Danh Gia Hào Môn

Chương 383: Chap-383




CHƯƠNG 383: TỪ CHỐI KIỂM TRA!

CHƯƠNG 383: TỪ CHỐI KIỂM TRA!

Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng chiếu rọi, cả thế giới đều trở nên ấm áp.

Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ giữ nguyên động tác nhìn Cảnh Liêm Uy đi về phía mình, chỉ liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy như cả thế giới đều trở nên yên lặng, chỗ trái tim dần thắt lại, cuối cùng khiến cô gần như không có chỗ trống để hô hấp, mà cuối cùng người đàn ông kia cũng đứng trước mặt cô…

Cô nâng mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lại không thể nói ra được một chữ.

Cổ họng hơi căng chặt, Cảnh Liêm Uy cứ như thế rũ mắt nhìn cô, cả người đều tràn đầy xúc động muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng làm thế nào cũng không thể nhúc nhích, chỉ cứng đờ lại dịu dàng nhìn cô giống như trong rất nhiều ngày đêm của năm năm nay, anh thường mơ thấy cô vào lúc ngủ trưa hay đêm dài yên tĩnh, cũng không dám đến gần cô, chỉ sợ người rõ ràng có thể chạm tay vào bỗng nhiên tan thành mây khói, biến mất không còn chút tăm hơi, cho dù dùng cả đời cũng không thể tìm thấy cô…

Ân Thiên Thiên nhìn hiểu sự thâm tình trong đôi mắt phượng kia, rõ ràng cô không nhớ anh, nhưng cô có thể nhìn hiểu tình cảm của anh, nhìn hiểu cảm xúc của anh vào lúc này, thậm chí có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm trước kia của anh qua đôi câu vài lời của Đào Ninh…

Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào anh, Ân Thiên Thiên mở miệng, lại không nói được một lời.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô một lúc lâu, lâu đến anh nghĩ mọi thứ lại là một giấc mơ, có lẽ khi anh mở hai mắt ra thì cô sẽ biến mất, điện thoại trong phòng bỗng nhiên reo lên, quay đầu đã thấy điện thoại Ân Thiên Thiên để trên bàn trà đang điên cuồng reo lên, mà thông báo bên trên có hai chữ, “Thiên Tuấn”!

Gần như trong nháy máy khi Ân Thiên Thiên hoàn toàn chưa phản ứng kịp, Cảnh Liêm Uy đã duỗi tay không chút do dự nghe máy, câu đầu tiên đã nói: “Anh vợ, có phải một chiêu này của anh quá độc ác rồi không? Nếu anh muốn chơi, thì tôi sẽ chơi với anh!”

Tìm thấy Ân Thiên Thiên không nói với anh thì thôi, khiến anh không thể chấp nhận nhất là anh ấy lợi dụng chuyện Thiên Thiên mất trí nhớ làm tất cả mọi thứ đều có liên quan đến mình, thậm chí còn lừa cô nói anh ấy là chồng trước của cô? Chuyện hoang đường như thế sao Cảnh Liêm Uy có thể nhịn được? Lúc này Ân Thiên Tuấn vừa gọi điện thoại đến, anh đã lập tức nổi giận.

Ân Thiên Thiên nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, siết chặt nắm đấm, hơi không thở nổi.

Cảnh Liêm Uy không chú ý đến những điều này, chỉ lo nói chuyện với Ân Thiên Tuấn.

Ân Thiên Tuấn cũng không ngờ là Cảnh Liêm Uy nghe máy, sau khi ngây người hai giây chỉ nói: “Để Thiên Thiên nghe máy.”

“Ha…” Cảnh Liêm Uy giễu cợt một tiếng, xoay người rót một ly sữa nóng cho Ân Thiên Thiên rồi nói: “Thật ngại quá, bây giờ chúng tôi có chuyện phải nói, anh có gì thì ngày mai gọi sớm nhé.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không chút do dự cúp máy, sau đó thậm chí còn tắt nguồn điện thoại ném lên sofa.

