Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 76




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm tuyết rơi mịt mù, Lãnh Yên cầm theo thẻ bài dẫn Lãnh Nguyệt vào thành. Hai má Lãnh Nguyệt đỏ ửng vì bị gió quất, đôi môi phớt sắc xanh lạnh lẽo, khiến Lãnh Yên không khỏi xót xa. Nàng nhịn không được mà hỏi:

"Muội đi đâu cả ngày vậy?"

Lãnh Nguyệt chỉ chú ý thúc ngựa, nhìn về ánh đen xa xa nơi phố xá vắng vẻ, thản nhiên đáp.

"Muội chỉ làm theo lời tỷ nói, tìm chỗ không người mà ngồi đợi... sao vậy, trong thành bây giờ cấm cả đi lại ban đêm sao?"

Lãnh Yên thấy ngữ khí của nàng vẫn trầm tĩnh như ngày thường, chỉ là trên gương mặt có nét mệt mỏi, bèn nhẹ nhàng thở phào, cũng thản nhiên đáp.

"Ừ, mấy ngày nay trong kinh bất ổn, đến tối là không được phép qua lại. Ta đã phải xin thẻ bài của thái tử mới có thể dẫn muội vào... Muội về phủ nghỉ ngơi một đêm đi, mai trời sáng hẵng đi tìm cái tên hỗn đản kia."

Lãnh Nguyệt ngẩn ra:

"Phủ nào cơ?"

"Còn có phủ nào nữa?" Lãnh Yên nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, bất giác trừng mắt nhìn áo nàng. Nếu nhớ không nhầm, chiếc phong thư cùng món đồ kia được Lãnh Nguyệt để ở chính lớp áo này, ngay bên ngực.

"Còn có nhà nào khác, hay muội quên mình họ gì rồi?"

Việc Lãnh Nguyệt nhận hưu thư của Cảnh Dực có nghĩa là phủ đệ kia - nơi từng treo biển "Cảnh phủ" nay chẳng còn dính dáng gì đến nàng nữa. Chốn duy nhất trong kinh có thể xem như nhà, e là Lãnh phủ đối diện với phủ của Cảnh lão gia.

Lúc trước nàng kiên quyết lấy Cảnh Dực, mẫu thân còn đang thăm người thân ở Lương Châu chưa về. Giờ nàng bị chồng bỏ, còn chẳng biết mẫu thân sẽ đối xử với nàng thế nào khi con gái bị đuổi ra khỏi nhà như vậy...

Có điều một điều chắc chắn, đám người vốn xem thường nàng lại càng có cớ để gièm pha.

Lãnh Nguyệt khẽ nhếch môi, thời gian sống bên Cảnh Dực chưa lâu lắm, vậy mà nàng đã cảm thấy chuyện "nhà cửa" này dường như cứ tự nhiên xoay quanh hắn và nơi đó.

Lãnh Nguyệt lắc đầu.

"Muội còn có thứ quan trọng để ở chỗ hắn, mà hắn cũng có đồ cần lấy lại từ muội. Nếu tối nay không đi, chắc muội chẳng thể ngủ được."

"Đồ gì?"

"Dù sao cũng không phải thứ mà tỷ có thể tịch thu được..."

Lãnh Nguyệt vừa dứt lời liền định thúc ngựa, nào ngờ cây roi vừa giơ lên đã bị Lãnh Yên giữ lại.

"Nhưng muội không thể đi!"

Thấy Lãnh Yên đột nhiên căng thẳng như vậy, Lãnh Nguyệt cũng ngạc nhiên không kém, ngẫm mãi vẫn chẳng hiểu có gì đáng phải lo.

"Vậy tỷ muốn đánh nhau với muội sao?"

Lãnh Yên nghẹn lời, vẻ mặt vốn lạnh lùng của nàng lập tức trở nên rét buốt thêm mấy phần. Dưới trời tuyết trông đến là đáng sợ.

"Nhị tỷ..."

Giọng gọi khẽ khàng của Lãnh Nguyệt vọng trong gió, mang theo chút ấm áp khiến lòng Lãnh Yên bỗng nhói lên, khuôn mặt nghiêm nghị cũng dần dịu đi.

Nói thật, khi nhận được phong hưu thư từ thái tử chuyển đến cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Yên gần như phải kiềm chế toàn bộ định lực của mình mới không lao đến Cảnh gia phá nát nhà cửa.

Quy củ là một chuyện, nghĩa tình là một chuyện, nhưng muội muội ruột thịt của mình lại là chuyện khác.

