Danh Gia Hào Môn

Chương 182: Chap-182




CHƯƠNG 182: CẢNH LIÊM UY HÀNH ĐỘNG ĐIÊN RỒ

CHƯƠNG 182: CẢNH LIÊM UY HÀNH ĐỘNG ĐIÊN RỒ

Vừa mới bước vào thang máy, điện thoại Cảnh Liêm Uy đã vang lên.

Bực bội lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị trên Cảnh Liêm Uy cứng người, là Ân Thiên Thiên.

Sau một lúc lâu, lúc điện thoại sắp tự động ngắt, Cảnh Liêm Uy mới nhận.

"Liêm Uy? Đang bận sao?" Tiếng cười nói ngọt ngào của Ân Thiên Thiên giường như có thể nhìn thấy được lúm đồng tiền của cô: "Em điện thoại đến chính là muốn hỏi một chút, Hướng Linh và Trần Vũ đều ở bệnh viện của anh sao, em muốn đến thăm bọn họ một chút..."

Nỗ lực hít sâu, áo khoác bị Cảnh Liêm Uy nắm trong tay cũng có chút biến dạng, sau đó mới "Ừ" một tiếng.

"Anh rất mệt mỏi sao?" Ân Thiên Thiên lo lắng hỏi, gò má có chút hồng, dáng vẻ của anh đêm qua cũng không giống như mệt mỏi.

"Không sao, sau khi em nghỉ ngơi khỏe thì lại đến, tình hình của bọn họ cũng rất ổn định." Nỗ lực đè xuống câu hỏi muốn thốt ra, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng tìm cớ cúp điện thoại của Ân Thiên Thiên.

Mệt mỏi dựa vào vách thang máy, hai mắt Cảnh Liêm Uy nhắm chặt.

-- Ân Thiên Thiên là chị gái của tôi, là chị gái ruột của tôi, mà mẹ của chúng tôi chính là Tô Nương, kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của cha mẹ anh.

Những lời này như là âm thanh ma mị quấn quanh bên tai, lảng vảng trong đầu óc của anh!

Liên tục hít sâu, liên tục tự nói với mình đừng dễ dàng tin lời nó của Trần Vũ, liên tục phẫn nộ muốn giết người!

Nếu như không có chuyện ngày hôm qua, có lẽ anh còn có thể lý trí một chút, nhưng bây giờ thì sao?

Anh và Ân Thiên Thiên đã là vợ chồng chân chính rồi, cô là vợ của anh, cũng là người phụ nữ mà anh muốn cưng chiều cả đồi, nhưng bây giờ lại lộ ra tin tức như vậy?

Không được tin, không được tin, dù sao cũng không được tin!

Liên tục tự ám thị cho mình, Cảnh Liêm Uy bước ra khỏi thang máy đi thẳng đến "Thiên Ân."

Ân Thiên Thiên có phải là người nhà họ Ân hay không, có lẽ ngoài trừ Ân Bách Phú ra thì Ân Thiên Tuấn là người rõ ràng nhất!

...

Quán cà phê bên ngoài "Thiên Ân", lông mày Ân Thiên Tuấn nhíu lại nhìn Cảnh Liêm Uy đối diện, vẻ mặt hai người đều không tốt, một người là bị kích thích quá lớn, một người thì không thể nào ưa nổi Cảnh Liêm Uy.

"Có chuyện gì thì nhanh nói, tôi còn có việc." Nói xong, Ân Thiên Tuấn không kiên nhẫn uống một ngụm cà phê.

" Ân Thiên Thiên là em gái ruột của anh sao? Là em gái ruột cùng cha khác mẹ?" Cảnh Liêm Uy vô cùng nghiêm túc, trực tiếp hỏi.

Động tác uống cà phê của Ân Thiên Tuấn đột ngột chững lại, đôi con ngươi nguy hiểm nhìn Cảnh Liêm Uy thật lâu không nói gì.

