Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 93




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lãnh Nguyệt biết rất ít về tiên hoàng, nhưng nhìn vào việc ngài từ sau khi hoàng hậu mất đã không lập hậu lần nữa, thì chuyện tiên hoàng sắp xếp kế hoạch cho mình như vậy cũng không phải điều khó hiểu.

Chỉ là, nếu mọi thứ đúng như Cảnh Dực nói, thì mọi chuyện lại giống như có quỷ làm ra.

Vừa nhíu mày, Lãnh Nguyệt đã thấy Cảnh Dực hiểu ý, liền khẽ gật đầu: "Đúng vậy, Tiêu Chiêu Diệp đã sớm biết tiên hoàng sắp đặt những việc này cho bản thân..."

Không biết từ bao giờ, Lãnh Nguyệt đã quen với việc chỉ cần nàng ngạc nhiên, Cảnh Dực lập tức đáp lại thấu đáo. Nghe hắn nói, điều khiến nàng không thể tin tưởng nổi bỗng chốc chỉ còn lại một thắc mắc: "Chuyện này ngay cả Thái Tử và lão gia tử nhà huynh cũng không biết, làm sao hắn biết được?"

Cảnh Dực khẽ mím đôi môi tái nhợt, khóe miệng mang theo nụ cười cay đắng, pha lẫn chút tự giễu: "Việc xuất sắc nhất Tiêu Chiêu Diệp từng làm là nhân tang sự của mẫu phi mà trang điểm mình thành hiếu tử thiên hạ đệ nhất..."

Tiêu Chiêu Diệp là thật tâm hiếu thảo hay giả vờ hiếu thảo đã không còn quan trọng, nhưng những việc tranh sủng bằng cách tỏ ra hiếu tử chẳng phải chuyện hiếm thấy, không chỉ trong hoàng gia mà cả trong gia đình bình dân cũng có. Bởi vì dù không tranh được phần gia sản lớn nhất, ít ra cũng có danh tiếng tốt, việc lập nghiệp sau này thuận lợi hơn nhiều.

Lãnh Nguyệt nhất thời không thấy hành động của Tiêu Chiêu Diệp có gì đáng khen.

Nàng hơi nhướn mày, Cảnh Dực lắc đầu nói: "Hắn làm trò hiếu tử ấy chẳng liên quan gì đến việc lấy lòng tiên hoàng. Nàng thử nghĩ xem, nếu hiếu tử muốn tận hiếu, chẳng phải phải biết rõ thói quen sở thích của người cần hiếu kính sao?"

Lãnh Nguyệt như bị điều khiển mà gật đầu.

"Cho nên..." Cảnh Dực nhẹ giọng thở dài, "Một người hiếu tử nổi tiếng, dù là hỏi bệnh tình cha với đại phu hay hỏi những người bên cạnh về nhất cử nhất động của cha mình, người ngoài đều sẽ mặc định rằng hắn chỉ muốn tận hiếu mà thôi. Tất cả những gì hắn muốn biết, đều không quan tâm là có thể nói hay không, đều sẽ kể lại cho hắn. Chỉ cần hắn không ngốc, nối kết từng mảnh vụn tin tức, tâm tư tiên hoàng nhất định sẽ bị hắn đoán ra."

Trong phòng tuy không có lò sưởi, nhưng cũng không mở cửa sổ. Lãnh Nguyệt lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, giọng nói có chút run rẩy: "Tiêu Chiêu Diệp hiện tại cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, lúc Tuệ phi mất hắn còn nhỏ, làm sao có tâm tư này?"

Cảnh Dực khẽ lắc đầu: "Chắc chắn có người chỉ dẫn hắn, nhưng trong triều không thấy ai gần gũi với hắn đến mức này... Nếu không phải vì hắn giữ khoảng cách với tất cả, lại tỏ ra như thật sự sau tang lễ của mẫu thân đã vạn niệm đều nguội lạnh, vô dục vô cầu, thì tiên hoàng dù sáng suốt cả đời cũng không dễ bị qua mặt như vậy."

Nghĩ đến việc Tiêu Chiêu Diệp lừa dối cha mình, Lãnh Nguyệt bất giác thẳng lưng, chợt nói: "Không đúng, dù hắn có tài giỏi đến mức đoán ra những sắp đặt của tiên hoàng, nhưng ở ngoài kinh, hắn đâu thể đảm bảo tiên hoàng sẽ uống đúng ly trà có độc vào ngày ấy. Lẽ nào cung nhân dâng trà hôm đó là người của hắn?"

