CHƯƠNG 348: HAI LẦN ĐẢ KÍCH
CHƯƠNG 348: HAI LẦN ĐẢ KÍCH
Mộc Yên Nhiên hơi nhíu mày nhìn qua chỗ TV, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, hai con ngươi nhìn Ân Thiên Thiên đột nhiên có sự thông cảm và đáng thương!
"Ân Thiên Thiên, ngày mai tôi kết hôn, nếu như cô có thời gian có thể đến một chút!" Nói xong, Mộc Yên Nhiên lập tức muốn rời khỏi chỗ này, chợt nhớ tới cái gì lại quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên nói một câu, "Đúng rồi, ngày mai tôi còn có một món quà lớn muốn tặng cho cô, cô nhất định phải xuất hiện đấy!"
Dứt lời, Mộc Yên Nhiên thong dong rời đi, mà người đàn ông cuối cùng rời đi cũng lấy một tấm thiệp thếp vàng đặt lên bàn trước cửa, không nói một lời mà kích thích Ân Thiên Thiên.
Sau khi rời đi Mộc Yên Nhiên rời đi rất lâu, Ân Thiên Thiên cũng không phục hồi tinh thần lại!
“Tôi thật muốn biết, cô tự mình muốn cắt đứt hay là bị ép đấy!”
Đây là ý gì?
Sự lo âu hiện rõ trong đôi mắt, lúc này trong phòng không có bóng người, Ân Thiên Thiên lại có vẻ luống cuống tay chân, run rẩy đưa tay vuốt bụng mình, Ân Thiên Thiên cảm giác như cả cơ thể của mình đều không thoải mái, ánh mắt không tự giác nhìn về phía TV cô đã không đụng đến từ lâu trước mặt, chợt nhớ đến điện thoại của mình dùng cũng tắt hết thông báo tin tức đến, thậm chí còn vì sợ phóng xạ và chính mình không kiềm chế được nên cũng đã tắt hết internet, cắn chặt môi, ánh mắt của Ân Thiên Thiên lướt qua thiệp mời, nhịn không được thở gấp!
Thiệp mời, tin tức!
Tất cả mọi thứ đều chọc vào trong lòng Ân Thiên Thiên, làm cô không yên tâm nổi.
Sau một lúc lâu, Ân Thiên Thiên mới bước đến bên cạnh cửa sững sờ nhìn tấm thiệp mời viền vàng, lập tức cảm giác dường như hô hấp của mình rất khó khăn!
Tay run run, Ân Thiên Thiên thở từng hơi từng hơi nhưng vẫn đưa tay cầm thiệp mời lên, nhẹ nhàng mở ra...
“15 tháng 9, Khách sạn “Thịnh Đào”, Yên Nhiên nhà họ Mộc và Liêm Uy nhà họ Cảnh kết duyên vợ chồng!
Tấm thiệp mời nóng bỏng làm tim Ân Thiên Thiên co rút, duỗi tay vịn tường thở từng hơi từng hơi, nước mắt trong mắt không tự chủ rơi xuống, trong mắt có thứ gì đó không tả được…
Kết duyên vợ chồng!
Hỉ kết lương duyên!
Ân Thiên Thiên đột nhiên rất muốn cười, rất muốn cười, nhưng sự thật là cô lại đang không ngừng rơi lệ, cả người giống như sắp hỏng mất!
Bụng cao cao nhô lên, lúc này Ân Thiên Thiên giống như là người phụ nữ bị cả thế giới trào phúng, mà ngay cả cái bụng của cô cũng đang trào phúng cô lại một kẻ ngốc! Một kẻ ngốc từ đầu đến cuối!
Ân Thiên Thiên trượt theo vách tường ngã ngồi xuống đất, tay nắm chặt tấm thiệp hồng tùy ý bóp nát cũng không buông tay!
Ân Thiên Thiên nỗ lực hít từng hơi thở, nhưng mà vẫn không ngăn được cảm giác đau đớn đó, nhưng mà đến lúc dưới người đột nhiên đau đớn, Ân Thiên Thiên cũng không biết là mình bị tấm thiệp mời này kích thích đến khóc, nước mắt tí tách rơi, nhưng không ai đau lòng...
Lúc bộ váy bằng len nhuộm đỏ máu tươi, Ân Thiên Thiên sợ đến mức không thở nổi.
Duỗi tay che chở bụng mình, cô quay đầu muốn lấy điện thoại của mình, nhưng mà thứ bình thường không rời tay lúc này lại ở góc rất xa trong phòng khách, cô chỉ có thể nhìn mà không thể nào với tới được!