"Ân Thiên Tuấn, nói cho tôi biết, Ân Thiên Thiên có phải là người nhà họ Ân, có huyết mạch nhà họ Ân hay không?" Cảnh Liêm Uy chậm rãi hỏi từng câu từng chữ, trong đôi mắt phượng tràn ngập vội vã và kìm nén.

Ầm!

Mạnh mẽ thả tách cà phê trong tay xuống, cà phê nóng hổi bắn lên phỏng tay mình cũng không quan tâm.

Ân Thiên Tuấn đứng người nhìn Cảnh Liêm Uy, cũng từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Cảnh Liêm Uy, dù cho Ân Thiên Thiên có phải là người của nhà họ Ân chúng tôi hay không, tôi đều là anh trai của con bé, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt con bé, dù cho người đó là anh!"

Một câu, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy thế giới đều im lìm vắng vẻ.

Trong lòng vẫn còn đang giãy dụa.

Không nhất định, nói không chừng Ân Thiên Tuấn sai thì sao.

Không nói câu nào nữa, Cảnh Liêm Uy xoay người rời đi, lúc này anh về thẳng thành phố M.

...

Thành phố M, thân thể Ân Thiên Thiên vẫn còn hơi mỏi mệt, lại nghĩ ngày mai đi thăm bọn họ cũng được rồi làm ổ nghỉ ngơi trên ghế sofa.

Gò má đỏ hồng, cho đến bây giờ cô vẫn không biết thì ra có một số việc lại tốt đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ biết tâm tình chờ mong một sinh mạng nhỏ lại thần kỳ như vậy, tay nhỏ không tự giác vuốt bụng mình, rõ ràng mọi chuyện cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng mà cô cảm giác như mình đã mang thai vậy.

Con của bọn họ đó.

Nghĩ cũng cảm thấy tốt đẹp.

Đột nhiên, cửa bị người mở ra, Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa nhìn thấy Cảnh Liêm Uy mệt mỏi phong trần vội vã trở về.

"Sao anh đã về rồi?" Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Liêm Uy đã chạy đến trước mặt cô rồi.

Ánh nắng mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của Cảnh Liêm Uy lúc này giống như nhận được chút an ủi, ngồi vào bên người cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, Cảnh Liêm Uy có chút thất thần...

Ánh mắt của cô trong veo, đầu mũi của cô nhỏ nhắn đáng yêu, môi của cô hồng nõn nà như cánh hoa...Tất cả mọi thứ của cô đều khác với Tô Nương trong bức ảnh, vừa rồi anh bị làm sao mới bị Trần Vũ hấp dẫn cho rằng cậu ta nói sự thật chứ.

Ân Thiên Thiên sau khi trang điểm mê người như hồ ly, sau khi tẩy trang Ân Thiên Thiên thanh thuần như thỏ trắng, sự tương phản lớn như vậy, người phụ nữ này sao lại có thể là con gái của người đàn bà xấu xa đó chứ? Cho dù bà ta ở thời kỳ sắc đẹp mặn mà nhất cũng không xinh đẹp đến thế...

Anh thật là ngốc mà...

"Liêm Uy, anh làm sao thế?" Thân thiết hỏi, Ân Thiên Thiên cảm giác hôm nay Cảnh Liêm Uy có chút khác thường.

Quay mắt nhìn đôi con ngươi trắng đen rõ ràng đó, Cảnh Liêm Uy trào phúng nhếch khóe miệng lên, đưa tay ôm Ân Thiên Thiên vào lồng ngực nhẹ nói: "Anh không sao, nhưng mà hôm nay xảy ra một chút chuyện, có chút không vui..."

Nghe Cảnh Liêm Uy nói xong, Ân Thiên Thiên lại nhịn không được nở nụ cười.

Cảnh Liêm Uy như vậy, thật giống con nít...

Cảnh Liêm Uy về nhà nói chuyện mấy câu với Ân Thiên Thiên thì điện thoại đã điên cuồng vang lên, đều là bệnh viện Nam Tự gọi đến, ẩu đả người bệnh còn làm người đó trọng thương không phải là chuyện nhỏ, lúc này cả bệnh viện đều sắp nổ tung rồi!

