Đằng Nào Cũng Ly Hôn

Chương 19: Phần 19




Đằng Nào Cũng Ly Hôn​

Phần 19

Anh ta khẽ gật đầu chào bố tôi, tuy nhiên, cử chỉ thì lịch sự vậy thôi chứ đáy mắt lại sắc lạnh như dao cứa, khiến tôi đứng gần đó cũng bất giác nổi da gà:

– Vâng, con có làm phiền bố “nói chuyện” không?

– Không, có phiền gì đâu. Bố với Quỳnh Anh đang nói mấy chuyện linh tinh thôi, không có gì. Con đến thăm là quý rồi, có gì đâu mà phiền.

– À, thế mà con tưởng bố đang nói chuyện gì nghiêm trọng lắm, sợ làm phiền bố.

Anh ta nói một câu khiến người ta phải thấp thỏm như thế rồi đi lại gần tôi, tiện qua chỗ tủ inox đầu giường rút ra một tờ khăn giấy. Vỹ nhìn chằm chằm tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó bình thản chìa tay ra:

– Sao nói chuyện với bố cũng chảy máu miệng thế? Cắn phải lưỡi à?

Tôi hơi sửng sốt, không nghĩ là anh ta sẽ hỏi thế nên vô thức ngẩng lên, khi bắt gặp một ánh mắt tĩnh lặng như trời như biển của người đó, bất giác trong lòng lại thấy vững tin và an tâm một cách kỳ lạ.

Sự xuất hiện của Vỹ ở đây có lẽ khiến trái tim đang sục sôi của tôi như được vỗ về, mọi đau đớn và phẫn nộ phút chốc cũng đều tan đi chỉ bằng một hành động đơn giản này của anh ta. Lúc ấy bỗng dưng sống mũi lại thấy cay cay, muốn nói mà chẳng biết phải mở miệng thế nào.

Bố tôi đứng bên cạnh thì sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, ông ta thấy tôi mãi không trả lời, sợ tôi sẽ nói ra chuyện vừa bị đánh nên đành nhanh miệng lấp liếm:

– Cái con bé này, lớn thế rồi mà nói vẫn cắn phải lưỡi, làm chồng mất công lo. Lau máu đi con.

Cảm xúc bị mấy lời nói ghê tởm này làm đứt đoạn, không muốn Vỹ biết chuyện xấu trong nhà nên tôi không vạch trần ông ta, chỉ im lặng cầm tờ khăn giấy lau máu trên khóe miệng.

Lát sau, tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười bảo Vỹ:

– Anh đến từ lúc nào thế?

– Đến được một lúc rồi. Đau thì đừng nói chuyện nữa.

– À… vâng.

Có người nào đó tỏ ra quan tâm vợ ra mặt thế khiến bố tôi càng chột dạ. Ông ta liếc tôi một cái tỏ ý cảnh cáo rồi mới nói:

– Chắc cắn vào lưỡi tý thôi, lát nữa là máu cầm ấy mà. Quỳnh Anh là bác sĩ, nó còn biết tự chăm sóc hơn bố con mình ấy chứ. Không sao đâu, con đừng lo.

– Bình thường bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân, chăm sóc cho mình thì chắc là hơi khó. Chảy máu nhiều thế thì người thân của bác sĩ cũng nên lo, bố nói có phải không?

– À… ừ…

Ông ta ngắc ngứ lần thứ ba, không dám tiếp tục nữa nên vội vàng đổi chủ đề:

– Mà Vỹ ngồi đi con. Bố nghe Quỳnh Anh nói dạo này con bận lắm hả?

– Vâng. Gần đây công ty mở rộng kinh doanh nên hơi bận. Với cả còn rất nhiều hạng mục của dự án cần phải kiểm tra giám sát kỹ nên tốn khá nhiều thời gian.

– Dự án đang gần đến giai đoạn hoàn thiện rồi, bố đến kiểm tra ngày một, thấy mọi thứ vẫn ổn con ạ. Ngay từ lúc bắt đầu thi công là bố đã dặn đi dặn lại công nhân là: đây là dự án của con rể nhà tôi, các ông phải làm cẩn thận, không cho phép bất kỳ một khâu nào làm ẩu. Mấy người bên phòng kỹ thuật còn đùa, bảo chưa có công trình nào mà bố tốn công tốn sức thế.

