Danh Gia Hào Môn

Chương 194: Chap-194




CHƯƠNG 194: THÁI ĐỘ CỦA NHÀ HỌ ÂN

CHƯƠNG 194: THÁI ĐỘ CỦA NHÀ HỌ ÂN

Nhà họ Ân.

Bởi vì nhà họ Hướng xảy ra chuyện, Ân Nhạc Vy rất lâu chưa có trở về, Ân Thiên Tuấn vừa bước vào cửa thì lông mày không nhịn được mà nhăn lại, thế trận này thật sự rất lâu rồi chưa gặp.

“Ba, mẹ.” Chào hỏi xong, Ân Thiên Tuấn bèn yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, không có dấu hiệu sẽ lên tiếng.

Ân Nhạc Vy cắn môi nhìn anh ta, trong mắt lóe lên sự căm giận.

Cô ta thật sự không hiểu, tại sao Ân Thiên Tuấn có thể tàn nhẫn với cô ta như vậy! Rõ ràng cô ta mới là em gái ruột của anh ta, nhưng từ bé đến lớn Ân Thiên Tuấn thương yêu Ân Thiên Thiên còn hơn cả chính mình rất nhiều! Bất luận cái gì tốt chơi gì hay, thậm chí Ân Thiên Tuấn rõ ràng qua lại với nhà họ Cảnh, nhưng cuối cùng trở mặt với người đó của nhà họ Cảnh cũng là vì Ân Thiên Thiên, mà không phải là cô ta! Đây chính là anh trai của cô! Muốn cô ta không tức, làm sao có thể?

Hướng Linh xảy ra chuyện, Ân Thiên Tuấn cũng không có biểu hiện gì, cô ta biết, anh ta là vì thay Ân Thiên Thiên trút giận!

Lúc đầu Hướng Thực ở bên Ân Thiên Thiên anh ta cũng biết, nhưng bây giờ Ân Thiên Tuấn vẫn muốn thay cô trút giận, chỉ bởi vì khi đó Hướng Thực làm tổn thương cô!

Quay đầu lại, Ân Nhạc Vy cảm thấy bản thân mình bây giờ hình như không thể lấy một trạng thái bình tĩnh đối diện với Ân Thiên Tuấn được.

Lý Mẫn từ phòng bếp bưng ra mấy tách trà, sau đó cho toàn bộ người làm lui xuống, bây giờ trong cả phòng khách chỉ còn một nhà bọn họ, một gia đình chân chính.

“Thiên Tuấn, chuyện của Nhạc Vy con cũng biết rồi, bên phía nhà họ Hướng chúng ta kéo dài quá lâu rồi, sau khi con trở về xem thử, hạng mục hợp tác với nhà họ Hướng vẫn quyết định đi, cũng tránh cho em gái con khó xử.”Ân Bách Phú trầm giọng nói, ông ta nếu ban đầu chọn giao ra Ân Thiên Tuấn, thì ông ta không nguyện ý nhúng tay vài quyết sách của Ân Thiên Tuấn, chỉ là lần này Ân Thiên Tuấn rốt cuộc vẫn tỏ ra tùy hứng một chút, nhưng nguyên nhân ai cũng ngại đề cập đến: “Ngoài ra, con nếu như có thời gian thì đến nhà họ Hướng nhiều một chút, đừng để người ta tưởng rằng Nhạc Vy có anh trai như không có.”

Lông mày nhíu chặt, Ân Thiên Tuấn không nói gì.

Anh ta quả thật trì hoãn hợp tác với nhà họ Hướng, cũng quả thật là vì Ân Thiên Thiên, nhưng anh ta không ngờ, người nhà của anh ta có thể làm lơ chuyện của Ân Thiên Thiên như vậy, tình hình bây giờ, tình cảnh của Ân Thiên Thiên không thật sự nghiêm trọng sao? Nhưng trong mắt của bọn họ, Ân Nhạc Vy mới là quan trọng nhất.

Cố gắng áp chế cảm xúc của mình lại, Ân Thiên Tuấn yên tĩnh chờ đợi.

