Danh Gia Hào Môn

Chương 468: Chap-468




CHƯƠNG 468: NHÀ HỌ ĐỔNG RA CHIÊU KHÔNG THEO LẼ THƯỜNG

CHƯƠNG 468: NHÀ HỌ ĐỔNG RA CHIÊU KHÔNG THEO LẼ THƯỜNG

Trong phòng làm việc.

Cảnh Nguyên Phước đứng ở phía trước bàn đọc sách đối mặt với Cảnh Liêm Uy, hai tay chấp ở sau lưng, giọng nói trầm thấp lên tiếng hỏi: "Cảnh Liêm Uy, con gây chuyện cái gì vậy, rốt cuộc là con có biết bây giờ con đang làm cái gì hay không?"

Cảnh Liêm Uy đứng ở trước mặt của Cảnh Nguyên Phước, dáng người thẳng tắp mà phong độ.

"Con giải thích cho ba đi, gần đây con đang làm những gì?" Trong giọng nói của Cảnh Nguyên Phước mang theo sự tức giận nồng đậm, trong đôi mắt kia dường như muốn phun ra lửa, xoay người ngồi vào chỗ ngồi bá khí nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên nhìn ba của mình, nhẹ giọng trả lời: "Ba, con làm việc lúc nào mà không có chừng mực?"

Một câu nói, Cảnh Nguyên Phước tức giận, trực tiếp hất chồng tài liệu đang đặt ở trên bàn về phía anh, nhìn bộ dạng Cảnh Liêm Uy cho dù đang đứng ở trong hoàn cảnh tài liệu bay đầy trời như mưa cũng không nhúc nhích, lập tức tức giận đến nỗi đưa tay nới cổ áo của mình, hít thở từng ngụm.

"Cảnh Liêm Uy, nếu như con có chừng mực thì con sẽ gây ra chuyện lớn như thế này cho ba hả? Nếu như con có chừng mực, lúc trước sẽ khiến cho vợ của con vừa mới sinh ra Nhan Hi liền trốn tránh con mất dạng, thiếu chút nữa cả một đời này con cũng không tìm được? Đây chính là chừng mực của con đó hả?" Anh chính là không có chừng mực, cho nên mới dẫn đến việc xảy ra những chuyện năm đó: "Ngay bây giờ, con lập tức, lập tức giải thích từng câu từng chữ cho ba thật rõ ràng. Nếu như giải thích không rõ ràng thì con cũng đừng mong bước ra ngoài với ba."

Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng thở một hơi, chỉ có thể nói: "Ba thật sự không có làm cái gì cả, con cũng chỉ ném mấy con ruồi quấy rầy đến cuộc sống của con và Thiên Thiên ra bên ngoài mà thôi..."

"Con ruồi?" Cảnh Nguyên Phước tức giận đến nỗi đứng thẳng dậy, không thể tưởng tượng được mà nhìn anh, nói: "Cảnh Liêm Uy, con ruồi ở trong mắt của con chính là sự tồn tại giống như người thừa kế của nhà họ Đổng ư? Nếu như đó là ở bên người của con có oanh oanh yến yến vây quanh thì cái đó còn phù hợp, nhưng dùng ở trên người của Đổng Khánh, con cho rằng có thích hợp không? Con không thấy là bây giờ người ta đang gây ầm ĩ với nhà họ Đổng muốn dành vợ với con hả?"

Một câu nói, Cảnh Liêm Uy không nhịn được nhíu mày, hơi mím môi, trong đôi mắt phượng đều lộ ra vẻ rét lạnh, nói: "Cho đến bây giờ cậu ta cũng không có tư cách để cạnh tranh với con, từ xưa đến nay cũng sẽ không có cơ hội như vậy."

Cảnh Nguyên Phước khinh thường nhìn anh một cái, nói: "Cái này thì ai không biết?"

Làm người đều bị ngốc hết hả?

Giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều có sổ đỏ theo thủ tục pháp lý bình thường, dù là không đắt, nhưng mà có hiệu lực pháp lý. Ai có khả năng cướp được? Ai lại có bản lãnh cường thế ép gả? Thật sự cho rằng ở thời cổ đại à, còn ép gả một người phụ nữ?

