(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lãnh Nguyệt và Cảnh Dực một lúc chưa ai nói gì, Tề thúc không kìm được lên tiếng.
"Gia, phu nhân..." Tề thúc khẽ nhắc.
"Hôm nay là Trung Thu."
Chuyện này tối qua hai người đã bàn bạc qua, thậm chí Lãnh Nguyệt còn lăn qua lăn lại trên giường cùng Cảnh Dực suy tính cả đêm, bởi vậy câu nhắc nhở của Tề thúc chẳng ai để tâm.
Thấy cả hai vẫn thờ ơ, Tề thúc chỉ đành mặt mày đau khổ, bổ sung.
"Gia, phu nhân... Trung Thu, trong nhà để một cỗ quan tài... thật sự không tiện đâu."
Lãnh Nguyệt ngẩn ra.
"Họ để quan tài lại đây rồi đi luôn sao?"
"Đúng vậy... Họ bảo cứ để phu nhân tự xử trí."
Lãnh Nguyệt nhất thời muốn lật cả cái bàn.
Hôm nay, Hình Bộ cùng các nha môn khác đều không làm việc, thi thể muốn nhập kho Hình Bộ phải chờ sáng mai. Đám nha dịch của Kinh Triệu phủ nếu vẫn chưa đi, thì sau khi nàng khám nghiệm thi xong còn có thể gọi bọn chúng chuyển quan tài về, nhưng giờ...
Nàng tin rằng lúc này cửa lớn của Kinh Triệu phủ chắc chắn đã khóa kín.
Chuyện này rõ ràng là Kinh Triệu phủ cố ý muốn gây khó dễ.
"Tề thúc." Lãnh Nguyệt nén giận, cố giữ giọng hòa nhã.
"Phiền ông trước đem quan tài đặt ở nơi thích hợp, một lát ta sẽ xem qua."
"Vâng, phu nhân..."
Đợi Tề thúc rời đi, Cảnh Dực vẫn ngồi xổm dưới đất kéo vạt áo nàng, khẽ hỏi.
"Nàng lại nhận một vụ án mới sao?"
"Ừ..."
Lãnh Nguyệt để mặc hắn nắm góc vạt áo, cúi đầu uống một ngụm cháo rồi đáp.
"Hôm qua Kinh Triệu phủ giao đến."
"Có phải là án của Tiêu Duẫn Đức?"
"Ừ..."
"Vậy... trong quan tài này... là Tiêu Duẫn Đức?"
Lãnh Nguyệt lắc đầu, nghĩ nghĩ, rồi lại gật đầu.
"Cũng không khác lắm."
Một người, nếu đúng là hắn thì là hắn, còn không thì không, làm gì có chuyện "cũng không khác lắm" được?
"Khác chỗ nào?"
Lãnh Nguyệt uống hết chén cháo, đứng dậy.
"Chỉ khác cái tên thôi."
Cảnh Dực buông vạt áo nàng, cũng đứng lên theo.
"Tên là gì?"
"Nãy Tề thúc không nói rõ sao, họ bảo chỉ cần huynh nhìn một cái là sẽ nhận ra."
Lãnh Nguyệt híp mắt nhìn Cảnh Dực, vẻ cười như không cười.
"Vậy nên, huynh cứ nhìn mà nói cho ta xem, tên hắn là gì."
Cảnh Dực sững người một lúc mới hiểu ra, nàng muốn hắn đi...
Xem thi thể?!
Trung Thu, sáng sớm, xem thi...
Cằm Cảnh Dực giương lên, đôi mắt trợn to.
"Không đi!"
"Được thôi."
Lãnh Nguyệt bình thản nhún vai, chậm rãi nói.
"Huynh không đi, ta cũng không đi, hôm nay ta ở nhà thủ linh cái quan tài này mà đón tết."
Cảnh Dực lập tức xuống giọng.
"Phu nhân..."
Lãnh Nguyệt chỉnh lại vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.
Trông nàng an nhiên ngồi uống trà, thật sự có vẻ như sẽ ở nhà thủ quan tài suốt cả ngày tết, Cảnh Dực buông một tiếng thở dài cam chịu.
"Phu nhân... Ta đi."
Lôi được Cảnh Dực ra khỏi phòng, Lãnh Nguyệt lại phát hiện ra một chuyện muốn nổi điên.
Tề thúc để quan tài ở đâu chứ?
Hai người bung dù, dầm mưa đi nửa vòng sân cũng chưa thấy bóng dáng Tề thúc cùng quan tài đâu. Đến lúc Cảnh Dực bắt đầu hoài nghi liệu vừa rồi có phải là ảo giác, thì Lãnh Nguyệt mới tìm thấy quan tài ở góc chuồng ngựa.
Nàng thu dù, bước vào chuồng ngựa, không vui lẩm bẩm, còn Cảnh Dực lại tỏ ra vô cùng hài lòng.
"Tề thúc làm việc thật chu đáo, nơi này quả thực là chỗ thích hợp nhất trong nhà để đặt quan tài."