Không đến một khắc cuối cùng, anh ta cũng không tin rằng người nhà của mình lại ác ma hóa như vậy...

Một lúc sau, Ân Bách Phú rốt cuộc cũng mở miệng, nói: “Thiên Tuấn, chuyện Thiên Thiên sắp ly hôn nó có nói với con không?”

Lắc đầu, Ân Thiên Tuấn ngước lên nhìn thẳng vào Ân Bách Phú nói: “Không có, em ấy sau khi kết hôn rất ít nhắc đến chuyện nhà của mình.”

Ân Bách Phú gật gật đầu, Lý Mẫn ở bên cạnh cũng vô thức nhíu mày.

Nhà họ Ân, có phải còn có cái gì đấy, là anh ta không biết hay không?

Có lời Ân Bách Phú không dễ nói bèn ra hiệu bằng mắt cho Lý Mẫn, Lý Mẫn đẩy tách trà đến trước mặt Ân Thiên Tuấn, nhẹ nhàng nói: “Thiên Tuấn, lần này Thiên Thiên nếu như thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Cảnh, con biết nó định làm thế nào không?”

Nói xong, Lý Mẫn mong chờ nhìn Ân Thiên Tuấn.

Uống một ngụm trà, Ân Thiên Tuấn cau mày nói: “Bất luận nói thế nào, Thiên Thiên cũng là người của nhà họ Ân, là em gái của con, cho dù cuối cùng thật sự ly hôn, Thiên Thiên lẽ nào còn phải rời khỏi đây?”

Ân Thiên Thiên ly hôn, lẽ nào không nên trở về sao?

Sắc mặt của Lý Mẫn hơi sững sờ, nhìn sang Ân Bách Phú bên cạnh, sau đó tiếp tục nói: “Thiên Tuấn à, còn là đàn ông có lẽ một vài chuyện không hiểu, nhưng con gái gả đi như bát nước hắt đi, Thiên Thiên nó khi gả đi đã cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta, bất luận nó cuối cùng có ly hôn hay không ly hôn cũng là tạo hóa của bản thân nó, theo mẹ thấy, Thiên Thiên cho dù cuối cùng ly hôn thật, nhà họ Ân chúng ta có thể nể mặt con để nó tạm sống ở đây, nhưng tuyệt đối không được ở lâu dài...”

Mỗi một từ Lý Mẫn nó, sắc mặt của Ân Thiên Tuấn càng tối đi một phần.

Đây hoàn toàn coi Ân Thiên Thiên thành người ngoài mà đối đãi...

“Gia tộc lớn như nhà họ Cảnh, muốn ly hôn chắc chắn là vì Thiên Thiên làm chuyện gì không đúng khiến nhà họ Cảnh không thể tha thứ, đứa con như vậy nhà họ Ân chúng ta cũng không thể thu nhận, nếu không đến cuối cùng chịu tổn hại chính là nhà chúng ta...” Lý Mẫn không hề chú ý đến sắc mặt của Ân Thiên Tuấn càng lúc càng khó coi, vẫn tiếp tục nói: “Nếu như Thiên Thiến có bản lĩnh, bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không được ly hôn với Cảnh Liêm Uy, nhưng nếu như thật sự hết cách, vậy thì...”

Câu cuối cùng mặc dù Lý Mẫn không nói ra nhưng mọi người ai cũng hiểu.

Ân Thiên Thiên bây giờ không phải người của nhà họ Ân, cũng không phải người nhà họ Cảnh.

Lông mày nhíu chặt lại, Ân Thiên Tuấn cảm thấy trong lòng mình có một đoán hỏa khí đang thiêu đốt!

Anh ta biết, Thiên Thiên thật sự không phải người nhà họ Ân, nhưng tốt xấu gì bọn họ cùng sống với nhau thời gian dài như vậy, tại sao bọn họ ngay cả một chút lòng thương hại cũng không có chứ? Điểm này triệt để khiến anh ta tức giận!

