Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?

Chương 58: Cô ấy là vợ tôi




“Cô ấy là vợ tôi!”

Giọng hắn rõ ràng dứt khoát, khẳng định chủ quyền. Hoắc Tường Quân nghiến răng. Cho ông ta mượn chơi vài bữa? Ha, đồ của hắn, lão già chết tiệt này dám tơ tưởng đến?

Hắn cần chút tiền lẻ của ông ta chắc?

Hắn không hiểu sao lúc nghe thấy ông ta nói như thế khiến hắn cực kì cực kì khó chịu và phẫn nộ.

“Vương tổng, tôi không muốn nghe thấy bất kì lời nào khiếm nhã như vậy một lần nào nữa.”

“Cô ta?” Lão già kinh ngạc há hốc mồm, chỉ vào cô “Vợ cậu?”

“Phải.” Hắn không ngần ngại gật đầu. Mộng Vãn Tình nằm gọn trong lồng ngực rộng lớn của hắn, ngước đôi mắt đầy ngạc nhiên lên nhìn.

Hắn… thừa nhận cô là vợ hắn với người khác?

Khóe mắt cô đỏ ửng, trái tim theo đó run lên từng đợt, lòng cô như có ai nhẹ nhàng chạm vào vỗ về.

Hắn thừa nhận cô là vợ hắn… Còn tức giận khi có người xúc phạm cô…

“Haha không thể nào…” Ông ta cười méo mó “Tôi chưa từng nghe thấy việc này.”

“Là do tôi không thích công khai.” Hắn ném cho ông ta cái nhìn sắc lạnh, Vương tổng giật mình sợ hãi. Hắn ôm lấy eo cô quay người rời đi, buông lại một câu cảnh cáo “Hoắc thị chưa đến mức cần tới một nhà đầu tư như ông đâu.”

Hắn đưa cô đi đến một góc khuất ít ai nhìn thấy, nhíu mày với cô “Cô khóc cái gì?”

Tại sao cô ta lại yếu đuối như thế? Hở một chút là khóc, lão già kia nói có câu mà đã khóc rồi!

“Hoắc Tường Quân, cảm ơn anh.” Cô quệt vết nước đi, mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn… cô rất vui.

“Chậc.” Hắn thở hắt, nắm lấy cằm cô nâng lên “Không nghĩ tới rằng cô được người khác chú ý tới nhan sắc đấy.”

Là do hắn nhìn cô quá nhiều nên mới thấy cô bình thường không thể bình thường hơn sao?

Cô cười qua loa.

“À phải rồi.” Cô thốt lên, lôi ra một hộp vuông nhỏ “Chúng ta cần cái này.”

Hắn “?”

Mộng Vãn Tình mở chiếc hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn cưới. Hắn vẫn nhớ đây là cặp nhẫn hắn vơ đại rồi ném cho cô, không nghĩ rằng Mộng Vãn Tình sẽ giữ nó. Cô gái này… thật là.

Cô tự lấy cái nhẫn nhỏ hơn xỏ vào tay mình, chiếc nhẫn hơi rộng so với ngón tay cô, Mộng Vãn Tình nắm tay lại để nhẫn không rơi xuống, cô đưa chiếc còn lại cho hắn.

Chiếc nhẫn kia lại vừa in tay hắn. Mộng Vãn Tình có chút buồn phiền. Ý là người đeo cùng nhẫn cặp với hắn không phải là cô sao?

Hoắc Tường Quân không quá để ý đến chi tiết này, tự đeo vào ngón tay mình.

“Trong lúc bữa tiệc diễn ra tuyệt đối phải nghe lời tôi đấy biết chưa?”

“Vâng.”

Hai người không thể trốn mãi trong một góc được, nhất là hắn còn là anh trai của chủ nhân bữa tiệc này, không thể vắng mặt được, hắn cùng cô đi ra ngoài gặp gỡ những người xung quanh. Hoắc Tường Quân rất tự nhiên giới thiệu cô đối với những người đến bắt chuyện với hắn, Mộng Vãn Tình mỉm cười đoan trang ứng phó, bộc lộ ra khí chất của một tiểu thư quyền quý. Từng cử chỉ, lời nói của cô đều vô cùng chuẩn mực, lễ phép khiến mọi người có ấn tượng tốt với cô. Hắn không ngờ rằng cô có thể ứng phó tốt như thế, điều này hoàn toàn có lợi cho hắn.

Chưa đến giờ bữa tiệc diễn ra, hơn phân nửa hội trường đều biết rằng cậu cả của Hoắc gia đã có vợ, cô vợ lại vừa xinh đẹp vừa lễ phép, hiểu lễ nghĩa.

Thông tin này làm chấn động, kinh ngạc tới mọi người xung quanh, còn khiến cho các cô gái có tâm tư với hắn một phen vỡ mộng.

“Cô gái đó thật xinh đẹp, đứng cạnh Hoắc đại thiếu gia rất xứng đôi.”

“Người trong mộng của tôi đã có vợ rồi, a, sao tôi lại chậm một bước như vậy chứ?”

“Tôi thấy cô ta cũng có gì đâu, còn chẳng biết con cái nhà ai.”

“Mặt như thế kia tôi dám cá cô ta đi phẫu thuật thẩm mĩ lắm!”

“Trông cô ta quê mùa chết đi được, coi cái váy cô ta mặc kìa, bà thím năm mươi tuổi mặc à?”

Lời bàn tán về cô ra vào, khen có, chê có.

