(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Yên giữ chức Lễ Bộ lang trung, thường giao thiệp với các sứ giả từ phiên bang. Các quan lại giữ chức này, sống hay chết nàng cũg từng gặp qua. Đặc biệt ở họ là luôn cẩn trọng, dù sao cẩn thận cũng không có gì xấu.
Vậy nên, khi Cảnh Yên đưa điều kiện với nàng, Lãnh Nguyệt không hề thấy ngạc nhiên.
Lãnh Nguyệt đoán rằng tám phần là y muốn nhấn mạnh rằng, tất cả những gì sắp nói đều không được truyền ra khỏi gian phòng này, nếu để người thứ tư biết thì nàng sẽ phải gánh hậu quả gì đó. Quan viên trong lục bộ đa phần đều có tính cách này.
Lãnh Nguyệt cố gắng coi như người đang ngồi cạnh mình hoàn toàn không tồn tại, khách sáo gật đầu với Cảnh Yên. Định nói "Tam ca thỉnh giảng", chữ "Tam" còn chưa kịp thoát ra thì bên cạnh đã có người nháy mắt cười nói với Cảnh Yên:
"Trong phòng đều là người một nhà, tam ca hà tất phải khách sáo như vậy."
Cảnh Dực thường khi giở trò cũng thích nháy mắt cười vô tư, nhưng hiếm khi nào y lại ăn mặc một thân phấn hồng như hoa, mái tóc ướt át xõa bên bờ vai, vài lọn rủ xuống cổ trắng nõn. Y cầm lấy lọn tóc, chậm rãi lau từng chút từng chút...
Lãnh Nguyệt bất giác cảm thấy trước mắt Cảnh Dực trông thật... diễm lệ.
Cảnh Yên dường như cũng nghĩ vậy, khóe môi khẽ giật, trông không khác gì dáng vẻ của những người say rượu hôm sau phát hiện trên người không còn một xu.
Hối hận đến tái cả mặt.
"Không liên quan đến đệ."
Cảnh Dực mỉm cười, nhướng mày, nét mặt như làn gió xuân khẽ gợn sóng, dịu dàng pha chút mập mờ:
"Sao lại không liên quan đến ta? Tam ca chẳng lẽ không biết chuyện của nàng, từ lớn đến nhỏ, đều là chuyện của ta sao?"
Lãnh Nguyệt ngẩn người, nhớ lại trước kia Cảnh Dực từng nói với nàng một câu:
"Tú ngoại tuệ trung."
Cảnh Yên khẽ cau mày, trên thái dương nổi lên một sợi gân xanh.
Lãnh Nguyệt mím môi. Mục đích lớn nhất hôm nay của nàng là hỏi về Tiêu Duẫn Đức, không muốn vì lý do này mà hỏng việc.
"Tam ca..." Lãnh Nguyệt nghiêm trang chắp tay.
"Vụ án này đã có bốn người mất mạng, khả năng còn sẽ có người bị hại, để sớm tìm ra hung thủ, mong tam ca nói thẳng."
Cảnh Yên không biểu cảm, nâng chén trà nhấp một ngụm, suy nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi đặt xuống, nhàn nhạt nói:
"Vậy bốn điều kiện."
Bốn điều kiện...
Lãnh Nguyệt còn có thể lường trước một điều kiện, chứ bốn điều kiện...
Lãnh Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào Cảnh Dực một cái. Cái nhìn ấy ngụ ý một chữ.
"Tới."
Chuyện của nàng chính là chuyện của hắn, câu này chính là hắn vừa nói.
Cảnh Dực dường như hiểu ý, chưa để ánh mắt nàng rời đi đã mỉm cười với Cảnh Yên, mở miệng: "Tam ca, đêm nay ca không ra ngoài chứ?"
Lãnh Nguyệt nghe vậy sửng sốt, Cảnh Yên cũng nhíu mày, "Đệ có việc?"
"Không không..." Cảnh Dực mỉm cười sâu thêm, "Là tam ca có việc."
"Ta không có việc gì."
"Không không không..." Cảnh Dực cười càng đậm, "Nhưng ca sắp có việc rồi."
Cảnh Yên trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trên trán sợi gân xanh lại càng lộ rõ.
Nói xong, Cảnh Dực liền không nói thêm, cầm ấm trà rót đầy chén cho Lãnh Nguyệt, rồi tự rót cho mình một ly, bình thản thưởng thức.