“Mẹ, mẹ không cảm thấy mẹ nói những lời này rất quá đáng sao? Thiên Thiên suy cho cùng là người nhà họ Ân, là cô cả của nhà họ Ân, em ấy nếu như ly hôn rồi, nhà họ Ân chối bỏ em ấy, mẹ có nghĩ đến cảm nhận của em ấy không? Mà người ngoài sẽ nhìn nhà họ Ân như thế nào? Mọi người làm như vậy, lẽ nào nhà họ Ân muốn đẹp mặt sao?” Anh tức giận nói ra tất cả, sắc mặt cũng ngày càng kém đi: “Con biết Thiên Thiên không phải con gái của mẹ, nhưng em ấy tốt xấu gì cũng sống với chúng ta thời gian dài như vậy, lẽ nào thật sự cho em ấy một chút tình thương hay sao?”

Lời nói này khiến Lý Mẫn mất hết mặt mũi, dù sao bà ta cũng là mẹ kế, sợ nhất chính là lời nói như vậy, nhưng bà ta không ngờ, người ngoài nói gì bà ta chưa từng nghe thấy nhưng bây giờ lại là chính nghe những lời đó từ chính miệng con gái mình, nếu nói không tức giận, đó là điều không thể!

Ngồi thẳng người, Lý Mẫn nhìn trực diện vào Ân Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, mẹ là mẹ của con! Có đứa con nào nói với mẹ mình lời nói như vậy không hả? Mẹ biết quan hệ của con với Thiên Thiên tốt, nhưng con nói thêm nhưng lời mẹ vừa nói đã sai ở đâu? Ân Thiên Thiên nó đâu phải không có tay không có chân, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, cũng ở ‘Thiên Ân’ thực tập, nó có năng lực của mình có thể nuôi sống mình, dựa vào đây chúng ta còn phải nuôi nó! Nó ly hôn nên đi trên con đường độc lập của chính mình, không nên trở về làm thiên kim tiểu thư nữa! Mẹ thừa nhận mẹ là mẹ kế, nhưng mẹ dám nói Ân Thiên Thiên từ bé đến lớn nó ăn mặc mẹ chưa từng thiếu phần của nó!

Ân Thiên Tuấn nhíu mày, không nói gì.

Thật ra, từ sau lần Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn cố ý thiết kế Ân Thiên Thiên và giám đốc Trương, Ân Thiên Tuấn sau khi biết chuyện đã nghiêm túc kiểm tra cuộc sống mấy năm đó của Ân Thiên Thiên, cái Lý Mẫn nói chưa từng thiếu cô cái gì, chẳng qua chỉ là mỗi tháng cho cô 2 triệu để bảo đảm cô tránh chết đói mà thôi! Học phí của Ân Thiên Thiên thậm chí đều là cô tự kiếm!

Nếu như anh ta trước đây không biết những chuyện đó có lẽ anh ta thật sự sẽ tin, nhưng bây giờ mọi thứ ở trong mắt anh ta chính là sự nực cười! Chỉ là anh ta chưa có lật tẩy bộ mặt thật của Lý Mẫn, đối với ba mẹ như vậy anh cũng biết bất lực!”

Ân Nhạc Vy ngồi một bên cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn mà lên tiếng: ‘Anh, em không hiểu anh tại sao lại cưng chiều Ân Thiên Thiên như thế, rõ ràng em mới là em gái ruột của anh, nhưng từ bé đến lớn anh đối xử với em như thế nào chứ? Thậm chí ngay cả người em gả cho, anh vẫn trì hoãn lượng lự chuyện hợp tác giữa nhà họ Hướng với nhà họ Ân, anh thật sự tưởng rằng cách làm như vậy của anh, em không biết là tại sao sao?”

Ân Thiên Tuấn ngước lên nhìn Ân Nhạc Vy, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nếu như em đã biết tại sao, vậy em sao còn hỏi?”

Một câu nói, khiến cho sắc mặt của Ân Nhạc Vy hết đỏ lại trắng!

Lý Mẫn có chút không vui, Ân Nhạc Vy là viên minh châu trên tay bà ta, cho dù là con trai của bà ta cũng không được nói cô như vậy, bọn họ nên liên thủ đối kháng người ngoài! Lý Mẫn tức giận, tính khí lúc nãy cũng lớn lên.