Lãnh Nguyệt phủi nước mưa, trừng mắt nhìn hắn.
"Huynh yên tâm, huynh chết rồi ta sẽ đặt huynh ở đây, đảm bảo không ai tranh chỗ với huynh."
"Không phải vậy..." Cảnh Dực đứng bên cạnh quan tài, dở khóc dở cười chỉ ra ngoài, cách quan tài chưa đầy ba bước có một gốc đào già, cành lá rậm rạp, quả chi chít.
"Đây là cây đào lớn nhất nhà, để quan tài ở đây có tác dụng trừ tà tốt nhất."
Trừ tà...
Lãnh Nguyệt có chút muốn trói hắn vào cây đào này vài hôm, không chừng có thể thanh tẩy hết mấy cái suy nghĩ lệch lạc trong đầu hắn.
Nàng không thèm đôi co với hắn, chỉ đưa tay chạm lên nắp quan tài, định đẩy ra.
"Khoan đã!"
Cảnh Dực bỗng nhiên kêu lên khiến Lãnh Nguyệt giật mình, trừng mắt nhìn hắn.
"Chờ gì nữa? Huynh chỉ cần nhìn xem đó là ai, tên là gì, làm gì, nhà ở đâu là được."
Cảnh Dực không đáp, cúi xuống, đưa mũi lại gần khe hở của quan tài, khẽ ngửi.
Mùi thanh sạch thoảng qua, ngoài mùi gỗ mới của quan tài thì không có mùi gì khó chịu.
Nói cách khác, người này chí ít không hề bốc mùi.
Người không bốc mùi, chắc nhìn cũng không đến nỗi quá tệ.
Cảnh Dực chầm chậm thở phào.
"Mở đi."
Đến lúc hắn chuẩn bị xong, thì Lãnh Nguyệt lại do dự một chút, dặn dò.
"Quan tài mở ra, huynh chỉ cần nhìn mặt, không nhìn những chỗ khác, chỉ nhìn mặt, thấy rõ liền lập tức tránh qua một bên, nhớ chưa?"
Cảnh Dực ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Lãnh Nguyệt mới ấn tay, từ từ đẩy nắp quan tài. Vừa hé ra một khe, nàng đã khựng lại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Người trong quan tài nằm ngược.
Chân hướng đầu quan tài, đầu hướng đuôi, hơn nữa còn nằm sấp.
Rõ ràng mở quan tài ra sẽ thấy một gương mặt, kết quả trước mắt nàng lại là một đôi chân, lòng bàn chân trắng nõn, sạch sẽ đến không nhiễm bụi.
Là một đôi chân đàn ông, nhìn làn da, chắc là người trẻ tuổi, ít nhất trẻ hơn Tiêu Duẫn Đức rất nhiều.
Nằm ngược, lại còn nằm sấp.
Đám người Kinh Triệu phủ thật sự đang cố ý trêu chọc nàng...
Cảnh Dực rướn đầu qua nhìn, đầu tiên là sững lại, tiếp đó lại thấy an tâm phần nào.
Dù thi thể nằm sấp trong quan tài, nhưng chỉ nhìn đôi chân sạch sẽ thế kia là biết người trong quan tài ít nhất vẫn được ra đi thể diện.
So với cái xác đen thui không rõ hình hài lần trước, người này quả thực còn hạnh phúc hơn nhiều.
Nghĩ đến hôm nay là Trung Thu, Trương Lão Ngũ chỉ còn biết khóc con, khóc cháu, thương đồ đệ bỏ tù, ôm vết thương chưa lành, thủ trong sân những đồ sứ lạnh lẽo, Cảnh Dực không khỏi có chút bùi ngùi.
Danh tiếng lẫy lừng kinh thành, lẽ nào giờ đây cũng chẳng còn ai đến thăm?
Đang thất thần nghĩ về Trương Lão Ngũ, thì Lãnh Nguyệt bất ngờ đưa ra quyết định.
Quan tài chỉ nên mở từ đầu đến cuối, thế là nàng vận lực, đẩy nắp ra hẳn.
Cảnh Dực vẫn giữ vẻ bình thản mà nhìn đôi chân kia, nhưng khi nắp quan tài được mở hẳn, hắn nhìn thấy rõ đôi chân thon dài, phần mông đầy đặn, rồi đường cong lưng đều đặn, đến cái cổ và phần gáy trọc lóc không còn sợi tóc.
Cảnh Dực sửng sốt.
"Đây là... một tăng nhân?"
Lãnh Nguyệt trầm mặt lắc đầu, không xác nhận, cũng không phủ nhận.
"Chưa chắc."
Chưa chắc? Thân thể tóc da đều từ cha mẹ, làm gì có người thường lại cạo sạch tóc như thế?
Cảnh Dực vẫn thấy mơ hồ, thì Lãnh Nguyệt đã nói.
"Để ta lật hắn lại, huynh nhớ, chỉ nhìn mặt, không cần nhìn chỗ khác."
