Danh Gia Hào Môn

Chương 315: Chap-315




CHƯƠNG 315: ĐẠO ĐỨC GIẢ

CHƯƠNG 315: ĐẠO ĐỨC GIẢ

Nếu như Mộc Yên Nhiên không xuất hiện vào lúc này, không chừng trong lòng của Ân Thiên Thiên thật sự sẽ cảm thấy hoài nghi và khó chịu chút ít. Nhưng bây giờ nhìn thấy Mộc Yên Nhiên đơn độc đứng trước mặt mình, cô chẳng còn chút cảm giác nào nữa. Bởi vì... cô rất hiểu người đàn ông đó!

Cảnh Liêm Uy tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của mình phải gánh chịu phong ba ở bên ngoài!

Chỉ tiếc là... dường như Mộc Yên Nhiên chẳng hề hiểu được điều này!

Mộc Yên Nhiên bước tới gần Ân Thiên Thiên, cô ta hơi ngẩng đầu nói: "Cô Ân, về đám cưới của tôi và Cảnh Liêm Uy, hi vọng đến lúc đó cô có thể nể mặt mà đến tham dự, tôi tin là anh ấy cũng sẽ rất vui."

Ánh đèn flash ở xung quanh bỗng chốc vì câu nói này của Mộc Yên Nhiên mà nhắm thẳng vào Ân Thiên Thiên!

Nhưng Ân Thiên Thiên lại dịu dàng mỉm môi cười, nhẹ nhàng mà kiên cường!

Chính nụ cười nơi khóe môi ấy của Ân Thiên Thiên đã khiến cho Mộc Yên Nhiên hơi ngẩng người ra, hồi lâu sau cũng chưa định thần lại được.

Ngay cả phóng viên ở tứ phía cũng phấn khích như vừa vớ được vàng nhưng lại khá là ngờ vực. Cái cô Ân Thiên Thiên này chẳng lẽ là bị hàng loạt những đả kích dạo gần đây làm cho ngốc nghếch luôn rồi chăng? Những người bạn làm bác sĩ của Cảnh Liêm Uy thuộc bệnh viện Nam Tự đang đứng trong đám đông ai nấy đều thoáng chút lo lắng, nhưng cũng bất lực vì chẳng thể chen vào trong được...

Tất cả mọi thứ đang diễn ra như thước phim quay chậm, mọi ánh nhìn đổ dồn hết lên người Mộc Yên Nhiên và Ân Thiên Thiên!

Thậm chí những bạn trẻ ở xung quanh cầm điện thoại lên để livestream ngay tại chỗ!

Trong lúc này, dường như cả hệ thống internet của thành phố T đều đang thông qua các loại phương tiện lớn nhỏ để phát sóng tình hình hiện tại!

Người trong cuộc Ân Thiên Thiên bình tĩnh đứng yên tại chỗ, bỗng nhẹ giọng đáp lời Mộc Yên Nhiên: "Cô Mộc, chúc mừng cô, tân hôn vui vẻ!"

Câu nói này khiến cho mọi người xung quanh không kìm được mà trợn tròn cả mắt lên.

Mộc Yên Nhiên nghe câu nói miễn cưỡng này của Ân Thiên Thiên, cô ta không nhịn được nhếch môi châm biếm. Nhưng sau đó liền nghe thấy Ân Thiên Thiên nói: "Cơ mà theo hiểu biết của tôi về Cảnh Liêm Uy, nếu như anh ấy thật sự muốn kết hôn với cô, chắc chắn là bây giờ sẽ không để cô ra ngoài một mình đối diện với nhiều phóng viên như thế, càng không để cô đích thân mở miệng mời khách khứa. Người kiêu ngạo như anh ấy trước giờ chưa từng khiến cho người phụ nữ của mình phải chịu thiệt thòi đâu!"

Chỉ với một câu nói đã thành công khơi lại kí ức của các phóng viên.

Cảnh Liêm Uy trong kí ức của họ cho dù là lúc anh che giấu thân phận thì cũng sẽ cật lực bảo vệ người và việc mà anh muốn bảo vệ, dù cho anh có sơ xuất khiến cho người ta chịu thiệt thòi, đến sau cùng cũng sẽ bù đắp lại được. Dưới tình huống để cho "vị hôn thê" của mình xuất đầu lộ diện mà anh lại không ở bên cạnh như thế này quả đúng thật là kì lạ!

