Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 87




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Dực khẽ nheo mắt, ngáp nhợt nhạt một cái rồi uể oải gật đầu.

"Ta còn chút tác dụng, đủ để khiến Thái Tử gia phải giữ lại. Bọn họ sẽ không dễ dàng định tội ta ngay đâu... chỉ tiếc là mất những món đồ tốt..."

Lãnh Nguyệt nhất thời không biết câu nói ấy của Cảnh Dực là thật hay chỉ buột miệng nói ra. Nàng không bắt bẻ thêm, chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục hỏi: "Sau đó huynh có nghĩ tới chuyện vì sao tiên hoàng lại đột nhiên triệu mọi người vào cung không? Rốt cuộc là muốn nói gì với các huynh?"

Cảnh Dực tỏ vẻ đau đầu, cọ cọ trên gối nhưng vẫn không thấy dễ chịu, cuối cùng đành giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương, vừa xoa vừa tiếc nuối lắc đầu, thở dài: "Thái Tử gia nghĩ gì, ta còn hiểu được. Nhưng tâm tư của tiên hoàng thì phải hỏi lão gia tử nhà ta..."

Kiến thức của Cảnh Dực về y thuật dường như chỉ dừng lại ở sách vở. Khi động tới thực tiễn thì lại hoàn toàn không biết gì. Nhìn hắn càng xoa càng nhăn mày, Lãnh Nguyệt không khỏi cảm thấy xót xa. Nàng giơ tay gạt tay hắn ra.

"Đừng xoa bừa, không khéo lại xoa thành cái hố trên đầu."

"..."

Lãnh Nguyệt ngồi dịch sang bên đầu giường, nhẹ nhàng đặt đầu Cảnh Dực lên đùi mình. Nàng chầm chậm xoa bóp từ chân tóc ra sau gáy, dọc theo các huyệt vị mà ấn nhẹ nhàng, giúp hắn thư giãn.

Mái tóc của Cảnh Dực lúc này vẫn chưa dài lắm, là tóc mới mọc ra sau khi nàng rời kinh vài ngày, đen tuyền và mềm mại, khác xa dáng vẻ hờ hững uể oải thường ngày. Nhìn hắn bây giờ, nàng không khỏi nghĩ tới hình ảnh khi trước - một thiếu niên phong nhã khiến biết bao thiếu nữ kinh thành thầm thương trộm nhớ. Nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.

Trong lòng Lãnh Nguyệt, hắn là một anh hùng, giống như những người đã cùng cha nàng chiến đấu trên chiến trường, là người dám đánh cược tính mạng để bảo vệ giang sơn xã tắc. Nhưng không giống như các chiến sĩ được ngợi ca, chiến đấu âm thầm của hắn mãi mãi sẽ không bao giờ được công bố. Hắn phải chịu đựng tiếng xấu đời đời kiếp kiếp, phải chịu cảnh giam lỏng không tội trạng rõ ràng.

Có lẽ, trong số những người đã được hắn âm thầm bảo vệ bằng mạng sống của mình, giờ đây có kẻ đang nằm trên giường rộng gối êm, ôm giai nhân mà hờ hững cười nhạo: "Cảnh tứ công tử chẳng qua là gối thêu hoa mà thôi." Chính bản thân nàng cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây...

Nàng nghĩ thầm, trong lòng không khỏi buông tiếng thở dài, rồi vô thức lẩm bẩm: "Sao trước kia ta không nhận ra..."

Lãnh Nguyệt vừa lẩm bẩm xong thì đã thấy Cảnh Dực nhướng mắt, đôi mắt sắc bén dán lên gương mặt nàng, khiến đôi má nàng bất giác đỏ bừng lên. Cảnh Dực nhìn chằm chằm một lúc, không nhịn được mà hỏi: "Nàng không nhận ra cái gì?"

"...Đầu huynh không tròn lắm."

"..."

Thấy Cảnh Dực có vẻ định nói gì đó, Lãnh Nguyệt vội vã nhấn tay mạnh xuống, khiến hắn đau tới mức hừ khẽ một tiếng rồi nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.

Lãnh Nguyệt tay vẫn đều đặn xoa bóp, nhưng lòng thì đập thình thịch, nhìn người đang bình yên nhắm mắt, gối đầu lên đùi mình. Cảnh tượng này tựa như những ký ức từ mấy đời trước bỗng chốc ùa về trước mắt. Nàng ngẩn người, không kiềm được mà khẽ nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi huynh..."

Cảnh Dực thoải mái tựa như một chú mèo con, không mở mắt ra, chỉ phát ra một tiếng "Hừ" lười biếng từ mũi, coi như đáp lại.