– …

– Làm cho người ngoài thì mình thi công tử tế đã đành, đằng này làm cho người nhà thì phải làm tốt hơn nhiều chứ. Không phải vì tiền mà chủ yếu là vì tình cảm bố con mình, vì cả danh tiếng của Nhật Thành và Quyết Thắng nữa.

Vỹ khẽ cười, nụ cười của anh ta rất lạnh và rất nhạt, khiến người đối diện không thể biết được trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì:

– Con cũng nghĩ bố sẽ làm thế. Nếu đã làm tốt rồi thì chắc chắn kết quả kiểm tra cũng sẽ tốt thôi, đợi đến lúc đó thì tự khắc mọi người sẽ thấy công ty của bố vợ thi công cho con rể nhưng không lợi dụng mối quan hệ để làm ẩu, ngược lại còn làm tốt hơn gấp nhiều lần. Khi đó, tự khắc danh tiếng của Quyết Thắng sẽ càng vang xa.

Anh ta nói những lời ấy, ngay cả tôi cũng không xác định được có bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả, nhưng tôi hiểu rất rõ một điều rằng, mấy câu nói đó chứa rất nhiều hàm ý, mà nhiều nhất chính là ngấm ngầm “nhắc nhở” bố tôi.

Mà ông ta nghe đến đây chắc cũng nhận ra được ý tứ của Vỹ, thấy anh ta nhất quyết không ngưng việc kiểm tra thì đành bất đắc dĩ ngả bài:

– Chắc con cũng biết rồi đấy, dù có làm tốt đến mấy thì chắc chắn vẫn sẽ còn thiếu sót. Nhưng là sai sót nhỏ thôi. Bố không muốn đến khi tổ kiểm tra khui ra rồi lại họp hành, làm sự việc trở nên nghiêm trọng, lúc ấy bố con ngồi trong phòng họp khó nhìn mặt nhau.

– Bố yên tâm, điểm sai nhỏ con sẽ không nói đến. Nhưng nếu sai lớn…

Vỹ nói đến đây cố ý ngừng lại, sau đó bỗng nhiên lại đưa mắt nhìn về phía tôi, ngữ điệu của anh ta mang theo ý cảnh cáo rất rõ ràng:

– Chắc chắn không thể bỏ qua.

Câu nói ấy làm sắc mặt bố tôi khó coi thậm tệ, còn với tôi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy trống ngực đập dữ dội, lần đầu tiên cảm thấy chỉ vì một lời nói mà trái tim bị lạc nhịp nhiều đến thế.

Chẳng biết có phải do ảo tưởng hay không, nhưng tôi có cảm giác như anh ta không chỉ đứng trên phương diện kinh doanh để khẳng định việc không bỏ qua những việc sai của bố tôi, mà câu nói vừa rồi còn giống như đang đòi lại công bằng cho tôi vậy. Dù không thực sự rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn thấy sự kiên định trong đáy mắt của anh ta khi nhìn tôi thôi, tôi đủ thấy yên lòng rồi.

Tựa như hôm nay, ở đây, ngay tại nơi này, không phải người đã nuôi tôi mấy chục năm trời mà là chồng của tôi mới là người đang đứng về phía tôi.

Sau cùng, bố tôi đành phải nói:

– Bố biết rồi, con yên tâm, bố sẽ cố gắng hoàn thiện tốt. Có điểm gì sai thì bố sẽ sửa ngay.

– Vâng, con cũng hy vọng là thế.

Hai người bọn họ vừa nói đến đó thì mẹ tôi và Thu đi khám bệnh quay về, trước mặt nhiều người không tiện bàn chuyện kinh doanh, vả lại, Vỹ tỏ thái độ cứng rắn như vậy thì bố tôi cũng không còn đường để quanh co nữa, thế nên hai người đành ngừng chuyện dự án tại đó.

Mẹ tôi thấy con rể đến chơi thì lần nào cũng khách sáo, cứ bắt tôi mang đủ loại hoa quả và trà ra để thiết đãi con rể vàng bạc của mà. Mà Vỹ gặp mẹ tôi thì thái độ cũng trở nên ôn hoà và dễ chịu hơn rất nhiều, anh ta hiếm khi từ chối đề nghị gì của mẹ tôi, dù bà có nói gì cũng chỉ im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng mỉm cười.

Thu thấy vậy mới trêu:

– Đấy, mẹ em thấy con rể đến là chỉ biết mỗi anh rể thôi, hai đứa con ở đây thì chẳng bao giờ được mẹ chiều như thế. Con với chị là hơi bị tủi thân đấy nhé.

