CHƯƠNG 367: LỜI HỨA ĐÃ TỪNG
CHƯƠNG 367: LỜI HỨA ĐÃ TỪNG
Trong thành phố M, Cảnh Liêm Uy trở về một mình trong đêm khuya, bóng dáng đó cô đơn mà thê lương, xung quanh có nhiều người thấy bộ dạng của anh như thế thì đều không nhịn được mà lắc đầu và thở dài.
Đã từng là một đôi đẹp như thế, bỗng nhiên biến thành như thế này, rồi có người mơ mơ hồ hồ nhớ ra, hình như đã từng có một đêm như vậy, một cô gái đã từng ở chỗ này điên cuồng mắng nhiết nguyền rủa anh, chỉ là không ngờ những lời nguyền rủa đó lại nhanh như vậy đã thành sự thật rồi, khiến người ta trở tay không kịp!
Đi trong tuyết, Cảnh Liêm Uy lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt phượng mang theo sự lo lắng.
Trong nhà chỉ có bảo bối và Cảnh Thiên Ngọc, cũng không biết chị ta có thể chăm sóc được không, nghĩ đến cơ thể mềm mại nhỏ bé đó, bước chân của Cảnh Liêm Uy đang nhanh lại chậm lại...
Tiểu công chúa của nhà họ Cảnh – Cảnh Nhan Hi bắt đầu lớn dần hội tụ đủ những đường nét của anh và Ân Thiên Thiên, mà Cảnh Nhan Hi bây giờ hai má giống như trái lê nhỏ, nhìn một lần khiến anh thương tâm một lần cũng muốn say một lần...
Đứa trẻ lớn lên giống cô như vậy, cô có biết không?
Điện thoại nắm chặt trong tay, Cảnh Liêm Uy không do dự mà gửi một tin nhắn vào số điện thoại quen thuộc này.
---- Bà xã, anh rất nhớ em.
Người đầu bên kia lại chưa từng hồi đáp.
Thỉnh thoảng anh sẽ gửi một số hình ảnh của Cảnh Nhan Hi cho cô, cũng sẽ gửi một số lời nhắn ngọt ngọt đầy tình cảm của anh, nhưng bất luận anh gửi cái gì cũng đều không có trả lời anh, anh không có đi điều tra thậm chí cũng không biết số điện thoại này còn được dùng nữa hay không, chỉ là cứ cố chấp nói với cô như vậy, những câu chuyện vụn vặn của anh với con...
Đẩy cửa ra, khoảnh khắc đó Cảnh Liêm Uy dường như trở lại nơi đã từng là nhà, Ân Thiên Thiên đeo tạp dề nấu cơm cho anh, khi nhìn thấy anh trở về thì sẽ mỉm cười rạng rỡ, khi trong đôi mắt phượng tràn đầy mong đợi, anh nhìn thấy lại là chị gái của mình đang vụng về chơi với Cảnh Nhan Hi trong phòng khách.
Đứa bé mới được mấy tháng tuổi, thậm chí còn mềm ngoặt, đôi mắt to đen láy, miệng chảy nước dãi ê a ê ư nói cái gì đó, trong tay cầm một món đồ chơi nhỏ, thỉnh thoảng lại làm rơi xuống đất, sau đó lại cười vui vẻ.
“Nhan Hi, ba cháu về rồi.” Nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, Cảnh Thiên Ngọc dường như kích động như gặp cứu tinh vậy, lập tức ôm cô bé về phía Cảnh Liêm Uy: “Nào, để cho ba cháu bế...”
Nhìn thấy con gái ngoan của mình, Cảnh Liêm Uy nở nụ cười chìa tay ra, mà Cảnh Nhan Hi rất biết cho mặt mũi nhoài ra, thậm chí còn rúc vào trong ngực của anh, món đồ chơi nhỏ trong tay thỉnh thoảng còn đánh vào đầu của anh, lúc điện thoại đổ chuông, Cảnh Liêm Uy dùng một tay nghe máy, mà Cảnh Thiên Ngọc sau khi làm ‘bảo mẫu’ một ngày cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.
Bế Cảnh Nhan Hi đi vào trong phòng, Cảnh Liêm Uy khẽ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Đến đây đi.”
Giọng nói dịu dàng giống như nước suối trong ngày xuân, khiến người ta trong lòng thoải mái.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân mau chóng chạy đến, họ không dám chậm trễ nửa phút!
Bọn họ nhất định phải nắm bắt thời gian! Tiểu công chúa của nhà họ Cảnh cứ đến 9 giờ tối sẽ chuẩn bị đi ngủ, đợi cô bé ngủ rồi cậu ba Cảnh sẽ không nói chuyện dịu dàng như thế nữa!
Lái xe như không cần mạng, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân thậm chí đem tất cả những chuyện cấp bách nói trước, sau khi cố gắng tranh thủ dùng một câu thì nói xong, chỉ vì để lấy được một ít thời gian.
8h18 phút, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân cuối cùng đã bước chân đến biệt thự.
