Danh Gia Hào Môn

Chương 149: Chap-149




CHƯƠNG 149: SỰ LẠC QUAN CỦA ÂN THIÊN THIÊN

CHƯƠNG 149: SỰ LẠC QUAN CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Trên đời này không phải bất cứ lúc nào cũng có thể mặc theo tâm trạng của mình. Sự lựa chọn cũng càng không phải lúc mới bắt đầu đã có thể tùy ý làm bậy. Lần này Ân Thiên Thiên đã hoàn toàn hiểu được đạo lý này.

Thứ bảy, Ân Thiên Thiên theo Cảnh Liêm Uy trở về nhà họ Cảnh, nhưng không nghĩ tới Mộc Yên Nhiên lần trước đã bị Nhị Hàm tấn công lại cũng xuất hiện ở nơi này.

"Bà nội." Ân Thiên Thiên khẽ gọi bà nội theo Cảnh Liêm Uy, sau đó cô nhìn Mộc Yên Nhiên hơi gật đầu.

Bất kể thế nào, cô mãi mãi vẫn là chủ ở nhà họ Cảnh, mà cô ta mãi mãi vẫn là khách.

Cảnh Liêm Uy cũng khẽ gật đầu ra ý chào hỏi Mộc Yên Nhiên, sau đó anh cũng không nói gì, chỉ quay người lại ngồi xuống sô-pha với Ân Thiên Thiên. Bà cụ Cảnh đang mỉm cười vui vẻ vì Mộc Yên Nhiên trong nháy mắt trở nên khó coi.

Ân Thiên Thiên cụp mắt, không nói một lời.

Thái độ của bà cụ Cảnh, trước và sau khi Mộc Yên Nhiên xuất hiện đúng là thay đổi rất rõ ràng.

"Bà nội, cháu có việc muốn thương lượng với bà một lát." Ân Thiên Thiên mở miệng. Đối với chuyện của mình, nếu cô có thể tự giải quyết thì cô vẫn sẽ tự tìm cách giải quyết: "Là liên quan tới chuyện cháu đi làm."

Ân Thiên Thiên nói xong, quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên một hồi. Ý tứ rất rõ ràng chuyện như vậy cô không muốn một người ngoài là cô ta biết được, nhưng vì bà cụ Cảnh vô cùng thích Mộc Yên Nhiên nên cho dù Ân Thiên Thiên đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy nhưng bà ta cũng không cho Mộc Yên Nhiên rời đi, chỉ là tỏ ý bảo Ân Thiên Thiên nói tiếp.

Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, nói thẳng: "Bà nội, cháu vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm cuộc sống cũng không nhiều lắm, năng lực cũng không mạnh, khoảng thời gian từ sau khi rời khỏi Grimm, cháu đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu cháu cứ ở nhà mãi cũng không phải là cách. Bây giờ đúng lúc bên cạnh anh trai của cháu đang thiếu một người, cháu muốn đi giúp anh trai cháu, vừa vặn có thể học hỏi thêm, bà thấy có được không ạ?"

Trong giọng nói của cô mang theo vài phần yếu ớt, trước mặt bà cụ Cảnh, Ân Thiên Thiên không khỏi hạ thấp bản thân, bắt đầu từ giây phút cô biết Cảnh Liêm Uy là người nhà họ Cảnh, cô đã sợ bà cụ trong lời đồn này rồi nhất là từ sau khoảng thời gian Mộc Yên Nhiên xuất hiện, Ân Thiên Thiên càng thêm cẩn thận từng bước.

Gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn mang theo vẻ khẩn trương và mong đợi, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào bà cụ.

Bà cụ Cảnh chau mày không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang tỏ vẻ đồng ý quá mức, sau một lúc lâu bà ta mới nói: "Liêm Uy, con cũng đồng ý việc này sao? Lần này là đi Grimm tốt hay trở về Cảnh thị hỗ trợ tốt hơn đây?"

Cảnh Liêm Uy cúi mắt, không nói gì.

