CHƯƠNG 428: CÔ ẤY ĐANG ĐỢI CON
CHƯƠNG 428: CÔ ẤY ĐANG ĐỢI CON
Đêm khuya, nhà tổ họ Cảnh.
Vi Gia Huệ coi sóc Cảnh Nhan Hi không dám lui đi một bước, sợ chỉ không cẩn thận một chút thôi thì cháu gái bảo bối của bà sẽ xảy ra chuyện, mà những người khác trong nhà họ Cảnh cả ngày đều đang bận rộn, cái bộ dạng bận rộn đó thật sự là lần đầu tiên!
Cảnh Liêm Uy ở trong thư phòng của mình, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá khiến cho cả căn phòng tràn đầy những mùi khói nghi ngút, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không hút qua lấy một hơi, chỉ để mặc cho nó cháy như vậy, kể từ sau khi ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, thói quen hiếm khi hút thuốc lá trước đây của anh cũng trực tiếp bị cai luôn rồi, huống chi sau này còn nuôi thêm một Cảnh Nhan Hi nữa….
Đôi mắt phượng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, cả người Cảnh Liêm Uy đều đang căng cứng!
---Anh Báo của tao đã nhìn trúng bà xã của mày rồi, đợi sau khi về để từng người một trong bang phái tụi tao hưởng thụ xong, nếu như cô ta vẫn còn sống thì tự nhiên sẽ trả về cho mày, còn về con gái của mày, đối với người phụ nữ của lão đại bọn tao mà nói thì nó căn bản không nên tồn tại, hậu quả, mày tự hiểu…
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, cả ngày hôm nay Cảnh Liêm Uy đều bị đè nén ở nhà không thể hành động lỗ mãng được, tất cả mọi người đều đang nghĩ mọi cách để tìm kiếm phương pháp giải quyết, nhưng cho dù có thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối cũng không tìm được người!
Lúc Ân Thiên Tuấn đẩy cửa đi vào, đối diện với một căn phòng đầy mùi thuốc lá, anh cũng nhịn không được mà cau chặt mày.
Đi tới bên cạnh anh, Ân Thiên Tuấn chọn một chỗ ngồi xuống, sau khi trầm mặc hai giây thì mới lên tiếng nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, cậu hay là tránh đi một chút đi…”
Lời này vừa dứt, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà khẽ cười khẩy ra tiếng, cả mặt đều là sự trào phúng.
Ân Thiên Tuấn cũng không tức giận, chỉ là mi tâm cau lại vô cùng dữ dội, anh nhẹ giọng lên tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy, chuyện này cho dù là ai đi nữa cũng sẽ không để cho cậu manh động đâu, đừng nói tới cậu và Thiên Thiên chưa ly hôn và còn có một đứa con, mà cho dù hai người có ly hôn rồi, cũng không có con đi nữa, thì chuyện hôm nay cũng sẽ không để cậu nhúng tay…”
Hàm dưới căng cứng vô cùng, Cảnh Liêm Uy yên lặng không nói tiếng nào, chỉ là động tác kẹp lấy điếu thuốc ở đầu ngón tay càng lúc càng dùng sức.
“Đối phương không chỉ có Sâm Báo, mà còn có Tô Nương nữa, cậu chuẩn bị đối đãi thế nào đây?” Ân Thiên Tuấn nhìn anh, nghiêm túc mà mở miệng, đây cũng là lý do tại vì sao mà kể từ khi Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện cho đến bây giờ, Cảnh Liêm Uy căn bản là không thể làm ra bất kỳ hành vi nào được: “Tính cách của Thiên Thiên thế nào chúng tôi đều biết, cậu có tính cách thế nào chúng tôi cũng rõ, cậu có dám bảo đảm lúc cậu gặp Tô Nương sẽ nhịn được không một súng bắn chết bà ta không? Hay là cậu sẽ còn tỉnh táo mà nhớ tới việc giữ lại cho bà ta một mạng?”
Đôi mắt phượng khẽ híp lại, Cảnh Liêm Uy không có nói chuyện.