– Cái con bé này, sao lại xấu tính thế? Anh rể thỉnh thoảng mới đến chơi, phải tiếp đãi anh đàng hoàng chứ.

Tôi thấy mẹ thế thì vừa thương lại vừa buồn cười, không dám ngẩng lên nhìn bà, sợ bị phát hiện ra khóe miệng có máu nên vừa cúi đầu gọt táo vừa nói:

– Mẹ ơi, chồng con thì cũng là con mẹ mà. Người trong nhà cả, không cần tiếp đãi đâu. Anh ấy đến thăm mẹ, mẹ là người được thăm, mẹ cứ kệ anh ấy.

Vỹ cũng gật đầu:

– Con đến thăm mẹ, mẹ không cần phải tiếp đãi con đâu, mẹ cứ coi con bình thường như người trong nhà là được rồi.

– À… ừ. Mẹ biết rồi. Vỹ hôm nay không phải đi làm hả con?

– Hôm nay con được nghỉ sớm một hôm, mẹ lọc máu xong thấy thế nào?

– Mẹ khỏe rồi, lần này khỏe hơn hẳn mấy lần trước. Chắc là xong đợt không phải nằm viện nữa mà được về nhà ngay thôi.

– Vâng.

Ngồi chơi với mẹ một lúc thì hai chúng tôi ra về, thực ra không đi chung nhưng mỗi đứa về một kiểu thì mẹ tôi lại mất công suy nghĩ, thế là khi Vỹ về thì tôi cũng lẽo đẽo theo cùng.

Tôi cứ tưởng anh ta đi xe đến, nhưng lúc ra tới cổng viện, hỏi mới biết là ban nãy tài xế chở anh ta đến đây. Mà hôm nay Vỹ đã mất công đến thăm mẹ tôi, tôi về trước thì bất lịch sự quá nên cuối cùng đành đề nghị anh ta đi về cùng.

Ngạc nhiên nhất là anh ta không từ chối, bình thường toàn lái xe xịn, vậy mà hôm ấy lại đồng ý đi chiếc xe “bình dân” của tôi một cách rất thản nhiên. Trên đường về nhà, tôi đắn đo hồi lâu mới quay sang hỏi Vỹ:

– Sao hôm nay tự nhiên anh lại đến?

– Đến thăm người bệnh thì cần lý do gì? Hỏi vớ vẩn.

– Tại tôi thấy công việc của anh bận mà vẫn sắp xếp đến thăm mẹ tôi nên hơi ngạc nhiên.

Nói đến đây, tôi quay sang nhìn anh ta rồi nhoẻn miệng cười:

– Cảm ơn anh nhé, có con rể đến thăm là mẹ tôi vui lắm. Người già mà.

Vỹ không trả lời, chỉ lạnh nhạt bảo tôi:

– Lau máu đi.

– À…

Tôi giật mình nhìn gương chiếu hậu, phát hiện ra do mình vừa cười nên da môi bị kéo căng, máu chưa kịp khô đã chảy tiếp.

Tôi hơi xấu hổ lấy tay quệt đi, nhưng đụng vào mới thấy khắp nơi quanh chỗ bị tát bắt đầu đau nhức. Khó chịu mà không biết làm gì, sợ Vỹ thấy lại mất công thương hại nên đành ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, im lặng nhìn đường.

Xe chạy qua một công viên ngay gần trường đại học Y của tôi ngày trước, lúc ngang qua một hàng kem quen thuộc ở cổng, đột nhiên anh ta hỏi tôi:

– Muốn ăn kem không?

– Gì ạ?

– Ăn kem cho máu đỡ chảy.

Làm bác sĩ nên tôi biết, đồ lạnh có thể làm mạch máu co lại khiến tốc độ máu chảy giảm đi, nhưng ăn kem để máu đỡ chảy thì đúng là tôi chưa nghe bao giờ. Bây giờ thấy Vỹ nói thế lại bật cười:

– Ừ, đúng nhỉ? Ăn kem cho đỡ chảy máu. Anh dừng xe đi, tôi xuống mua kem.

Mới nói xong, quay lại thì đã thấy Vỹ tháo dây an toàn rồi, anh ta mở cửa xe đi xuống, hỏi tôi:

– Muốn ăn vị gì?

– À… tôi… ăn vị chanh dây.

