Danh Gia Hào Môn

Chương 155: Chap-155




CHƯƠNG 155: MỘC SA NGUYỀN RỦA

CHƯƠNG 155: MỘC SA NGUYỀN RỦA

Đêm khuya, nhà họ Mộc.

Lúc này nhà họ Mộc cũng không bởi vì tối muộn mà chìm vào giấc ngủ, sự khác biệt lúc này là dường như cả nhà họ Mộc đều tỉnh táo, nguyên nhân là vì gia chủ nhà họ Mộc lại lần nữa dùng gia pháp.

Mộc Sa quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, Mộc Long đứng sau lưng cô ta cầm một cây roi da thật to, từng phát từng phát quất lên lưng cô ta, cũng không biết là đánh thế nào, quần áo không có chút tổn hại chỉ có bên trong quần áo ẩn ẩn lộ ra màu máu, toàn thân Mộc Sa ứa ra mồ hôi lạnh như là vừa vớt từ dưới nước lên.

"Mày cái đứa tiện nhân này, mày còn là người nhà họ Mộc sao??" Mộc Long lớn tiếng quát, không chút cảm giác lời của mình có chỗ nào không đúng, hoàn toàn là đang bộc lộ bất mãn trong lòng: "Mộc Long ta sao lại có thể có đứa con gái như mày, nhà họ Mộc sao lại có đứa con gái như mày chứ! Thật sự là xấu mặt, xấu mặt mà!"

Nói xong, roi da trong tay lập tức từng nhát từng nhát hung hăng đánh lên lưng Mộc Sa!

Mộc Sa không nói một lời, chỉ là cắn chặt môi, cho dù đã cảm nhận được mùi máu ngai ngái cũng không mở miệng, cứ tùy ý Mộc Long đánh như vậy.

Trên ghế sofa đối diện, Tử Dương và Mộc Yên Nhiên ngồi với nhau, vẻ mặt không chút dao động, trong tay thậm chín còn bê một ly trà hoa thỉnh thoảng nói hai câu, hoàn toàn xem như không thấy đối với tình huống trước mắt.

"Yên Nhiên, lần này con không phải nhìn nhầm chứ?" Cuối cùng Tử Dương cũng cảm thấy Mộc Yên Nhiên đánh giá cao Ân Thiên Thiên: "Mẹ cảm thấy cô ta không có chút bản lãnh gì."

Tròng mắt Mộc Yên Nhiên mỉm cười, sau lúc lâu mới nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con có tính toán."

Tử Dương khẽ thở dài một cái, đưa tay vuốt tóc cô ta nói: "Con đứa nhỏ này chính là như vậy, có chuyện gì cũng không nói với chúng ta không nên tự mình giải quyết, không biết tính tình này là học ai."

Không nói một lời, Mộc Yên Nhiên chỉ dừng lại ánh mắt trên người Mộc Sa, khóe miệng ẩn ẩn chứa đựng một nụ cười.

Tất cả những người thiếu nợ cô ta, cô ta sẽ từng cái đòi lại!

Mộc Long lớn tiếng trách cứ Mộc Sa, lúc mấy người làm không biết nguyên nhân nghe thấy lý do không nhịn được há hốc mồm, sao cũng không ngờ đến là lý do hoang đường như vậy.

Đường đường là cô hai nhà họ Mộc, trong chương trình "Ballet tinh linh" nổi tiếng quốc tế lại đi trộm đồ của chị gái.

Đây là có tính trộm cắp sao?

Trong lúc này, ánh mắt không ít người nhìn Mộc Sa đều có chút không tốt, những người lớn tuổi trong nhà trước kia càng giống như đã sớm biết chuyện này quăng ánh mắt khinh thường cho Mộc Sa.

Ở nhà họ Mộc, Mộc Sa chính là một sự tồn tại rất khó xử.

Rõ ràng là chủ nhưng lại sống cuộc sống không bằng người làm, ở một góc độ nào đó thì giống như Ân Thiên Thiên trước khi gặp được Cảnh Liêm Uy, được Ân Thiên Tuấn bảo vệ.

