Danh Gia Hào Môn

Chương 463: Chap-463




CHƯƠNG 463: BỊ CỰ TUYỆT Ở NGOÀI CỬA

CHƯƠNG 463: BỊ CỰ TUYỆT Ở NGOÀI CỬA

Giống như là đã hạ quyết tâm, trong mắt của Trình Thiên Kiều lộ ra sự kiên định nói với cô: "Khoảng thời gian trước đó nếu như để cho em cảm thấy mệt mỏi muốn rời khỏi anh, như vậy thì bắt đầu từ hiện tại, chúng ta đổi lại có được hay không? Đổi lại anh trông chừng em, đổi lại anh là người luôn đi theo ở phía sau của em, chỉ cần em không vui thì muốn anh làm như thế nào đều có thể, nhưng mà em không thể rời khỏi anh..."

Sự thay đổi đột nhiên ập tới khiến Cảnh Thiên Ngọc căn bản cũng không thể hoàn hồn lại được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, cố gắng tiêu hóa lời nói của anh, sợ rằng có phải là mình hiểu lầm cái gì đó không?

Trình Thiên Kiều một thân đồng phục cứ ngồi xổm ở trước mặt của cô như vậy, dịu dàng nâng khuôn mặt tinh tế sáng loáng của cô, giọng nói chắc chắn: "Ngọc Ngọc, em mệt mỏi rồi thì anh có thể để cho em nghỉ ngơi, lần này đổi lại là anh đến bảo vệ em. Cho dù là mười năm hay là hai mươi năm, anh đều sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần em đừng rời khỏi anh."

Lúc nói một câu cuối cùng, đôi mắt đen nhánh của Trình Thiên Kiều đối diện với cặp mắt xinh đẹp của cô, trong mát tràn đầy sợ hãi và thành ý.

Cho dù là bây giờ, anh ta vẫn còn đang sợ hãi, sợ hãi có một ngày nào đó Cảnh Thiên Ngọc biết được người năm đó đã cứu cô không phải là anh. Thế nhưng anh vẫn muốn tranh thủ một lần, tranh thủ để mình chân chân chính chính cắm rể ở trong lòng của cô, đây cũng là lần đầu tiên mà Trình Thiên Kiều chủ động trong tình yêu của hai người bọn họ!

Trong cầu thang bộ lập tức rơi vào trong sự im lặng, Cảnh Thiên Ngọc đang sửng sờ nhìn anh ta, vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Anh đang nói cái gì vậy?

Anh có biết những lời nói này có ý nghĩa gì không? Có biết lời nói của anh sẽ khiến cho cô nghĩ như thế nào không?

Trôi qua rất lâu mà cũng không chiếm được câu trả lời của Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều cũng không vội vàng, khẽ thở dài một cái ôm cô trong lồng ngực của mình, thật chặt lại dịu dàng, lại thì thầm bên tai của cô: "Ngọc Ngọc, em muốn hiểu như thế nào thì hiểu như thế đó, em chỉ cần biết từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh của em là tốt rồi..."

Có mấy lời anh vẫn chưa nói hết, có một số việc anh vẫn chưa quen.

Được Cảnh Thiên Ngọc theo đuổi mấy chục năm sao có thể biết được chủ động như thế nào, giải thích như thế nào, thổ lộ như thế nào?

Chuyển mà anh có thể làm cũng chỉ là cố gắng biểu hiện tâm ý của mình cho cô thấy, để cô nhìn thấy cô ở trong lòng của anh là người ra sao, cũng để cho cô nhìn thấy, thật ra cho đến bây giờ trong lòng anh cũng có cô...

...

Nhà họ Cảnh.

Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ vừa mới tan làm về nhà, ghé qua phòng làm việc của Ân Thiên Thiên ở phía bên kia tham quan một vòng rồi trở về, thế nhưng vừa mới trở về ngồi ghế sofa cũng chưa nóng chỗ thì chỉ nghe thấy quản gia đến báo cáo, nói Trình Thiên Kiều dẫn theo Cảnh Thiên Ngọc trở về, đồng thời thăm hỏi hai người bọn họ một chút...

Trong nháy mắt, Vi Gia Huệ liền lạnh mặt, Cảnh Nguyên Phước luôn ổn trọng từ trước đến nay lại trực tiếp đứng dậy cầm cây chổi lông gà của một người giúp việc đang dùng ở bên cạnh liền đi ra ngoài. Quản gia lo lắng nhìn Vi Gia Huệ, trên mặt của Vi Gia Huệ lại tràn đầy vẻ đồng ý!