"Ta nhớ huynh từng nói, huynh biết vì sao ta muốn gả cho huynh..."

Rõ ràng Lãnh Nguyệt cảm nhận được đầu Cảnh Dực cứng lại trong một chốc, nhưng rồi hắn lại thả lỏng, mắt vẫn không mở ra, thậm chí đến hừ cũng lười hừ.

Lãnh Nguyệt đành nhắc nhở: "Là đêm Trung Thu hôm đó, khi huynh uống say đến rối loạn, còn cảm tạ ta..."

Cảnh Dực chỉ khẽ hừ một tiếng, coi như đã nhớ lại.

"Huynh thật sự biết sao?"

Lãnh Nguyệt gần như nghĩ hắn đã ngủ quên thì bất ngờ nghe thấy hắn khẽ nói như trong mộng: "Đêm mà nàng bảo ta ra hậu viện trồng dưa leo, ta sợ nàng quên đóng cửa sổ nên có ghé qua nhìn một chút..."

Đầu ngón tay nàng khựng lại, suýt nữa đâm một lỗ lên đầu hắn.

"Ôi-!"

Cảnh Dực đau tới mức kêu lên, đầu vừa nhấc lên đã bị nàng ấn xuống lại.

Lãnh Nguyệt lập tức ra hiệu im lặng, nàng kéo đầu Cảnh Dực về lại gối, sửa lại góc chăn, rồi lấy một cái bát ở đầu giường, chẳng quay đầu mà đi ra ngoài.

Cảnh Dực nằm yên trên giường, nhắm mắt lại cười khổ một tiếng. Có lẽ đây sẽ là điều hắn hối hận nhất trong cuộc đời này...

Lãnh Nguyệt vừa ra tới sân thì đã thấy Tề thúc đang đi về phía đình viện. Thấy nàng bước ra, Tề thúc dừng chân, mỉm cười hỏi, đợi nàng đến gần mới khách khí hạ giọng hỏi: "Cô nương đã ăn xong rồi?"

"Đa tạ quản gia, tuy rằng có hơi khó ăn nhưng cũng đỡ đói hơn một chút." Lãnh Nguyệt bình tĩnh nói, đưa chiếc bát trống cho Tề thúc, rồi như thể không để tâm mà vỗ vỗ lòng bàn tay, giọng có phần bực bội: "Cả đêm lăn lộn, vẫn chưa được chợp mắt. Ta phải gặp Lãnh tướng quân để đòi tiền công."

Tề thúc gật đầu, vẻ mặt thông cảm: "Lãnh tướng quân hứa hẹn cho cô nương 900 lượng, phải không?"

Lãnh Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."

Tề thúc liền lấy từ trong ngực ra hai tờ ngân phiếu 500 lượng, cười mỉm đưa cho nàng: "Cô nương vất vả, đây là một ngàn lượng, mong cô nương cất giữ."

Lãnh Nguyệt thầm đoán, có lẽ Tề thúc nghĩ nàng là loại người chỉ cần tiền là ngoan ngoãn nghe lời, nên nàng không chút khách khí, nhận lấy ngân phiếu rồi bỏ vào trong ngực: "Đa tạ quản gia đại nhân."

Dứt lời, Lãnh Nguyệt liền rảo bước ra ngoài. Tề thúc thoáng sững người, đến khi nàng đi tới bên cạnh, ông ta mới cuống quýt đuổi theo, chặn đường nàng ở cổng viện.

"Cô nương..." Gương mặt Tề thúc cứng lại, nhưng vẫn cố mỉm cười: "Ngân phiếu tại hạ đã trả, cô nương còn muốn đi đâu?"

"Ngân phiếu?" Lãnh Nguyệt nhướng mày đầy khoa trương, "Chẳng phải ông vừa nói là tiền ta vất vả hay sao? Ông đưa ta tiền mà ta không nhận thì chẳng phải là ngu sao?"

Đây mới gọi là mặt dày!

Tề thúc sợ rằng tiếng cãi vã sẽ truyền vào trong phòng, vội vã xua tay ra hiệu giữ im lặng, rồi nhờ thủ vệ nhanh chóng tiễn nàng ra khỏi viện.

Lãnh Yên thấy Lãnh Nguyệt bị quân sĩ áp ra khỏi cổng, trong lòng thoáng giật mình, nhưng nhìn kỹ thì thấy nàng đang cố nín cười, nàng cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Đi một đoạn xa, Lãnh Yên mới lạnh mặt nói: "Muội vào sào huyệt của đám lang sói còn dám lăn lộn đùa giỡn sao?"