Ân Thiên Tuấn đứng dậy, quay người đi ra khỏi thư phòng, mãi đến khi đứng ở cửa mới ngừng lại tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, cậu không làm được, một bên là thù giết cha giết mẹ, một bên là vợ hiền con ngoan bây giờ của cậu, cậu muốn chọn thế nào? Nếu đã như vậy, chuyện này cứ giao cho chúng tôi làm, chúng tôi sẽ cứu Thiên Thiên…”
Khoé môi nhếch lên, Cảnh Liêm Uy đưa lưng về phía Ân Thiên Tuấn từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào, cho dù anh ta có rời khỏi nơi này rồi thì cũng không có lên tiếng, chỉ là khoé môi càng lúc càng nhếch lên, sự lạnh lẽo trong đôi mắt phượng cũng càng lúc càng sắc bén!
Vợ của anh, anh không đi cứu sao?
Đây là đạo lý gì vậy?
Tô Nương, bà ta dám động vào ba mẹ anh thì không nói, bây giờ còn trực tiếp đến vợ của anh, thật sự tưởng rằng anh sẽ bỏ qua cho bà ta sao?
Hít thở một hơi thật sâu, Cảnh Liêm Uy đứng dậy cầm lấy điện thoại gọi đi một số, sau đó thì không hề do dự mà đưa tay cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài, tốc độ có hơi nhanh, khiến cho mọi người đều kinh ngạc…
“Cảnh Liêm Uy! Con đứng lại cho ba!” Lúc đi qua phòng khách, Cảnh Nguyên Phước nghiêm giọng gào lên một tiếng, tất cả mọi người đều ngừng động tác lại.
Áo sơ mi trắng phối với quần đen đơn giản, Cảnh Liêm Uy khoác một chiếc áo khoác màu tím đứng ở đó, đầu cũng không quay lại mà đứng yên tại chỗ.
“Con muốn đi đâu?” Cảnh Nguyên Phước nhanh chóng tiến lên trước, đứng ở trước mặt Cảnh Liêm Uy, sắc mặt toàn là sự hoang mang và nghiêm nghị.
Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào ba của mình, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Ba, con đi cứu Thiên Thiên.”
“Làm bậy!” Một tiếng gào thét tức giận, Cảnh Nguyên Phước sắp bị tức chết rồi, bọn họ có ai mà không biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu Ân Thiên Thiên ra chứ, nhưng chuyện này có dây dưa đến Tô Nương, làm gì còn giải quyết dễ dàng như vậy nữa? “Con cứu thế nào? Giết Tô Nương hay là phế Tô Nương? Càng huống hồ ở bên đó còn không chỉ có một Tô Nương mà thôi! Còn có một Sâm Báo, còn có vô số thuộc hạ của hắn nữa! Con cứu thế nào? Cứu xong thì sao, con và Thiên Thiên làm sao? Nhan Hi làm sao đây?”
Trong đầu não Cảnh Liêm Uy lúc này gần như là không hề suy nghĩ qua những điều này, chỉ là nhàn nhạt mà nhìn tất cả mọi thứ trước mặt.
Cảnh Nguyên Phước cố gắng muốn lôi kéo dòng suy nghĩ có chút hỗn loạn của Cảnh Liêm Uy lúc này quay về, ông khẽ áp chế cảm xúc của mình một chút, nói: “Liêm uy, con hãy tin bọn ta, bọn ta sẽ cứu Thiên Thiên quay về, nếu bọn chúng đã đưa người đi, thì nhất định sẽ liên hệ với chúng ta! Bây giờ chúng ta đợi bọn họ liên hệ với chúng ta, Liêm Uy, bây giờ con không chỉ đơn giản là cứu người nữa, con còn phải bảo vệ gia đình của con, vợ của con, con gái của con!”
Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào Cảnh Nguyên Phước, anh không có cách nào nói nên lời, lúc đó những lời nói của người đàn ông đó, kể từ buổi sáng xuất hiện cho đến bây giờ, bọn họ thậm chí cả một chút dấu vết cũng không có tìm ra, nếu như không phải trước đây lúc anh phái người bảo vệ Ân Thiên Thiên, đã bảo Cát Thành Phong cẩn thận hơn mà phái một người trà trộn vào trong đó, anh làm gì còn đợi được đến bây giờ nữa?