Hừ! Nếu như không phải Cảnh Thiên Ngọc đã từng nói tới, người nhà họ Trình bọn họ sao có thể bình an vô sự như vậy?

Người nhà họ Cảnh của bà không phá hủy nhà họ Trình mới lạ!

Cảnh Nguyên Phước nắm cây chổi lông gà ở trong tay, ngay cả bộ đồ tây còn chưa kịp thay liền đi ra ngoài, vừa đi vừa xắn tay áo của mình lên, bộ dạng kia những người giúp việc ở bên cạnh cũng nhịn không được mà líu lưỡi. Đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy ông Cảnh như thế này!

Ở cổng, Trình Thiên Kiều cởi áo khoác màu đen của mình ra cho Cảnh Thiên Ngọc khoác lên người, ở bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi, một trận tuyết lớn như lông ngỗng rơi từ trên trời xuống, càng làm hai người bọn họ trông xứng đôi hơn. Cảnh Thiên Ngọc mặc quần áo cẩn thận, trong đôi mắt của Trình Thiên Kiều đang nhìn cô mang theo chút rụt rè...

Anh sợ, thật sự sợ, sợ Cảnh Thiên Ngọc buông tay anh dễ dàng như vậy, nói muốn từ bỏ.

Cảnh Nguyên Phước vừa mới đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức tức giận ngút trời, không hề do dự mà cầm chổi lông gà đi lên phía trước, giơ cao lên đánh thật mạnh vào trên tay của Trình Thiên Kiều, âm thanh vang lên trong mùa đông giá rét càng vang vọng hơn.

Quản gia đứng ở một bên cũng nhịn không được mà hơi rụt cổ, nhìn thấy là đã đau rồi!

Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên bừng tỉnh đã nhìn thấy ba của mình giận dữ dùng sức vươn tay đánh Trình Thiên Kiều, đôi mắt của cô mở to lên!

Vi Gia Huệ cũng đi ra đứng ở trên bậc thang, nhẹ giọng nói: "Ngọc Ngọc, đến đây."

Cảnh Thiên Ngọc nhìn Trình Thiên Kiều và Cảnh Nguyên Phước lửa giận ngút trời, lập tức không biết nên làm sao bây giờ, lần này mà cô đi, Trình Thiên Kiều chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn!

Sau khi Vi Gia Huệ nhìn thấy trong mắt của cô có sự do dự, lập tức liền lạnh mặt!

Cái đứa con gái thật đáng thất vọng này! Người đàn ông đó có chỗ nào mà khiến cho cô yêu thương như vậy chứ?

Trình Thiên Kiều mặc đồ đồng phục vốn cực kỳ mờ nhạt, lần này bị Cảnh Nguyên Phước hung hăng đánh một cái, cả người "tinh thần phấn chấn" cực kỳ, nhưng vẫn cố gắng không nhíu mày chút nào, nói với Cảnh Nguyên Phước đang khẽ vuốt cằm và Cảnh Thiên Ngọc: "Ngọc Ngọc, em đi lên thay quần áo trước đi, tắm xà phòng rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để bị cảm."

Dường như là theo bản năng, Cảnh Thiên Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thói quen mấy chục năm thật sự không thể sửa đổi trong một sớm một chiều được.

Vi Gia Huệ nhìn thấy mà trong lòng cũng một bụng lửa, dứt khoát đi xuống trực tiếp cầm lấy tay con gái nhà mình, quay đầu nhìn Trình Thiên Kiều rồi nói: "Con gái của tôi không cần cậu phải lo lắng, bây giờ cậu Trình cậu và nhà họ Cảnh của chúng tôi không có chút quan hệ nào, chú ý thân phận của cậu đi!"

Dứt lời, Vi Gia Huệ đưa tay lôi kéo Cảnh Thiên Ngọc liền đi vào trong nhà!

Trình Thiên Kiều đứng nguyên tại chỗ không đuổi theo, chỉ là cho Cảnh Thiên Ngọc một ánh mắt an tâm liền quay đầu đối mặt với Cảnh Nguyên Phước!