"Tiểu Nguyệt," Lãnh Yên thở dài bất đắc dĩ, ném lại roi ngựa cho nàng, giọng trầm xuống, "Tên hỗn đản kia dạo gần đây gây ra vài chuyện... hiện đang bị giam lỏng, muội có đến cũng không gặp được đâu, chi bằng đừng tự chuốc lấy phiền phức."

Lãnh Nguyệt sững người, tay cầm dây cương bỗng căng lại, suýt chút nữa giật ngược ngựa lên.

"Giam lỏng?"

Lãnh Yên thấy vẻ khó hiểu trên mặt nàng, chỉ hừ lạnh.

"Giữa ta và muội, ai là người trong nha môn hả? Có cần ta giải thích thế nào là giam lỏng không?"

Giam lỏng là một dạng hình phạt, điều mà một bộ đầu Hình bộ như nàng đều hiểu rõ. Nhưng trên thực tế, Tam Pháp Tư xưa nay ít khi đưa ra phán quyết giam lỏng. Trước nay, kẻ bị giam lỏng thường là do phạm thượng với thiên tử, nhưng vua lại không có lý do chính đáng để hạ lệnh xử tử hay tống vào ngục, giết thì phiền phức, nên đành phải tống vào một nơi khác cho xong việc.

Với uy vọng của Cảnh lão gia cùng với cái miệng ba hoa của Cảnh Dực, muốn chọc giận thiên tử đến mức bị giam lỏng thì chỉ có...

Trong lòng Lãnh Nguyệt đột nhiên thắt lại, nàng suýt ngã xuống khỏi ngựa, vội hỏi:

"Có phải họ lục soát chỗ ở của Cảnh Dực nhưng không tìm được thứ cần tìm nên mới giam lỏng hắn không?"

Lãnh Yên bất ngờ, dù cho Lãnh Nguyệt có hỏi han bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ có thể nghe được chuyện Cảnh Dực bị giam lỏng. Lý do là gì thì đến người trong thành còn không mấy ai biết.

"Sao muội biết?"

Lãnh Nguyệt không trả lời, chỉ hỏi.

"Bao lâu rồi?"

Từ lúc quyết định dẫn nàng vào thành, Lãnh Yên biết nàng rồi cũng sẽ nghe được chuyện này, chỉ không ngờ nàng lại đoán ra nhanh như vậy. Lãnh Yên chần chừ, đáp mơ hồ:

"Chắc được gần nửa tháng."

Gần nửa tháng, tức là ngay trước khi tiên hoàng băng hà...

Đã là giam lỏng, thì lệnh bài của Hình bộ hay lệnh bài của An vương phủ cũng chẳng giúp được gì, dù An vương gia đích thân tới cũng chưa chắc vào được. Lãnh Yên nói đúng, nàng có đi cũng không gặp được hắn.

Lãnh Nguyệt im lặng đứng đó, mắt cụp xuống suy nghĩ một lúc lâu, nhưng chưa kịp mở lời thì Lãnh Yên đã chép miệng:

"Muội đừng tính toán mấy cách đường ngang ngõ tắt nữa... Đúng lúc ta mới mượn đc lệnh bài của Thái tử, để bọn họ cho muội vào một chút."

Lãnh Nguyệt vui vẻ.

"Cảm ơn Nhị tỷ!"

Lãnh Yên trừng nàng một cái.

"Đừng cảm tạ ta. Nhiều nhất chỉ có một nén nhang. Muội tự biết lượng sức, đừng để liên lụy đến ta..."

Nói xong, nàng vung roi quất mạnh vào mông ngựa. Con ngựa vốn được huấn luyện trên chiến trường, chịu đòn roi chẳng kêu một tiếng, lập tức phi nước đại chạy đi.

Ngựa của Lãnh Nguyệt vừa cùng nàng rong ruổi nhiều ngày, tất nhiên không thể đuổi kịp tốc độ của Lãnh Yên. Nhưng đường thì nàng đã biết, nên chẳng vội, chầm chậm đi đến trước phủ đệ quen thuộc. Có lẽ Lãnh Yên đã dặn dò sẵn với đội thủ vệ, chỉ thấy nàng khoanh tay đứng đợi ngoài cửa.

Nơi này từng là mái ấm của nàng và Cảnh Dực, giờ đây lại bị một đội ngự lâm quân vây chặt. Nhìn dấu vết quanh cửa, có vẻ bọn họ đã canh giữ nơi này gần nửa tháng.

Lãnh Nguyệt thấy vậy trong lòng bỗng nhói lên. Với cái tính như khỉ của Cảnh Dực, hẳn là hắn đã lẻn ra ngoài chơi mấy lần rồi về lại mà chẳng ai hay biết. Cũng đáng thương đám lính này canh đến mức không dám chợp mắt.