Cảnh Liêm Uy mặc bộ đồ thoải mái ở nhà ngồi dưới thảm trong phòng khách chơi đùa với Cảnh Nhan Hi đang rất vui vẻ, cô bé không ngừng bò ở trên sàn, đuổi theo bước chân của Cảnh Liêm Uy, nước miếng chảy ra nhưng vẫn rất đáng yêu, trong miệng bi ba bi bô gọi, nói những lời ngây thơ nhất.
“Cậu ba.” Cát Thành Phong đóng cửa lại khẽ gọi một câu.
“Cậu ba.” Thừa Phó Lân đứng ở một bên cởi chiếc áo bị nhiễm khí lạnh ra, mãi đến khi cơ thể của mình ấm hơn một chút mới đi vào, chỉ sợ đem khí lạnh cho tiểu công chúa.
Cảnh Liêm Uy gật đầu khẽ ngước lên liếc nhìn bọn họ.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân bỗng đứng yên không dám động, hai người liếc nhìn nhau xong thì lén lút nhìn đồng hồ treo trên tường, 8h50 phút, đành bất đắc dĩ mở miệng.
“Cậu ba, liên quan đến tung tích của mợ ba chúng ta vẫn chưa có tìm được, trừ ghi chép hành tung ở Đức là thật ra thì những chỗ khác đều là giả, không biết là ai ở sau lưng giúp mợ ba.” Cát Thành Phong mở miệng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Thừa Phó Lân nuốt nước bọt nói tiếp: “Ngoài ra, tất cả mọi thứ mà trước kia chuẩn bị cho mợ ba đã xong rồi, chỉ đợi cậu ba định thời gian bắt đầu hành động, cậu cả nhà họ Ân cũng đang tìm kiếm tung tích của mợ ba.”
“Hôm nay nhận được tin tức, có người đang điều tra chuyện của Mộc Yên Nhiên, chúng ta đã xóa toàn bộ dấu vết rồi.” Cát Thành Phong nói, tranh thủ trong mấy phút ngắn ngủi nói hết những chuyện có thể khiến tính khí của Cảnh Liêm Uy bạo phát: “Chúng tôi đã phái người điều tra ngược lại rồi, xem thử là ai, Tô Nương giao cho bà cụ một tập văn kiện đến nay không biết là cái gì.
...
Mỗi tin tức được nói ra, sắc mặt của Cảnh Liêm Uy lại khó coi đi rất nhiều, chỉ là trước mặt tiểu công chúa còn đang chảy dãi kéo lấy quần áo của anh, anh cũng không lộ ra thần sắc nghiêm nghị gì, sâu thẳm trong đôi mắt vẫn mang theo chút dịu dàng khẽ dỗ dành cô bé: “Nhan Hi, nước dãi của con quá nhiều rồi, có phải uống quá nhiều sữa rồi không?”
Vừa nhắc đến món sữa yêu thích nhất của cô bé, đôi mắt đen láy đều sáng lên, Cảnh Liêm Uy ôm cô bé đặt lên đùi của mình, cầm lấy bình sữa đã nguội ở bên cạnh đưa cho cô bé, vừa cho cô bé uống sữa vừa ru cô bé ngủ, sau đó khẽ giọng mở miệng.
“Tiếp tục tìm, bất cứ tin tức gì cũng không được bỏ qua.” Trong đôi mắt phượng mang theo sự lạnh lùng mà kiên định, Cảnh Nhan Hi đã được nửa tuổi rồi, nhưng Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối vẫn không có chút tin tức gì, dường như... Hít sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy tiếp tục nói: “Xử lý Mộc Yên Nhiên đi, tôi không muốn khi Thiên Thiên trở về còn nhìn thấy cô ta, cô ta quá vướng víu rồi!”
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân khẽ nuốt nước bọt và gật đầu.
Vướng víu?
Mộc Yên Nhiên nửa năm nay khá vướng víu, nếu không phải trong tay Cảnh Liêm Uy còn bận quá nhiều việc không ra tay xử lý cô ta được, nếu không chắc lần thứ hai Ân Thiên Thiên rời đi thì cô ta bị thu thập rồi, bây giờ thời gian đã qua nửa năm cũng đã rất lâu rồi! Vậy mà còn dám lấy thân phận vị hôn thê của cậu ba Cảnh ra khoe trước mọi người, lá gan của người phụ nữ này thật sự không phải lớn bình thường!
Đúng 9 giờ, Cảnh Nhan Hi vừa khéo chìm vào giấc ngủ, bình sữa trong tay thế nào cũng không lỡ buông.
Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn nhẹ một cái trên trán cô bé, sau đó ôm cô bé đi vào trong phòng ngủ!
Con còn quá nhỏ, anh không yên tâm để cô bé một mình, mà anh cũng không yên tâm để người khác chăm sóc cô bé, người chăm sóc Cảnh Nhan Hi đều là người thân trực hệ của nhà họ Cảnh, ví dụ như cậu cả nhà họ Cảnh, cô hai nhà họ Cảnh, cùng ông bà Cảnh đang bận tối mặt tối mũi... Nhưng ai cũng không oán thán, thậm chí còn rất vui lòng...