– Ngồi yên ở đây đợi tôi.

– Vâng.

Nói là nói thế thôi chứ ngồi trên xe bí bách quá, với cả sợ ăn kem rớt ra ghế nên tôi cũng trèo xuống dưới đợi Vỹ.

Lúc anh ta quay lại, tôi mới phát hiện ra trên tay Vỹ không chỉ có một cây kem mà tận hai cây kem. Một cái vị Socola, một cái vị chanh dây.

Anh ta đưa toàn bộ cho tôi, lạnh nhạt bảo:

– Chú kia bảo vị socola cũng ngon nên tôi mua hai cái, ăn đi.

Tôi mỉm cười nhận lấy, rõ ràng chưa ăn nhưng không hiểu sao trong miệng toàn là vị ngọt ngào. Tôi biết Vỹ sẽ không ăn mấy đồ lề đường thế này nhưng vì đây là đồ anh ta mua cho tôi, nên tôi vẫn lịch sự mời một tiếng:

– Anh ăn không?

– Không.

– Kem này ngon lắm, mấy cái Hageen Dazs gì đó còn lâu mới ngon bằng kem ốc quế lề đường. Đây là quán kem ngày trước hồi sinh viên bọn tôi hay ăn đấy, hồi đó mỗi lần ăn toàn 3, 4 cái.

– Bác sĩ gì ăn nhiều như heo.

Lần thứ hai anh ta mắng tôi mà tôi không tức, thậm chí còn thấy buồn cười:

– Ăn như heo thì dễ nuôi, kén ăn như anh mới khó nuôi.

– Tôi không khó nuôi.

– Có.

– Không.

– Có.

– Đã bảo không.

Tôi chìa tay ra, giơ một cây kem trước mặt anh ta:

– Nếu không khó nuôi thì ăn thử xem.

Tôi nghĩ nói đùa thế thôi chứ chắc chắn kiểu gì anh ta cũng từ chối, thế nhưng Vỹ lại nhìn chằm chằm cây kem trên tay tôi vài giây, sau đó chẳng hiểu nghĩ sao lại cầm lấy rồi cắn thử một miếng.

Mặt mày tôi ngay lập tức nghệt ra, không phải là ngạc nhiên vì Vỹ chịu ăn kem lề đường mà là anh ta vừa mới ăn cây kem tôi vừa mới liếm qua.

Đúng thế, tôi không nhớ sai đâu, cây vị socola này tôi vừa mới liếm qua rồi! Sạch sẽ như anh ta, có lẽ vì không nhớ nên mới ăn lại cây kem của tôi.

Tôi thấp tha thấp thỏm chờ đợi anh ta ăn hết miếng kem đó mà đầu mày vẫn chưa giãn ra tý nào, đành dè dặt hỏi:

– Sao? Anh thấy… sao?

– Ừ.

– Ừ là sao?

– Cũng được.

Nói xong, Vỹ cũng chẳng chờ tôi hỏi “cũng được” là thế nào thì đã cắn đến miếng thứ hai, thứ ba, sau đó đứng ở bên lề đường cùng tôi ăn hết cây kem đó.

Lần đầu tiên thấy một cậu ấm được dát bằng kim cương như anh ta chịu ăn mấy thứ đồ không hợp vệ sinh này, thậm chí chịu đứng cùng tôi ở trước cửa công viên ăn kem ốc quế lề đường, tự nhiên tôi lại có cảm giác như khoảng cách giữa chúng tôi hóa ra cũng không xa lắm.

Anh ta hiện tại ở gần tôi đến nỗi chỉ cần vươn tay một cái là chạm đến, hoặc giả như giây phút này, chồng tôi đứng bên tôi giống như một người đàn ông bình thường thôi, bóng anh ta cao lớn đổ dài về phía tôi, chắn toàn bộ ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu, khiến tôi có cảm giác như đang được chở che vậy.

Khi đó, bất giác trong lòng tôi lại xuất hiện một suy nghĩ vô cùng kỳ lạ, tôi nghĩ nếu chúng tôi cứ mãi gần nhau thế này thì thật tốt.

Nhưng mà chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, phải không?

Ăn xong kem, máu trên khóe miệng tôi rút cuộc cũng thật sự không chảy nữa, thế nhưng mới chỉ được ăn một cái nên tôi vẫn còn thèm, muốn ăn thêm nhưng sợ xấu hổ nên đành lẽo đẽo theo Vỹ ra xe về.

