CHƯƠNG 152: NGƯỜI CỦA HAI THẾ GIỚI
CHƯƠNG 152: NGƯỜI CỦA HAI THẾ GIỚI
Ông cụ ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng gật đầu không ngừng.
Chính ông ta cũng không ngờ được, chỉ là một cú vấp ngã mà thôi, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Ân Thiên Thiên không nhịn được quay đầu liếc nhìn Ân Thành Vũ, rõ ràng có chút bất đắc dĩ.
Tính tình nôn nóng của cậu ta vẫn là không bỏ được mà...
Đuôi lông mày của Ân Thiên Tuấn nhíu lại, lạnh lùng nhìn Ân Thành Vũ, Ân Thành Vũ bị nhìn như thế bất giác trốn bên người Ân Thiên Thiên, nào đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, rõ ràn là dáng vẻ của một đứa bé chưa lớn.
"Thật xin lỗi, là em trai của tôi lỗ mãng rồi, hiểu lầm mọi người..." Ân Thiên Thiên khẽ cười nói xin lỗi, thái độ chân thành tha thiết mà tự nhiên, "Về phần mọi người... tiền thuốc men cho các anh em chúng tôi sẽ phụ trách, thật xin lỗi đã mang đến nhiều tổn thương như vậy."
Sắc mặt Ân Thành Vũ không được tự nhiên, cậu ta nào biết được là bọn họ đỡ người?
Xã hội này, cho dù ai nhìn thấy tình huống như vậy đều sẽ cảm thấy là ông cụ bị bắt nạt có đúng không...
Ân Thành Vũ rõ ràng rất uất ức vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh chị nhìn cậu ta, ánh mắt nghi vấn trong mắt không chút che dấu...
Dường như chuyện như vậy cũng là bình thường, Ân Thành Vũ cũng không nhăn nhó chút nào, trực tiếp đứng trước mắt ba người Trần Vũ lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi, là tôi xúc động, tiền thuốc men của mọi người sẽ do nhà họ Ân chi trả."
Lời nói vô cùng trôi chảy, nhìn dáng vẻ kia cũng biết là từ nhỏ đã nói như vậy rất nhiều lần.
Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên nhịn không được có chút buồn cười.
Đám người Trần Vũ thế nào cũng không ngờ được, vị thiếu gia vừa nãy còn kiêu ngạo không ai bì nổi lại có thể không hề khúc mắc gì xin lỗi bọn họ như vậy, cũng sững sốt một chút, ánh mắt Trần Vũ lại rơi xuống trên người Ân Thiên Thiên.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia là sự ôn hòa và sủng nịch nhìn Ân Thành Vũ, đó là ánh mặt chị gái bảo vệ em trai.
Người chị như vậy, thật tốt...
Ánh mắt hơi trầm xuống, Trần Vũ thu lại ánh mắt của mình, lúc đang dời tầm mắt đi lại thấy miệng vết thương trên bàn chân Ân Thiên Thiên, qua một thời gian miệng vết thương có hơi vỡ ra, có chút máu bắt đầu chậm rãi chảy ra ngoài.
Lời nói cũng không suy nghĩ, cứ như vậy nói ra: "Chân của chị bị thương rồi, chỗ chúng ta có thuốc, chị có muốn đi tới bôi chút thuốc không?"
Yên tĩnh một lúc, Trần Vũ mới phục hồi tinh thần lại, lỗ tai bất giác hồng lên.
Ba anh chị em nhà họ Ân cũng có chút sửng sốt, Ân Thiên Tuân và Ân Thành Vũ còn chưa kịp nói gì, Ân Thiên Thiên đã đáp lại một tiếng, nụ cười lương thiện đẹp đẽ.
...
Con đường cũ nát, dân cư đơn sơ, Trần Vũ có chút băn khoăn bất an dẫn theo ba anh em Ân Thiên Thiên đi đến một căn phòng cũ nát cuối con đường, nói nhỏ: "Đi vào chờ một chút đi, tôi đi lấy thuốc."