Cảnh Dực không chút do dự lắc đầu: "Nếu thật là vị công công kia làm, để chắc chắn không sai sót, hắn hoàn toàn có thể bỏ độc vào ly trà ngay trước khi rời đi. Bởi nếu để trong bình, nhỡ người khác ngẫu hứng chọn bình trà khác thì chẳng phải công cốc sao... Thật ra, không cần đồng lõa nào cả. Ngày hôm đó, tiên hoàng nhất định sẽ uống đúng loại trà đó."

Có lẽ do vẻ mặt của Cảnh Dực ẩn chứa sự kiên quyết khác hẳn vs ngày thường, bất giác khiến Lãnh Nguyệt thấy hắn hôm nay trầm ổn và nghiêm túc đến đáng sợ, khiến bất kể hắn nói gì, nàng đều cảm thấy có lý.

"Vì sao?"

Cảnh Dực mỉm cười, nụ cười ôn nhu mà như chứa đựng cả vầng trăng.

"Đây cũng là... triều chính..."

Kể từ khi bước vào kinh thành, mười mấy canh giờ đầy kinh hãi ấy đều bắt nguồn từ hai chữ này, giờ chỉ cần nghe đến hai chữ triều chính, Lãnh Nguyệt đã nhịn không nổi đau đầu: "Lại là chuyện triều chính gì đây?"

"Nàng nghĩ xem..." Cảnh Dực thu mình trong chăn, chậm rãi nói, "Nếu tiên hoàng không uống chén trà độc ấy mà an ổn từ thế trên giường, thì khi các hoàng tử truyền lại, loại trà đó liền thành món đồ mà ngay cả trước khi băng hà tiên hoàng vẫn còn nhớ. Nàng đoán xem, giá của loại trà đó có thể tăng đến bao nhiêu?"

Lãnh Nguyệt bắt đầu hiểu ra chút chút cái gọi là thánh ý.

Giá trà càng cao, bạc từ các gia đình quyền quý dư dả đổ về quốc khố càng nhiều, việc cứu trợ cũng dễ dàng hơn. Nói trắng ra, sức lực cuối cùng của tiên hoàng vẫn tính toán lót đường cho Thái tử gia.

Trong lòng Lãnh Nguyệt dâng lên chút ấm áp, sau này ai còn nói với nàng rằng hoàng gia không có tình cha con, nàng nhất định không nhịn được mà trừng cho một trận.

Dù có cảm động, Lãnh Nguyệt rốt cuộc không phải là một thiếu nữ khuê các chỉ quanh quẩn với việc thêu thùa, nên giữa cảm động và dao động, nàng phân biệt rất rõ ràng.

"Không đúng." Vừa thoáng động dung, Lãnh Nguyệt lập tức nhíu đôi mày đầy vẻ anh khí, trong mắt Cảnh Dực, nàng chẳng hề để ý đến dáng vẻ yểu điệu của chiếc váy đang mặc. "Ta vẫn thấy trong cung hẳn là có kẻ cùng một phe với Tiêu Chiêu Diệp. Độc trà này chẳng biết được trà trộn vào từ khi nào, nếu tiên hoàng vô tình uống nhầm trước ngày ấy thì sao?"

Cảnh Dực khẽ mỉm cười, tựa như rất thích thú trước vẻ nghiêm túc của Lãnh Nguyệt khi bàn luận với hắn, liền đáp lại với vẻ điềm nhiên: "Tiên hoàng từ nhỏ đã quen sơn hào hải vị, nàng nghĩ ngài không nhận ra chén trà đắng ngắt sao? Đã bệnh đến mức ấy, ai lại muốn tự chuốc khổ vào thân..."

Nói xong, Cảnh Dực hơi híp mắt, như đang suy nghĩ nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng mà chắc chắn nói: "Độc trà chắc là được đưa vào cung khoảng thượng tuần tháng tám, khoảng mùng mười gì đó."

Thượng tuần tháng tám, khoảng mùng mười.

Khi ấy, nàng vừa mới gả cho Cảnh Dực, chỉ mới vừa đó thôi.

Ngoài điều đó, Lãnh Nguyệt thực sự không nghĩ ra điều gì đặc biệt ở thời điểm ấy.

"Lúc ấy chúng ta mới thành thân, ta xin nghỉ ba ngày, Đại Lý Tự bận đến nỗi phải gọi thêm mấy người mới tới hỗ trợ..."

Không biết do Cảnh Dực nói quá chậm mà sinh ảo giác hay không, nhưng Lãnh Nguyệt cảm thấy hắn nói lời này có chút cẩn trọng khác thường, như thể đang khoe ra vật báu sợ nhiễm bụi.