Cảnh Yên vốn cẩn trọng, điểm tốt là an toàn, ít sai sót, nhưng nhược điểm là chỉ cần có điểm nghi ngờ sẽ không tiếc công sức điều tra đến cùng.
Lãnh Nguyệt nhớ lại Cảnh Dực từng kể, mỗi khi ra cửa, Cảnh Yên đều đi kiệu, vì sợ nghe thấy mấy lời bói toán giữa đường mà không kiềm chế được bỏ tiền nghe hết.
Quả nhiên, Cảnh Yên hít sâu một hơi, từ từ thở ra, "Ba điều kiện... Đệ nói đi, ta có chuyện gì?"
Lãnh Nguyệt không đoán được Cảnh Dực sẽ nói gì.
Cảnh Dực hầu khẽ rung lên, nuốt ngụm trà, thong dong đặt chén xuống, chân thành nhìn Cảnh Yên, nghiêm túc nói, "Ca có huyết quang tai ương."
"..."
Cảnh Dực nghiêm túc nói xong, không nói thêm gì.
Cảnh Yên nhìn sang Lãnh Nguyệt, nàng cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Cảnh Dực.
Cảnh Yên chậm rãi hít thở, siết chặt chén trà, mặt không đổi sắc: "Hai điều kiện... Đệ nói, ta vì sao có huyết quang tai ương?"
"Vì tam ca giống hệt bốn nạn nhân trong vụ án này."
Lãnh Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt chớp lên, từ ngực Cảnh Dực nhìn lên khuôn mặt đầy ý cười của hắn.
Sở dĩ vụ án này rơi vào tay Lãnh Nguyệt, ngoài việc nó liên quan đến Tiêu Duẫn Đức, còn liên lụy đến một nhân vật khác quan trọng. Nàng chỉ từng kể qua loa với Cảnh Dực vài nét về vụ án, nhưng Cảnh Dực rõ ràng biết về điểm chung của bốn người chết... giang mai nhọt độc.
Lãnh Nguyệt im lặng nhìn lại Cảnh Yên.
Mặc dù Cảnh Yên thoạt nhìn không phải là người thích lui tới chốn phong trần, nhưng trong phòng y có bộ quần áo của nữ nhân đậm chất phong trần thế kia...
Với tính cách của Cảnh Yên, chưa biết chừng.
Cảnh Yên lúc này đành thở dài, buông giọng nói, "Một điều kiện."
"Đầu tiên," Cảnh Dực trầm giọng, nghiêm túc nói, "Các người đều là nam nhân."
"..."
Cảnh Yên dùng lực, suýt chút nữa bóp nát chén trà.
Vấn đề là, Cảnh Dực còn nhấn mạnh chữ "đầu tiên," nghĩa là vẫn còn điều sau.
"Được..." Cảnh Yên giữ vẻ mặt không đổi, nhưng thái dương giật nhẹ, từ từ buông chén trà, nói, "Đệ nói hết một lần, ta sẽ trả lời câu hỏi của Lãnh bộ đầu."
Cảnh Dực cười nhạt, "Còn nữa, bọn họ trước khi chết giống hệt ca, đều từng sống, hết rồi."
Lãnh Nguyệt có chút muốn xông lên cắn Cảnh Dực một cái.
Cảnh Yên rõ ràng có chút muốn bóp chết hắn.
Cảnh Dực vẫn bình thản cười, "Tam ca, đừng quên quy củ nhà chúng ta, với người trong nhà mà nuốt lời..."
Nuốt lời sẽ thế nào?
Lãnh Nguyệt không biết, nhưng đoán chắc là hình phạt nghiêm trọng hơn quỳ từ đường, bởi vì Cảnh Dực còn chưa nói hết, Cảnh Yên đã hơi sa mặt, nói nhanh: "Phải, tối mười ba tháng tám, Tiêu Duẫn Đức thật sự ở cùng ta."
Lãnh Nguyệt chỉnh lại tư thế, không mất lịch sự hỏi, "Vậy Tiêu Duẫn Đức cùng tam ca gặp lúc nào, chia tay lúc nào, ở đâu?"
Sắc mặt Cảnh Yên đột nhiên tốt lên hẳn.
Huynh đệ đồng tâm, mặt Cảnh Yên tốt lên, mặt Cảnh Dực lại không vui.
Cảnh Dực vừa mở miệng, còn chưa kịp nói thì Cảnh Yên đã lập tức chặn lại, "Đệ lát nữa thay ta giết gà vịt ngỗng cá tôm cua còn lại."