Ân Thiên Tuấn dìu Ân Thiên Thiên ngồi vào ghế sofa bên cạnh, bất động thanh sắc đánh giá chỗ này.
Phòng ốc rất cũ nát, cũ đến mức sắp sập, ở đây có cảm giác như buổi tối sẽ đột nhiên sập xuống, mặc dù nó vô cùng sach sẽ, nhìn trong này cũng chỉ có hai người ở, một người hẳn là phụ nữ hơi lớn tuổi, một người khác chính là Trần Vũ.
Tụ tóc đỏ và Hà Bằng hình xăm đi vào trong bếp rót nước cho bọn họ, vẻ mặt cũng hơi run rẩy.
Trần Vũ nhanh chóng cầm hòm thuốc nhỏ đến, vẫn rất cũ nát thậm chí còn có thể thấy được dấu vết thường xuyên bị hư hại, lúc lấy tới Trần Vũ rất tự nhiên ngồi xổm trước mặt Ân Thiên Thiên, động tác thành thục này giống như đã làm qua hàng trăm hàng ngàn lần.
Ân Thành Vũ cũng hay bị thương, nhưng mà băng bó như vậy xưa nay đều do bác sĩ của nhà họ Ân xử lý, ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng không phải nhuần nhuyễn, cho nên dù cho cảm thấy có chút không hay, nhưng vì tốt cho Ân Thiên Thiên bọn họ vẫn là yên lặng không lên tiếng.
Rửa sạch, tiêu độc, bôi thuốc, băng bó, tất cả động tác liên tục.
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào bắp chân mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên, da thịt trắng nõn như là tơ lụa tốt nhất, ánh mắt có hơi chút dại ra, Trần Vũ lại nghiêm túc xử lý vết thương cho cô.
Thiên kim đại tiểu thư như vậy, so với bọn họ hoàn toàn chính là hai thế giới khác nhau.
Lần gặp mặt hôm nay, có lẽ chính là vì để cho cậu ta thấy rõ, mỗi người đều có số mệnh của mình.
"Được rồi, mấy ngày nữa đừng để chạm nước là được." Xử lý xong, Trần Vũ nhanh nhẹn đứng lên, Ân Thiên Thiên giật mình ngửi được mùi thơm mát nhàn nhạt trên người cậu ta.
"Cảm ơn." Nhẹ giọng nói cảm ơn, ấn tượng của Ân Thiên Thiên với ba đứa bé này đúng là không tệ.
Tụ và Hà Bằng có chút không được tự nhiên gãi đầu cười ngây ngô, người đẹp đến đâu cũng có ưu đãi đặc biệt, Trần Vũ gật gật đầu không nói gì, Ân Thiên Tuấn đi lên nói cảm ơn, sau đó xử lý những việc tiếp theo rồi chuẩn bị dẫn Ân Thiên Thiên và Ân Thành Vũ rời đi.
Lúc rời đi, Ân Thành Vũ đi sau cùng, lúc quay đầu nhìn Trần Vũ, trong ánh mắt vô cùng bất mãn nhưng lại có một loại cảm xúc thương tiếc lộ ra, con trai cùng tuổi ở một chỗ thường rất dễ dàng nảy sinh tình cảm như vậy.
Nhìn bóng lưng đoàn người Ân Thiên Thiên rời đi, Tụ ôm lấy cổ của Hà Bằng nói: "Không ngờ chị của vị tiểu thiếu gia kia lại xinh đẹp như vậy, tao còn tưởng rằng mình nhìn thấy thiên sứ chứ."
"Đúng là quá xinh đẹp, tao cảm thấy được mấy nữ minh tinh kia cũng không xinh đẹp bằng chị ấy." Hà Bằng cũng nói.
Duy chỉ có Trần Vũ chỉ nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ không nói lời nào, đây một khi rời khỏi, sẽ không bao giờ còn gặp được nữa...
