Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?

Chương 37: Dừng lại đi mà




Hắn nhíu mày. Một cảm giác rất kì lạ len lỏi trong lòng hắn. Hoắc Tường Quân biết mình rất tức giận.

Tức giận vì chuyện gì?

Hắn tức vì cái gì?

Cô không nghe lời?

Không, không phải.

"Mộng Vãn Tình!!! Cô dám thích cậu ta???" Hắn kéo lấy vai cô, ép cô ngẩng đầu lên, đối diện với mình. Mặt cô lem nhem nước, nhưng tuyệt đối lại không phát ra thành tiếng. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống trong lặng lẽ.

Hắn sững người.

Cô ta... Chưa bao giờ gào lên khóc...

Nếu không phải nước nhem đầy mặt cô, hắn có lẽ cũng không biết rằng cô đang khóc.

Lòng hắn lại dâng lên cảm xúc khó chịu, còn mãnh liệt hơn lúc nãy.

Tại sao cô ta luôn bày ra bộ dạng này chứ?

"Tôi thích thì đã sao??? Anh cấm được tôi à???" Cô hất tay hắn ra, ngã nhoài ra đằng sau. Cô bưng lấy mặt, hai vai run dữ dội.

"Mộng Vãn Tình!!! Gan cô cũng lớn lắm! Chưa ly hôn với tôi cô đã dám tơ tưởng đến người khác rồi!!!"

Hoắc Tường Quân giận dữ giơ tay đấm mạnh vào cái bàn bên cạnh. Tiếng động ầm một tiếng lớn, lọ hoa trên bàn rơi xuống sàn. Thủy tinh va chạm với mặt đất liền vỡ tan ra. Dòng nước trắng chảy ra sàn, bông hoa hồng nằm im lìm giữa đống đổ vỡ, màu sắc cánh hoa thoáng chốc đã nhạt đi, mang màu ảm đạm thê lương.

Nộ khí toả ra từ người hắn làm ngột cả căn phòng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Mộng Vãn Tình nhìn bộ dáng như muốn diệt cả thế giới của hắn, cười lạnh "Thì sao? Đằng nào cũng ly hôn, tôi qua lại với ai là việc của tôi! Anh quản được sao?"

"Cô đang khiêu khích tôi?" Giọng hắn lạnh tới cực độ, tay hắn siết chặt lại nổi đầy gân xanh, hù cho cô giật thót. Cô cắn răng, cố chấp châm dầu "Chẳng phải anh nói với tôi tôi chỉ cần mang cái danh vợ anh thôi sao? Tất cả những chuyện khác không liên quan tới anh anh đều không quản mà?"

"Nhất Lãng là bạn thân của tôi!!!"

"Anh ấy không phải là anh! Anh có quyền gì trách tôi???"

"Cô không xứng với cậu ta!"

"Đấy là anh thấy thế! Nếu Trần thiếu để ý đến tôi thì sao?"

"Có sự đồng ý của tôi chưa?"

"Anh có tư cách gì quản tôi?"

"Tôi là chồng cô!"

"Chồng tôi?" Mộng Vãn Tình cười đầy mỉa mai. "Cũng chỉ là cái danh! Giống như tôi mang cái danh vợ anh vậy! Ngoài trừ cái danh đó ra, tôi không có tư cách xen vào chuyện của anh! Anh cũng chẳng có tư cách quyết định chuyện của tôi!!!"

Hắn cứng họng. Tất cả đều là lời hắn nói với cô. Nhưng... Mẹ kiếp!!! Ai cho cô ta lá gan đó hả??? Hắn thích thì hắn quản, cô làm gì được hắn chứ?

"Cô thích cậu ta ở điểm gì?"

Mộng Vãn Tình quay mặt đi không nói.

"Tôi nói cô thích cậu ta ở điểm gì?'

"..."

"Mộng Vãn Tình! Tôi đang hỏi cô đấy!!!"

"..."

"Mẹ kiếp! Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi đấy!!!"

Mộng Vãn Tình nhìn con người tựa như Tu La địa ngục trước mặt, nỗi sợ hãi trong lòng cô dâng lên tột đỉnh.

Người này... còn có phải là cậu bé cô từng quen không? Có phải là cùng một người không?

Tại sao lại xa lạ đến như thế này?

Rầm!!! Hắn đấm xuống sàn, bông hoa hồng dưới tay hắn bị nghiền nát, tiếng thủy tinh vang lên lách cách.

"Khốn..." Hắn vuốt ngược tóc, hơi thở bị kìm nén mà trở nên nặng nề.

Cô run rẩy nhìn tay hắn, thủy tinh cứa vào làm rách da hắn, máu chảy tong tong xuống sàn.