Cảnh Nguyên Phước hiểu rất rõ ràng, người đàn ông ở trước mặt không phải là con của ông, hay là con rể của ông, thế nhưng ông chỉ cần vừa nghĩ đến con gái ngốc nghếch nhà mình bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng còn rơi vào một kết cục như vậy, trong lòng liền nhịn không được mà bốc hỏa. Đợi đến người ở sau lưng vừa biến mất, không hề do dự chút nào mà giơ chổi lông gà lên đánh anh ta, lần này cũng dứt khoát đánh trên cánh tay của anh ta, chỉ là lần này đánh trúng mu bàn tay, vết tích màu đỏ nhìn qua liền cảm thấy rất đau!

"Cậu cút đi ra ngoài cho tôi, con gái nhà họ Cảnh của tôi không cần cậu phải thương hại." Cảnh Nguyên Phước tức giận đến không chịu được, ngày hủy bỏ hôn ước hôm đó, Trình Thiên Kiều không ở hiện trường, nếu như mà có ở đó thì ông ấy có thể để đánh anh ta một trận chết luôn, thật sự cho rằng con gái của Cảnh Nguyên Phước ông là người dễ dàng ức hiếp như vậy à: "Mối quan hệ của mọi người đã không phải là gì rồi, tôi vẫn hy vọng cậu giữ khoảng cách với con gái của tôi, hai người bất quá cũng chỉ là người xa lạ thôi."

Dứt lời, Cảnh Nguyên Phước hung hăng ném cây chổi lông gà trên mặt đất rồi quay người muốn đi khỏi.

"Ba." Người đàn ông ở phía sau đột nhiên lại mở miệng kêu một tiếng "ba", tự nhiên mà lại hài hòa.

Cảnh Nguyên Phước kém chút nữa nhặt cây chổi lông gà lên đánh anh ta tiếp, nếu như không phải sợ lát nữa Cảnh Thiên Ngọc sẽ đau lòng, hiện tại ông ấy liền muốn đánh một trận với anh ta! Đứa con gái ông ấy nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên lại để cho anh ta ức hiếp?

"Ôi chao ai đây! Ai là "ba" của cậu chứ!" Tức giận quay người nhìn anh ta, bây giờ Cảnh Nguyên Phước có nhìn như thế nào cũng cảm thấy Trình Thiên Kiều chướng mắt: "Tôi đâu có "may mắn" như vậy làm "ba" của cậu, cậu vẫn nên giữ lại gọi người khác đi."

Nói xong cũng không thèm để ý đến anh ta liền muốn rời đi, thế nhưng Trình Thiên Kiều lại mở miệng nói, lần đầu tiên kiên định như vậy mà biểu đạt thái độ quả quyết của chính mình.

"Ba, con biết là hiện tại ba đang rất tức giận, thế nhưng con muốn nói cho ba biết con sẽ không từ bỏ Ngọc Ngọc đâu, nhất định sẽ không!" Trình Thiên Kiều kiên định nói, trong đôi mắt đều là sự kiên cường, ngược lại là Cảnh Nguyên Phước nhìn thấy cũng có chút hả giận: "Hiện tại Ngọc Ngọc rất giận con, nói thật thì con cũng không biết con sai ở chỗ nào, nhưng mà con biết con không muốn để cô ấy rời khỏi con, con không muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của tên đàn ông khác, cô ấy chỉ có thể là của con! Ba, xin ba hãy cho con một cơ hội, con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy."

Quản gia đứng ở một bên không nhịn được mà lắc đầu, Trình Thiên Kiều này cuối cùng là ngốc thật hay là đang giả ngốc đây chứ?

Nói với ba của con gái nhà người ta, nói con gái người ta là của anh? Tìm đánh hay gì?

Không biết con gái đều là bảo vật ở trong lòng bàn tay của ba hay sao?

Quả nhiên sắc mặt của Cảnh Nguyên Phước đã hơi lạnh lùng, híp híp mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, Cảnh Nguyên Phước cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận ở trong lòng của mình, giọng nói có lực hỏi: "Cho cậu cơ hội? Trình Thiên Kiều, cậu nói thử xem, tôi dựa vào cái gì để cho cậu cơ hội? Cơ hội mà nhà họ Cảnh cho cậu, cơ hội mà Ngọc Ngọc cho cậu vẫn còn ít sao? Không nói xa xôi, cứ nói trong thời gian năm năm này đi, con bé đã cho cậu cơ hội bao nhiêu lần rồi? Cậu nói cậu không biết sai ở chỗ nào à? Được, vậy để tôi nói cho cậu biết!"

