48: Gặp Lại Người Quen Cũ
Đoàn người đến Áo lúc bảy giờ sáng, sau mười sáu giờ bay.
Mùa đông ở các nước vĩ độ cao rất khắc nghiệt, đã bảy giờ mà vẫn còn tối om, chỉ nhìn thấy mọi vật mờ mờ.
Trường đại học X nằm ở vùng ngoại ô, gần với một ngọn núi thấp.
Phải đi thêm năm mươi phút tàu cao tốc nữa mới có thể đến nơi.
Sau hơn sáu năm mới quay lại chỗ này, Đường Tố Nhiên chợt thấy cảm khái.
Thời gian đã cướp đi của cô rất nhiều thứ, nhưng ký ức của cô với mảnh đất này thì không.
- Nơi này là nơi chúng ta gặp nhau.
Bàn tay Đường Tố Nhiên đột nhiên cảm nhận được hơi ấm giữa thời tiết âm độ của thành phố Viên.
Lục Nghiêm nắm lấy tay cô, mười đầu ngón tay của hai người như đan chặt vào nhau, kết nối không rời không bỏ.
Cô thổn thức "ừ" nhẹ, rồi đưa bàn tay còn lại bắt lấy mấy bông tuyết rơi.
Trắng.
Lại là một màu trắng trống rỗng, giống như từ ngữ mà Đường Tố Nhiên hay miêu tả về mình, khi gặp hơi ấm thì tan ra thành nước lạnh trong suốt.
Cô lại nghĩ, những người đóng lòng mình quá lâu, có lẽ khi gặp được tình cảm ấm nóng của người khác cũng sẽ bị tổn thương, rồi biến mất như thế này.
- Chúng ta đi thôi, đến khách sạn còn phải nghỉ ngơi đã, chiều đến thăm thầy sau.
Ngọc Vũ Thanh giơ một ngón tay, lắc lắc:
- Ấy ấy, chúng ta không đến khách sạn.
Nhà họ Ngọc có một căn nhà gỗ trên núi nghỉ dưỡng.
Mùa này lên núi trượt tuyết thì không còn gì bằng.
Mọi người đến nhà em.
Đường Tố Nhiên nghe thấy ba chữ "nhà họ Ngọc" là thấy đau hết cả đầu.
Cô vẫn còn nhớ cuộc đối thoại với Phó Thịnh Nam, tốt nhất nên tránh xa cô Ngọc Vũ Thanh này thì hơn.
- Vậy thì đi thôi.
- Đường Tố Nhiên chưa kịp lên tiếng, Lục Nghiêm đã cướp lời cô.
Biệt thự nhà họ Ngọc quả thật ở sát chân một ngọn núi.
Căn nhà gỗ nằm biệt lập với phố thị, ở nơi sơn cùng thủy tận nhưng vẫn tiện nghi, ấm áp.
- Xin mời các vị vào.
- Đón bốn người là một bà lão già có đôi mắt tinh anh, có vẻ như là người làm nhà họ Ngọc.
- Vú Xuân là bảo mẫu của em.
- Ngọc Vũ Thanh quay sang nói với Đường Tố Nhiên.
- Anh Nam Thành và Lục Nghiêm đều gặp qua rồi.
Đường Tố Nhiên cũng không tỏ vẻ gì cả, lịch sự chào hỏi.
Nhưng khi bà Xuân nhìn thấy mặt cô, bỗng nhiên giật mình đến nỗi làm rơi chiếc cốc trong tay xuống dưới đất.
- Bác ơi, bác sao vậy? - Đường Tố Nhiên đỡ lấy bàn tay lạnh lẽo của bà vú Xuân.
- Cảm ơn cô, tôi chỉ là tay yếu rồi nên hay run thôi, không có gì cả.
- Bà Xuân rút tay lại, chầm chậm cúi xuống nhặt đồ vỡ, Đường Tố Nhiên cũng cúi xuống cùng, khiến bà cuống lên vội nói:
- Ấy ấy.
Cô cậu cứ vào chơi, ai lại để khách quý làm việc bao giờ.
Ngọc Vũ Thanh cũng hùa theo, túm Đường Tố Nhiên đứng dậy:
- Đúng vậy, chị Tố Nhiên, em đưa chị thăm phòng của mọi người nhé.
Có lẽ ý định ban đầu của Ngọc Vũ Thanh đã là kéo bốn người đến đây.
Trong biệt thự, bốn phòng trống đều được dọn dẹp gọn gàng, còn xức tinh dầu thơm mát.
Trong nhà đặt lò sưởi, nên cái lạnh bị chặn lại ngoài cửa sổ, dù có mặc áo cộc tay cũng không thấy rét mướt gì cả.
