Danh Bộ Phu Nhân - Thanh Nhàn Nha Đầu

Chương 50: Quyển 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Dực thành thật nằm trên giường nhiều ngày, đến khi có thể nhảy nhót thoăn thoắt như cũ thì trời đã chuyển lạnh, mùa thu cũng khép lại. Mấy chuyện vụn vặt còn lại của vụ án ấy cũng dần có kết thúc.

Như đã hứa, Lãnh Nguyệt lật tẩy vụ án của Bích Tiêu trong ba ngày. Vì án này liên quan tới danh dự hoàng tộc nên không thể công khai xét xử. Sau khi Hoàng thượng kín đáo phê chuẩn sổ con của An Vương gia, quan hành hình đã âm thầm xử treo cổ Bích Tiêu trong ngục. Sau đó, trong kinh thành rộ lên tin tức: Tĩnh Vương, con thứ tư của đương kim Thánh Thượng, vì mắc bệnh đậu mùa mà đã qua đời.

Người khóc thảm nhất không phải là mẹ đẻ của Tĩnh Vương - Cẩm Tần, mà là Kinh Triệu Doãn. Hắn đã phải dốc hết bạc, tìm mọi cách lo liệu để có thể giành được cọc hôn nhân với Tĩnh Vương, vậy mà nay đành trơ mắt nhìn mọi thứ tan thành mây khói. Trong khi Cẩm Tần còn chưa ngất vì khóc, thì hắn đã ngất không biết bao nhiêu lần.

Còn về Thúy Nương, nữ tử vẫn luôn chờ Tĩnh Vương, đã được An Vương phủ bố trí nơi ở mới. Nhưng Lãnh Nguyệt cũng biết rằng với tình trạng sức khoẻ nghiêm trọng của Thúy Nương, dù được chăm sóc chu đáo đến mấy, nàng cũng khó lòng sống tới Tết năm nay.

Theo lệnh Lãnh Nguyệt, Quý Thu đã được chuyển xuống một thôn nhỏ ở ngoại kinh, an phận thủ thường sống bằng nghề đổ phân. Nhưng không biết vì sao giọng cô ta lại khàn đặc, mặt sưng vù, nói không rõ một lời. Vậy nên chẳng ai hiểu được tại sao cả ngày cổ cứ khóc lóc, lẩm bẩm điều gì.

Còn nữa, đệ đệ của Cẩm Tần - Cữu cữu của Tĩnh Vương, cũng là Ngũ Hoàng tử Vương Thác của Cao Ly, sau khi biết tin ngoại tôn của mình qua đời thì đến thăm tỷ tỷ, tiện thể dẫn sứ đoàn Cao Ly tới để hoàn thành nhiệm vụ tiến cống hàng năm.

Còn về Phùng Ti Nhi...

Phùng Ti Nhi mất khi án của Bích Tiêu vẫn chưa phá xong. Để tránh phiền phức, việc lo liệu hậu sự tất cả đều do người nhà An Vương phủ xử lý. An Vương gia dặn dò nàng giữ kín việc này, nên nàng cũng không nói với Cảnh Dực.

Còn về phần Cảnh Dực, mấy ngày nay chỉ luôn nghĩ tới một chuyện - Lãnh Nguyệt từng nói muốn học đàn.

Dù rằng nàng chỉ nói qua một lần, những ngày sau cũng chưa từng nhắc lại, nhưng Cảnh Dực vẫn luôn nhớ như in. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ, nếu nàng thật sự học thì quả thật Cảnh phủ cách đại nạn còn không xa.

Vậy nên khi cùng nhau ăn sáng, Lãnh Nguyệt vừa mới nói "Ta suýt quên mất" thì Cảnh Dực đã giật mình, run tay làm rơi cái muỗng.

Lãnh Nguyệt chỉ nghĩ tay hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cúi xuống nhặt chiếc muỗng, nhàn nhã buôn chuyện.

"Ta suýt quên mất, Vương gia có nói, chờ huynh tỉnh lại thì hai chúng ta phải tới vương phủ một chuyến."

Cảnh Dực thở phào, mới được một nửa, mới biết hình như mình thở vội quá.

Môi hắn khẽ mím, đặt chén xuống, trở về giường nằm, rúc vào chăn, yếu ớt rên lên một tiếng.

"Không đi..."

