Danh Gia Hào Môn

Chương 364: Chap-364




CHƯƠNG 364: CẢNH LIÊM UY KHÔNG CÓ LƯƠNG TÂM?

CHƯƠNG 364: CẢNH LIÊM UY KHÔNG CÓ LƯƠNG TÂM?

Trong lúc Cảnh Liêm Uy trầm mặc, khi anh đang quan tâm chú ý giá cổ phiếu của Cảnh Thị, những lời bàn tán của thành phố T lại bắt đầu bùng nổ.

---- Tôi nghe nói bà cụ nhà họ Cảnh đã từng yêu thương nhất đứa cháu trai này, bây giờ xem ra thật sự thương vô ích rồi!

---- Đúng thế, bà cụ qua đời anh ta một chút phản ứng đều không có, ngay cả cậu chủ trăng hoa Cảnh Liêm Bình ngày nào cũng tọa trấn ở tập đoàn Cảnh Thị, Vi Gia Huệ càng bận rộn đến mức gầy đi không ít, nhưng người làm cháu trai này, làm con trai, làm em trai còn rảnh rỗi trải qua cuộc sống cậu chủ của anh ta...

---- Chẳng trách Ân Thiên Thiên lại rời khỏi anh ta, người đàn ông vô tình như vậy ai cần chứ?

---- Thật là không có lương tâm!

...

Khi những lời bàn tán ở bên ngoài càng lúc càng diễn ra kịch liệt, một số người luôn nhăm nhe tập đoàn Cảnh Thị đã thò ra móng vuốt của mình, muốn nhân lúc nhà họ Cảnh đang sứt đầu mẻ trán xoay chuyển tình hình! Trước mắt Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không quan tâm đến tình hình của nhà họ Cảnh, chứ đừng nói là có can đảm, tâm tư đặt lên trên thị trường chứng khoán...

Trong cuộc họp cổ đông vào thứ 2, có ngươi đề xuất cho Cảnh Liêm Bình kế hoạch phân chia quyền điều hành mới của Cảnh Thị, thậm chí nắm giữ quyền lợi của nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Bình mỉm cười trước mặt mọi người, ánh mắt đào hoa tà ác khiến người ta không đoán định được.

“Tôi còn tưởng các người có thể bình tĩnh được bao lâu, nhưng không ngờ lại vô dụng như vậy?” Cảnh Liêm Bình nhìn mấy vị cổ đông ở trước mắt, nhàn hạ ngồi trên ghế tay khoanh trước ngực nói: “Tôi thế nào cũng không ngờ các người lại nhân lúc Cảnh Thị lao đao mà ra tay, thật sự là một đám ngu ngốc!”

Lời nói dứt khoát không chút do dự, Cảnh Liêm Bình mỉa mai nhìn bọn họ, ngay cả một chút cảm xúc cũng không có giữ lại mà cứ thế xoay người rời khỏi chỗ này, trong cả quá trình đều không để cái gọi là sự uy hiếp của bọn họ vào trong mắt!

Mấy cổ đông đó bị tức không nhẹ, biết được Cảnh Liêm Uy vẫn không hành động thì cuối cùng nhịn không được hạ lệnh cho người động thủ, nếu Cảnh Liêm Bình đã không tin bọn họ muốn ra tay với thị trường cổ phiếu, vậy thì bọn họ làm cho anh ta thấy! Chỉ cần Cảnh Liêm Uy không mời được ‘bàn tay quỷ’ ra, ai cũng không thể lay chuyển nửa phần!

Ngày hôm sau, gần đây nhà họ Cảnh gặp khó khăn trồng khó khăn đã phải chịu ảnh hưởng nặng nề, trong một đêm thị trường cổ phiếu hạ giá đột ngột, Cảnh Thị tổn thất 2/3 lợi ích, nhưng dù là như thế này, người của nhà họ Cảnh vẫn như cũ không để tâm, nên làm cái gì thì làm cái đó! Các cổ đông bức ép càng lúc càng tức giận, hạ lệnh muốn cho nhà họ Cảnh chịu tổn hại nghiêm trọng hơn!