Bên phía Grimm có Ân Thiên Tuấn che chở cho cô, cho dù anh biết tâm tư kia của Ân Thiên Tuấn nhưng chỉ cần một ngày anh ta còn là anh trai của Ân Thiên Thiên thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngược lại nếu Ân Thiên Thiên đến tập đoàn Cảnh thị thì nhất định sẽ được rèn luyện nhiều lơn, nhưng nếu anh không có ở Cảnh thị cho dù là Cảnh Liêm Bình cũng không thể chăm sóc được cho cô....

"Vốn dĩ là con muốn cho Thiên Thiên đi học tiếp, nhưng bây giờ các trường đại học và cao đẳng đều đã khai giảng rồi, cô ấy cũng không muốn vận dụng quan hệ của gia đình mà cố gắng nhét vào nên mới yêu cầu được đi làm..." Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, bàn tay to lớn vẫn luôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: "Ở nhà lâu rồi, con cho rằng Thiên Thiên cũng nên ra ngoài đi làm, tránh cho cô ấy ‘tách rời’ xã hội, Grimm cũng là lựa chọn không tồi."

Anh nói tới đây thì đã rõ ràng báo cho bà cụ Cảnh biết, mặc kệ bà có đồng ý hay không chỉ cần Ân Thiên Thiên muốn ra ngoài thì cô cứ việc ra ngoài, thậm chí cô muốn đi đâu cũng được. Bọn họ đến đây chẳng qua là vì lễ phép muốn báo cho bà biết một tiếng mà thôi.

Khoảng thời gian này cách làm của bà cụ Cảnh cũng khiến cho Cảnh Liêm Uy hơi có ý kiến.

Bà cụ Cảnh chau mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy.

Ân Thiên Thiên này có sức ảnh hưởng với Cảnh Liêm Uy hơi lớn quá thì phải.

Bà cụ Cảnh như vô tình nhìn lướt qua Ân Thiên Thiên...

Đẹp thì có đẹp nhưng đáng tiếc không thông minh.

"Bà nội, con có thể nói một câu không?" Bỗng nhiên Mộc Yên Nhiên vốn dĩ vẫn luôn giữ im lặng ngồi ở bên cạnh lúc này lên tiếng nói chuyện. Khuôn mặt thanh tú, nụ cười xinh xắn, sau khi được bà cụ cho phép, cô ta mới nói: "Bây giờ Thiên Thiên chỉ mới hai mươi ba tuổi nhỉ, tuổi tác cũng không lớn, tôi đề nghị cô nên về trường học tốt hơn. Dù sao hoàn cảnh ở nơi đó cũng khá tốt, còn có thể học được nhiều thứ, cho dù muốn có năng lực rèn luyện thì lúc học nghiên cứu sinh cũng có thể ra ngoài làm việc, đến lúc đó phải xem cô có khả năng làm được cả hai việc một lúc không thôi..."

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn cô ta.

"Còn về việc cô nói các trường đại học đã khai giảng rồi, chuyện này không phải là vấn đề. Năm nay trường đại học T lùi ngày khai giảng. Vừa vặn gần đây tôi nghe nói trường cũ của Thiên Thiên cũng là đại học T, chỉ cần người trong nhà vận động quan hệ, nếu muốn đi học thì cũng chẳng khó khăn gì." Sau đó Mộc Yên Nhiên quay đầu nói với bà cụ Cảnh "Bà nội ơi, không phải con cũng là học sinh nhét vào hay sao? Bây giờ nếu Thiên Thiên cũng đi học ở đại học T, vừa vặn có thể làm bạn với con..."

Một câu nói cứ như vậy mà quyết định “tương lai” của Ân Thiên Thiên.

Mà tất cả mọi phản ứng dây chuyền cũng vì giây phút này mà bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

"Được!" bà cụ Cảnh vỗ đùi, cười đến đôi mắt đều híp lại. Bà ta nhìn Mộc Yên Nhiên nói: "Suy nghĩ này của Yên Nhiên không tệ, nội cũng cảm thấy tình hình bây giờ của Ân Thiên Thiên nếu ở trong trường học sẽ tốt hơn, tránh cho đến lúc đó lại gây ra tin tức gì nữa. Nhà họ Cảnh chúng ta cũng không phải kiểu gia đình khiến người ta tùy tiện bàn tán."