Trên đường về "Nhà hàng Long Phượng", Ân Thiên Tuấn lại để Trình Cương quay đầu xe trực tiếp đến thành phố M.
"Anh, chúng ta không phải đi "Nhà hàng Long Phượng" sao? Hướng này là đi đâu đây?" Ân Thành Vũ đầu tiên phát hiện không đúng lập tức mở miệng hỏi, mặc dù cậu ta không thường ở thành phố T, nhưng mà vẫn rất quen thuộc phố xa.
Ân Thiên Thiên lấy lại tinh thần, khẽ mím môi không nói gì.
Sự khó chịu Cảnh Liêm Uy mang đến trong yến hội hôm nay, dù là đối với cô hay là với Ân Thiên Tuấn cũng là một loại "nhục nhã"
"Thiên Thiên, hôm nay em về trước đi, anh mang Vũ đến "Nhà hàng Long Phượng." Dừng lại một chút, Ân Thiên Tuấn nói tiếp: "Nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho anh, chuyện em nhập học cũng xem xem, nếu như nhà họ Cảnh không tiện ra mặt, anh giải quyết giúp em.
Ân Thành Vũ không hiểu gì nhìn bọn họ, bất mãn lớn tiếng nói: "Mọi người không thể nói mấy lời em có thể nghe hiểu được sao? Đây là tiết tấu gì chứ, mọi người vừa về đã bắt đầu đánh đố, thật sự xem em là em trai sao?"
Ánh mắt Ân Thiên Tuấn vừa nhấc lên, nhìn chằm chằm và Ân Thành Vũ, người đối diện lập tức yên tĩnh, ngay cả nhỏ giọng không dám.
"Bên phía Cảnh Liêm Uy... Em tự mình xem xét mà xử lý." Trầm mặc một chút, Ân Thiên Tuấn nói, kỳ thật anh ta muốn nói đừng làm uất ức chính mình, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng, đôi khi có một số việc không thích hợp để "người ngoài" nhúng tay.
"Cảnh Liêm Uy?" Đột nhiên, Ân Thành Vũ lớn tiếng kêu lên! Sợ đến mức Trình Cương run tay đánh tay lái một chút, "Cảnh Liêm Uy! Chị, chính là cậu ba nhà họ Cảnh Cảnh Liêm Uy sao? Anh rể của em là Cảnh Liêm Uy đó sao?"
Thành phố L mặc dù khoảng cách xa xôi với thành phố T, nhưng mà vẫn không đến nỗi ngăn cách, huống chi còn là gia tộc như nhà họ Cảnh vậy, Ân Thành Vũ càng dễ dàng biết được, nhà họ Ân cũng không để cậu ta thật sự trở thành một Nhị thế tổ, tin tức nên biết cậu ta vẫn biết được.
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên thừa nhận, trong đại não lại là vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Liêm Uy trên yến hội.
Nhận được đáp án mình muốn, Ân Thành Vũ thật sự hưng phấn, thậm chí cũng không chú ý đến vẻ mặt của Ân Thiên Thiên quay đầu nói với Ân Thiên Tuấn: "Anh, sau khi trở về em còn chưa gặp anh rể dâu, bây giờ đúng lúc có cơ hội này, em có thể đi gặp anh rể không? Nếu như để anh rể biết em đã đến dưới nhà anh ấy lại không đi lên, sau này không muốn gặp em nữa thì làm sao bây giờ?
Ân Thiên Tuấn nhìn cậu ta một cái không nói lời nói, lại từ chối rất rõ ràng.
Nhưng Ân Thành Vũ sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, lập tức nói: "Anh, anh nói xem, chân chị cũng bị thương khẳng định không tiện đâu, em chỉ đưa chị đi lên sau đó ngồi một chút, dù sao bên phía "Nhà hàng Long Phượng" bên kia em cũng đã đến muộn, sau khi đến nói không chừng ba với mẹ còn muốn nói thêm một bữa, em chỉ ở đây một lúc, đúng lúc có thể nói chuyện với anh rể, để anh ấy đối xử tốt với chị..."