Với tình huống bình thường mà nói, người bị bắt cóc đi thì chứng minh chắc chắn sẽ có hồi âm, nhưng bây giờ bọn họ đã đợi đếm đêm khuya rồi cũng không có chút tin tức nào, anh làm gì còn ngồi yên được nữa?
Mọi người ở xung quanh đều căng thẳng mà nhìn anh, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ khẽ làm dịu đôi mắt mình lại mà nhìn ba của mình, nhẹ giọng nói một câu: “Ba, Thiên Thiên đang đợi con, cô ấy đang đợi con…”
Lời nói rất nhẹ, đây gần như là câu nói đầu tiên sau khi anh ra mệnh lệnh, câu nói đầu tiên trực tiếp có liên quan đến Ân Thiên Thiên, trong thanh âm đều mang theo một sự run rẩy rõ ràng…
Anh đang sợ hãi…
Sợ Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện…
Bên cạnh anh nguy hiểm như vậy, trước khi giúp ‘Diêm Vương’, anh tưởng chỉ cần sắp xếp ổn thoả người ở bên cạnh Ân Thiên Thiên là sẽ không có chuyện gì, nhưng mà lần này, cô lại bị đưa đi dưới đôi mắt của mình, tình cảnh như vậy anh không muốn trải qua lần thứ hai trong đời này nữa! Anh thậm chí còn nhớ đến sự tuyệt vọng nơi đáy mắt lúc cô ném đứa bé ra…
Thanh âm vừa dứt, cả căn nhà không có ai lên tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng mà nhìn anh.
Cảnh Nguyên Phước lúc này cảm thấy cổ họng của mình như bị cái gì đó nghẹn lại vậy, nói không nên lời, ngay cả khi Cảnh Liêm Uy đi ngang qua người ông, ông cũng không nói ra được chữ nào…
…
Ra khỏi nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy trực tiếp lên chiếc xe Range Rover của mình, trong đôi mắt phượng ngập tràn sát khí!
Chiếc xe chạy nhanh trên đường, Cảnh Liêm Uy vừa lái xe đi thẳng về phía trước, vừa gọi điện thoại cho Cát Thành Phong.
Vừa nãy biết được tung tích của Tô Nương ở trong điện thoại, điện thoại của anh đột nhiên reo lên, hiển thị người gọi đến là ‘Ân Thiên Thiên’.
Ngay lập tức, vô lăng của Cảnh Liêm Uy suýt chút nữa là bị trượt, chiếc xe rẽ một cái trực tiếp ngừng ở bên đường.
Cảnh Liêm Uy gần như là nhấc điện thoại với bàn tay run rẩy, rất cố gắng mà làm ổn định hơi thở của mình: “Alo…”
“Ha ha…” Một tiếng cười giòn giã truyền đến, hoàn toàn không giấu nổi tâm trạng vui vẻ hiện tại của chủ nhân, giọng nói Tô Nương truyền đến vô cùng lưu loát, nói: “Cậu ba, có phải là rất căng thẳng, rất hoảng loạn không? Lúc nhấc máy nghe có tâm trạng gì vậy? Để tôi đoán xem, có phải là cậu cho rằng tôi gọi điện thoại để nói với cậu là Ân Thiên Thiên đã chết rồi không?”
Hô hấp ngừng lại, sắc mặt Cảnh Liêm Uy có chút trắng bệch, anh hỏi: “Tô Nương, Thiên Thiên đâu?”
“Cậu không phải là nên có tin tức rồi sao? Người trước đây mà cậu phái vào đã cho cậu tin tức chưa?” Tô Nương giả vờ ngây thơ mà hỏi, sau đó đột nhiên thay đổi đột ngột mà nói: “A, xin lỗi, tôi quên mất, người đó nhất định là nói với cậu Ân Thiên Thiên không có sao đúng không, chỉ là bị nhốt lại thôi đúng không, haiz, đều là lỗi của tôi, mấy thứ này đều là tôi dặn dò cậu ta nói thôi, cho nên tin tức mà cậu nhận được là giả…”
Chỉ một câu nói đã khiến cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy toàn bộ các tế bào trên dưới người mình đều giống như bị ngưng tụ lại vậy.