Cảnh Liêm Uy không nói lời nào, anh nhìn bà cụ Cảnh chau mày, đang lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì lại cảm thấy bàn tay của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt, lời vừa đến bên miệng cứ thế mà nuốt ngược vào trong.

Thật ra theo anh thấy, có lẽ trường học cũng là một lựa chọn không tệ đối với Ân Thiên Thiên.

Còn về bên Ân Thiên Tuấn, phỏng chừng là không có cơ hội gì rồi.

Đi từ nhà họ Cảnh ra, Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên bước chầm chầm trên đường.

"Em không vui sao?" Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi. Anh hoàn toàn không chú ý bây giờ bản thân anh đã càng lúc càng để ý tới tâm trạng Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên lắc đầu, cô ngước khuôn mặt tươi cười lên nhìn anh nói: "Không có gì không vui, thật ra nếu được đi học em cũng rất vui. Chỉ là em không nghĩ tới mình sẽ dùng cách này để nhập học. Ngoài ra, bên phía anh trai em, em cũng sẽ không từ bỏ đâu. Chuyên ngành học nghiên cứu sinh thiết kế quảng cáo cũng không bận rộn lắm, chủ yếu vẫn là đi thực tập, Vừa vặn em cũng có thể đi tới chỗ của anh trai. Như vậy, xem ra em cũng rất may mắn đấy... "

Cảnh Liêm Uy khẽ mỉm cười, môi mỏng cong lên một độ cong hoàn mỹ.

Nụ cười của anh càng tỏa ra sự lạc quan.

Thật ra, trong mắt Ân Thiên Thiên, đi làm cũng không phải là chuyện quan trọng nhất mà chuyện quan trọng nhất chính là “kỳ hạn mang thai” của bà cụ Cảnh. Bây giờ cô vẫn không có cách nào khắc phục được chướng ngại tâm lý, nếu cứ tiếp tục như vậy đừng nói là bà cụ Cảnh gấp, Cảnh Liêm Uy gấp, ngay cả bản thân cô cũng sốt ruột!

Chỉ cần cô vừa nghĩ tới trong thời gian quy định mà không khách nào mang thai con của Cảnh Liêm Uy được thì cô đã cảm thấy đau đầu rồi.

Chuyện như thế này nếu xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng đều không phải là chuyện dễ dàng.

Cuối tuần, tiệc rượu của nhà họ Ân được tổ chức ở nhà hàng Long Phượng, nhất thời thu hút không ít người.

Tuy nhà họ Ân không được xem là gia tộc lớn gì ở thành phố T, cùng lắm cũng chỉ là người của gia tộc nhỏ, chính là kiểu gia tộc nhỏ chỉ cần hốt đại cũng được một nắm ở thành phố T này. Nhưng một mực nhà họ Ân lại không giống với kiểu những gia tộc nhỏ này. Nhà họ Ân bây giờ không chỉ có một thiên tài quản lý Ân Thiên Tuấn, mà bọn họ còn có mối quan hệ cực kỳ tốt với nhà họ Cảnh, hơn nữa em gái mà Ân Thiên Tuấn chiều chuộng nhất lại gả cho cậu ba nhà họ Cảnh, đều được yêu chiều.

“Tôi thấy lần này nhà họ Ân cũng đã dốc hết vốn liếng rồi, nhà hàng Long Phượng đó, chắc không phải có chuyện gì cần tuyên bố đấy chứ?”

“Ai mà biết, chắc không phải là cậu cả nhà họ Ân chuẩn bị cưới vợ đấy chứ?”

“Tôi thấy khả năng này tương đối nhỏ, sẽ hay là gia chủ nhà họ Ân đổi chỗ chứ?”

Lời đồn vừa nổi lên, gần như tất cả mọi người đều suy đoán rốt cuộc là chuyện gì?

Nhà họ Ân trước khi Ân Thiên Tuấn xuất hiện quả thật luôn rất khiêm tốn, Nhưng từ sau khi cậu cả nhà họ Ân trở về, cô hai nhà họ Ân gả vào nhà họ Cảnh, cả thành phố T này gần như mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy tin tức của bọn họ. Nếu nói nổi tiếng nửa bầu trời thì cũng không phải là nói quá, chỉ là vị trí lên ngôi này có thể giữ được bao lâu đúng là vấn đề khiến người ta cảm thấy vô cùng hứng thú...