Ân Thiên Thiên nghe vào trong tai, không nhịn được khẽ cười.
Em trai của cô, cuối cùng vẫn là quan tâm cô.
Chần chờ quay đầu liếc nhìn Ân Thiên Thiên, ở mức độ nào đó bọn họ đều cho rằng Ân Thành Vũ có đủ năng lực ảnh hưởng nhất định, có cậu ta ở thành phố M, Cảnh Liêm Uy ít nhiều vẫn cho Ân Thiên Thiên một cơ hội nói chuyện, chỉ là thật sự không khỏi nói đến nếu như Cảnh Liêm Uy không để ý đến ai thì sao đây?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Ân Thiên Thiên mới cười nói: "Hôm nay em đến nhà chị là muốn anh ấy ghi hận chị sao? Biết hôm nay là ngày bao nhiêu không còn làm loạn, trở về không bị nói mới kỳ quái, về phần chỗ anh rể em, anh ta cũng không trốn đi đâu, mấy hôm nữa em lại đến đi."
Ân Thiên Thiên vừa nói như vậy, Ân Thành Vũ cũng biết hôm nay mình yêu cầu hơi quá, làm loạn bữa tiệc nhậm chức của anh trai không nói, còn chuẩn bị trực tiếp cho người ta leo cây, Ân Thiên Tuấn không đến làm loạn với cậu ta đã tốt rồi, Ân Thành Vũ mím môi lập tức đàng hoàng, cậu ta sao lại quên chứ, người khó đối phó nhất nhà họ Ân chính là người anh trai kia của cậu chứ?
Thành phố M, trước khi Ân Thiên Thiên xuống xe còn hẹn với Ân Thành Vũ, mấy ngày nữa mời cậu đến dùng cơm như trấn an cậu.
Ân Thiên Tuấn hơi liếc nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên dùng một nụ cười trấn án đáp lại anh mới xem như xong việc.
Thành phố M, cửa nhà.
Ân Thiên Thiên hung hăng hít một hơi sâu, dáng vẻ Cảnh Liêm Uy lạnh lùng tức giận vẫn không ngừng phát lại trong đầu óc của cô.
Ân Thiên Thiên lôi chìa khóa ra mở cửa, đôi mắt trắng đen rõ ràng cẩn cẩn thận thận nhìn vào trong.
Cũng không biết người đàn ông này, đã về hay chưa?
Trong phòng khách, Cảnh Liêm Uy mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, lúc này đang uống nước cạnh bàn, nghe thấy tiếng nhưng ngay cả đầu cũng không quay lại, sắc mặt vẫn thối đến không chịu được như trước, buông cốc nước đi về thư phòng.
Ân Thiên Thiên mím môi đi vào, lúc thay giày mới nhìn thấy trên bàn có một phần văn kiện.
Thư thông báo nhập học nghiên cứu sinh đại học T, thời gian nhập học vào ngày thứ tư.
Khóe miệng nở một nụ cười, đột nhiên cảm thấy người đàn ông không được tự nhiên Cảnh Liêm Uy này làm cả người cảm thấy buồn cười.
Tùy tiện buộc lại một đầu tóc rơi lung tung, Ân Thiên Thiên áo quần vẫn không thay đổi cầm một cốc nước đầy đi đến thư phong, vẻ mặt cũng thoải mái.
Bọn họ cứ tiếp tục như vậy, có phải sẽ có một ngày trở thành người quan trọng nhất đối với người kia?
Cảnh Liêm Uy sẽ ghen, sẽ tức giận, chẳng lẽ đây là biểu hiện của động tình sao?
Gò má ửng đỏ, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, sau khi nghe thấy anh đáp lại thì đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông sau bàn làm việc, tao nhã lỗi lạc, dáng vẻ lạnh nhạt nhìn cô.