Mãi cho đến khi Mộc Long đánh mỏi tay, roi da trong tay mới bị ông vứt xuống đất, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ không ngừng.

Nhà họ Mộc là một gia đình rất kỳ quái, ở đây Mộc Long nhiều khi còn giống phụ nữ hơn Tử Dương thích quan tâm mấy vấn đề này, mà Tử Dương lại càng trầm ổn hơn Mộc Long nhiều.

Nhìn Mộc Long đánh xong, Tử Dương ném một ánh mắt ghét bỏ qua rồi không nhìn Mộc Sa nữa, tùy tiện để Mộc Sa một mình khó khăn đứng dậy đi ra ngoài, thậm chí không có một người hỏi đã muộn thế này rồi, cô ta còn muốn đi đâu.

Trong căn nhà này, nhiều khi, cô ta sống còn không bằng một con chó.

....

Đợi sau khi Mộc Sa rời đi, trong phòng chỉ còn lai Mộc Long và hai mẹ con Tử Dương, người làm cũng rời đi.

Đau lòng nhìn Mộc Yên Nhiên, Tử Dương đột nhiên nhẹ giọng nói một câu: "Nếu như lúc trước chúng ta có thể làm tinh tế hơn một chút, bây giờ Yên Nhiên cũng sẽ không đắc tội nhiều như vậy.

Động tác uống trà của Mộc Yên Nhiên ngoại trừ có dừng lại một chút không nói gì.

Mộc Long nhìn dáng vẻ yếu ớt của Mộc Yên Nhiên, đột nhiên lại lần nữa tức giận, gầm lên: "Đều do cái đứa Mộc Sa không có lương tâm kia, nếu như không phải lòng tham lúc trước của nó, nhà của chúng ta sẽ phải gặp những chuyện này sao, Yên Nhiên căn bản cũng sẽ không khổ như vậy! Tiện nhân này thật sự là đồ đê tiện! Một chút lòng tốt cũng không có!"

Nói xong lời này, lông mày Tử Dương càng nhíu lại, nếu không có Mộc Sa, Mộc Yên Nhiên hẳn là khỏe khỏe mạnh mạnh sống trên thế giới này, căn bản không cần phải run sợ 25 năm vẫn không tìm thấy được trái tim!

Một câu nói, cả phòng khác lập tức yên lặng.

Mộc Yên Nhiên không nói lời nào, sau một lúc lâu Mộc Long mới vỗ vỗ ngực mình cam đoan với cô ta: "Yên Nhiên, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp cho con, nhất định sẽ để con tiếp tục sống khỏe mạnh! Con yên tâm chờ!"

Ngẩng mặt cười nhẹ một tiếng, Mộc Yên Nhiên nói một câu: "Cám ơn ba."

Cái nhà này, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn năm đó, hẳn là sẽ vô cùng tốt đẹp.

Ban đêm, Ân Thiên Thiên ngủ say đột nhiên chỉ nghe thấy dưới lầu có người lớn tiếng kêu, còn có mấy tiếng cãi vã.

"Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy anh xuống đây cho tôi!" Cái giọng này Ân Thiên Thiên cũng không xa lạ, không phải Mộc Sa thì còn là ai? Cô ta giống như đang cãi nhau với người bên cạnh: "Mấy người buông ra, tôi đến tìm Cảnh Liêm Uy! Tôi gặp được anh ta sẽ rời đi! Cảnh Liêm Uy anh xuống đây cho tôi!"

Trong bóng tối, Ân Thiên Thiên mở to hai mắt, bên cạnh giường đã không còn bóng dáng của Cảnh Liêm Uy, đi chân trần xuống giường Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy đèn trong phòng khách đang mở, Cảnh Liêm Uy đang yên lặng đứng bên cửa sổ nhìn người phụ nữ kia.