Từ lúc Ân Thiên Thiên bị lộ chuyện dơ bẩn bị ép làm giám định xử nữ ban đầu, cho đến sau này khi lộ ra chuyện cô bị giở trò đồi bại năm mười tuổi kia thì lịch sử trưởng thành của cô đúng là khiến cho người ta bắt đầu nhao nhao tưởng tượng tới đủ loại chuyện trong nhà những kẻ có tiền kia.

Có nhiều lúc tốt mã rã đám chính là đạo lý này đây.

Bên trong nhà hàng Long Phượng, giám đốc Hoàng bận rộn tiếp đãi khách. Ân Thiên Tuấn càng là đi qua đi lại giữa các vị khách mời, trên khóe miệng vẫn giữ nguyên ý cười từ đầu tới cuối. Khuôn mặt tràn ngập vẻ thân thiện.

“...Ha ha, lần này sợ là nhà họ Ân đã bắt đầu mạnh mẽ trèo lên cao rồi, Thiên Tuấn à, cố lên đấy, bác rất xem trọng cháu.”

“...Cậu hai nhà họ Ân năm hai mươi lăm tuổi nên bước chân vào Grimm để cố gắng phấn đấu rồi, nhưng bây giờ mới vào cũng không muộn.”

“...Chúng ta cùng chờ xem cháu làm thế nào để dẫn dắt Grimm bước tới đỉnh cao...”

***

Những lời nói như vậy cứ vang lên bên tai Ân Thiên Tuấn nhiều không kể xiết, nhưng anh lại không cảm thấy gì, ánh mắt anh thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cổng lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.

“Bác nhớ trước đây cháu không đeo đồng hồ mà, chắc không phải là hồng nhan tri kỷ tặng cháu đấy chứ?”

Có người nhìn thấy đồng hồ trên tay Ân Thiên Tuấn, nhịn không được trêu ghẹo một câu, thế nhưng lời vừa nói ra lại khiến không ít người ở xung quanh chú ý.

Nếu gả con gái cho một người đàn ông như thế, làm cha mẹ cũng sẽ cảm thấy hãnh diện nhỉ? Chỉ là Ân Thiên Tuấn này chắc không phải thật sự có người thương rồi đấy chứ?

Lập tức, không ít người chú ý tới câu trả lời của Ân Thiên Tuấn.

Khóe miệng Ân Thiên Tuấn khẽ nhếch lên, anh trả lời: "Đây là của Thiên Thiên tặng cho cháu."

Nếu lúc này có người để ý một chút sẽ phát hiện, Thiên Tuấn trả lời câu hỏi của người khác nhưng thực ra cũng giống như không trả lời.

Người khác hỏi anh có phải là của hồng nhan tri kỷ tặng cho anh không? Thì anh lại trả lời là của Ân Thiên Thiên tặng anh.

Là muốn nói Ân Thiên Thiên là hồng nhan tri kỷ của anh sao?

Sẽ không ai nghĩ tới khả năng đó, và cũng sẽ không ai dám nghĩ như vậy.

Hầu như tất cả mọi người cũng đều biết Ân Thiên Tuấn là một người anh trai cuồng em gái. Chỉ cần đồ đạc có liên quan tới Ân Thiên Thiên anh đều sẽ rất quý trọng, chuyện này hoàn toàn phù hợp với hình tượng cưng chiều em gái vô độ của anh.

Có một số việc có thể nghi ngờ, có một số việc lại không thể nghi ngờ. Ví dụ như chuyện Ân Thiên Tuấn thích Ân Thiên Thiên, đó chính là chuyện không thể nghi ngờ được, cũng có đôi khi bởi vì vấn đề ngăn cách thân phận chính là tấm bình phong tốt nhất của bọn họ.

Hôm nay là buổi tiệc “lên ngôi” của Ân Thiên Tuấn, chắc chắn Ân Thiên Thiên sẽ trở về. Chỉ là không nghĩ rằng, cậu ba nhà họ Cảnh là em rể lại sẽ khiến cho Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên lúng túng như vậy trong buổi tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.