Lúc này nhà họ Tề tổ chức một bữa tiệc, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều đến, bữa tiệc này kinh động đến tất cả mọi người, khi các cổ đông bức ép huênh hoang thể hiện khả năng của bọn họ, có không ít người vây quanh người nhà họ Cảnh xem náo nhiệt.

Cảnh Liêm Bình yên lặng lắc lư ly rượu vang trong tay, Cảnh Thiên Ngọc lại đứng thẳng nhìn những người trước mặt.

---- Nhà họ Cảnh còn có gì mà đắc ý chứ? Không có tấm vương bài như bà cụ Cảnh, các cậu có thể trụ được bao lâu?

---- Mấy thằng nhóc hỉ mũi còn chưa sạch, còn muốn nắm giữ cả Cảnh Thị, thật sự là nằm mơ!

---- Không có Cảnh Liêm Uy mời ‘bàn tay quỷ’ xuất sơn, tôi ngược lại muốn xem thử các cậu có bản lĩnh gì tiếp tục nháo sự!

---- Một kẻ không có lương tâm, chắc Vi Gia Huệ cũng khóc ngất đi rồi nhỉ?

...

Nể cao đạp thấp! Câu nói này chính là chỉ tình cảnh như thế này!

Chỉ là không thể không nói mấy người này quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức người nhà họ Cảnh nhìn bọn họ như một đám hề!

Cổ đông bên đối lập tiến sát Cảnh Thiên Ngọc đánh giá từ cô ta từ trên xuống dưới, đột nhiên khẽ giọng nói với cô ta: “Cô Cảnh, nếu như cô bằng lòng ở cùng tôi, tôi không để ý mà thả cho các cô một lối, sau này cô đi theo tôi thấy như nào?”

Nói xong, ly rượu trong tay cổ đông trung niên đó muốn chạm vào cánh tay mảnh khảnh hở ra của Cảnh Thiên Ngọc.

“Á!” Đột nhiên tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, tay cầm ly rượu của cổ đông trung niên nọ bị người ta hung hăng vặn ngược lại: “Là ai, con mẹ nó không biết tôi là ai sao?”

Vừa quay đầu nhìn, người đàn ông đó suýt chút nữa đái ra quần.

Người xuất hiện không phải người nhà họ Cảnh, mà là người nhà họ Trình, Trình Thiên Kiều mặt mày lạnh lẽo nhìn thẳng vào ông ta, gương mặt vốn ôn nhuận như ngọc lúc này khiến người ta thấy sợ hãi, dẫn đến vị cổ đông trung niên lập tức ngậm miệng lại không dám nói nữa.

Cảnh Thiên Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, sau đó uống một ngụm rượu vang trong tay.

Chỉ cần nơi có Trình Thiên Kiều ở đó, bất luận quan hệ giữa bọn họ là cái gì, cô ta từ trước đến nay đều sẽ không bị khi dễ!

Đây là định luật mà cả thành phố T đều biết, nhưng lại có người cố chấp không tin!

Tay của anh ta hung hăng hất ông ta ra, trong ánh mắt của Trình Thiên Kiều hơi lộ ra một tia bất mãn nhìn Cảnh Thiên Ngọc, váy dài trễ ngực, mặc như thế này không bị người khác trêu ghẹo mới lạ đó! Cũng không biết cô đang nghĩ cái gì!

Cảnh Thiên Ngọc lần đầu tiên cảm nhận được ánh mắt như thế này của Trình Thiên Kiều, lại nhịn không được mà hai má ửng đỏ.

Mọi người ở xung quanh bởi vì sự xuất hiện của Trình Thiên Kiều mà thu liễm lại, đằng sau đám đông đột nhiên có một trận rối loạn nho nhỏ, bất giác nhường đường cho người vừa đến, tất cả mọi người cũng ngoảnh đầu nhìn.