Sắc mặt Mộc Yên Nhiên bỗng chốc trắng bệch.

Không ở cùng với Cảnh Liêm Uy trong khoảng thời gian dài, làm sao cô ta biết được thói quen của anh chứ?

--Cô Mộc, xin hỏi cậu ba Cảnh hiện tại đang ở đâu? Anh ấy có biết hôn sự giữa hai người không?

--Cô Mộc, xin hỏi tại sao người tuyên bố hôn sự giữa hai người là phụ huynh hai nhà, nhưng mãi đến bây giờ cậu ba vẫn chưa lên tiếng?

--Cô Mộc, lúc trước hôn sự của cậu ba Cảnh và cô Ân là do chính anh ấy công bố, bây giờ hôn sự giữa hai người lại do hai nhà quyết định, có phải đã chứng tỏ rằng cậu ba Cảnh vốn dĩ không hề thích cô không?

...

Mộc Yên Nhiên nghe từng câu hỏi vang lên bên tai, môi mím chặt ngước nhìn Ân Thiên Thiên!

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, đôi bàn tay của Mộc Yên Nhiên đã nắm chặt lại!

Ân Thiên Thiên!

Quả là miệng lưỡi lợi hại!

Chậm rãi hít thở sâu một lát, Mộc Yên Nhiên nở nụ cười nhu hòa nhìn phóng viên xung quanh, đáp: "Mọi người đang đùa đấy ư? Chẳng phải nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh vốn dĩ đã có hôn ước rồi sao? Chẳng qua là vì trước đây sức khỏe tôi không được tốt nên mới không để tâm đến chuyện này, có lẽ cô Ân cũng sẽ không gặp phải bước ngoặt lớn đến như thế. Về việc này, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi..."

Nói xong, Mộc Yên Nhiên còn nhìn Ân Thiên Thiên với ánh mắt cực kì ray rứt.

"Nếu như không phải vì lúc trước sức khỏe tôi không tốt mà trở nên tự ti, vậy thì bây giờ có lẽ cô Ân cũng chỉ là một cô sinh viên cao học bình thường trong trường đại học T mà thôi. Đều tại tôi hại cô trở thành bộ dạng như bây giờ, thật sự rất xin lỗi!" Nói rồi, Mộc Yên Nhiên thậm chí còn muốn cúi người xin lỗi Ân Thiên Thiên.

Nhưng Ân Thiên Thiên lại nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng giơ tay cản Mộc Yên Nhiên lại.

Cô ta ngước mắt liền nói: "Cô Ân như vầy là không chấp nhận lời xin lỗi của tôi sao?"

Mộc Yên Nhiên nước mắt lưng tròng, nhìn thoáng qua cô ta luôn mang một vẻ đẹp khác lạ. Người phụ nữ vốn dĩ đã sống 25 năm tuổi đời yếu đuối nhút nhát, lúc này đây lại dễ dàng mang những trải nghiệm của chính mình ra kể! Quả nhiên, khóe mắt Mộc Yên Nhiên vừa ửng đỏ, các phóng viên liền bắt đầu công kích Ân Thiên Thiên một cách điên cuồng.

--Cô Ân, cô không muốn tha thứ cho cô Mộc hay sao?

--Cô Ân, xin hỏi là cô để bụng chuyện cô ấy cướp mất chồng cũ của cô sao? Hay là cảm thấy cô nên lấy cớ đứa bé trong bụng để bước vào nhà họ Cảnh lần nữa?

--Cô Ân, chẳng lẽ vào lúc này cô vẫn còn muốn bước vào nhà họ Cảnh lần nữa hay sao?

--Cô Ân, vì sức khỏe của cô Mộc không tốt nên mới tạo nên mối nhân duyên của cô và cậu ba Cảnh như ngày hôm nay, bây giờ cô muốn "lấy oán báo ân" sao?

...

