Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 57




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lãnh Nguyệt không ở lại phòng Thần Tú đến sáng. Chờ tới khoảng canh ba, khi Cảnh Dực đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng không một tiếng động mà rời đi.

Trước khi đi, nàng vẫn cố ý xem xét một lượt.

Ở phòng bên cạnh, lão phương trượng đã ngủ đến ngáy như sấm. Vương Thác ngồi xếp bằng trên đệm bồ, đống thức ăn trong hộp Lãnh Nguyệt để lại đã bị hắn quét sạch, giờ chỉ còn lại một ngọn đèn và đống bài thi của các tăng nhân để gặm tiếp. Thần Tú thì thay tiểu sa di canh điện, an tĩnh ngồi trước Phật đài tụng kinh, âm thanh trầm thấp vang vọng khắp đại điện, dễ nghe như một khúc nhạc.

Bốn bề an bình.

Thế nên Lãnh Nguyệt đi cũng thấy yên tâm, hoàn toàn không ngờ chưa đầy ba canh giờ sau, nàng đã phải quay lại, mang theo một chuyện động trời trên đầu.

Không chỉ mình nàng, rõ ràng nhiều người khác cũng không ngờ nổi.

Khi nàng trở về, trời cũng đã sáng. Trong điện, nhóm hòa thượng khác đang thay nhau tụng kinh, Vương Thác đang nằm trên đất ôm đống giấy thi ngủ say, lão phương trượng đã dậy từ lâu, đang trần vai trong sân, hít sâu vận động.

Thực ra, mấy người này có quay mòng mòng múa ngay trước mặt nàng cũng chẳng khiến nàng bận tâm. Nàng về đây chỉ để gặp hai người - Cảnh Dực và Thần Tú.

Lúc này không thấy Thần Tú đâu, vậy gặp Cảnh Dực trước cũng được.

Giờ này Cảnh Dực chắc chắn chưa tỉnh. Lãnh Nguyệt khẽ nhảy qua cửa sổ vào, đi thẳng vào phòng trong.

Quả nhiên, Cảnh Dực vẫn còn ngủ, chỉ là...

Thần Tú cũng đang ngủ trên giường, hắn gối đầu lên chiếc gối duy nhất, còn Cảnh Dực thì gối đầu lên vai Thần Tú. Hai người nằm trong cùng một ổ chăn, ngủ say sưa, an lành như một đôi tri kỷ.

Lãnh Nguyệt cảm thấy trời đất trước mắt tối sầm lại.

"Cảnh Dực!"

Lãnh Nguyệt gọi một tiếng, cả hai cùng tỉnh.

Cảnh Dực ngơ ngác mở mắt, ánh mắt xoay vòng giữa Thần Tú trên giường và Lãnh Nguyệt dưới giường, như thể đang bừng tỉnh khỏi một giấc mộng mơ hồ. Đột nhiên nhận ra tình thế hiện tại là cỡ nào oái oăm, hắn liền bật dậy, hấp tấp nói.

"Tức phụ..."

"Gọi ta là thí chủ!"

"..."

Cảnh Dực vội xuống giường, trong khi đó, Thần Tú vẫn không nhanh không chậm ngồi dậy, sửa sang áo tăng, điềm đạm đứng dậy, chắp tay lại trước ngực, khiêm tốn nói:

"A di đà phật, Lãnh thí chủ, bần tăng thất lễ."

Cảnh Dực lớn lên giữa ba ca ca thâm trầm và vị Thái tử hơn mình hai tuổi, từ nhỏ đã hiểu rõ chuyện nhận sai thì lỡ một khắc sẽ chịu đủ trăm đòn. Thấy Thần Tú giành phần nhận lỗi, hắn cũng vội vàng bắt chước, nói:

"Bần tăng cũng thất lễ!"

"..."

Lãnh Nguyệt nghiến chặt răng, nhìn Thần Tú từ tốn chỉnh tề đứng đó, bên cạnh là Cảnh Dực cởi trần bối rối, chân không mang giày, trông lộn xộn chẳng giống ai. Nàng giận đến mức không thốt lên lời.

"Rốt cuộc là hai người... làm sao thế này?"