Lúc ngồi lên xe, tôi cảm giác lòng mình nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều rồi, có thể là do được ăn kem lạnh, cũng có thể là vì có một người ở bên tôi, không thẳng thừng nói ra những chuyện làm tôi khó xử, cho nên mới khiến tôi có cảm giác dễ chịu như vậy.

Nhìn gò má mình đang bắt đầu thâm lại, tôi nghĩ Vỹ chắc cũng thừa sức biết vết máu trên miệng tôi tại sao mà có, thế nhưng anh ta không hỏi, cũng không vạch trần mấy lời nói dối của bố tôi, từ đầu đến giờ chỉ nhắc tôi đúng một chuyện lau máu, còn cho tôi ăn kem, tất cả những hành động này làm tôi thấy vô cùng cảm kích. Biết ơn, nhưng lại không biết nói ra lời cảm ơn thế nào.

Sau cùng, tôi bảo Vỹ:

– Hôm nay tôi ăn kem ngon hơn hẳn mọi ngày.

– Vì trong kem có thêm vị máu đấy.

Tôi cười cười, không phủ nhận mà vẫn vui vẻ gật đầu:

– Chắc là vậy.

Xe chạy thêm một lúc cũng về đến nhà, trong lúc Vỹ đỗ xe vào Gara, tôi định phi thẳng lên trên phòng để chườm đá trước, tránh bị bố mẹ chồng phát hiện mặt mình đang sưng vác lên. Thế nhưng không ngờ vừa chạy vào đến phòng khách đã đụng ngay mặt mẹ chồng.

Bà đang uống trà, thấy chạy hồng hộc như thế thì rõ ràng không hài lòng, định mắng tôi chẳng có tý dịu dàng đoan trang nào nhưng sau đó thấy miệng tôi chảy máu, bà lại hơi cau mày:

– Mặt mũi bị sao thế?

– À… Lúc nãy con không cẩn thận nên va vào tường. Không sao đâu mẹ ạ, để con chườm đá lạnh một tý là hết sưng ngay.

– Mỗi chườm đá lạnh không thì sao hết sưng được.

Nói đến đây, mẹ chồng đặt tách trà xuống bàn rồi đi lại phía tôi, bà nhìn nửa gò má thâm tím của tôi vài giây rồi lắc đầu:

– Để thâm thế này người ta lại tưởng thằng Vỹ đánh vợ. Ở trong tủ thuốc có cao nóng đợt trước bố thằng Vỹ mua từ Nga về, bôi cái đó đi cho nhanh tan sưng.

– Dạ. Con biết rồi.

– Lên phòng trước đi, lát nữa đá chườm với cao cô San mang lên sau.

– Vâng, con cảm ơn mẹ ạ.

Thực ra, mấy việc bình thường thế này không cần phải cảm động, nhưng vì chưa bao giờ mẹ chồng đối xử với tôi tốt như thế nên tự nhiên tôi lại thấy ấm lòng vô cùng. Giống như có được một niềm an ủi nho nhỏ sau những gì đã trải qua và chịu đựng vậy.

Ngay cả cô San lúc chườm đá cho tôi cũng bảo:

– Dạo này hình như bà chủ cũng dần dần thay đổi rồi cách đối xử với Quỳnh Anh hơn thì phải, lúc nãy bảo cô mang lọ cao lên, bà chủ còn nhắc cô chườm đá xong, bôi cao thì nhớ massa cho tan máu bầm.

– Thế hả cô?

– Ừ. Cô thấy chắc là từ lần Quỳnh Anh cõng bà chủ từ trên núi xuống thì bà chủ cũng phải thay đổi cách suy nghĩ về Quỳnh Anh nhiều đấy. Ngay cả người làm như bọn cô ai cũng bảo người như Quỳnh Anh thì đốt đuốc tìm ba ngày không thấy, có con dâu tốt thế thì phải đối xử tốt lại chứ, đúng không?

– Không phải đâu cô ơi, ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như cháu mà. Đó là việc bình thường thôi ạ.

– Nói thế thôi chứ cõng từ trên núi xuống có phải chuyện đơn giản đâu. Quỳnh Anh vừa xinh vừa giỏi, lại biết điều như thế thì khó tính đến mấy cũng phải quý thôi.

– Cô nói thế là cháu phổng mũi, đêm về lại không ngủ được đấy, cháu không dám nhận đâu.