Trông thấy Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy lập tức đi đến bế cô vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Sao không mang dép đã đi ra, xem chừng bị cảm đừng nói mai đi làm mà ngay cả đi học cũng không học được."

Ân Thien Thiên nghe lời của anh khóe miệng nở nụ cười, lúc anh đặt cô lên giường đưa tay ôm lấy cổ anh, khiến cho anh không thể không khom người xuống nhìn cô, nói: "Cảnh Liêm uy, anh không xuống xem một chút sao?"

Mộc Sa, dù gì cũng là bạn gái cũ của anh.

Muốn nói Ân Thiên Thiên một chút cũng không để ý là không có khả năng, dù biết rõ Cảnh Liêm Uy cũng không thích cô ta Ân Thiên Thiên cũng không thể không ghen với Môc Sa, bất kỳ người phụ nữ nào đối với sự tồn tại của người cũ của đàn ông, giống như người đàn ông không thể quên được người phụ nữ trước kia là một đạo lý.

Cảnh Liêm Uy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Sau một lúc lâu, Ân Thiên Thiên khẽ thở dài một cái nói: "Cảnh Liêm Uy, em rất keo kiệt, cho nên đừng có liên quan gì với cô ta."

Một câu, Ân Thiên Thiên lại để cho Cảnh Liêm Uy xuống dưới tìm Mộc Sa rồi.

Không phải cô hào phóng, nhưng mà cô biết bây giờ là buổi tối khuya, nếu như Mộc Sa gây ra động tĩnh càng lớn, như vậy ngày mai cô và Cảnh Liêm Uy sẽ nổi danh khắp thành phố M, thậm chí mặt mũi của Cảnh Liêm Uy cũng vứt sạch, cho dù cô không vì mình suy nghĩ cũng phải suy nghĩ cho Cảnh Liêm uy, làm một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu, hình tượng của Cảnh Liêm Uy vẫn là rất quan trọng.

Cúi đầu, Cảnh Liêm Uy hôn nhẹ lên môi Ân Thiên Thiên một cái nói: "Chờ anh trở về."

Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn chờ anh trở về.

....

Dưới lầu, Mộc Sa đã thay một bộ quần áo khác đến, chỉ là có lẽ do nguyên nhân thương thế khá nghiêm trọng quần áo lại bị mồ hôi ướt, dán trên cơ thể sẽ lộ ra băng vải dày đặc sau lưng.

Sắc mặt trắng xanh, Mộc Sa quật cười nhìn nhà Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên như vậy.

"Cảnh Liêm Uy! Cảnh Liêm Uy anh xuống đây cho tôi, anh xuống đây!" Quật cường gào thét lớn, có chút cảm giác cổ họng khàn đi.

Cảnh Liêm Uy nhanh chóng khoác áo khoác rồi xuất hiện dưới lầu, bảo vệ nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuống cũng nhịn không được thở dài một hơi, Mộc Sa quật cường này thật đúng làm bọn họ khó khăn, hết lần này đến lần khác người phụ nữ này đi vào cũng không lên gọi người, cứ đứng dưới lầu hét lớn như vậy, đánh thức không ít người.

Chau mày, Cảnh Liêm Uy đi đến trước mặt Mộc Sa.

Ngay lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Úy, Mộc Sa đột nhiên nở nụ cười, mặt tái nhợt nhìn có chút khủng bố, nhưng mà cô ta lại nói: "Cảnh Liêm Uy, anh đúng thật là một người bạn trai cũ tốt nhất, chặt đứt sự nghiệp của tôi, hủy thanh danh của tôi, còn đả thương lòng của tôi!"

Các nhân viên an ninh sờ sờ mũi mình nhanh chóng rời đi.

Nơi này mặc dù chỉ là một khu chung cư bình thường, nhưng có không ít người có thân phận, rất nhiều chuyện bọn họ không thể xem.

Cảnh Liêm Uy không nói lời nào nhìn người phụ nữ trước mắt, sắc mặt lạnh lùng.