Cô mở miệng nói, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Mộng Vãn Tình!!! Cô làm tôi tức giận rồi đấy!!!" Hắn giơ chân đạp bay cái ghế, chiếc ghế đập thẳng vào tường rồi đổ xuống.

Hắn văng câu chửi thề, hất tung mọi thứ trong phòng.

Căn phòng vang lên tạp âm đổ vỡ chói tai, căn phòng ngăn nắp tức khắc biến thành một mớ hỗn độn.

Mộng Vãn Tình sợ hãi co rúm người lại, ôm lấy đầu mình khóc nghẹn ngào. Tiếng đồ vật va chạm với nhau càng lúc càng chói tai, cô còn cảm thấy nhiều lần có vật gì đó bay sượt qua phía mình.

"Đừng mà... Dừng lại đi... Dừng lại đi..." Cô khóc không thành tiếng, giọng nói đầy sợ hãi "Dừng lại đi mà..."

Hoắc Tường Quân không nghe thấy, thứ hắn thấy duy nhất chính là lửa giận bốc lên như hoả diệm sơn của mình, hắn muốn phát tiết, muốn đập phá hết mọi thứ trước mắt mình!

Cơn giận của hắn không có dấu hiệu ngừng lại mà ngày càng tăng lên.

Từ khi nào mà Mộng Vãn Tình đã biết chống đối lại hắn? Dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng của cô đâu??? Chỉ vì vài cuốn sách của nhân tình mà dám gân cổ hét vào mặt hắn!!!

"LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI!!!!!" Cô ôm đầu hét lớn.

Bình thủy tinh trong tay hắn lơ lửng giữa không trung liền khựng lại.

Không gian như bấm nút tạm dừng.

"Tại sao anh luôn trách mắng tôi? Tại sao lại ghét bỏ tôi đến như thế?" Cô quệt nước mắt, giọng cô nghẹn lại.

"Quyển sách rách đấy tôi có thể mua cho cô cả một đống!"

"Nhưng anh không thật lòng mua nó cho tôi!" Cô hét lên. Hắn quăng bình thủy tinh trong tay đi, bước chân mạnh mẽ bước về phía cô

"Cô có ý gì?"

"Tôi không muốn nhận bất kì thứ gì của anh như là sự bố thí rẻ rúng!" Cô nói lớn, cắn môi dưới nhìn hắn "Gọi là cho, nhưng thà nói là vất còn hơn! Anh "cho" tôi với cái nhìn đầy chế giễu, khinh thường!"

"Anh hỏi tôi thích Nhất Lãng ở điểm nào phải không? Tôi nói cho anh biết!" Cô quệt nước mắt, hùng hổ đối diện với cặp mắt sắc lẹm của hắn "Anh ấy đối xử rất tốt với tôi! Anh biết cái lúc anh dùng dao anh rạch lên người tôi, ngay cả cho tôi một vị bác sĩ cũng không có, mặc cho tôi tự sinh tự diệt. Nếu lúc đó không phải có anh ấy thì bây giờ anh còn thấy tôi ở đây sao?"

"Anh ấy biết tôi là phế vật, là thứ bỏ đi, là thứ thấp kém ngay cả rác cũng không bằng! Anh ấy không quan tâm điều đó, đối xử với tôi như một người bạn! Anh nghĩ tôi làm người hầu cho anh nhàn nhã lắm sao? Khi tôi đổ bệnh vẫn phải cắn răng làm việc, có hôm phải nhịn đói mà qua ngày, Nhất Lãng thường xuyên đem một vài thứ lặt vặt tặng tôi với tất cả tấm lòng mà anh ấy có!"

"Cho tôi ăn thứ tôi chưa từng ăn! Mua cho tôi những món đồ cả đời này tôi chưa từng mơ tưởng đến! Đối xử với tôi với cái cách mà chẳng có mấy ai đối xử với tôi!"

"Nhưng cô không biết giữ ý một chút à? Trước mặt chồng mình mà còn dám..." Hắn rất

Hắn bực dọc "Tôi không cho phép cô!"

"Hoắc Tường Quân! Tôi nói cho anh biết!"

"Tôi chấp nhận làm theo yêu cầu của anh, làm một cái bao cát để anh xả giận mặc cho anh thích vò tôi kiểu gì thì tôi thành hình ấy cho anh! Tôi không than thở lấy một lời! Tôi rất nghe lời anh, cúi đầu trước anh, chỉ mong trước lúc ly hôn anh có thể đối với tôi tốt một chút! Tôi chẳng đòi hỏi gì từ anh cả! Tôi chỉ mong anh đối xử tốt với tôi một chút mà thôi!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.