Sau đó, giọng Cảnh Dực dần dứt khoát hơn.

"Tiểu nhi tử của lão bản của Trà trang Thành Ký, Thành Tuần, là một trong số đó."

Thành Tuần.

Lãnh Nguyệt đã gặp qua thây người này nhiều lần, không chỉ bề ngoài, mà còn cả những phần bên trong. Đời này nàng khó mà quên được.

"Huynh nói..." Lãnh Nguyệt thử thăm dò, "Trà độc là do Thành Tuần lén đưa vào cung, để hồi đáp, Tiêu Chiêu Diệp cho hắn một chức quan ở Đại Lý Tự?"

Cảnh Dực cười gượng, coi như thừa nhận: "Trước đó ta cùng mấy bằng hữu đến dùng cơm tại nhà Thành Tuần, khi ấy hắn đã bày tỏ ý định muốn làm quan, ta uống hơi nhiều nên không để tâm... Thái tử gia còn phái Phùng Ti Nhi đi theo giám sát hắn, xem ra thật sự đã động não tính toán rồi..."

Lãnh Nguyệt cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không thể không gật đầu, mang theo chút tức giận mà nói: "Cho nên... Tiêu Chiêu Diệp canh lúc tiên hoàng băng hà liền vội vã quay về sao?"

Cảnh Dực nhẹ gật đầu, cúi xuống uống một ngụm canh lạnh.

Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, lòng Lãnh Nguyệt bất giác đau nhói, thầm nghĩ mình đã quên mất một chuyện quan trọng.

"Này không đúng..." Lãnh Nguyệt ngơ ngác nhìn Cảnh Dực đang uể oải. "Tiên hoàng nếu muốn gọi con đến bên giường dặn dò hậu sự, sao lại tìm huynh?"

Cảnh Dực mệt mỏi liếm chút canh đọng bên mép, khẽ lắc đầu, "Có lẽ vì ngày thường người cứ gọi ta là nhãi ranh mãi, cuối cùng thật sự xem ta là nhãi ranh của mình rồi..."

Lời giải thích này rõ ràng không đủ, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, Lãnh Nguyệt cũng không đành lòng hỏi thêm. Nàng đành rót đầy chén canh, múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn.

"Phải rồi... Lão gia tử nhà huynh nhắn rằng đã an bài tốt mọi thứ huynh nhờ, bảo huynh đừng lo lắng."

Cảnh Dực dường như bất ngờ mà đón lấy muỗng canh nàng đưa, khẽ gật đầu.

Lãnh Nguyệt lại múc thêm một muỗng, đưa tới.

"Thái tử gia cũng nhắn rằng đã tìm được đệ đệ của Hoạ Mi tỷ... Sáng nay vừa tìm thấy."

Cảnh Dực thoáng giật mình.

Chuyện Thái tử gia tìm được người, hắn vốn đoán trước, nhưng điều không ngờ là, giọng Lãnh Nguyệt dường như có chút ngập ngừng, như thể câu nói mở đầu là để dọn đường cho điều gì đó.

Điều đó làm hắn lòng dạ tê dại.

Cảnh Dực chậm rãi nuốt xuống muỗng canh, nhìn đôi mắt có chút do dự của nàng, mỉm cười ôn nhu: "Nàng cảm thấy lão gia tử nhà ta nói chuyện rườm rà không?"

Lãnh Nguyệt không hiểu hắn vì sao bỗng nói ra lời này, nhưng không ngần ngại đáp, "Rườm rà."

"Vậy nàng biết vì sao ông ấy phải nói chuyện rườm rà vậy không?"

Cảnh Dực hôm nay dường như đem tất cả nghiêm túc đổ ra, mỗi chữ đều khiến Lãnh Nguyệt không dám chậm trễ. Bởi vậy, dù bị hắn hỏi đến không hiểu, nàng vẫn nghiêm túc mà lắc đầu.

"Bởi vì ở kinh thành làm quan, nhất là chức như ông ấy, chỉ cần nói sai một câu, có thể cả đời không có cơ hội sửa."

Những lời lạnh lẽo ấy được Cảnh Dực nói ra bằng giọng điềm đạm khiến lòng Lãnh Nguyệt rối bời, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác mà gật đầu.

Cảnh Dực nhẹ dắt môi, mang theo một ý cười nhạt nhòa mà nói: "Nàng thì khác, lời nói của ta, nàng muốn chỉnh thì chỉnh. Nên cứ như trước kia, muốn nói gì thì cứ nói, đừng do dự."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.