Đường Tố Nhiên còn tinh ý để ý thấy Ngọc Vũ Thanh xếp phòng rất khéo, phòng của cô ở ngoài cùng, phòng của Cố Nam Thành ở trong cùng, giữa hai người là Lục Nghiêm và Ngọc Vũ Thanh.
Cô rũ mắt cười khổ, không biết nên tỏ thái độ như thế nào.
Ngọc Vũ Thanh rõ ràng đang có ý với Cố Nam Thành, hơn nữa còn đang đề phòng cô mà.
Bốn người nghỉ ngơi đúng năm tiếng đồng hồ, thì rủ nhau đi ăn chưa, đồng thời vào trong thị trấn dạo quanh phố đi bộ, hai giờ chiều đến trường thì vừa.
Thành phố Viên nhỏ bé, chẳng có bao nhiêu dân, yên tĩnh nhưng cũng có lúc náo nhiệt.
"Cướp, ai đó giúp tôi với." Đoàn người Đường Tố Nhiên bỗng nghe thấy một câu tiếng Anh.
- Ngọc Mai?
Hai người vừa vút qua trước mặt mọi người, tên đàn ông châu Âu cao to chắc là ăn trộm, còn người con gái đằng sau là người quen của cô.
- Ngọc Mai? Đúng là cậu rồi! - Cô gái kia không đuổi kịp tên cướp, đứng lại thở hổn hển, Đường Tố Nhiên cũng có thể nhìn rõ hơn.
- Tố Nhiên, anh Lục Nghiêm? Sao mọi người ở đây? - Trần Ngọc Mai vẫn còn còn thở dốc, lê từng bước đến trước mặt bốn người.
- Mình vừa mới bị cướp, cướp hết sạch tiền luôn.
Quá thể đáng, còn chưa trả tiền phòng nữa mà.
Nếu biết đen đủi thế này thì thà không đi du lịch nữa.
Đường Tố Nhiên nhìn mọi người xung quanh, Ngọc Vũ Thanh thấy vậy đứng ra:
- Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp được bạn của Lục Nghiêm.
Giờ mình đi trình báo cảnh sát địa phương đi, còn chuyện ăn ở, tạm thời ở nhà mình cũng được.
Trần Ngọc Mai ái ngại thăm dò Đường Tố Nhiên, được cô cho một cái gật đầu:
- Cậu đó.
Bình thường khôn lỏi lắm cơ mà, mới sang nước bạn một cái đã bị ăn hiếp rồi.
Giờ đang giờ trưa, chúng ta đến đồn cảnh sát đã, rồi đi ăn trưa được không?
Mọi việc cứ như vậy diễn ra rất suôn sẻ.
Báo cảnh sát, ăn cơm, đến gặp thầy John.
Thầy John năm nay sáu mươi tuổi hơn, cả đời chỉ có một nguyện vọng là cống hiến cho khoa học và bồi dưỡng nhân tài, nhìn thấy Đường Tố Nhiên thì mừng mừng tủi tủi, chẳng mấy mà đồng ý.
- Thời đại toàn cầu hóa rồi, các nước học tập lẫn nhau.
Nếu như công ty của em có thể phát triển được, thầy sẽ giới thiệu mấy đứa nhỏ đến.
Đường Tố Nhiên ôm thầy thật lâu, hàn huyên một lúc, cùng ăn cơm tối rồi mới về nhà.
Ngọc Vũ Thanh chờ lúc cô đi tắm, mới gọi Lục Nghiêm đến mà nói:
- Anh Lục Nghiêm, ngày kia là ngày sinh nhật chị Tố Nhiên đúng không?
Cố Nam Thành đang bận rộn xem xét tài liệu của công ty vội dừng tay nghe ngóng, còn Lục Nghiêm nhướng mày hỏi:
- Làm sao em biết? Mấy ngày nay anh còn định tìm nhà hàng tổ chức sinh nhật cho em ấy, chuẩn bị đặt bàn rồi.
- Ây dà, bỏ đi bỏ đi.
Ngọc Vũ Thanh vội kéo Lục Nghiêm lại gần:
- Anh có biết trong thị trấn này có tượng nữ thần Tình yêu không đặt ở gần đây không? Bên cạnh tượng có một cái cây cầu nguyện giống truyền thuyết phương Đông của mình, các cặp đôi trong làng thường đến để cầu nguyện ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Anh không phải muốn tổ chức sinh nhật cho chị ấy hả? Có thể cầu hôn luôn..
49: Âm Dương Cách Biệt
- Có chuyện gì vậy? Sao thấy tôi vào thì mọi người lại im lặng rồi?