"Nếu như quá bận thì anh đi về đi, buổi tối em nấu cơm chờ anh về." Ân Thiên Thiên săn sóc nói, dáng vẻ đó khiến cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy mình hôm nay như một kẻ ngốc, Ân Thiên Thiên hiểu chuyện như vậy sao có thể chảy dòng máu độc ác trong người được chứ?

Đứng dậy rời đi, Cảnh Liêm Uy đứng trong thang máy tự cười nhạo mình.

Cảnh Liêm Uy, mày lại có một ngày hồn bay phách lạc như vậy.

Xem ra anh vẫn còn quá tự đại...

Đôi mắt phượng hơi động một chút, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy một sợi tóc dài đen bóng trên ngực mình, đó là tóc của Ân Thiên Thiên.

Hầu kết trượt lên xuống, lúc đưa tay muốn vứt sợi tóc đi, điện thoại lại lần nữa vang lên, nhưng lần này là một số điện thoại lạ.

Nhận điện thoại, Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp nói gì, người đầu bên kia đã mở miệng.

" Cảnh Liêm Uy? Cậu chính là con trai của Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hy?" Giọng nói trong điện thoại có sự tang thương rồi lại lộ ra chút gì thùy mị đọng lại, vừa mở miệng, thân thể của Cảnh Liêm Uy liền căng cứng lại, sợi tóc vốn chuẩn bị theo gió bay đi lại được giữ chặt trong tay: "Tôi nghe nói cậu tìm tôi đã lâu, đúng không?"

"Tô Nương!" Trầm giọng gọi một tiếng giận dữ, đôi mắt phượng híp lại nguy hiểm.

"Ha ha.." Người phụ nữ trong điện thoại nhẹ giọng nở nụ cười, lập tức nói: "Tôi nghe nói cậu kết hôn với Ân Thiên Thiên? Cậu có biết con bé là ai không? Con bé chính là đứa bé tôi hoài thai mười tháng sinh ra, mà tôi chính là người phụ nữ xấu xa hại cha mẹ cậu chết lúc còn trẻ, cậu lại cưới con gái của tôi, thật sự là buồn cười mà.."

Khuôn mặt căng cứng, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy cổ họng cũng có vị ngai ngái!

" Cảnh Liêm Uy, cậu xác định muốn cùng với con gái tôi sao? Tiếp tục như vậy thì sau này cậu không thể tìm tôi báo thù được, về phần con gái của tôi thì cậu nhớ phải đối xử với nó cho tốt, tôi nghe nói con bé ở nhà họ Cảnh cũng có chút khó khăn nhưng vẫn sống rất tốt..." Tô Nương nhẹ giọng nói, giọng điệu giống như là mẹ vợ dặn dò con rể vậy: "Về phần một trận đòn của con tôi thì xem như là chịu thay tôi đi, sau này những ân án oán oán kia của chúng ta xem như xong..."

"Tô Nương, bà nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho bà?" Lạnh lùng mở miệng, Cảnh Liêm Uy đứng trong thang máy, nắm chặt tóc trong tay, chớp mắt anh giống như có thể nhìn thấy ảnh ngược giận dữ của mình: "Nếu như Ân Thiên Thiên là con gái của bà, vậy bà nói xem, tôi tàn nhẫn tra tấn cô ấy thì sao?"

Tô Nương ở đầu kia điện thoại cười như được mùa, lập tức nói: "Cảnh Liêm Uy, hai mươi ba năm trước tôi đã cam lòng vứt bỏ con bé đương nhiên sẽ không đau lòng cho nó, hôm nay chẳng qua chỉ là biết được có một đứa con gái như vậy trên đời hơn nữa nó lại cùng với cậu cho nên mới gọi điện thoại qua, nếu không cậu thật sự cho rằng tôi quan tâm đến nó?"

Cảnh Liêm Uy cầm điện thoại không nói một lời.