Ân Thiên Thiên xoay người ngồi xuống sofa, hai tay cầm ly sữa rũ mắt uống, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Cảnh Liêm Uy không biết cô bị sao, sau khi phát hiện thì lập tức bối rối, duỗi tay sờ trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên, em không thoải mái chỗ nào? Có phải bị bệnh không? Nói anh nghe…”

Hô hấp của Ân Thiên Thiên hơi dồn dập, đôi mắt hoàn toàn không có tiêu cự, tay cầm ly sữa lại không nhịn được run rẩy, càng run rẩy càng cầm chặt hơn, nhưng càng cầm chặt lại càng run rẩy, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, giọng nói của Cảnh Liêm Uy cũng giống như vang lên từ chân trời xa xôi, có thế nào cũng không khiến cô lấy lại tinh thần được…

Đại não cực kỳ đau đớn, nhưng cô cũng không hề ngăn cản cảm giác đau đớn như vậy, mấy năm nay thỉnh thoảng cô đều sẽ đau đầu một chút, mà sau cơn đau cô sẽ tìm lại được một chút trí nhớ, dần dần cô cũng sẽ không bài xích cảm nhận đột nhiên xuất hiện này nữa. Tuy đau, nhưng lại vui vẻ chịu đựng, vì như thế, cô mới có thể cảm nhận được mình còn sống…

Một người không có quá khứ, một người có sinh mệnh trống rỗng, có khác gì người không còn sống chứ?

Trong trí nhớ, là ai từng bảo vệ cô? Cũng từng cưng chiều cô?

Xoảng…

Ly sữa trong tay rơi vỡ trên mặt đất, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên không chịu được cơn đau đến từ đại não đưa tay ôm chặt lấy đầu mình, bắt đầu đập mạnh, trong cổ họng mảnh khảnh kia không nhịn được phát ra âm thanh khiến người khác đau lòng, thân thể cũng không chịu được cuộn lại ngã xuống tấm thảm mềm mại dưới đấy…

“A... A… Đau quá!” Ân Thiên Thiên đau đến lăn lộn dưới đất, tình huống bất thình lình khiến Cảnh Liêm Uy sợ đến trắng mặt, vội vàng tiến lên ôm lấy cô, nhưng Ân Thiên Thiên đau đến không chịu nỗi vẫn luôn lăn lộn, trong miệng kêu đau, làm cho Cảnh Liêm Uy chạm vào cô cũng phải cẩn thận: “Đau quá, đau quá! Đầu của tôi…”

“Thiên Thiên, Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy bối rối kêu lên một tiếng, vội vàng tiến lên ôm chặt cô vào lòng, ngăn cô vì lăn lộn mà không ngừng va chạm thứ xung quanh sẽ làm mình bị thương, đôi mắt vô cùng đau lòng gọi cô: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, anh ở đây, anh ở đây…”

Ân Thiên Thiên bị Cảnh Liêm Uy ôm chặt vào lòng không thể động đậy, trong mũi đột nhiên tràn ngập hơi thở của anh, cả thế giới như trở nên quay cuồng…

Là ai? Bị cô bắt lấy ở trên đường?

Là ai? Rũ mắt nhỏ giọng đồng ý “lời cầu hôn” của cô?

Là ai? Lạnh lùng nói muốn ly hôn?

Là ai? Rõ ràng là yêu nhưng không thể không buông tay?

Là ai?... Giết hại ba mẹ anh?

Gần như là trong nháy mắt, tất cả tất cả mọi thứ đều điên cuồng xông vào đại não của Ân Thiên Thiên, cả ngày hôm nay liên tiếp gặp phải kích thích, cuối cùng cả đại não của cô đều trong tình huống sắp sụp đổ, hai tay ôm chặt đầu của mình, đôi mắt mở to, nước vô thức rơi xuống, Ân Thiên Thiên nghẹn ngào há miệng muốn thét chói tai lại không thể phát ra được một tiếng nào…

Cảnh Liêm Uy cực kỳ đau lòng, sau khi thấy Ân Thiên Thiên đỡ hơn mới vội vàng gọi điện thoại bảo người kêu bác sĩ đến!

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Hai tay Cảnh Liêm Uy ôm chặt lấy cô, đau lòng dịu dàng gọi tên cô, lau mồ hôi trên trán cô, vén tóc cho cô. Cuối cùng sau khi Ân Thiên Thiên bình tĩnh lại thì lập tức ôm lấy cô đi về giường lớn trong phòng: “Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây…”

Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn qua, lập tức thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng, nước mắt càng chảy nhiều hơn…

Cô nhớ ra rồi…

Nhớ ra hết cả rồi…

Cô là vợ của Cảnh Liêm Uy, là mẹ của Cảnh Nhan Hi , là người phụ nữ anh yêu…

Trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ và đau lòng, sau khi Cảnh Liêm Uy để cô xuống giường, Ân Thiên Thiên lập tức nhắm mắt lại dùng chăn quấn kín lấy mình tránh khỏi ánh nhìn của anh.

Cảnh Liêm Uy cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng cô cực kỳ đau đớn, chỉnh lại góc chăn cho cô rồi ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng vỗ về.