Khi Đường Tố Nhiên tắm xong và ra phòng khách, ai nấy đều trở lại vị trí của mình. Lục Nghiêm và Ngọc Vũ Thanh ngồi bên bàn uống trà, Cố Nam Thành ngồi sát cửa sổ, đang chăm chú nhìn tuyết rơi bên ngoài. Trần Ngọc Mai năng động nhất, vừa nhìn thấy cô đã túm lấy tay:
- Tố Nhiên! Sáng mai mình đi hội hoa trong làng được không?
Đường Tố Nhiên suy nghĩ chẳng bao lâu, gật đầu rồi quay sang những người khác:
- Mọi người có đi không?
Ngọc Vũ Thanh xua tay:
- Ngày mai em phải về trường rồi, còn anh Lục Nghiêm đi cùng em đến gặp thấy John bàn nốt thủ tục. Mọi người đi đi.
Lục Nghiêm lần này lại đồng ý với Ngọc Vũ Thanh một cách khó hiểu. Nếu như mọi lần, chắc chắn anh sẽ bảo cô đợi mình đến dịp khác đi cùng, hoặc là hoãn lại công việc.
- Vậy thì hai bọn em đi. - Đường Tố Nhiên mặc nhiên bỏ qua Cố Nam Thành, mà cũng không biết rằng anh biểu hiện ra bên ngoài vẫn bình thản, nhưng thực tế cả người đã cứng đờ.
Lục Nghiêm nhìn sang Cố Nam Thành, không biết là thăm dò hay tuyên bố chiến thắng, đồng thời hỏi hai người:
- Vậy anh hộ tống hai người rồi đi làm.
Đường Tố Nhiên vội gạt đi, trong lòng cô quả thực không muốn làm phiền người khác lắm, kể cả Lục Nghiêm:
- Không cần đâu, em biết lái xe mà. Anh với Ngọc Thanh đi cẩn thận.
- Được rồi, hai người cũng đi cẩn thận.
Mọi người phân công xong cả, mới lần lượt về phòng của mình. Lục Nghiêm chặn Đường Tố Nhiên ở cửa.
- Xin lỗi không đi cùng với em được. Tối em trở về, em đến chỗ tượng nữ thần trong trấn đợi anh được không?
Đường Tố Nhiên mở to mắt, chớp chớp vài cái, khựng tâm hồn không biết để ở đâu rồi. Cố Nam Thành vừa đi qua phòng của hai người. Lúc anh lướt qua, cô thấy một đôi mắt đượm buồn dừng lại thật lâu trên người mình, nhưng khi nhìn lại thì dáng người kia đã khuất sau cánh cửa của căn phòng cuối cùng rồi.1
Anh muốn nói gì, trách cô sao? Thật buồn cười, cô có làm gì sai cơ chứ?
- Tố Nhiên? Em sao vậy?
Đường Tố Nhiên hoàn hồn, lắc đầu:
- Không sao, không có. Em nhớ rồi. Em sẽ đến.
- Vậy không gặp không về. - Lục Nghiêm tiến lên một bước, đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên trán cô.
Đường Tố Nhiên lùi lại theo bản năng, ngây người sờ lên trán mình thật lâu. Trên đó vẫn còn hơi ấm mà Lục Nghiêm để lại, nhưng nó khiến cô không thoải mái, còn lạnh hơn cả tuyết ngoài kia.
Đường Tố Nhiên và Lục Nghiêm yêu nhau nhiều năm, từng nắm tay, từng thân thiết, duy chỉ có bước cuối cùng là chưa tiến tới. Nhưng giờ phút này, đối với các động tác thân mật của anh, cô thường xuyên né tránh mà không cần suy nghĩ gì cả.
- Em mệt rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. – Đường Tố Nhiên đẩy Lục Nghiêm ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại.
Cô quên không bật điện, khi cửa đóng lại, cả căn phòng chìm trong màu màn đêm cô quạnh.
Trước mắt như có một lớp sương mờ, nhìn không thấu lòng của chính mình.
Cô cũng không bật đèn nữa, cứ thế mò mẫm trong bóng tối tới đúng vị trí, rồi ngả lưng lên giường. Phòng xức tinh dầu hoa quế, như mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào của ai đó mà cô cảm thấy rất quen thuộc. Của ai? Đường Tố Nhiên chợt hỏi, rồi tự phủ nhận: “Quên rồi. Có lẽ chỉ là của người lạ thôi.”
Đường Tố Nhiên cứ lẩm bẩm như vậy mãi cho đến khi rơi vào trong giấc ngủ chập chờn. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa một lễ đường.