Ân Thiên Thiên nghe những lời này suýt nữa thì cười ra thành tiếng, nhưng vẫn cứ bình tĩnh nhìn Mộc Yên Nhiên đang ở trước mặt.

Nếu như là lúc trước, cô sẽ lo rằng chuyện này là sự thật! Vào khoảnh khắc khi Mộc Yên Nhiên xuất hiện, cô đã chẳng còn chút hoài nghi nào nữa! Chuyện này vốn dĩ chính là chủ kiến của nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc! Cô không biết Cảnh Liêm Uy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết nếu Cảnh Liêm Uy thật sự muốn ở bên Mộc Yên Nhiên thì chẳng cần phải đợi đến hôm nay! Trước kia Cảnh Liêm Uy đã từng có vô số cơ hội để ở bên cạnh cô ta! Hoàn toàn không nhất thiết phải đợi đến bây giờ!

Mộc Yên Nhiên vừa nghe mọi người đều chuyển hướng về phía mình, khóe miệng bất giác khẽ cong lên, trông vô cùng tủi thân nhìn Ân Thiên Thiên, cười nói: "Cô Ân, tôi biết là trong lòng cô hận tôi, bởi vì tôi không chỉ phơi bày chuyện thân thế của cô không phải là đại tiểu thư là họ Ân, bây giờ còn kết hôn với chồng cũ của cô. Cô hận tôi là lẽ hiển nhiên, tôi sẽ không trách cô. Chỉ là có một chuyện tôi muốn cầu xin cô, chuyện này nói tới nói lui đều là lỗi của tôi, có thể cầu xin cô đừng làm hại đứa bé trong bụng của cô không, nó vô tội mà..."

Cuối cùng thì Mộc Yên Nhiên cũng đã nói đến mục đích ngày hôm nay của cô ta!

Một câu nói đơn giản lại khiến cho các phóng viên bùng nổ thêm lần nữa!

--Cô Ân, xin hỏi là cô định phá bỏ đứa bé hay sao?

--Cô Ân, xin hỏi là cô không cần đứa bé này nữa ư? Nhà họ Cảnh đã đồng ý chưa?

--Cô Ân, xin hỏi có phải bởi vì cho dù cô mang thai nhưng nhà họ Cảnh cũng không để cô bước vào nhà lần nữa, nên mới ôm hận muốn báo thù bọn họ hay không?

--Cô Ân, cô Mộc cũng đã cầu xin cô rồi, có phải là cô nên đáp lời cô ấy một chút không?

...

Nói rồi, nước mắt của Mộc Yên Nhiên cứ thế chảy xuôi theo bờ má, cả người thoạt trông vô cùng đáng thương!

Sắc mặt Ân Thiên Thiên bỗng chốc lạnh hẳn đi, yên lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, vẻ mặt thờ ơ.

Mộc Yên Nhiên bất chấp gia tăng thêm mắm muối, bước thẳng lên phía trước níu lấy cánh tay Ân Thiên Thiên, khóc lóc nói: "Cô Ân, tôi hứa với cô tôi sẽ làm một người mẹ tốt, tôi sẽ coi đứa bé này như con ruột của mình. Hôm nay tôi đứng trước nhiều phóng viên như thế để nói ra điều này đã chứng tỏ rằng tôi thật sự quyết tâm, tôi chỉ là muốn xin cô đừng làm hại đứa bé. Kết hôn với Cảnh Liêm Uy xong, tôi sẽ đối xử tốt với nó, chúng tôi cũng có thể không sinh con..."

--Cái cô Ân Thiên Thiên này hơi quá đáng rồi ấy nhỉ? Tôi không tin một cô gái trẻ tuổi như cô ta mà lại muốn tự nuôi nấng một đứa bé. Chẳng qua chỉ là coi nó như một con cờ để cô ta bước vào nhà họ Cảnh lần nữa mà thôi!

--Tôi nghe nói sức khỏe của cô Mộc rất yếu, đợt trước mới vừa phẫu thuật cấy ghép tim xong, bây giờ cuối cùng cũng khỏe rồi nhưng không ngờ lại gặp phải một người máu lạnh đến như thế!

-- Nhìn xem, cô Mộc khóc đến thảm thương chưa kìa!