Bước chân Mộc Sa lảo đảo, trên mặt tái nhợt đột nhiên chảy nước mắt nói: "Cảnh Liêm Uy, chúng ta cùng nhau hai năm, anh ruốt cuộc có yêu tôi hay không? Dù là anh chỉ động chút tâm với tôi?"

Mỗi một chữ kẹp trong gió thu lạnh lùng đi ngang qua lỗ tai Cảnh Liêm Uy.

Sau đó rất lâu Mộc Sa lại nghe một câu như vậy: "Mộc Sa, cho đến bây giờ cô cũng không phải là người kia, không phải sao?"

Sắc mặt vốn đã tái nhợt lập tức không còn chút máu.

Đôi mắt giống như cũng không chuyển động, sau đó rất lâu, Mộc Sa chợt nhớ ra cái gì mới nói: "Cho nên, chúng ta mới có thể chia tay, anh mới đối với tôi như vậy đúng không?"

Lúc này không cần Cảnh Liêm Uy trả lời, Mộc Sa tự mình lại đột nhiên khóc rồi phá lên cười!

"Ha ha ha... khà khà khà..." Mộc Sa cười vô cùng lớn tiếng, những tiếng chói tai mang lại cảm giác thương tâm: "Cảnh Liêm Uy à Cảnh Liêm Uy, xem ra là tôi vẫn xem thường anh, ha ha ha... tôi thật sự là một kẻ ngốc."

Cảnh Liêm Uy nhìn cô nói: "Con người của tôi không thích nhất, chính là lừa gạt."

Dù là ai, Cảnh Liêm uy không thích nhất chính là lừa gạt, thích nhất là thẳng thắn.

"Lừa gạt?" Nhẹ giọng lặp lại lời của Cảnh Liêm Uy, Mộc Sa dừng khóc cười nhưng lại lớn tiếng: "Hừ, Cảnh Liêm Uy, tôi lại nhìn một chút sau này anh sẽ hối hận! Anh ghét nhất là lừa gạt, người quan trọng nhất bên người anh sẽ như vậy với anh! Tôi sẽ đợi xem, xem anh rơi xuống địa ngục thế nào!"

Là ai nói, cậu ba nhà họ Cảnh chín chắn trầm ổn, không tranh không đoạt?

Là ai nói, cậu ba nhà họ Cảnh không mang thù, khoan hồng độ lượng?

Anh không phải không mang thù, anh không phải không tranh không đoạt, mà là thứ anh muốn đều trong tay, thứ không ở trong tay anh ta lại khinh thường, mà nỗi hận của anh, cho dù là phụ nữ anh ta cũng sẽ không cố kỵ mà cho cô ta bà học.

Trong mắt anh, anh cũng không tự động thủ đi xử lý một người phụ nữ, nhưng anh sẽ lợi dụng những thứ bên cạnh khiến người phụ nữ đó mất đi mọi thứ.

Mộc Sa bị vậy, những thứ này đều là sự trừng phạt của anh mà thôi.

"Ha ha ha... Khà khà kha..." Mộc Sa nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, cười đến càn rõ, vốn còn tưởng rằng cô cứ như vậy, Cảnh Liêm Uy chuẩn bị xoay người rời đi, "Ha ha ha..."

Đột nhiên, tiếng cười sau lưng ngừng lại, Mộc Sa hét lớn một tiếng, Cảnh Liêm Uy xoay người nhìn Mộc Sa cách đó không xa.

"Cảnh Liêm Uy, tôi nguyền rủa anh! Tôi nguyền rủa anh đời này kiếp này cũng không thể ở cùng với người phụ nữ mà anh yêu nhất, tôi nguyền rủa anh đời này kiếp này chỉ có thể khổ cực, dù là tình thân tình bạn hay là tình yêu cũng không đi đến cuối cùng, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh nếm hết vị đắng trên thế gian này nhưng vẫn không có chút ngọt nào!"

Mỗi chữ một câu tan vào trong gió, lại từng chữ có khí phách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.