Cảnh Dực thật không tưởng tượng nổi, một người thoạt nhìn từ phía sau sạch sẽ gọn gàng, chính diện lại có thể đáng sợ đến thế sao?
Trong những người trẻ tuổi mà hắn biết, chưa từng có ai từ đằng sau phong nhã mà trước mặt lại quá thê thảm.
Thế nên Cảnh Dực gật đầu.
Lãnh Nguyệt lại dặn dò chỉ được nhìn mặt, sau đó thận trọng đỡ lấy đôi vai lạnh lẽo của thi thể, từ từ xoay lên phía trước một chút.
Vừa nhìn thấy gương mặt, Cảnh Dực sững sờ, hít sâu một hơi, giọng khẽ run.
"Tiểu Nguyệt... Người này, nàng cũng biết đấy."
Chàng biết, mà nàng cũng biết?
Lãnh Nguyệt và Cảnh Dực đứng hai bên quan tài, từ góc nhìn của nàng vẫn chưa thấy rõ mặt thi thể. Nghe lời Cảnh Dực, nàng hơi khựng lại, rồi từ từ xoay thêm chút nữa.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt, thì Cảnh Dực bỗng bật lên một tiếng kinh hãi.
Tiếng hét giữa cơn mưa rào khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Lãnh Nguyệt vội buông tay, thi thể lại không một tiếng động lật úp trở về.
"Hắn... hắn... hắn bụng..."
Cảnh Dực mặt mày trắng bệch, lưỡi cứng lại mãi chưa nói được thành câu.
Lãnh Nguyệt nhìn hắn, giọng đều đều.
"Ta bảo huynh không cần nhìn xuống rồi."
Dù Lãnh Nguyệt chưa nhìn rõ chính diện của thi thể, nàng vẫn biết rõ người này chết trong tình trạng như thế nào.
Hắn sạch sẽ không phải vì người thu dọn đã tắm rửa cẩn thận, mà là vì kẻ giết người đã tẩy rửa cho hắn. Trước khi xuống tay, hung thủ cạo sạch lông tóc nạn nhân, rồi bắt đầu từ phía bụng, rạch một đường sâu tới hạ bụng, từ vết mổ lớn đó moi hết ruột gan lục phủ ngũ tạng ra ngoài, sau đó lau sạch từng chút máu, tựa như...
Một con heo mổ thịt treo trên tường đợi bán.
Chỉ là heo thường được mổ khi đã chết, còn nạn nhân này thì bị mổ trong trạng thái sống, thậm chí còn tỉnh táo.
Hơn nữa, người này không phải bị treo lên mà là vào đêm khuya bị lén lút đặt ngay cửa nhà, để sáng hôm sau khi cửa vừa mở, liếc mắt một cái liền thấy.
Cả hai nhất thời đều im lặng, ngoài trời mưa dường như càng thêm nặng hạt.
Một lúc lâu sau, Cảnh Dực mới lấy lại tinh thần, bỗng nhớ ra điều gì đó.
"Nghe nói... tử trạng của Tiêu Duẫn Đức cũng kỳ lạ sạch sẽ, như thể... như thể đã được xử lý kỹ càng như thịt heo rửa sạch... Có phải cũng giống thế này?"
Lãnh Nguyệt im lặng gật đầu.
Nếu không phải vậy, nàng – người đã từng kiểm nghiệm hàng ngàn thi thể – sao lại dễ dàng bị dọa đến lạnh toát tay chân, mồ hôi đổ ròng?
Cảnh Dực giờ mới hiểu câu "không sai biệt lắm, chỉ kém cái tên" của nàng là ý gì.
"Kỳ thực..." Lãnh Nguyệt nhìn thi thể trước mắt, đôi môi đỏ khẽ mím, "hắn không phải người thứ hai, mà là người thứ tư, trước Tiêu Duẫn Đức còn có hai người nữa."
"... Còn có hai người nữa?!"
"Ừ..."
Lãnh Nguyệt bình thản đáp.
"Sáng sớm qua, Kinh Triệu Doãn đã vô cùng lo lắng chạy đến tìm Vương gia. Không phải vì muốn chèn ép ta vụ của Tiêu Duẫn Đức, mà là phụng mệnh Vương gia, giao cho ta hai thi thể mà ông ta đang giữ."
"Hai người kia... là ai?"
Lãnh Nguyệt do dự một chút rồi đáp.
"Một người là con trai phú thương, một người là con của đại quan."
Nói rồi chỉ vào người đang nằm úp trong quan tài.
"Còn người này là ai?"
"Người này..." Cảnh Dực cũng ngập ngừng một lúc, "Hôm trước nàng vừa gặp qua đấy."
Hôm trước...
Quả thật hôm trước nàng gặp không ít người, mà những người đó Cảnh Dực cũng biết.
"Gặp ở đâu?"
Cảnh Dực thở dài, chậm rãi nâng mắt nhìn Lãnh Nguyệt, cười khổ.
"Ở chỗ nàng mua rùa đen."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");