Lãnh Nguyệt ăn nốt miếng bánh bao, mãn nguyện mút ngón tay, mới hỏi..

"Tại sao không đi?"

Cảnh Dực cuộn trong chăn như con mèo ốm rên rỉ.

"Không khỏe..."

Lãnh Nguyệt giật mình. Cảnh Dực nằm trên giường nhiều ngày như vậy, không chỉ vì say rượu. Mà còn do Bích Tiêu đã không để ý tới vết thương trên đùi hắn, làm nước dính vào khiến vết thương nhiễm trùng. Hắn sốt cao ba ngày ba đêm, gầy đi trông thấy, suýt làm nàng mất hồn.

Dù Cảnh Nghi đã thề thốt trước mặt nàng rằng đệ đệ hắn không hề hấn gì, nhưng nghe thấy Cảnh Dực ỉu xìu than mệt, nàng vẫn lo lắng bước đến cạnh gường.

"Không khỏe chỗ nào?"

"Đầu..."

Lãnh Nguyệt liền sờ trán hắn, không lạnh cũng chẳng nóng. Còn lòng bàn tay nàng lại lấm tấm mồ hôi, trơn trượt. "Cụ thể là không khỏe chỗ nào?"

"Trọc..."

"..."

Một cái tát liền giáng lên đầu Cảnh Dực, hắn kêu lên đau đớn, như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội bật dậy che đầu, mắt long lanh nước, trông thật đáng thương.

"Xuống giường, thay đồ, rồi đi!"

Cảnh Dực kiên quyết lắc đầu, nghiêng người lăn về phía góc giường cách xa Lãnh Nguyệt, ngồi bó gối.

"Không đi... Phải chờ tóc mọc lại ta mới đi!"

Lãnh Nguyệt nhắm mắt, thầm niệm ba lần câu "Bình an là tốt rồi", cố dằn cơn giận, dịu giọng nói.

"Huynh không cần lo. Lần trước, An Vương gia đã thấy rồi."

Cảnh Dực yên lặng ngẩng đầu, nhìn nàng đầy oán trách - Ta có phải phu quân của nàng không vậy!

Lãnh Nguyệt mủi lòng, cởi giày, ngồi cạnh hắn, đưa tay vuốt nhẹ mái đầu lởm chởm.

Đầu hắn đã không còn trơn như mấy ngày trước, cảm giác như giấy ráp, mỹ diệu mà kỳ lạ.

Cảnh Dực im lặng, không nhúc nhích, chỉ để mặc nàng vuốt ve.

Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn.

"Cũng không còn trọc lắm, tóc đã lún phún rồi."

Nói xong, nàng lập tức hối hận. Không phải hối hận lời vừa nói, mà là hối hận vì đã leo lên giường.

Cảnh Dực không có nội công thâm hậu, nhưng khinh công cực giỏi, thân pháp nhanh nhẹn vượt xa nàng. Khi nàng kịp nhận ra ánh mắt hắn có gì đó không đúng, thì đã bị hắn đè xuống giường.

"Cút... cho ta!"

Cảnh Dực chân còn chưa lành hẳn, Lãnh Nguyệt dù có sức mạnh cũng chỉ dám trừng hắn.

Mà nếu trừng hữu dụng, Cảnh Dực đã chẳng phải là Cảnh Dực.

Cảnh Dực nhìn nàng, cười dịu dàng.

"Nàng đã chăm sóc ta mấy ngày nay, ta còn chưa cảm ơn."

"Không cần... huynh cút cho ta, ta sẽ cảm ơn cả nhà huynh!"

Cảnh Dực làm như không nghe câu sau, ánh mắt lấp lánh, ôn nhu hỏi.

"Nàng ăn no rồi phải không?"

Lãnh Nguyệt nhớ lại chuyện xảy ra sau khi hắn hỏi "nàng ăn no chưa?" lần trước. Định nói "No rồi" nhưng lại cảm thấy dụng ý của câu hỏi lần này không giống lần trước cho lắm, bèn cẩn thận trả lời "chưa".

"Vậy," Cảnh Dực nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "hôm nay để ta đút nàng, được không?"

"Được."

Sau cái chữ "Được" ấy, Lãnh Nguyệt mãi đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa rời được giường.