“Ân Thiên Tuấn mẹ nói cho con biết, Ân Thiên Thiên nếu như tìm con giúp cái gì, con tuyệt đối không được giúp! Con nên nhớ con là trụ cột của nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên gả đi giống như bát nước hắt đi, cũng không thể vãn hồi được nữa!” Giọng điệu của Lý Mẫn đanh lại, đây là lần đầu tiên bà ta nghiêm túc nói chuyện với Ân Thiên Tuấn: “Em gái con là Nhạc Vy, không phải Ân Thiên Thiên! Con nên giúp thì nên là Nhạc Vy chứ không Ân Thiên Thiên, mẹ cũng không sợ nói với con, ban đầu khi Ân Thiên Thiên cố chấp muốn gả cho Cảnh Liêm Uy thì nó đã ký thỏa thuận với chúng ta rồi! Sau khi nó gả đi nếu tìm nhà mẹ đã giúp đỡ, nhất định phải được người nhà đồng ý hết, tuyệt đối không thể đơn độc đến tìm một mình con!”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Ân Thiên Tuấn càng trở nên khó coi.

Thỏa thuận?

Thỏa luận này căn bản chính là hợp đồng bất bình đẳng! Trước không nói đến vấn đề có hiệu lực trước tòa hay không, chỉ bằng tính cách của Ân Thiên Thiên thôi, sau khi cô đã khí nhất định sẽ kiên trì như thế đến cùng! Bọn họ làm như vậy căn bản chính là chặt đứt mọi người lui của Ân Thiên Thiên!

“Mọi người lại bắt em ấy ký vào bản thỏa thuận?” Anh cực kỳ tức giận chất vấn ngược lại, Ân Thiên Tuấn đứng dậy, mắt nhìn Ân Bách Phú, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy một lượt, tràn đầy sự thật vọng: “Các người có từng nghĩ, không có sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ em ấy ở nhà họ Cảnh sẽ khó cất bước lắm không? Chẳng trách, chẳng trách sau khi em ấy gả đi gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy nhưng trước này không có trở về nhờ giúp đỡ, thậm chí ngay cả gọi điện cũng không gọi mấy cho con, thì ra các người ép em ấy ký vào bản thỏa thuận như vậy! Các người không cảm thấy trong lòng bất an sao?”

Ân Thiên Tuấn tức giận cực độ, không thể kiểm soát được!

Em gái của anh ta, rốt cuộc ở sau lưng anh ta phải chịu bao nhiêu sự tủi nhục mà anh ta không biết?

“Bất an? Chúng ta tại sao phải thấy bất an?” Ân Nhạc Vy có chút tức giận, đứng dậy hỏi ngược lại với Ân Thiên Tuấn: “Ân Thiên Tuấn, em mới là em gái của anh, nhưng anh đã đối xử với em như thế nào? Anh rõ ràng quen biết người của nhà họ Cảnh, nhưng trước nay không có giới thiệu cho em, cuối cùng em chỉ có thể trở thành vật hi sinh mà gả cho Hướng Thực, nếu như không phải anh bất công, vậy thì hôm nay em ở nhà họ Hướng sẽ thành ra như vậy sao? Anh nhìn thấy khó khăn của Ân Thiên Thiên, tại sao không thể nhìn thấy sự khổ sở của em? Em mới là em gái của anh mà!”

Ân Thiên Tuấn nghe xong những lời này, lại không nhịn được mà cười khẽ: “Ân Nhạc Vy, em đến nông nỗi như ngày hôm nay là ai ép em? Đây hoàn toàn do em tự mình lựa chọn! Chẳng ai đây? Em nếu như đi không đi cướp bạn trai của Thiên Thiên, em sẽ gả cho Hướng Thực sao? Sẽ trở thành ‘vật hi sinh’ như em nói sao? Đừng tưởng anh không nói thì anh cái gì cũng không biết!”

Sắc mặt của Ân Nhạc Vy trở nên tái nhợt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.