Trời đất chứng giám, Cảnh Dực thật sự không biết vì sao tức phụ bên cạnh hắn lại biến thành Thần Tú.

Cảnh Dực nhất thời không nói được gì, Thần Tú lại chỉ hơi xấu hổ, điềm nhiên chắp tay nói:

"Thần Tú và sư đệ đều vô ý, khiến Lãnh thí chủ chê cười."

Lời này nghe ra...

Nhìn sắc mặt Lãnh Nguyệt càng thêm tái xanh, lưng Cảnh Dực bỗng toát lạnh, vội vàng xua tay giải thích:

"Không phải, hắn nói bậy!"

Thần Tú liếc hắn một cái đầy thương hại, niệm một tiếng phật hiệu:

"Người xuất gia không nói dối, biết sai liền sửa, há chẳng phải là thiện."

Lãnh Nguyệt tay cầm vỏ kiếm nghiến đến kêu răng rắc.

Cảnh Dực bỗng thấy thật muốn viết một cuốn thoại bản về một tăng nhân trẻ tuổi, tuấn mỹ tài hoa, trải qua đủ tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng gặp phải cái chết thê thảm.

"Vậy sai là gì?" Lãnh Nguyệt nhướng mày, "Hai người ôm nhau ngủ ngon lành, ta không mời mà đến quấy rầy hai vị thanh giấc, là ta sai sao?"

"A di đà phật..." Thần Tú chắp tay, cúi đầu: "Lãnh thí chủ nghĩ nhiều rồi."

Cảnh Dực khẽ thở phào.

Xem ra với chút tử tế này, có thể suy xét để lại cho hắn một thây nguyên vẹn.

Cảnh Dực còn đang thầm xót thương cho thi thể tương lai của Thần Tú, bỗng nghe hắn nghiêm trang nói thêm: "Sai ở hai bần tăng, vì tham ngủ mà dậy muộn."

Cảnh Dực vừa định vung dao, thì Thần Tú lại tiếp:

"Sư đệ, tiễn xong Lãnh thí chủ, cùng ta đến chịu phạt."

"..."

Lãnh Nguyệt rút từ trong áo ra một phong thư, phẩy tay ném đi, phong thư nhẹ nhàng lướt qua không trung, nhưng lao đến Thần Tú với sức mạnh như cuồng phong lá rụng.

Nàng dùng tám phần lực đạo, phong thư mỏng manh này nếu thật sự đánh vào mặt, e là có thể biến mặt Thần Tú thành một quả dưa bầm tím.

Thần Tú mặt không đổi sắc nhìn phong thư đang lao đến, chờ khi nó gần chạm mặt mới thản nhiên giơ tay, nhẹ nhàng bắt lấy, hệt như tóm một chú bướm trong không trung, không hề lay động nửa phân.

Lãnh Nguyệt mím môi, siết chặt chuôi kiếm.

Công phu của Thần Tú còn sâu hơn cả đánh giá của nàng tối qua, nếu phải đấu một trận với hắn, chỉ sợ dù có thêm hai tỷ tỷ cùng hợp sức, ba người nàng cũng chưa chắc đả thương nổi hắn.

"Huynh..." Lãnh Nguyệt hít sâu, liếc qua phong thư đang nằm yên trong tay Thần Tú, "Cầm thư rồi thì đi đi, ta có chút việc nhà muốn cùng sư đệ của huynh bàn rõ ràng."

Thần Tú lật phong thư trong tay, không có tên người gửi cũng chẳng có tên người nhận, chỉ nhạt nhẽo cười.

"Vậy làm phiền Lãnh thí chủ."

Thần Tú cúi đầu thi lễ với nàng, sau đó mau lẹ quay sang thì thầm với Cảnh Dực một câu rồi mới cầm thư mỉm cười mà ra khỏi phòng.

Lãnh Nguyệt nhìn theo bóng hắn đi ra cửa, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới quay phắt lại.

"Hắn vừa nói gì với huynh?"

Cảnh Dực nhìn nàng, định nói lại thôi, rồi khẽ thở dài, xoay người nằm dang rộng trên giường, nhắm mắt buông xuôi:

"Ta có nói thì nàng cũng không tin, chi bằng cứ đến đây mà đánh cho ta phục đi."