Nói thật thì chuyện này vừa mới xuất hiện, người nhà họ Cảnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Người nhà họ Đổng đây là bị cửa kẹp vào đầu hay gì? Cho dù giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã từng ở riêng với nhau hai năm, nhưng mà không trình đơn với pháp luật đương nhiên sẽ không kết luận hai người bọn họ ly hôn, trong hai người bọn họ lại không có ai đã qua đời, xem như là có ai đã qua đời không phải cũng phải cần giấy tử vong để chứng minh hay sao? Đổng Khánh vậy mà lại không đồng ý buông bỏ Ân Thiên Thiên, như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy... khó xử!

Có tình cảm của con người, rất thuần tuý, không chiếm được, bị từ chối thì dứt khoát buông tay, có tình cảm của con người lại rất phức tạp, không chiếm được lại càng muốn, cho dù bị từ chối cũng phải muốn dùng hết tất cả các thủ đoạn để tranh giành.

Ân Thiên Tuấn là người trước, Đổng Khánh chính là người sau...

Cho nên Cảnh Liêm Uy mới nói, cả đời này Ân Thiên Thiên trừ anh ra thì những người khác gặp gỡ đều là hoa đào nát...

Chỉ dựa vào một điểm này mà nói, Cảnh Liêm Uy đến cùng vẫn có thể chắc chắn được.

Vấn đề bây giờ không phải là cách làm của nhà họ Đổng có thể khiến cho người khác buồn cười hay không, vấn đề là nhà họ Đổng hiện tại nói rõ rất cưng chiều Đổng Khánh, chỉ cần Đổng Khánh vui vẻ thì bọn họ làm cái gì cũng được, cho dù là gây ra trò cười kiểu như thế này. Nhưng mà vấn đề nghiêm trọng hơn vẫn còn đang đặt ở phía sau, hôm nay người nhà họ Cảnh nhận được cuộc điện thoại của người nhà họ Đổng, nói, nếu như Ân Thiên Thiên từ chối Đổng Khánh, vậy thì người nhà họ Đổng muốn cầu hôn cô hai của nhà họ cảnh, là Cảnh Thiên Ngọc.

Nhà họ Cảnh không sợ nhà họ Đổng, chỉ là ai gặp chuyện như thế này đều sẽ rất phiền muộn.

Hiện tại Cảnh Nguyên Phước chính là ví dụ điển hình, nếu như không nghĩ đến Cảnh thị và nhà họ Đổng lui tới chuyện làm ăn, đoán chừng ông ấy cũng muốn nói tục, thật sự là một đám người thích gây sự!

Cảnh Liêm Uy nhíu mày, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ba, ba cũng không cần phải phiền phức chuyện này, cứ để Đổng Khánh tự mình xử lý đi, chỉ là một mình Ân Nhạc Vy cũng khiến cho cậu ta chịu đựng đủ, chuyện này nhà họ Cảnh không cần phải dính vào, yên tâm đi."

Cảnh Nguyên Phước nhíu mày lại nhìn anh, sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của anh, tâm trạng phiền não mới từ từ lắng xuống.

Tại sao lần này nhà họ Đổng lại cứ nhắm vào nhà họ Cảnh như vậy, đừng thật sự cho rằng bọn học không biết gì cả, đừng có chọc giận ông, Cảnh Nguyên Phước ông không phải là người dễ chọc đâu.

...

Bước ra từ trong phòng làm việc, trên bàn ăn bên ngoài đã bày xong đồ ăn, Vi Gia Huệ và Ân Thiên Thiên vừa cười vừa nói ngồi ở một bên chờ bọn họ, thấy bọn họ ra liền vội vàng đi lên phía trước chuẩn bị ăn cơm với nhau.

Trong lúc ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện đến việc trong nhà, hiện tại Ân Thiên Thiên càng ngày càng có thể hòa nhập vào cuộc sống của nhà họ Cảnh, thậm chí có nhiều khi cô cảm giác được dường như chính mình cũng là người trong cái gia đình này, chưa bao giờ rời đi, hòa hợp tự nhiên đến như vậy. Mà người nhà họ Cảnh cũng không giống như những gia tộc tương đối phong kiến kia, không có nhiều quy củ như vậy...