Xung quanh là tiếng người nói cười rộn rã, hội trường rộng lớn được trang trí bằng hoa đỏ, bánh kem màu trắng mười hai tầng cao bằng người lớn ở trước mặt. “Đây là đám cưới của ai?” Cô bật hỏi, nhưng sau đó lại tự nhìn xuống quần áo trên người. Chap ????ới luô???? có tại [ t ????u????t????u????e????.v???? ]
Một màu trắng đập vào mắt cô, tuy nhiên không phải là màu trắng trống rỗng, yếu ớt cô thường thấy. Đây là một sắc trắng tinh khiết, tinh khôi, khiến cho lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Có lẽ… đây là đám cưới giữa mình và Lục Nghiêm. Cô gượng cười, đồng thời cảm thấy khi tim mình nhói lên, dù chỉ thoảng qua, nhưng đau đến tận xương.
Tại sao lại đau đến thế? Cô đã được gả cho người đàn ông cô yêu từ rất lâu rồi, đáng lẽ ra phải cảm thấy vui mừng, không phải sao?
- Tố Nhiên?
Một vòng tay mạnh mẽ chợt giữ lấy eo của Đường Tố Nhiên, ôm trọn cô vào trong lồng ngực ấm áp. Cô không cười nữa, mà lại khóc, nước mặt tuôn ra trên mặt, chảy xuống cằm, chảy xuống tay người đàn ông, càng ngày càng nhiều. Vậy mà cảm giác kim chích kia đã không còn nữa, chỉ còn sự hạnh phúc ngập tràn mà bản thân cô cũng không hiểu nổi.
Một cái tên bật ra khỏi miệng Đường Tố Nhiên, gương mặt của người đàn ông hiện rõ hơn, là dáng hình đã khảm vào trong tim cô từ rất lâu rồi. Cô lúc nào cũng cố tình gạt bỏ nó ra khỏi suy nghĩ của mình, mà chẳng biết được tình khắc càng lúc càng sâu.
- Cố Nam Thành. – Cô thổn thức hỏi. – Anh thực sự thích tôi sao?
“Cố Nam Thành” trước mặt lấy tay nhéo sống mũi của cô, lắc đầu:
- Ngốc ạ. Không phải thích mà là yêu. Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, em đừng khóc như vậy xấu lắm.
Đường Tố Nhiên đưa mắt nhìn quanh, thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn lên lễ đài. Dưới đó có mẹ cô, có bà Thanh Hân, có Cố Minh Triết cầm cờ hớn hở vẫy. Thằng bé gọi "Chúc bố mẹ trăm năm hạnh phúc", cả lễ đường cười rộ lên. Cô bỗng nhiên đỏ mặt, kéo Cố Nam Thành lên trước chắn cho mình, rồi càm ràm:
- Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, ai dám cười chứ? Có cô dâu nào mà không khóc?
Đường Tố Nhiên lấy tay lau đi nước mắt của mình, nhưng càng lau càng thấy hai mắt đau rát. Cô gắng gượng mở mắt thì chỉ thấy một màu đỏ rực. Máu. Rất nhiều máu.
Tay cô dính rất nhiều máu, trên lễ đường cũng đầy máu. Mà Cố Nam Thành đứng trước mặt cô ngã xuống đất như con búp bê mất hết sức sống.
Bộ lễ phục của anh nhuộm một màu đỏ thẫm, anh nhìn cô chằm chằm, mấp máy khóe miệng:
- Tại sao em lại thề như vậy? Tại sao em lại muốn giết anh? Anh sắp phải đi rồi.
Tại sao em lại thề như vậy? Câu nói của anh cứ như thuốc độc, khiến cô phát điên.
- Không! – Đường Tố Nhiên quỳ sụp xuống trước người Cố Nam Thành, hai tay bưng vết thương trên ngực anh, ngăn cho máu chảy ra, nhưng hoàn toàn vô ích. Cô lớn tiếng gọi. – Có ai đó không giúp tôi với? Mẹ, Tiểu Triết ơi?
Hiện trường không có ai đáp lại, Đường Tố Nhiên hoảng hốt nhìn sang, chỉ thấy mọi người đã đi đâu hết. Dưới lễ đường chỉ còn Cố Minh Triết và bà Thùy Dung nhìn cô với ánh mắt đau thương, sau đó họ cũng quay người đi.
- Tại sao lại thế này?
Tinh thần của Đường Tố Nhiên khủng hoảng. Cô ôm lấy Cố Nam Thành, người duy nhất đang ở lại cạnh mình, nhưng hơi thở của anh càng lúc càng nhạt, cho đến khi tan thành từng sợi khói.