Từ khi vào cổng thành đêm qua, tâm trạng của Lãnh Nguyệt chưa bao giờ thoải mái đến vậy. Nàng bật cười, hờ hững đáp: "Ta không trêu bầy sói, chỉ đá vài con chó canh cửa thôi."

Nói rồi, nàng ghìm cương ngựa, giọng có chút áy náy nhìn về phía Lãnh Yên: "Nhị tỷ, trước khi về ta phải đi gặp một người."

Lãnh Yên thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ nhướn mày: "Cảnh thái phó?"

Thấy Lãnh Nguyệt ngạc nhiên, Lãnh Yên thở dài, đáp: "Tối qua sau khi muội rời đi, Thái Tử gia đã nói với ta, rằng sau khi muội ra khỏi chỗ Cảnh Dực, khả năng sẽ muốn tới gặp Cảnh thái phó, nên bảo ta chuẩn bị sẵn."

Cảnh Dực mà có chủ tử như vậy, Lãnh Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc.

Lãnh Yên nói nhỏ: "Ta đã sắp xếp sẵn, nhưng hai chúng ta đi cùng nhau vẫn dễ bị chú ý... Đến ngã ba phía trước thì muội cứ xuống ngựa, rồi một mình qua đó, nhớ cẩn thận, đi nhanh về nhanh."

"Đa tạ nhị tỷ."

Lãnh Nguyệt giao ngựa cho Lãnh Yên, rồi một mình đi men theo bờ tường, vòng qua những ngõ nhỏ hẻo lánh mà bước tới.

Trong tiết trời lạnh lẽo sáng sớm, đường phố vốn vắng vẻ, thêm vào đó những ngày này kinh thành có nhiều hạn lệnh, nên suốt dọc đường, Lãnh Nguyệt không gặp ai. Đến con hẻm gần Cảnh phủ, nàng mới thấy một bóng người dưới mái hiên.

Nói là người nhưng nếu không cảm nhận được hơi thở, nàng còn tưởng đó là đống quần áo rách ai vứt ngoài cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, bộ quần áo khẽ rung động, làm rơi xuống vài mảnh tuyết. Một mái đầu râu tóc bạc trắng chậm rãi ngẩng lên, lộ ra gương mặt gầy guộc khó mà nhận ra nét mặt.

Là một ông lão ăn mày, nhưng ánh mắt không hề mờ đục. Dáng người gầy guộc nhưng không quá yếu đuối, có vẻ đã lâu chưa được ăn no, nhưng vẫn không giống người chưa từng ăn no bao giờ.

Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày. Nàng có cảm giác đã từng gặp ông lão này ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra. Đây là nơi sầm uất nhất kinh thành, có nhiều kẻ ăn xin cũng không có gì lạ, chỉ là những ngày này bị quản lý gắt gao, mới thấy một người gần như đói đến chết thế này.

"Cô nương..." Lão khất cái nhìn nàng, giọng khàn khàn vì lạnh, đôi môi tím ngắt run rẩy, cố nói ra một câu mà làm Lãnh Nguyệt kinh ngạc: "Ta có thuốc..."

"... Ta không có bệnh."

Lão khất cái lắc đầu, ánh mắt đầy thành khẩn: "Ăn rồi sẽ có..."

"..."

Lãnh Nguyệt chỉ cho rằng lão khất cái bị đói đến lú lẫn. Nàng biết lúc này không nên dừng lại lâu, nhưng vẫn không nhịn được dừng chân, định lấy vài đồng tiền cho lão.

Không biết lúc này tích đức còn kịp không...

Đưa tay sờ thắt lưng, nàng mới nhớ tối qua thay đồ không mang theo tiền, hiện trên người chỉ có hai tờ ngân phiếu, nên nàng đành lấy ra một tờ 500 lượng đưa cho lão.

Con phố này xưa nay không thiếu những công tử hào phóng, có lẽ lão khất cái đã từng được nhận ngân phiếu, nên tiếp lấy 500 lượng mà mặt vẫn thản nhiên, cất vào ngực rồi lấy ra một gói thuốc nhỏ, thành khẩn đưa cho Lãnh Nguyệt.

"Thuốc..."

Lãnh Nguyệt cầm gói thuốc bẩn thỉu, thở dài nhét vào tay áo, trong lòng không ngừng nghĩ thầm.

Việc tích đức này, liệu có đủ để cứu nàng không đây?

Và sự thật chứng minh, chút đức ấy vẫn chưa đủ để cứu lấy một mình nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.