“Đây không phải là Mộng Vãn Tình sao?” Giọng nói đầy chanh chua vang lên giữa đám tiểu thư đang túm lại nói chuyện với nhau. Cô gái mặc chiếc váy cúp ngực màu tím cất cao giọng lên châm biếm “Phế vật của Mộng gia mà cũng được vào đây cơ à? Ôi chao, lâu không thấy cô ta xuất hiện, tưởng như nào ai ngờ… chậc chậc!”

“Cái gì? Mộng Vãn Tình?”

“Thứ bỏ đi của Mộng gia đó á?”

“Có thật không vậy? Sao tôi nghe nói đứa con vô dụng đó vừa xấu xí vừa ngu dốt cơ mà?”

“Cô ấy xinh đẹp như vậy…”

“Không ai thấy trông cô ta rất giống với Nhị thiếu Mộng gia Mộng Vãn Hiếu sao?”

“Đúng rồi ha!”

Mộng Vãn Tình nheo mắt nhìn về phía cô gái khoanh tay đầy kiêu ngạo phía xa. Cô biết cô ta, Đường Ly, một trong những người chị em thân thiết của Mộng Gia Linh. Cô ta trước kia cũng hay hùa theo Mộng Gia Linh bắt nạt cô. Được thôi, sẵn ở đây thù cũ nợ mới, cô đây tính luôn một thể!

“Vị tiểu thư này… thực sự là Mộng Vãn Tình?” Một người trong số đó tiến lên chất vấn, ánh mắt phán xét săm soi nhìn cô.

Cô lén nhìn hắn, Hoắc Tường Quân không nói gì, cô hiểu là hắn cho phép cô thừa nhận. Vậy thì cô chẳng có lí do gì để phủ nhận bản thân cả.

“Phải, tôi là Mộng Vãn Tình.”

Gióng nói cô không lớn, nhưng lại vang vọng trong đại sảnh. Trong một khắc, tất cả mọi người ở đây đều ngừng lại, sửng sốt nhìn cô. Trạng thái này không duy trì được bao lâu lập tức đổi thành một đám ồn ào.

“Thực sự là Mộng Vãn Tình kìa!”

“Phế vật trong lời đồn của Mộng gia thực sự là cô ta sao?”

“Tôi trông cô ta cũng có khí chất đấy chứ, sao lại là thứ bỏ đi được?”

“Trọng điểm là cô ta là vợ của Hoắc Tường Quân đó! Cậu cả Hoắc gia cưới phế vật làm vợ? Haha Mộng gia cũng biết chơi quá, đem ném phế vật cho Hoắc gia, mà anh ta còn nhận nữa chứ?”

“Tôi nghe nói tình hình hiện giờ của Hoắc thị cũng không tốt đâu, chẳng lẽ lạc bước đên mức phải cưới phế vật để cứu vãn à?”

“Ui không nhìn ra nha, Hoắc Tường Quân rồi cũng có ngày này cơ đấy…”

“Giờ thì mặt mũi của Hoắc Tường Quân còn cái gì nữa, đủ làm trò cười cho thiên hạ rồi.”

Đường Ly nghe thấy tiếng bàn tán cay nghiệt xung quanh, nở nụ cười đắc ý. Dựa vào cái gì mà cô ta được đứng cùng với Hoắc Tường Quân chứ? Còn không xem lại bản thân mình. Mộng Gia Linh làm cái gì mà để con ả chạy ra ngoài khoe khoang thế này?

Những lời bàn tán lọt vào tai hắn không sót một chữ, Hoắc Tường Quân đã dự liệu trước rồi nhưng khi nó thực sự xảy ra, hắn vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt. Đáng lẽ ra người đứng cạnh hắn phải là một người phụ nữ thanh cao quyền quý mới đúng… Bàn tay hắn siết chặt lại, nén cơn tức giận xuống đáy lòng.

Đứng giữa những ánh mắt xem thường và những lời chỉ trích chế giễu, Mộng Vãn Tình chỉ quan tâm đến cảm xúc của hắn mà thôi. Cô lén nhìn hắn, thấy gương mặt lạnh lẽo ẩn ẩn sát khí, cô cười khổ. Hắn… vẫn là không chấp nhận được cô…

Cô hít một hơi, nắm lấy tay hắn. Hoắc Tường Quân nhìn cô, cô nở nụ cười dịu dàng với hắn. Hắn giơ tay đặt lên đầu cô, thầm thở dài trong lòng.

Thôi kệ đi, là cô ta cũng được.

“A, là Mộng gia kìa!” Cánh cửa đại sảnh một lần nữa mở ra, bóng người ở cửa dần xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mộng gia tới rồi!”

“A a a, nữ thần Mộng Gia Linh kìa!!! Cô ấy trông thật xinh đẹp làm sao!”

“Nhị thiếu, nhị thiếu nhìn em một lần đi mà!!!”

“Anh em họ Mộng đẹp quá à!!!”

Mộng Gia Linh khoác tay mẹ mình tiến vào trong, Mộng Vãn Hiếu cà lơ phất phơ đi sau, lộ ra vẻ không vui. Đám tiểu thư công tử phấn khích hét toáng lên, Mộng Gia Linh nhếch khóe môi cười kiêu ngạo, tất cả sự chú ý này đều thuộc về cô ta!

Mộng Vãn Hiếu nhìn quanh hội trường, ánh mắt va trúng người phía xa, gương mặt cau có lập tức vui vẻ, phi thân lao đến “Tiểu bảo bối ~~~”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.