Cơm nước xong xuôi, Ân Thiên Thiên rửa chén ở trong phòng bếp, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng muốn đi khỏi đây, Ân Thiên Thiên vội vàng đi ra với đôi tay dính đầy bọt xà phòng, rõ ràng cô còn có nhiều lời muốn nói với mẹ như vậy, sao lại muốn đi rồi?

Đứng ở cửa ra vào, Vi Gia Huệ nhìn hai đứa con, đặt chìa khóa xuống rồi nói: "Hai người các con đó, lần sau muốn làm gì thì vẫn nên vào nhà rồi lại nói tiếp, ở trước mặt của ba và mẹ thì cũng coi như thôi đi, nếu như lần sau ở trước mặt của mấy người khác thì làm sao bây giờ? Có gấp gáp cũng không được như thế này..."

Mặc dù là lời nói mang theo sự trách cứ, thế nhưng Ân Thiên Thiên lại có thể nghe thấy cảm giác tràn đầy cưng chiều ở trong đó.

Gương mặt của cô nhịn không được mà đỏ lên, Ân Thiên Thiên đan đôi tay tràn đầy bọt xà phòng của mình, hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Vi Gia Huệ mỉm cười nhìn Ân Thiên Thiên, bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy một chút, lúc này mới đi theo Cảnh Nguyên Phước.

Mãi cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, Ân Thiên Thiên mới dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Vừa nhìn thấy cửa được đóng lại, người đàn ông ở bên cạnh liền sáp qua, bàn tay thân mật ôm cả eo của cô, lộ ra vẻ thong dong tự tại, nói: "Thiên Thiên, xem ra lần sau chúng ta phải..."

"Phải cái gì mà phải." Vội vàng đánh gãy lời của anh, Ân Thiên Thiên vừa quơ bàn tay nhỏ tràn đầy bọt xà phòng của mình, uy hiếp Cảnh Liêm Uy tránh xa mình ra, xấu hổ đỏ mặt xoay người đi vào trong phòng bếp, trong miệng còn lầu bầu: "Thật sự là mất mặt chết đi được."

Cảnh Liêm Uy đứng ở bên ngoài nhìn bóng lưng của cô cười đến nỗi cong cả mắt, chỉ là trong đôi mắt kia lại mang theo chút thâm ý.

Sao anh lại không biết trong tay của Vi Gia Huệ có chìa khóa, có thể đến đây bất cứ lúc nào? Hay là anh sẽ không biết sau khi xảy ra chuyện này, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước duy trì sự bình tĩnh ngồi ở trong nhà bất động?

Anh muốn chính là để bọn họ nhìn thấy hai người yêu thương nhau đến cỡ nào, không cần phải có suy nghĩ không cần thiết!

Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên vừa mới thức dậy từ trong cơn mê, đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thức dậy trước, ăn mặc chỉnh tề muốn đi làm.

Hôm nay cô nghỉ ngơi, thế nhưng mà người làm bác sĩ như Cảnh Liêm Uy lại không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy.

Cúi người hôn một cái lên gò má của cô, Ân Thiên Thiên rút vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn anh. Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà cười cười, nói: "Lại ngủ một chút nữa đi, xế chiều hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa đúng đi đón Nhan Hi về nhà luôn. Con nhóc kia ở bên ngoài chơi đến nỗi sắp điên cuồng luôn rồi."

Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên đồng ý, nhìn thấy anh đã chuẩn bị kỹ càng hết tất cả, lúc muốn đi ra khỏi cửa thì cô mới kéo chăn xuống thì thầm một câu: "Chiều nay em đến bệnh viện tìm anh..."

Cảnh Liêm Uy quay đầu nở một nụ cười sáng lạn.

Đã từ rất lâu rồi cô không đến bệnh viện của anh để tuyên bố chủ quyền, mặc dù là anh đã tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết hết, thế nhưng mà đến cùng vẫn có người bị mù mà muốn đến gần, chẳng hạn như là Đổng Khánh. Mà ở trong bệnh viện Nam Tự cũng khó tránh khỏi không có sự tồn tại của người như thế này, không phải sao?