Không biết hắn có còn ở đây không...

Nàng khẽ nhếch môi, xuống ngựa, buộc dây vào cọc, vừa định chắp tay thi lễ đã bị Lãnh Yên đẩy mạnh vào cửa như đẩy một phạm nhân.

"Còn chần chừ cái gì nữa, đi nhanh lên."

Bản tính của nàng đã là vội vàng, tính Lãnh Yên còn vội hơn, đại tỷ của nàng ở Miêu Cương tính tình cũng như thế, nên Lãnh Nguyệt chẳng thấy gì lạ cái dáng vẻ thiếu kiên nhẫn này.

Đám lính gác cũng đã quen với thái độ của Lãnh Yên, lạnh mặt đứng nhìn nàng đẩy muội muội vào, không mảy may ngạc nhiên.

Lãnh Nguyệt đã vào đến tiền viện, chợt nghe thấy có tiếng xì xào đằng sau.

"Lãnh thị vệ, cái này trông cũng rất giống..."

"Giống cái đầu ngươi!"

"..."

Lãnh Nguyệt vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía trước, trên đường gặp mấy tên lính gác cũng chẳng ai ngăn cản, lại có người thấy nàng lơ ngơ nhìn quanh liền chỉ đường dẫn vào phòng ngủ.

Giờ này Cảnh Dực mà ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ?

Đi đến sân trước, nàng bỗng nhớ đến một chuyện liền dừng lại hỏi:

"Xin hỏi, Tề quản gia có ở đây không?"

Hai lính gác đồng loạt liếc nàng, nói cộc lốc.

"Nên làm gì thì làm đi, sao lắm lời vậy?"

Lãnh Nguyệt sững người. Không phải vì sự vô lễ, mà bởi giọng điệu của hắn nghe cứ như đã biết nàng đến để làm gì, hơn nữa lại là việc rất hệ trọng.

Lãnh Nguyệt thấy bọn họ rõ ràng biết nhưng lại chẳng buồn ngăn cản, cảm giác trong lòng càng thêm khó hiểu.

Bước vào trong viện, cảnh sắc vẫn y hệt ngày trước, chỉ là giàn dưa lê xanh mướt lúc nàng đi đã lụi tàn, bám khô héo trên bức tường, còn sót lại mấy quả già treo lủng lẳng trong gió tuyết. Mọi thứ đều có vẻ lạnh lẽo và cô quạnh lạ thường.

Trong phòng có ánh sáng, từ khung cửa sổ thấy rõ nội thất và gian ngoài đều có đèn, nhưng bên trong lại tĩnh mịch không một bóng người. Chẳng hiểu sao khung cảnh này không gợi cảm giác âm u mà lại mang một chút ái muội.

Không lẽ Cảnh Dực thật sự lẻn ra ngoài ngâm thơ rồi?

Lãnh Nguyệt hít sâu, bước tới gần, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đang định đi tiếp thì chợt đứng sững lại.

Gian ngoài không có ai, đèn vẫn sáng. Một mùi rượu thoang thoảng kèm theo chút hương hoa trộn lẫn nhau len lỏi từ phòng trong, nhè nhẹ vương trong không gian lạnh lẽo.

Mùi hương này nàng đã từng ngửi thấy, trong phòng của Hoạ Mi ở Tước Sào...

Lời của Lãnh Yên vọng lại trong đầu nàng, rằng hắn vừa gửi hưu thư xong liền đi phong lưu vui thú...

Lãnh Nguyệt siết chặt ngực áo, qua lớp vải lạnh giá mà khẽ ấn vào chiếc vòng bạc đeo bên trong, đau lòng chẳng phải vì chiếc vòng, mà vì người đeo nó.

Nàng đến đây, vốn không phải để cầu xin điều gì, càng không phải cầu hắn hồi tâm chuyển ý, chỉ là muốn làm cho xong một chuyện rồi rời đi.

Cắn chặt răng, nàng tiến vào phòng trong, trở tay đóng cửa lại, từng bước chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ, nghe tiếng thở dốc của Cảnh Dực vọng ra, nàng khẽ dừng lại, nhớ lời Lãnh Yên dặn dò, bèn lễ độ gõ cửa, bình thản nói.

"Là ta, Lãnh Nguyệt. Có thể vào không?"

Nàng thề rằng câu hỏi này là thật lòng muốn khách sáo một lần, nhưng giọng đáp lại thì chẳng chút khách khí.

Tiếng nói mệt mỏi, thở dốc nhưng vẫn nhận ra là giọng Cảnh Dực, chỉ là câu nói này xưa nay hắn chưa từng nói với nàng.

"Cút..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.