Bước ra từ trong phòng ngủ, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân tiếp tục nói đến vấn đề gần đây, có liên quan đến ‘Nocturne’ và ‘nhà hàng Long Phượng’, có liên quan đến chỗ khác còn có rất nhiều, nhưng không thể khiến cảm xúc của Cảnh Liêm Uy có một chút biến hóa nào, trong TV từ đầu chí cuối đều mở mấy chương trình quảng cáo, trong nhà ngoài mở hoạt hình thì chỉ phát đi phát lại mấy chương trình quảng cáo cũ...
Quảng cáo nước hoa, quảng cáo kem nền BB, quảng cáo len...
Toàn bộ đều là quảng cáo của cô, không có cái gì khác.
Trước khi rời khỏi, Cát Thành Phong vẫn cố chấp hỏi một câu mà trước đây anh ta không có dám hỏi hết: “Cậu ba, tên của hạng mục đó gọi là cái gì?”
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha xem quảng cáo bỗng dưng dừng động tác lại, một lúc lâu sau mới khẽ trả lời” “ ‘Hủy đi hoa đào của em’!”
Cát Thành Phong hơi ngây người, xoay người rời khỏi để lại Cảnh Liêm Uy một mình trong căn phòng đang dần chìm vào dòng suy tư.
Mãi đến khi trong căn phòng cũng không còn hơi thở của người khác nữa, Cảnh Liêm Uy lại cầm điện thoại gửi tin nhắn thứ 73 của ngày hôm nay cho Ân Thiên Thiên.
---- Thiên Thiên, em nếu không xuất hiện, vậy anh ép em được không?
Hủy đi tất cả hoa đào của em, ngăn chặn tất cả những người xuất hiện ở xung quanh em, thế thì em có phải sẽ tức giận mà xuất hiện trước mặt anh, cãi nhau với anh, tức giận với anh hay không?
Anh từ trước đến nay đều không biết, thì ra có một ngày nhìn thấy được ánh mắt tức giận của em đối với anh lại là một loại xa xỉ như vậy!
Ngày hôm sau, cả thành phố T thậm chí cả thế giới đều sôi sục.
Dường như chỉ trong một đêm, mỗi một địa phương thành phố trên thế giới đều nhiều thêm một bức tường, bên trên có vô số hình ảnh, nhưng đều là ảnh phong cảnh, có một số nội thất trong nhà, có cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sát sàn ở trong khách sạn, có một bộ lễ phục dạ hội đẹp tuyệt trần...
Trên tường không có quá nhiều ảnh, chỉ có một số bức ảnh cùng những lời nói ngắn gọn...
Dưới bức ảnh trong nhà, nét bút cứng cáp có lực viết: Anh và con gái ở nhà đợi em trở về.
Dưới cảnh hoàng hôn ở trong khách sạn, cũng viết một câu: Anh mong đợi lại được cùng em khiêu vũ dưới ánh hoàng hôn.
Dưới bộ lễ phục đơn giản mà tuyệt đẹp, cũng viết một câu: Anh muốn em nắm lấy tay của anh, nói cho cả thế giới biết, em là của anh.
...
Từng câu từng chữ, Cảnh Liêm Uy không quan tâm mà đem cảm xúc của mình phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
Nhìn chuyện này như làn sóng nổi lên, Cảnh Liêm Uy chỉ căn dặn mỗi một người trông bức tường này cẩn thận tìm kiếm người nào đó đang ở một góc gào đó trong thế giới này.
Nếu cô đã không tin tưởng vào tình cảm của anh, không tin vào năng lực của anh, vậy thì anh từng chút một chứng minh cho cô thấy!
Nhưng thứ mà Cảnh Liêm Uy anh muốn thì nhất định phải có được, những gì Cảnh Liêm Uy anh bỏ qua nhất định sẽ nhận được hồi báo! Anh sẽ không cho phép cô trốn chạy, cũng sẽ không cho phép cô vô thanh vô tức làm con rùa rụt cổ, thậm chí ngay cả con gái của bọn họ cũng không cần...
Ân Thiên Thiên muốn trốn, vậy thì anh bức cô, khiến cô trốn không được.
Cô trốn một năm, thì anh sẽ để một năm!
Cô trốn năm năm, thì anh sẽ để năm năm!
Bi kịch của Tô Nương tạo ra, anh tuyệt đối sẽ không để nó tiếp diễn nữa!
Trên tòa nhà cao thế giới, trong lòng người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu có ôm một cô bé còn mặc tã đang ngủ say, nằm trên vai anh mà chảy nước dãi, trong đôi mắt phượng đều là những dòng cảm xúc phức tạp.
Ân Thiên Thiên, cô nếu như dám không xuất hiện, anh có bản lĩnh khiến cô hối hận cả đời!