"..."

Nếu không phải trong lòng có chuyện quan trọng hơn, Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ "phục" hắn đến chết.

Lãnh Nguyệt hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Huynh nói đi, ta sẽ tin."

Cảnh Dực vẫn nằm dang tay, không động đậy.

"Hắn nói trà còn nóng."

"..."

Trà còn nóng, mà đáng để ghé tai Cảnh Dực mà nói sao?

Nghĩ đến cảnh vừa thấy khi vào cửa, Lãnh Nguyệt tức muốn phá hủy cả ngôi miếu này.

Nàng biết trong chùa, hòa thượng thường hay mười mấy hai mươi người chen chung một giường, sư huynh với sư đệ ngủ chung giường cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tất cả đều có một tiền đề rằng, sư đệ đó không thể tên là Cảnh Dực.

Nàng cũng không biết từ khi nào mình trở nên như vậy, đừng nói nam nhân hay nữ nhân lại gần Cảnh Dực khiến nàng khó chịu, mà ngay cả mèo hay chó có ý muốn dụi vào hắn, nàng cũng muốn lập tức bù lại bằng vài cái ôm.

Thần Tú càng bí mật nói chuyện với Cảnh Dực, nàng càng muốn làm rõ ràng. Nghĩ thế, Lãnh Nguyệt giận dỗi cầm ấm trà rót vào chiếc chén không, nước trà chầm chậm chảy xuống, quả nhiên vẫn còn bốc khói.

Dựa vào độ ấm trong phòng, trà này pha cùng lắm chỉ nửa canh giờ.

Nửa canh giờ...

Lãnh Nguyệt bỗng khựng lại, ngẩn ngơ đến mức quên rút lại tay đang cầm ấm, nước tràn khỏi chén, đọng lại trên bàn, bốc lên một làn hơi càng đậm.

"Sao thế?"

Thấy nàng thất thần, Cảnh Dực khẽ đón lấy ấm trà trong tay nàng, một tay ôm nàng vào eo, một tay đặt lên trán nàng.

Cảm nhận một làn da ấm áp, Cảnh Dực mày đang nhíu cũng giãn ra.

"Tối qua không ngủ được phải không?"

Chuyện này Lãnh Nguyệt không giấu được, đã không ngủ là y như rằng sẽ lộ ngay qua sắc mặt, chẳng thể nào giấu nổi.

Không chờ nàng trả lời, Cảnh Dực đã ôm nàng đặt lên giường.

"Huynh đừng làm loạn... Ta có chuyện gấp!"

Cảnh Dực không cho nàng vùng vẫy, cúi xuống trao một nụ hôn sâu khiến nàng đành ngoan ngoãn nằm xuống. Đợi nàng mềm mại dần, hắn mới thở dài áy náy:

"Xin lỗi, tối qua ta ngủ say quá."

Lãnh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, vô lực thở dài:

"Huynh biết tại sao không?"

Cảnh Dực lắc đầu.

"Vết thương của hiynh bị dính nước không xử lý kỹ, vừa nằm xuống liền phát sốt. Cũng may ta mang theo thuốc mỡ của nhị ca..."

Lãnh Nguyệt quay lại, cắn một phát lên cánh tay hắn:

"Biết vậy cứ mặc kệ huynh, để huynh phế luôn một chân xem còn biết điều không!"

Cảnh Dực chỉ biết cười, vùi đầu vào cổ nàng mà cọ tới cọ lui, "Ta biết mà, nàng là người tốt nhất trên đời..."

"Lăn ngay..." Lãnh Nguyệt không nhịn được đẩy cái đầu trọc bóng kia ra, trừng mắt: "Huynh mau thành thật ngồi xuống, ta có chuyện cần nói."

Cảnh Dực nằm dài trên người nàng, cười nịnh nọt:

"Không, ta chỉ muốn nghe nàng kể lại tối qua ngủ không được vì lo cho ta thế nào thôi."

"..."

Lãnh Nguyệt siết cổ hắn, kéo ra khỏi người mình, nghiêm mặt nói:

"Ta nói cho huynh biết, tối qua Vương Thác đã làm một chuyện ngu ngốc."