Hít một hơi thật sâu, Ân Thiên Thiên nỗ lực làm mình không căng thẳng, không được căng thẳng! Thử đứng dậy, Ân Thiên Thiên đau đến mức muốn ngất đi, vốn ngày dự sinh của co cũng trong vòng mấy ngày nay, bây giờ bị Mộc Yên Nhiên kích thích như vậy, nên đến trước mấy ngày, cô vẫn không thể ngồi trên sàn nhà lạnh như băng này, đối với con không tốt, đối với cô cũng không tốt...
Ân Thiên Thiên rất muốn đứng lên, vất vả lảo đảo đứng lên Ân Thiên Thiên lại không kiểm soát được cơ thể nghiêng ngả, bước chân loạng choạng Ân Thiên Thiên đập vào cạnh bàn, không tránh kịp, nửa người dưới của Ân Thiên Thiên lập tức chảy máu ồ ạt, mà cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ, đau đến mức cô đổ mồ hôi, nhanh chóng ướt đẫm quần áo, đau đến mức thậm chí cô không nhịn được nhẹ giọng kêu lên...
Nằm sấp trên bàn chậm rãi thở gấp một hơi, Ân Thiên Thiên cảm thấy có gì đấy trong cơ thể muốn chui ra ngoài làm bị sợ không nhẹ, mặc dù bây giờ cô không còn tí sức nhưng vẫn muốn lết qua chỗ ghế sofa, mỗi một bước đều lảo đảo, rung động lòng người, trong phòng vang lên âm thanh lách cách, không biết là phiền đến giấc ngủ của ai…
Ân Thiên Thiên sắp đến cạnh ghế sofa, dưới chân lại không còn tí sức nào ngã nhào trên đất, nỗ lực che chở con của mình, Ân Thiên Thiên nằm trên mặt đất không nhịn được lớn tiếng hét lên "A!"
Cảm giác đau đớn đến tận tim gan, như là muốn lấy mạng của cô!
Thiệp mời trong tay cũng dính đầy máu tươi...
Ngẩng đầu nhìn sang sofa bên cạnh, điện thoại của cô ở đó...
Lúc này, Ân Thiên Thiên rất muốn đi qua cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy...
Bỏ qua nửa người dưới máu nhuộm đỏ Ân Thiên Thiên bò từng chút một về phía sofa, cảm giác đau đớn từ bụng làm cô cảm giác mình như sắp chết đi vậy!
Còn cách một bước, còn cách một chút xíu!
Chỉ cần một chút nữa thôi cô có thể lấy được điện thoại!
Nhưng mà vào lúc này có lẽ Ân Thiên Thiên đã cạn kiệt sức lực, đau bụng làm cô dường như mất đi tất cả cảm giác, mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể như là người bình thường theo cách nguyên thủy nhất, bởi vì đau đớn mà hét lên!
"Con! A! Con của tôi!" Tiếng thét cào xé tâm can, Ân Thiên Thiên cố gắng dùng cách như vậy hấp dẫn người qua đường đến giúp cô một tay, "Đau! Đau quá! Con của tôi! Đứa bé!"
"A! Đau quá, con..."
"A! Có ai có thể giúp tôi không..."
...
Từng tiếng hét đến cào xé tâm can, Ân Thiên Thiên lại không nhìn thấy người nào đến giúp đỗ mình, dù cho cửa chính rộng mở ngay cả cửa thủy tinh đối diện với vườn hoa cũng mở, nhưng lúc này căn bản không có người nào đi ngang qua!
Ân Thiên Thiên nằm trên mặt đất lớn tiếng hét lên, ngửa đầu nhìn sofa gần trong gang tấc, thậm chí đều có thể nhìn thấy góc điện thoại nhưng lại không cách nào đưa tay nắm lấy được, cảm giác bất lực và cảm giác đau đớn sắp sinh dưới thân không chịu nổi, hai con ngươi của Ân Thiên Thiên tràn ngập lo lắng và bối rối nhìn điện thoại.
"Con của tôi..."
"Con của tôi..."
Dần dần, tiếng hét của Ân Thiên Thiên chậm rãi yếu dần
Trong mơ mơ màng màng, cô không còn cảm giác gì cả, chỉ cảm giác đau đớn nửa người dưới, cảm giác đau đớn từng cơn một, gần như có thể đau chết cô!
Thế mà, cô vẫn không phát ra được âm thanh nào...
...