Cảnh Liêm Uy khoác trên mình bộ vest đen đang từ từ đi tới, chỉ là có chút ảnh hưởng hình tượng khi trong lòng anh ôm một đứa bé sơ sinh đang ngủ say, hình ảnh này thật sự khiến người khác có chút khó tiếp nhận...

Lông mày hơi nhíu lại bước đến, Cảnh Liêm Uy đi tới một chỗ ngồi trước mặt Cảnh Liêm Bình không nhẫn nại nhìn mấy người đang gây sự này, tâm trạng của Cảnh Thiên Ngọc đặc biệt tốt bước đến ôm đứa trẻ vào lòng, có lẽ bởi vì người ở đây nhiều, đứa trẻ chẳng mấy chốc đã tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn thế giới này...

“Chỉ dựa vào mấy người?” Xoay đầu nhìn mấy cổ đông muốn gây sự, tâm trạng của Cảnh Liêm Uy gần đầy thật sự không phải tệ bình thường, bất luận anh phái bao nhiều người từ đầu đến cuối đều không tìm được bóng dáng của Ân Thiên Thiên khiến anh gần như phát điên, mà cái chết của bà cụ cũng khiến anh tinh thần bất ổn, bất luận bà cụ Cảnh sao lại phản đối anh với Ân Thiên Thiên, nhưng sự yêu thương của bà cụ Cảnh đối với anh lại là sự thật, nếu nói không thương tâm, sao có khả năng?: “Hừ, tôi ngược lại muốn xem thử lát nữa các người có biểu cảm gì.”

Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy nâng ly rượu trước mặt một hơi uống cạn, tư thế tiêu sái, cảm xúc lạnh lùng.

Mấy cổ đông còn chưa hoàn hồn từ trong lời nói của Cảnh Liêm Uy thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, chậm rãi nghe máy, nhưng không quá mấy giây thì toàn bộ mặt mày tái nhợt, có người ngay cả điện thoại cũng cầm không chặt mà rơi xuống đất, người đàn ông vừa bị Trình thiên Kiều dạy dỗ còn ngồi phịch xuống dưới đất...

Bọn họ sử dụng tất cả lực lượng đánh thẳng vào giá cổ phiếu của Cảnh Thị, thậm chí nhìn thấy giá cổ phiếu có lợi của Cảnh Thị mà dốc hết gia tài đi thu mua, nhưng vừa giây trước còn thuận lợi thì đột nhiên thị trường chứng khoán lại biến động!

Một loạt động tác của nhà họ Cảnh không những khiến Cảnh Thị bây giờ gây được danh tiếng, mà lúc này âm thầm cắm rễ tại thành phố T, dù không có bà cụ nhà họ Cảnh, bất cứ người nào của nhà họ Cảnh đều không phải loại dễ đối phó! Bọn họ mấy ngày trước kiếm được 2/3 tài sản của Cảnh Thị thì bây giờ dùng để bù vào cái động không đáy đều không đủ! Không những như thế, nhà họ Cảnh vậy mà nhận lúc cổ phiếu đang bạo còn hung hăng kiếm được một khoản!

“Các người mời được ‘bàn tay quỷ’ sao?” Có người hồi thần lại, buột miệng hỏi.

Ba anh em nhà họ Cảnh lại không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng!

Cảnh Liêm Bình dùng ánh mắt đào hoa của mình nhìn bọn họ, khẽ nói: “ ‘bàn tay quỷ’ vốn dĩ chính là người của nhà họ Cảnh tôi, tại sao phải ‘mời’?”

Một câu này, tất cả mọi người chết chân đứng đơ tại chỗ, sau đó ánh mắt dần dừng trên người của Cảnh Liêm Uy!

Cảnh Liêm Uy là ‘bàn tay quỷ’?

Tin tức này giống như một trận gió đẩy nhà họ Cảnh lên cao trong khoảnh khắc này, ở đây có không ít người muốn nhân lúc nhà họ Cảnh gặp khó khăn mà muốn ăn hôi theo, nhưng bây giờ khi biết được tin tức này liền dừng lại bước chân của mình, cho dù là tổn thất cũng không dám có dị nghị nửa phần với nhà họ Cảnh! Nếu không sẽ giống như mấy cổ đông kia mất đi tất cả mà không bù lại được!

