cầm đồng hồ của anh trong tay đi qua.
Thấy cổ tay mình trống trơn, Cảnh Liêm Uy cười với Ân Thiên Thiên rồi quay đầu giơ tay nhận đồng hồ bác sĩ Liên đưa, nhẹ giọng nói: ''Cảm ơn, Liên mẫn, giờ đã tan làm rồi, mau về đi, đừng luyện tập nữa...''
Liên mẫn nhìn Cảnh Liêm Uy, khóe miệng cong lên một nụ cười tiêu chuẩn, vô tình lại thấy thân hình Ân Thiên Thiên lộ ra trong ngực Cảnh Liêm Uy, hơi sửng sốt một chút.
''Giới thiệu với em một chút.'' Thấy hai người đối mặt không nói, Cảnh Liêm Uy chủ động mở miệng: ''Thiên Thiên, đây là bác sĩ tổ 1 của anh, Liên mẫn, đây là vợ tôi, Ân Thiên Thiên.''
Lời vừa nói xong, Ân Thiên Thiên liền ngẩng mặt chủ động đưa tay mình ra, nói: ''Thì ra là bác sĩ Liên, vừa nãy tôi còn tưởng đi nhầm phòng làm việc, chào cô, tôi là Ân Thiên Thiên.''
Liên mẫn đưa tay bắt lấy tay Ân Thiên Thiên theo bản năng, cảm xúc trong ánh mắt thay đổi, nhìn kĩ Ân Thiên Thiên.
Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm eo Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng hỏi: ''Có chuyện gì thế?''
Thu tay mình lại, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng lơ đãng nói: ''Cũng không có gì, lúc em đến gặp chị Linh nói phòng làm việc của anh không thay đổi, ai biết lúc vào lại thấy bác sĩ Liên trong đó, đúng lúc giúp anh treo áo blouse, ngược lại anh nói đi, sao đến cả áo blouse anh không không treo lên thế?''
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không nghe ra được ý của Ân Thiên Thiên, trái lại giơ tay ra ôm cô và nói: ''Trong nhà không phải có em rồi ư? Sau này trong bệnh viện anh sẽ chú ý, không để em mất mặt, được không?''
Y tá xung quanh nghe thấy nhìn không được đỏ mặt cười.
---Bác sĩ Cảnh, anh thế này ổn thật à? Cả người là dáng vẻ chiều vợ, nào còn bộ dáng lạnh lùng bình thường nữa chứ.
---Bác sĩ Cảnh, tốt xấu gì bác sĩ Liên người ta cũng giúp anh treo blouse trắng lâu vậy rồi, sau này vất vả lắm mới thoải mái chút, anh nói xem bác sĩ Liên có phải nên đi ăn một bữa chúc mừng không.
---Chỉ là, chị dâu nói bác sĩ Cảnh chút đi, anh ấy trong bệnh viện rất lười, rất nhiều việc bác sĩ Liên nhìn không được nữa cho nên phải giúp anh ấy làm, nếu không nói không chừng chị thấy không biết là bộ dạng gì rồi...
....