Mãi khi Tề thúc lo lắng chạy đến báo An Vương gia tới, Cảnh Dực vẫn còn đang hôn nàng. Lãnh Nguyệt mệt đến độ chả buồn nhấc mắt.

Bây giờ bảo hắn vào cung diện thánh, hắn cũng vui vẻ mà đi.

Thế là Lãnh Nguyệt bị hắn kéo khỏi giường, đi ra tiếp đón Tiêu Cẩn Du.

"Vương gia..."

"Cô..." Tiêu Cẩn Du ngẩn ra, đánh giá nàng kỹ lưỡng, thấy sắc mặt hồng hào nhưng bước chân chậm chạp, mãi vẫn không rõ nàng mắc bệnh gì, đành hỏi.

"Sao vậy?"

Lãnh Nguyệt liếc Cảnh Dực đang điềm nhiên dìu nàng.

"Hầu hạ huynh ấy... mệt."

Tiêu Cẩn Du nhìn Cảnh Dực tươi tỉnh linh hoạt, mỉm cười.

"Xem ra hầu hạ không tệ, cực cho cô rồi."

"..."

"Cô nghỉ ngơi mấy ngày đi." Dứt lời, ánh mắt khẽ dời sang Cảnh Dực.

"Ta tới là để nhờ cậu giúp một việc."

Cảnh Dực lập tức thu lại nụ cười.

"Vương gia... có thể đợi đến khi tóc ta mọc lại không?"

"Không cần lo," Tiêu Cẩn Du nhìn đầu hắn, điềm nhiên bảo, "người đi cùng cậu đều trọc cả, sẽ không ai thấy cậu kỳ lạ đâu."

Cảnh Dực sững sờ, Lãnh Nguyệt lại nhạy bén hiểu ngay.

"Vương gia muốn huynh ấy tới chùa An Quốc?"

Tiêu Cẩn Du gật đầu.

"Ta đã bàn với phương trượng, sáng mai sẽ làm lễ quy y cho hắn."

Cảnh Dực chết lặng.

Chùa An Quốc tuy không phải ngôi chùa lớn nhất, nhưng hương khói thịnh vượng, danh tiếng cao quý. Được xuất gia ở đây là niềm vinh dự lớn lao.

Nhưng hắn sinh ra đã chưa từng nghĩ tới việc xuất gia!

"Không phải chứ..." Cảnh Dực nghiêm túc nhìn Tiêu Cẩn Du, đặt Lãnh Nguyệt trước mặt hắn.

"Vương gia, đây là thê tử của ta, thê tử ta hết lòng yêu quý, ngài biết mà... Ta còn vướng tục duyên, lục căn chưa tịnh, không nên xuất gia!"

"..."

Lãnh Nguyệt nếu không đau eo chắc chắn đã đá bay hắn ra xa.

Tiêu Cẩn Du khóe miệng khẽ giật, giọng nói trầm xuống.

"Không phải thật sự bắt cậu xuất gia... Chùa An Quốc đã nhận làm pháp sự cho người chết, vừa làm xong thì thân thích của người chết qua đời. Kinh Triệu phủ xác định là tự sát, hồ sơ đã duyệt, không có nghi vấn, nhưng giờ lại phát sinh phiền phức, cần người điều tra trong chùa. Nhìn cậu... có vẻ tiện nhất."

"..."

Chuyện của chùa An Quốc, Lãnh Nguyệt chỉ nghe phong phanh có người chết, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.

Vả lại, nếu là vụ án, Tiêu Cẩn Du chỉ cần ra công văn cho Đại Lý Tự, đâu cần đích thân tới. Cảnh Dực vừa ốm dậy, Tiêu Cẩn Du chưa biết việc này, khiến nàng có phần lo lắng.

"Vương gia... Ngài hẳn biết năng lực của huynh ấy, vạn nhất vụ này không xong lại phá hỏng cả chùa. Phương trượng đại sư tố lên Hoàng Thượng, lẽ nào không liên lụy tới ngài?"

Cảnh Dực cảm động suýt khóc.

"Đúng đúng... Tức phụ nói phải!"

Tiêu Cẩn Du nghiêm mặt, chưa kịp đáp lời thì Lãnh Nguyệt đã cung kính cúi đầu.

"Vương gia, để ta thay huynh ấy đi."

Cảnh Dực định "Đúng" thì nghẹn lại giữa cổ, suýt nữa tắc thở.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.