Tô Nương đột nhiên nghiêm túc, giọng nói độc ác: "Cảnh Liêm Uy, ly hôn với Ân Thiên Thiên đi, đừng hủy kế hoạch của tôi, nếu không tôi cam đoan cậu cả đời cũng không thể tìm thấy được tôi, để cậu biết rõ ràng người giết cha mẹ mình là ai nhưng lại không bắt được tôi!"

Thân hình cao to chấn động, Cảnh Liêm Uy hừ nhè một tiếng, đưa tay vo sợi tóc lại cho vào túi, nhẹ nói: "Tô Nương, bà nói thử xem tôi nên để Ân Thiên Thiên mang thai mấy đứa đây? Có thể thuận lợi sinh mấy đứa đây? Có thể bình an sống qua một tuổi mấy đứa đây?"

Tô Nương đầu kia điện thoại, hô hấp cũng hơi dừng lại.

Cơ thể căng thẳng của Cảnh Liêm Uy một ngày cũng buông lỏng xuống, nhìn ảnh ngược của mình trong thang máy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt khát máu nói: "Bà nói thử xem, từ hôm nay tôi từng chút bắt đầu tra tấn cô ấy được không, tra tấn cô ấy chỉ còn một hơi cuối cùng, hoặc là tra tấn đến mức cố ấy không còn mong muốn sống nữa..."

" Cảnh Liêm Uy!" Tô Nương đầu bên kia điện thoại giận lên rồi, Ân Thiên Thiên chỉ mới có hai mươi bả tuổi, nhưng mỗi cái Cảnh Liêm Uy tùy tiện nói ra khỏi miệng đều có thể khiến cho cô đau khổ cả đời! "Chẳng lẽ cậu không muốn tìm được tôi sao? Chỉ cần cậu ly hôn với Ân Thiên Thiên, tôi sẽ xuất hiện trước mặt cậu, cậu không muốn gặp tôi? Tôi cho cậu biết, nếu như cậu phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi sẽ cho cậu cả đời này không bệnh mà chết!"

Cao giọng chất vấn, trong giọng nói của Tô Nương đã lộ ra sự phẫn nộ!

"Kế hoạch?" Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi lại, nhìn dáng vẻ của mình giống như không nhận ra điều gì: "Lúc này bà còn muốn đi gây họa cho nhà nào nữa đây? Bà cũng chỉ là người đẹp hết thời rồi, còn muốn làm gì? Về phần tìm được bà, bây giờ tôi cảm thấy, có lẽ tra tấn con gái và con trai của bà mới có thể trả thù cho cha mẹ của tôi!"

Tô Nương giận đến mức muốn ném điện thoại trong tay đi, kế hoạch của bà ta, kế hoạch cả đời của bà ta phải dừng lại ở chỗ của anh sao? Bà ta tuyệt đối không cho phép!

"Tô Nương, ngước mắt lên mà nhìn, tôi tra tấn bọn họ thế nào!"

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại xoay người ra khỏi thang máy, nắm chặt tóc trong tay.

Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên, dù sao dù sao thì cũng đừng là con gái của Tô Nương, nếu không anh thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì...

...

Nhìn điện thoại bị cúp ngang, Tô Nương chau mày.

Đáng chết, sự tình xuất hiện trái ngược lớn như vậy, Cảnh Liêm Uy thậm chí không ngại ở cùng với Ân Thiên Thiên mà mình chán ghét cũng muốn kích thích bà? Bởi vì vậy mà mọi chuyện đều phải thay đổi!

Tô Nương tức giận ném điện thoại trong tay đi, đầu ngón tay được vẽ móng tinh sảo cũng trở nên ngả trắng...

Bệnh viện Nam Tự.

Sau khi Cảnh Liêm Uy trở lại trực tiếp đến khoa xét nghiệm, tự mình làm xét nghiệm quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Trần Vũ.

Quan hệ giữa Trần Vũ và Tô Nương anh đã xác định, cho nên anh chỉ cần kiểm tra quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Trần Vũ là anh biết rồi....

Lúc kết quả xét nghiệm hiện ra trước mặt anh, toàn thần Cảnh Liêm Uy lạnh như băng, trong đôi mắt phượng là sóng gió trước nay chưa từng có...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.