Sau khi Cảnh Liêm Uy đi khỏi, Ân Thiên Thiên cũng không ngủ bao lâu liền thức dậy, tự làm một bữa ăn sáng cho mình, chậm rãi ăn xong. Sau khi Ân Thiên Thiên xem một chút tin tức mới quay người đi vào trong phòng làm việc bắt đầu công việc của mình, cô đã bỏ lỡ quá nhiều tiến độ rồi, lại theo không kịp nữa, nói không chừng có một ngày cả bản thân cô cũng sẽ ghét bỏ chính mình...

Cuộc đời, chính là sự trưởng thành trong việc học tập không ngừng.

Cho dù là đạo lý đối nhân xử thế, hay là thói đời nóng lạnh, hoặc là cuộc đời muôn màu muôn vẻ... một trăm người thì có một trăm cái nhìn khác nhau.

Buổi chiều, sau khi Ân Thiên Thiên xử lý công việc xong mới trở về thay quần áo, đang chuẩn bị đi đón Cảnh Nhan Hi, nhưng lại được thông báo Cảnh Nhan Hi đã được Vi Gia Huệ đón đi, muốn gọi điện thoại để Cảnh Liêm Uy tự về nhà, nhưng mà điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại không kết nối được. Cuối cùng, Ân Thiên Thiên không biết làm sao cho nên vẫn đi ra ngoài...

...

Bệnh viện Nam Tự.

Đã nhiều năm rồi, Ân Thiên Thiên chưa từng trở lại nơi này.

Số lần cô đến đây vào sáu năm trước cũng không nhiều, thế nhưng cô lại rất quen thuộc đối với mỗi một phòng ngoại khoa, thậm chí cô còn nhớ đến những bác sĩ lúc đó, không biết hiện tại có còn bộ dạng của trước kia hay không?

Tết đã qua đi, mặc dù thời tiết cũng lạnh nhưng mà đã bắt đầu dần dần trở nên ấm áp, Ân Thiên Thiên mặc một chiếc váy liền áo màu trắng đơn giản, khoác một chiếc áo khoác màu xanh ngọc bước vào trong bệnh viện.

Mấy năm không đến đây, bệnh viện Nam Tự vẫn hoành tráng và huy hoàng như thường lệ.

Bệnh viện này gần như sắp trở thành sự tồn tại tượng trưng cho thành phố T, ai cũng biết đến cậu ba nhà họ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy làm việc ở đây, cũng biết nơi này có một bác sĩ ngoại khoa được gọi là "bàn tay thiên tài".

Ân Thiên Thiên đi vào, bệnh viện Nam Tự vẫn bận rộn như cũ, khắp nơi đều là bác sĩ và y tá với bộ dáng bận bịu.

Đi thang máy, Ân Thiên Thiên dứt khoát ấn số lầu nơi có phòng khoa ngoại, ở trong thang máy có rất nhiều bác sĩ và y tá của bệnh viện, cũng như là bệnh nhân.

- Hôm nay bác sĩ Cảnh có ca mổ hay không vậy? Sao tôi lại không may mắn một lần có thể được chung tổ với anh ấy chứ?

- Có ngày nào mà bác sĩ Cảnh không có cuộc phẫu thuật đâu? Nhưng mà được xếp chung tổ với anh ấy cũng không phải là chuyện đơn giản đâu nha...

- Đúng vậy đó, cô nhìn thử xem, lúc đầu khi mà phân tổ, ngoại trừ những bác sĩ do chính bác sĩ Cảnh chỉ định, mấy người bọn họ đều có kỹ năng riêng của họ, ai cũng muốn chen chúc đi vào, cuộc kiểm tra tiến hành mỗi năm một lần cũng không đơn giản như vậy đâu.

- Thì đó, cô nhìn xem mấy người bác sĩ y tá vì muốn được vào tổ, đều là mấy người học ngày học đêm đó...

...

Ân Thiên Thiên đứng ở trong một góc không nói gì, đuôi lông mày có chút nhếch lên.

Cô biết một khi thân phận của Cảnh Liêm Uy lộ ra ánh sáng thì chắc chắn sẽ có không ít chuyện không tiện ở trong bệnh viện, thế nhưng lại không ngờ đến sẽ có sự thay đổi như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.