Trong buổi tiệc của nhà họ Tề, nhà Họ Cảnh dùng tư thái cường thế mà lần nữa đứng vững.

Cảnh Liêm Bình ngẩng đầu kiên định và cao ngạo nhìn tất cả mọi người, lần đầu tiên lấy ra tư thái của cậu cả nhà họ Cảnh của mình, liếc nhìn thiên hạ nói: “Các người nên nhớ, lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa béo, nhà họ Cảnh chúng tôi còn chưa có chết, các ngươi lại ngu xuẩn muốn động vào không phải tự mình chuốc khổ sao?”

Cổ đông muốn phát điên vì nghĩ không ra, bước đến muốn cướp lấy đứa trẻ trong tay của Cảnh Thiên Ngọc, nhưng tay còn chưa chạm vào đứa trẻ thì nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nhàn rỗi ngồi một bên lập tức đứng dậy đá một cước vào bụng kẻ đó, sau đó còn hung hăng đạp người đó, thần sắc nghiêm nghị đến dọa người!

“Cảnh Liêm Uy! Cậu điên rồi! Cậu lại khiến tôi nhà tan người chết!” Người đàn ông bị đạp ở trên đất điên cuồng gào thét, sau đó bị bảo vệ chế phục cũng không dám gào to nữa: “Cảnh Liêm Uy, tôi nguyền rủa cậu cả đời này chỉ có một đứa con gái này!”

Lời còn chưa nói xong, mặt mày Cảnh Liêm Uy đều tối lại, nhìn chằm chằm vào ông ta, không do dự sờ điện thoại của mình gọi điện cho Cát Thành Phong, nói: “Tôi muốn nhà họ cổ đông Trần sạch sẽ không còn gì, nếu ông ta thích nhà tan người chết như vậy, thế thì thật sự làm cho nhà tan đi, còn người chết chúng ta thì yên lặng chờ đợi...”

Người nợ nần chồng chất thì có thể chọn con đường như thế nào?

Lòng tham không đáy, có lòng tham trong đầu lại có mấy người thật sự muốn thành thật sống từng ngày? Bị siết nợ, thật sự sẽ không qua bao lâu rồi cũng chết thôi...

Một câu này, người ở đây vốn còn muốn chống lại cũng dần dần lùi lại một bước, không dám đắc tội với người đàn ông tâm tính bất định này.

Trong lúc nhất thời, tin tức về cô con gái được cậu ba nhà họ Cảnh nuông chiều được truyền ra như thế, bởi vì người khác có ý dùng con gái của anh ra uy hiếp, thậm chí ngay cả chạm vào chưa chạm được, anh không những ra tay đánh người, còn làm cho người ta cửa nát nhà tan...

Ngay lúc đó, giọng nói mang cảm xúc phức tạp của cậu ba nhà họ Cảnh truyền ra, đồng thời còn truyền ra tin tức về tiểu công chúa của nhà họ Cảnh.

Còn trong tã lót, chỉ biết khóc to, thậm chí đứa bé còn giơ tay đánh vào mặt của Cảnh Liêm Uy, nhưng bất luận như thế nào cũng chỉ thấy nụ cười dịu dàng của Cảnh Liêm Uy, chỉ khi đối diện với đứa trẻ này, Cảnh Liêm Uy mới có thể được gọi là một con người! Một người có máu thịt!

Trận phong ba này nhà họ Cảnh chưa từng để vào trong mắt, nhưng lại bị bọn họ lợi dụng kiếm được một khoản không nhỏ, thậm chí còn thanh trừ không ít thế lực phản đối, mà từ đấy từ sau, quyền thế của nhà họ Cảnh càng được củng cố, còn tiểu công chúa nhà họ Cảnh cũng bắt đầu được nhắc đến, không ít các câu chuyện được truyền ra nhưng không ai thấy được đứa trẻ dễ thương đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.