Thấy Cảnh Dực giật mình sửng sốt, Lãnh Nguyệt mới buông tay, hắn ho khan một hồi, vừa lấy lại hơi vừa hỏi:

"Ngu cỡ nào..."

"Cả Lễ Bộ đều bị cậu ta làm cho khóc thét."

Cảnh Dực xoa cổ, vẻ mặt ấm ức nhưng vẫn tiện miệng hỏi:

"Là đâm mình như Trương Lão Ngũ?"

"Ngu hơn thế nhiều..." Lãnh Nguyệt nặng nề thở dài, gắng gượng nói.

"Huynh còn nhớ chuyện huynh nói dối cậu ta về Đưa Cơm Quan Âm không?"

"Nhớ chứ..." Cảnh Dực chưa kịp hãnh diện thì bỗng khựng lại, "Lễ Bộ biết rồi sao?"

Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu:

"Không chỉ Lễ Bộ, mà Hàn Lâm Viện với An vương phủ đều biết. Ta đoán không chừng chỉ đến tối nay, toàn kinh thành đều sẽ biết."

Cảnh Dực có chút muốn khóc:

"Nàng rõ ràng đã dặn cậu ta đừng nói với bất kỳ ai rồi mà..."

Nói đến đây, Cảnh Dực nhận ra có gì đó không ổn.

"Khoan đã... cậu ta đang ở trong chùa, làm sao mà bên ngoài biết được?"

Lãnh Nguyệt gật đầu nhìn hắn, trong ánh mắt phảng phất như đang nhìn đứa trẻ khờ khạo cuối cùng cũng thông suốt:

"Huynh đoán thử xem."

Cảnh Dực mím môi, chau mày ngẫm nghĩ một lát, bỗng giật mình:

"Ta nhớ rồi! Nghe nói Cao Ly có loại bí thuật thông linh, chỉ cần học được thì dù xa ngàn dặm vẫn có thể thấy hình ảnh người mình nghĩ đến. Chắc chắn là trong sứ đoàn có người biết loại này, trông thấy chúng ta lừa gạt Vương Thác rồi báo ra ngoài."

Lãnh Nguyệt lẳng lặng nghe hết, nhẹ nhàng đáp:

"Huynh biết loại bí thuật đó vận hành thế nào không?"

Cảnh Dực lắc đầu, "Nàng biết?"

Lãnh Nguyệt gật đầu: "Nghe đồn nó rất thần kỳ, ta còn đến hỏi Vương gia về bí thuật này, ngài ấy cũng nói là có thật."

Mắt Cảnh Dực sáng lên, hớn hở lại gần: "Vậy nàng luyện không?"

"Không."

Cảnh Dực cau mày, "Sao lại không luyện, nếu học được cái đó, tra án chẳng phải dễ hơn sao? Chỉ cần nghĩ tới người ch.ết là có thể thấy cảnh trước khi mất, h·ung th·ủ lẫn phương thức gây án đều rõ ràng."

Lãnh Nguyệt trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt như vừa thấy một đứa trẻ mà mình nuôi dưỡng bấy lâu đột nhiên lại trở nên ngốc nghếch.

"Bởi vì Vương gia nghiên cứu thấy bí thuật này muốn thành công phải tuyệt thực, không ăn gì cả." Nhìn vẻ mặt hoang mang của Cảnh Dực, Lãnh Nguyệt bèn thở dài, giải thích, "Nói cách khác, có thể nhìn thấy hình ảnh thật đấy, nhưng đều là ảo giác vì đói quá."

"..."

Cảnh Dực không còn lời nào, chán nản cúi đầu. Lãnh Nguyệt xoa xoa cái đầu trọc lóc của hắn, trấn an:

"Không sao, không chỉ mình huynh đâu... Nghe nói ở Cao Ly cũng có nhiều người tin vào cái này, tiết kiệm được rất nhiều lương thực cho quốc khố, Cao Ly vương còn giả mù sa mưa, nhắm mắt cho qua."

Cảnh Dực cũng không thấy vui nổi.

"Nếu không phải bí thuật, chẳng lẽ Vương Thác vẫn có cách truyền tin ra ngoài sao?"