Nói xong, Cảnh Nguyên Phước xoay người đứng ở trên bậc thang, đứng từ trên cao xuống nhìn Trình Thiên Kiều.

Người đàn ông đó vẫn luôn cho rằng anh có thể mang đến hạnh phúc cho con gái của ông, nhưng nếu như anh cứ chấp mê bất ngộ như vậy, cuộc sống con gái của ông trong tương lai sẽ càng ngày càng khó khăn!

Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới của Cảnh Nguyên Phước đều tản ra hương vị quyền lực cao thượng: "Trình Thiên Kiều, tôi cho cậu thời gian ba tháng, nếu như ba tháng sau cậu còn không biết mình sai ở chỗ nào, không biết tại sao lần này Ngọc Ngọc lại quyết tuyệt rời khỏi cậu là do lý do gì, vậy thì cả đời này cậu cũng đừng mong gặp lại con bé. Cảnh Nguyên Phước tôi từ trước đến nay nói được thì làm được, con gái nhà họ Cảnh không phải để cho cậu chà đạp, cậu đã không biết rồi, vậy thì cứ cả đời này cậu cũng đừng biết nữa."

Lời nói vừa dứt, Cảnh Nguyên Phước âm trầm nhìn Trình Thiên Kiều một chút, không còn gánh nặng xoay người rời đi, để lại Trình Thiên Kiều một mình đứng ở trong tuyết, cảm thấy áp lực vô cùng.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng của Cảnh Thiên Ngọc, cuối cùng anh ta vẫn bị nhà họ Cảnh cự tuyệt ở ngoài cửa, ảo não xoay người đi về nhà.

Anh ta thật sự không biết rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, cả đời này anh ta sống rất đơn giản, mỗi một ngày đều sinh hoạt ở trong đại đội, những người ở bên cạnh gần như đều là đàn ông. Lần đầu tiên gặp người phụ nữ mà mình yêu thích chính là Cảnh Thiên Ngọc, vừa hay Cảnh Thiên Ngọc cũng thích anh. Mà anh cũng bởi vì "ơn cứu mạng" đáng chết kia mà cứ trốn tránh, trốn tránh, cho đến bây giờ anh ta cũng không biết cái gì gọi là chủ động...

Ngọc Ngọc của anh, đến cùng là vì cái gì mà lại đột nhiên không thèm cần anh nữa?

Dù suy nghĩ đến nát óc, Trình Thiên Kiều cũng không biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, những người ở bên cạnh lập tức giống như là có thù với anh, ai cũng không nói cho anh biết, ngay cả ba mẹ của mình cũng không đồng ý đề cập với anh, dường như là trong chốc lát Trình Thiên Kiều lập tức cảm thấy mình như là con chuột chạy ở bên đường, thật sự đáng buồn.

Phòng làm việc của Ân Thiên Thiên và Đào Ninh cuối cùng cũng đã khai trương rồi, cũng không tổ chức khoa trương, chỉ là quảng cáo trong một quy mô nhỏ mà thôi, chỉ là dựa vào quan hệ của nhà họ Cảnh, quy mô nhỏ này cũng cực kỳ lớn. Mà bản án đầu tiên Ân Thiên Thiên tiếp nhận, cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được là đến từ Đổng Khánh...

- Người kế thừa nhà họ Đổng bởi vì một chuyện nào đó mà đến nước Anh, quảng cáo sản phẩm mới ở trong tay của anh ấy đều chưa được giải quyết.

Đây chính là tin tức là Ân Thiên Thiên biết được từ trong miệng của Cảnh Liêm Uy, mà tin tức "nào đó" tự nhiên đề cập đến chuyện Ân Nhạc Vy xuất hiện ở trên giường của Đổng Khánh.

Chuyện này đã trôi qua hơn một tuần lễ rồi, nhưng mà vẫn không hề có tiến triển như cũ.

Phương tiện truyền thông không dám đưa tin, Ân Nhạc Vy suốt ngày giả vờ đáng thương một thời gian dài rồi cũng dấy lên âm thanh nghị luận, mà Đổng Khánh vẫn không hiện thân, ngược lại làm như anh ấy căn bản cũng không hề liên quan đến chuyện này. Chỉ là Ân Thiên Thiên đang rất lo lắng, những chiêu trò mạnh hơn của Cảnh Thiên Ngọc vẫn còn đang ở phía sau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.