--Đưa đứa bé cho Mộc Yên Nhiên, điều này đối với Ân Thiên Thiên mà nói chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích mà, sao cô ta lại cố chấp như thế nhỉ? Đúng thật là quá đáng!

...

Những người hóng hớt ở tứ phía cũng lũ lượt xen miệng vào, thậm chí còn chẳng để tâm đến âm lượng của chính mình, nghiễm nhiên chính là nói cho Ân Thiên Thiên nghe! Từng câu từng chữ đều đang khiển trách hành vi của Ân Thiên Thiên.

Cánh tay bị Mộc Yên Nhiên níu chặt, sắc mặt Ân Thiên Thiên càng lúc càng khó coi, bên tai vang vọng những lời lẽ nói về cô. Tức thì, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng bức bách, chẳng chút kiêng dè gì liền gạt Mộc Yên Nhiên ra!

"Á!" Ai ngờ, Mộc Yên Nhiên lại bởi vì động tác bất thình lình này của Ân Thiên Thiên mà ngã xuống đất.

--Cô Ân, sao cô lại ra tay thế kia? Cô thật sự tưởng rằng mình mang thai rồi muốn làm gì thì làm sao?

--Thật sự là quá đáng, người phụ nữ này chẳng biết thức thời gì cả!

--Tâm địa quả là ác độc, không ngờ lại quá đáng với người có sức khỏe yếu đến như thế!

...

Lần này, mọi người xung quanh quả thật chẳng hề đổ oan cho Ân Thiên Thiên. Cô thật sự cố tình gạt ngã Mộc Yên Nhiên xuống đất! Nguyên nhân chẳng qua là bởi vì cô chán ghét bộ dạng yếu đuối đó của cô ta!

Tiếng bàn tán đang dần dần lớn hơn. Nhìn thấy Ân Thiên Thiên chẳng có một chút tia hối cải nào, những âm thanh bàn tán ấy thậm chí càng lúc càng không thể khống chế. Nếu không phải vì những phóng viên kia không dám làm tổn thương đến đứa bé trong bụng của Ân Thiên Thiên, lúc này có lẽ cô đã bị người khác đè bẹp đến chết rồi!

"Tôi thật sự không hiểu." Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên nhìn Mộc Yên Nhiên ngã quỵ dưới đất nhưng mãi chưa chịu đứng lên, cô khẽ cất giọng, nhẹ nhàng nói: "Thế giới này sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy nhỉ, các người cũng nói đấy, đứa bé trong bụng tôi là của tôi. Nếu nó đã là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Thứ nhất, các người không phải là cha của con tôi; thứ hai, cũng không phải là mẹ của con tôi. Sao đột nhiên lại có quyền đi khoa tay múa chân với con của tôi? Mộc Yên Nhiên, đừng có nói chuyện dễ nghe đến như thế, cô muốn đứa bé trong bụng của tôi, chẳng phải là bởi vì bản thân cô không sinh con được hay sao?"

Câu nói này khiến cho cảnh tượng bỗng ngốc cứng ngắc lại.

Tất cả mọi người chẳng ai ngờ rằng đại tiểu thư nhà họ Mộc được cưng chiều hết mực này lại bị vô sinh!

Nhưng mà, nếu cô ta đã vô sinh thì sao lại gả vào nhà họ Cảnh được? Chẳng trách bây giờ lại nghĩ đủ mọi cách để cầu xin Ân Thiên Thiên, muốn có được đứa con của cô ấy!

Không có con, Mộc Yên Nhiên chẳng thể sống yên ổn ở nhà họ Cảnh được!

Không đợi mọi người lên tiếng, Ân Thiên Thiên tiếp tục nói: "Cô muốn cưới thì cứ cưới đi, tôi sẽ không cản trở cô. Cho dù tới lúc đó cô muốn tôi tới xem hôn lễ, nếu như tôi có thời gian thì cũng sẽ đi được. Cơ mà Mộc Yên Nhiên này, cô thật sự tưởng rằng mình có thể gả cho Cảnh Liêm Uy được hay sao? Nếu trong lòng người đàn ông đó có cô, bây giờ cô sẽ không ở đây một mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.