Cảnh Dực vừa mở miệng, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.
Lãnh Nguyệt cũng ngẩn người.
Điều kiện Cảnh Yên muốn nói chẳng lẽ là điều này...
"Không đáp ứng cũng không sao."
"Không thành vấn đề!"
"Kể cả lấy máu, nhổ lông, nấu nước."
"Không thành vấn đề."
Cảnh Yên lúc này mới hài lòng, nhàn nhạt nói, "Ta gặp hắn vào giờ Hợi tại Tước Sào, giờ Tý chia tay, Hoạ Mi làm chứng."
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên, không khỏi cau mày.
Tước Sào là nơi nào?
Là đệ nhất thanh lâu ở kinh thành.
Theo điều tra của Lãnh Nguyệt, từ khi hồi kinh nửa năm trước, Tiêu Duẫn Đức đã trở thành khách quen của Tước Sào, thường xuyên lưu lại đó suốt đêm, tiền bạc tiêu xài không tiếc.
Hoạ Mi là ai? Chính là hoa khôi đệ nhất của Tước Sào. Theo lời nàng tự kể với Lãnh Nguyệt, dù Tiêu Duẫn Đức là khách quen, nhưng đêm đó, đến cả một sợi tóc của hắn nàng cũng chưa thấy. Rõ ràng, giữa Hoạ Mi và Cảnh Yên, nhất định có kẻ đang nói dối.
Lãnh Nguyệt liếc sang nhìn Cảnh Dực. Y không tỏ vẻ gì cho thấy Cảnh Yên đang nói bậy.
Nhưng Hoạ Mi... Lãnh Nguyệt khẽ cắn môi, chuyển ánh mắt về phía Cảnh Yên vẫn ngồi lặng sóng như nước. Nàng hạ giọng hỏi: "Tam ca chắc chắn chứ?"
Cảnh Yên hơi nhướng mày, sâu xa nhìn Lãnh Nguyệt một cái.
Lãnh Nguyệt lập lại, câu chữ rõ ràng hơn: "Tam ca xác định, là từ giờ Hợi đến giờ Tý, ở Tước Sào, có Hoạ Mi cô nương làm chứng?"
Cảnh Yên không trả lời, vẻ mặt cũng chẳng tỏ vẻ vui hay giận, chỉ đứng dậy, phủi nhẹ lớp áo khoác mỏng, thở ra một hơi nhạt, "Tạm thời ta không có điều kiện gì muốn đưa ra. Hai người có thể ở lại đây cho quần áo khô, rồi ra phía sau viện trong nhà bếp mà xử lý đám đồ cần xử lý kia."
Dứt lời, Cảnh Yên lui khỏi bàn, xoay người bước đến cửa, đưa tay kéo cửa phòng.
Vừa vươn tay, y cảm nhận được ngoài cửa có người, kẻ ấy dường như vì việc gấp mà tới, hơi thở dồn dập, có phần nặng nhọc.
Cảnh Yên thấy vậy cũng cảm thấy bình thường.
Thời điểm tiết trời không nóng không lạnh thế này là lúc phiên bang thường cử đặc phái viên đến triều bái. Những tiểu quốc quanh Trung Nguyên đều không ngu ngốc, lúc này, Trung Nguyên trúng vụ mùa, lương thực dồi dào, quả trái phong phú, sứ giả tới, mang theo vài món đồ hiếm lạ chẳng mấy giá trị, lại sướt mướt than khóc dân sinh khổ cực, Hoàng Thượng nể mặt nước lớn, chẳng lẽ lại để họ tay không mà về.
Nhiệm vụ chính của Cảnh Yên là đấu trí với đám sứ thần ấy, sao cho vừa giữ được mặt mũi của Hoàng Thượng, vừa bảo toàn quốc khố, lại khiến những kẻ kia vui vẻ mà quay về.
Vì vậy, tiết trời này chẳng riêng gì Tam Pháp Tư, đến quan viên các bộ cũng đều mệt mỏi cả thân tâm. Có người đến gõ cửa phòng y ngay giữa Trung Thu cũng là chuyện dễ hiểu.
Cho nên, Cảnh Yên quyết đoán mở cửa.
"Rầm" một tiếng, y ăn trọn cú va vào trán, đau đến nỗi mắt nổ đom đóm, còn chưa kịp nhìn rõ người trước cửa là ai.
"Ai u, nương ơi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");