Tin tức giả?
Vậy trong khoảng thời gian dài kể từ khi xảy ra chuyện cho đến bây giờ, Thiên Thiên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Gần như là không dám tưởng tượng, Cảnh Liêm Uy mím chặt đôi môi của mình, ngay cả hô hấp cũng không dám nữa.
Tô Nương nhẹ giọng cười khẽ trong điện thoại, sau khi cười đủ rồi thì mới nói: “Đúng rồi, tôi quên nói với cậu, tôi cũng đã kêu Trần Vũ qua đây, nếu đã muốn giải quyết thì dứt khoác giải quyết một thể luôn không phải càng tốt hơn sao? Cậu thấy thế nào?”
Bàn tay to lớn nắm chặt vô lăng, trong năm năm này Cảnh Liêm Uy đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, chỉ là lúc có liên quan đến Ân Thiên Thiên sẽ thỉnh thoảng mất đi khống chế, mà bây giờ anh còn có khả năng tự kiềm chế mình như vậy cũng đã là hiếm lắm rồi, anh trầm giọng nói, rốt cuộc cũng không có nhịn được mà buông lời uy hiếp: “Tô Nương! Tôi cảnh cáo bà, tốt nhất là đừng có đụng vào cô ấy, nếu không tôi nhất định sẽ khiến bà sống không bằng chết!”
Lúc này, bầu không khí dường như đã biến đổi.
Nghiến răng nghiến lợi nói ra lời uy hiếp, dường như là trong giờ phút này đã có chút uy lực!
Cảnh Liêm Uy cũng không có quan tâm đến Tô Nương mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hung hăng đạp ga trực tiếp đi đến chỗ mà anh được biết!
Mà Tô Nương ở bên kia cũng không biết tại vì sao mà lúc nghe thấy câu nói này, bà ta lại nhịn không được mà rùng mình một cái!
Từ trước đến giờ bà ta chưa hề sợ qua một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, lại cộng thêm sau khi biết anh yêu đứa con gái của mình thì càng không kiêng dè hơn nữa, bởi vì bà ta biết, chỉ cần Ân Thiên Thiên là con gái của bà ta, vậy thì Cảnh Liêm Uy vĩnh viễn sẽ không hạ độc thủ với mình! Nhưng vừa nãy khi đột nhiên nghe thấy câu ‘sống không bằng chết’, bà ta thật sự giống như là đang ở trong địa ngục vậy!
Bàn tay cầm lấy điện thoại hung hăng siết chặt lại, Tô Nương hít thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình, sau rất lâu thì vứt điện thoại trong tay mình đi, hoàn toàn không do dự mà quay người cho một người đàn ông đằng sau mình một cái tát.
Thanh âm giòn giã vừa mới dứt thì đã nghe bà ta kêu gào: “Phế vật! Tại sao Sâm Báo còn chưa ra tay nữa? Không phải cậu nói là hắn ta chắc chắn sẽ ra tay sao? Tại sao Ân Thiên Thiên đã đến tay lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa ra tay nữa!”
Người đàn ông có làn da ngăm đen rũ mắt xuống không nói chuyện, trên bờ má là một vết sẹo sâu.
Tô Nương tức giận không nhẹ, bà ta giận dữ quát: “Cút ra ngoài cho tôi! Tôi tự đi tìm hắn ta, tên phế vật này!”
Nói xong, Tô Nương liền quay người đi về phía phòng để đồ, mà người đàn ông sẹo dao cũng quay người rời khỏi chỗ này…
Qua khoảng 20 phút sau, Tô Nương vừa thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy cửa phòng của mình chợt truyền đến một tiếng động to lớn, bà ta mang theo sự tức giận tràn đầy mà đi ra ngoài, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị túm lấy cổ áo xách lên…
Đôi mắt mở thật to, Tô Nương nhìn Cảnh Liêm Uy ở trước mặt mình!