Quanh quanh bên ngoài có ông cụ xách theo radio nhẹ bước qua chỗ này, trong tay còn xách theo lồng chim, Hoàng Yến bên trong vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, lúc qua nơi này đột nhiên kêu to bất thường
"Mày làm sao thế? Tao lại đắc tội mày chỗ nào?" Ông lão tuổi già nhưng tinh thần dẻo dai chơi đùa với con chim Hoàng Yến của mình, quyết đoán dừng lại ở cửa cho nó ăn, nhưng dù như vậy con chim Hoàng Yến vẫn không chút nể mặt, "Hêy, con chim nhỏ này, còn muốn giận dỗi với tao?"
Ông lão nói cái gì Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng không nghe thấy, nhưng mà radio ông lão đeo bên lưng lại làm cô đau tỉnh, chỉ là lúc này đau ở trong lòng...
“Ngày mai sẽ là ngày nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh kết đôi, quanh đi quẩn lại người có tình rồi cũng sẽ thành thân thuộc, thời gian trước có người thấy ở The Joy thành phố T, có người tận mắt nhìn thấy cậu ba nhà họ Cảnh mua cho cô cả nhà họ Mộc một chiếc nhẫn có giá trị xa xỉ, người ngoài đều suy đoán đây có phải là nhẫn kết hôn của bọn họ hay không...”
“Theo tin tức, áo cưới của cô cả nhà họ Mộc cũng không phải do cô hai nhà họ Mộc thiết kế, mà là mời nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng ở nước Pháp thiết kế riêng, vì vậy trên dưới nhà họ Mộc cũng bỏ ra không ít công sức, cũng có lời đồn bên ngoài rằng đây là hành động của Mộc Long và Tử Dương…”
“Càng gần ngày kết hôn, gần đây phóng viên liên tiếp phát hiện cậu ba nhà họ Cảnh và cô cả nhà họ Mộc thường xuyên cùng nhau ra ra vào vào, trai tài gái sắc có thể nói là ông trời tác hợp, mặc dù buổi tiệc cưới này không tổ chức ở “Thập Tam Nguyệt” hay “nhà hàng Long Phượng,” nhưng theo như lời người nhà họ Cảnh, đây là một hôn lễ thế kỷ, so với hôn lễ trước đây của cậu ba nhà họ Cảnh và cô Ân chỉ hơn chứ không kém...”
“Mấy ngày trước, phóng viên của chúng tôi còn bắt gặp cô cả nhà họ Mộc sắp làm cô dâu ở trung tâm thương mại, nghe nói bây giờ cô ấy sắc mặt hồng hào, vẻ mặt tràn đầy hành phục, lúc đó đang tự tay lựa chọn quần áo cho Cảnh Liêm Uy…”
...
Từng chữ từng chữ tin tức từ trong radio phát ra, Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng cảm thấy cả người không còn sứt lức nhưng nhắm mắt lại nước mắt vẫn chảy xuống...
Hôn lễ...
Cảnh Liêm Uy...
Anh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao?
Vậy con của bọn họ làm sao bây giờ? Nàng làm sao bây giờ? Bọn họ tình yêu... Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, bụng lại bắt đầu đau quặn lên, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi nín thở không để mình thả lỏng ra, trong nội tâm cũng đang cầu nguyện ông lão ngoài không được nhanh chóng rời đi...
"Con chim nhỏ này, không nghe lời chút nào!" Ông lão còn đang buồn cười nói chuyện với con chim Hoàng Yến của mình, tiếng vang lớn từ radio che đi giọng nói của ông ấy, "Mày đã không nghe lời như vậy, chúng ta đi về đi, miễn cho mày ra ngoài còn cau có với tao!"
Dứt lời, Ân Thiên Thiên dường như cũng cảm nhận được động tác xoay người rời đi của ông cụ kia...
Chút sức lực cuối cùng bộc phát, Ân Thiên Thiên thậm chí không thể chú ý đến đứa bé trong bụng mình, chỉ có thể mạnh mẽ đưa chân đá ngã tủ trang trí bên cảnh, đồ sứ và đủ loại đồ trang trí đổ rầm rầm xuống đất, tiếng động lớn một lúc lâu mới yên tĩnh lại… Ân Thiên Thiên có thể đá ngã tủ trang trí này, mặc dù không cách nào bảo vệ được mình, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn một cái bình hoa nhỏ nện xuống mu bàn tay che chở trên bụng của cô, rồi mới lăn sang một bên nứt ra...
Cảm giác đau đớn ở bụng càng thêm rõ ràng, ông lão ngoài cửa cuối cùng cũng phát hiện con chim Hoàng Yến của mình vì mùi máu tươi trong không khí mà bất an, lúc này mới cẩn cẩn thận thận cất bước đi đến...