Nói đến đây, hắn lại càng thấy vô lý.

Hôm qua khi tới chùa An Quốc, hắn đã chú ý rõ, cả trước lẫn sau đều có Ngự lâm quân thủ vệ nghiêm ngặt. Vương Thác không thể vượt tường vượt ngói, vậy cậu ta làm cách nào truyền tin?

Chẳng lẽ...

Lãnh Nguyệt gật đầu:

"Tối qua, người Lễ Bộ đã chặn được một phong thư của Vương Thác ở hành quán, thư viết bằng chữ Cao Ly. Ý là thấy Trung Nguyên có Bồ Tát Đưa Cơm hiển linh, nghĩ rằng vị Bồ Tát đó sẽ hữu ích hơn ở Cao Ly, muốn đưa ngài sang bên đó."

"Vậy sau đó?"

"Sau đó..." Lãnh Nguyệt liếc nhìn người đang nằm dài trong lòng nàng, "Cả Lễ Bộ không ai biết Đưa Cơm Quan Âm là gì, suốt đêm qua tìm người của Hàn Lâm Viện đến hỏi, Hàn Lâm Viện cũng không ai biết. Lễ Bộ tưởng đây là hành động bí mật gì của triều đình, thế là tam ca đem lá thư đến An vương phủ."

Lãnh Nguyệt trừng sâu sắc người trước mặt, hắn nằm trên người nàng, nghẹn cười đến mức sắp bật cả tiếng.

"Sau đó Vương gia liền gọi ta tới... Vương gia nói ngoài huynh ra, chẳng có ai có thể bịa một chuyện vô lý như thế mà khiến người khác tưởng thật đến vậy."

Cảnh Dực cười không nhịn nổi, lăn tròn trên giường một hồi, cười xong lại xoa nước mắt, quay qua hỏi, "Thế tam ca ta nói sao?"

"Nếu Vương gia kể thật cho tam ca, huynh nghĩ huynh còn nằm ở đây cười nổi không?"

Cảnh Dực khựng lại, đành ghìm bớt tiếng cười, gắng làm bộ nghiêm túc nhưng mặt mũi vẫn phảng phất nét cười.

"Vậy... tam ca ta hiện còn tìm Đưa Cơm Quan Âm ở đâu nữa không?"

Lãnh Nguyệt liếc hắn một cái, chán nản đáp.

"Không đâu. Vương gia bảo nơi này có thể là sào huyệt bí mật, phái chuyên gia đến điều tra cho kỹ, rồi đuổi tam ca huynh về, giờ cả Lễ Bộ đều rối rít."

Cảnh Dực cười càng tươi, cố tình cọ đầu vào lòng nàng, khiến thân mình Lãnh Nguyệt mềm nhũn:

"Vậy "chuyên gia" kia, chính là nàng sao?"

Lãnh Nguyệt hậm hực đáp "Ừ".

Cảnh Dực vòng tay ôm eo nàng, vẻ mặt hài lòng:

"Chắc chắn là nàng thương ta, luyến tiếc để một mình ta chịu khổ ở đây nên mới xin ra trận."

Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng tự đắc của hắn mà chẳng thấy chút dấu hiệu nào là "chịu khổ", nhưng nói cho đúng, việc này quả thực là nàng chủ động muốn tới.

"Ta tới đây là vì hai việc..." Lãnh Nguyệt nói, xách tai kẻ đang cọ không yên trong ngực mình, từng chữ nhấn mạnh, "Một là điều tra xem thư kia làm sao bay ra khỏi chùa, hai là dập tắt ý định điên rồ của Vương Thác với Đưa Cơm Quan Âm. Cả hai việc này mà làm không xong thì cả hai ta đều phải nhận phạt."

"Dạ dạ dạ..."

Lãnh Nguyệt lúc này mới tha cho cái tai đáng thương của Cảnh Dực, nhẹ nhàng ngáp một cái.

Cảnh Dực xoa tai, ngẫm nghĩ kỹ lời nàng vừa nói, bỗng hiểu ra một chút.

"Nàng đến chùa tra án, là nghi ngờ có người trong chùa truyền tin?"

"Ta nghi là Thần Tú."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.