Ân Thiên Thiên nhắm chặt mắt, đầu óc vẫn rất rối ren.

Năm năm, trí nhớ năm năm xông vào trong đầu, là ai cũng sẽ không thể chịu đựng được, Ân Thiên Thiên thở hổn hển, cố gắng chấp nhận tất cả mọi thứ, cả thế giới đều không thể yên tĩnh.

Nước mắt thấm ướt gối đầu, Ân Thiên Thiên run rẩy nhớ lại hết từng chuyện từng chuyện, cùng lúc đó cũng đã nối với tất cả mọi thứ của năm năm này…

Cảnh Liêm Uy trông chừng bên cạnh cô không đi đâu cả, cũng không nói gì, chỉ vươn bàn tay to lớn ấm áp của mình vỗ nhẹ lên lưng cô, im lặng an ủi cô…

Chỉ chốc lát thì bác sĩ đã đến, lúc đang chờ đợi Cảnh Liêm Uy cũng muốn kiểm tra trước cho cô, nhưng Ân Thiên Thiên cực kỳ không muốn, chẳng còn cách nào khác chỉ có thể đợi bác sĩ khác đến đây. Nhưng bây giờ xem ra cô chẳng những không thích Cảnh Liêm Uy đến gần, ngay cả bác sĩ gia đình đến gần cũng không thích, thậm chí còn trực tiếp quấn chăn đứng trên mặt đất đề phòng nhìn bọn họ, dáng vẻ giống như mẹ bị cướp đi con nhỏ…

Bác sĩ ngơ ngác, thử đến gần Ân Thiên Thiên, nhưng mỗi lần đến gần đều sẽ bị cô né tránh, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ân cô đầy sự đề phòng và kháng cự, Cảnh Liêm Uy lo lắng không biết có phải là di chứng sau khi phẫu thuật do tai nạn giao thông không, bèn ở một bên nhỏ giọng dỗ dành.

“Thiên Thiên, để bác sĩ xem thử đi, như thế bọn anh mới có thể biết em không thoải mái ở đâu…” Cảnh Liêm Uy lo lắng nói, có trời mới biết khi anh thấy trên tài liệu viết cô bất ngờ gặp phải “Diêm Vương” bị người đuổi giết ngã ra ngoài từ trên xe, tim anh suýt chút đã ngừng đập: “Thiên Thiên, bọn anh chỉ kiểm tra đơn giản một chút thôi…”

“Cút ngay!” Ân Thiên Thiên từ chối hô to với bác sĩ muốn đến gần cô, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, cho dù Cảnh Liêm Uy ở một bên nhỏ giọng dỗ dành cũng không khuyên được. Ân Thiên Thiên cố nhịn lại hốc mắt đã ẩm ướt, sao cô có thể để người ta kiểm tra? Sao dám để người ta kiểm tra được đây? “Cút ngay, cút ngay! Tôi không cần kiểm tra! Không cần kiểm tra!”

Cô đã biết được lý do mình rời đi, biết được lý do mình chạy trốn, bây giờ ngay cả xuất hiện trước mặt anh lần nữa cũng là một loại kỳ tích, sao còn có can đảm nói với anh mình đã nhớ lại tất cả chứ?

Trong năm năm này, Cảnh Liêm Uy có thể dùng hết mọi cách tìm kiếm tung tích của cô, bây giờ cô đã trở về thì sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa, nhưng cô làm sao còn can đảm đối mặt với anh chứ…

Mẹ của cô đã giết ba mẹ anh!

Cô mãi mãi vẫn nhớ rõ…

Cô từng thấy anh đến thành phố ba mẹ mình sống, đi qua con đường bọn họ từng đi rất nhiều lần, cô từng thấy anh sống trong căn nhà ba mẹ mình từng ở theo dấu vết của bọn họ rất nhiều lần, cô từng thấy dáng vẻ anh quỳ mãi không đứng dậy trước mộ chôn quần áo và di vật của ba mẹ mình ở thành phố kia…

Anh như vậy, bảo cô nên mở miệng muốn được tha thứ thế nào đây?

Mà cô, phải đối mặt anh với thân phận con gái của Tô Nương ra sao?

“Mợ ba, chúng tôi kiểu tra một chút mới có thể biết cuối cùng lý do gì khiến cô đau đớn như vậy, biết rồi chúng tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh…” Bác sĩ giải thích xong thì muốn tiến lên, trên người mặc áo blouse trắng khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy hơi sợ hãi: “Mợ ba, cô phải tin tôi, tin cậu ba, chúng tôi sẽ không làm hại cô, cậu ba càng sẽ không…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.