– Cô nói thật đấy. Lâu nay tại vì Tú Anh thân thiết với nhà mình từ trước rồi nên bà chủ mới tạm thời chưa chấp nhận được Quỳnh Anh thôi, nhưng thời gian còn dài mà, từ từ rồi bà chủ sẽ khác.

– Vâng, cháu biết rồi ạ. Cháu cảm ơn cô.

Nói đến đây, tự nhiên tôi lại nhớ ra một việc nên hỏi cô San:

– Cô San làm ở nhà cháu chắc lâu rồi hả?

– Ừ, cô làm hai mươi năm rồi.

– Thế chắc là cô cũng biết Tú Anh cũng từ lâu rồi nhỉ?

– À… ừ. Sao Quỳnh Anh hỏi thế?

– Không có gì ạ, tại cháu nhớ ra cô nếu cô làm ở đây lâu rồi nên cũng quen Tú Anh lâu rồi thôi. Cháu chưa tiếp xúc với Tú Anh nhiều nên không biết nhiều về bạn ấy, chỉ biết ngày trước Tú Anh là người yêu cũ của chồng cháu thôi.

– Ừ, Tú Anh ngày trước hay đến đây nên cô biết. Ngày xưa hai đứa nó yêu nhau lắm, hai nhà cũng cứ giục cưới nhau suốt đấy chứ, đợt đầu năm nghe nói Vỹ còn tặng nhẫn đính hôn cho Tú Anh rồi, định cuối năm nay là cưới này.

Cô San nói xong, lại nhận ra mình lỡ lời nên ậm ừ bảo:

– Mà thôi, vợ chồng là duyên số mà, có phải muốn lấy là được đâu.

– Vâng.

Chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy câu chuyện này cứ sai sai ở đâu ấy, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không rõ là sai ở điểm nào. Sau cùng, tôi không thích đầu óc bị chi phối với chồng và người yêu cũ nữa, sợ phải nặng lòng nên tạm thời gạt sang một bên, không nghĩ đến nữa.

Thế nhưng muốn là một chuyện, thực tế xảy ra lại là một chuyện khác. Hơn một tuần sau, con bát nháo My lại gọi điện thoại cho tôi để kể về Tú Anh:

– Này, mày có biết tao vừa chứng kiến chuyện gì không?

– Chuyện gì?

– Tao vừa gặp con Tú Anh cãi nhau với chồng mày nhé, đứng xa nên tao không nghe rõ, chỉ thấy nó vừa khóc vừa nói thôi. Ôi giời, tiểu thư nhà giàu mà đứng ở nhà hàng khóc thế thì kinh rồi, chắc phải yêu chồng mày dữ dội lắm.

– Khoan đã, sao mày biết mặt Tú Anh thế? Mày đã gặp người yêu cũ của chồng tao bao giờ đâu.

– Tiên sư cái con này, thời đại bao nhiêu rồi mà cần phải gặp mới biết mặt. Lên Facebook là thấy cả trăm cái ảnh nó chứ thiếu quái gì. Hôm trước tao lấy trộm nick Facebook của chị tao, vào lần mò một lúc cũng ra Facebook con Tú Anh đấy. Con này hình như mở góc mắt nên nhìn quả mắt ngây thơ nai tơ đúng không?

– Ừ đúng, có đôi mắt to, ngây thơ vô số tội. Hơi bị đẹp gái đấy, cũng thuộc hàng hotgirl.

– Đấy, thế thì tao nhìn đúng rồi còn gì. Mà hotgirl quái gì con đấy, mặt đó tao cam đoan là có phẫu thuật thẩm mỹ, còn lâu mới đẹp gái bằng mày. Tao kể cho mà nghe nhé, chiều nay có thằng đối tượng xem mắt mà bố tao nhắm cho tao, nó hẹn tao đến nhà hàng kia, tao định ngồi tý rồi kiếm cớ chuồn nhanh rút gọn, nhưng vừa đi ra đến hành lang lại thấy chồng mày đang đứng với con Tú Anh đó. Tao núp vào một góc xem trộm thì thấy nó khóc lóc ỉ ôi gì đấy, mẹ, còn chưa xem hết đã bị thằng đối tượng xem mắt kia tóm nên chỉ hóng được thế thôi. Nhưng mà thế cũng đủ biết là chồng mày với nó đang cãi nhau rồi, vì đang hạnh phúc thì đứa méo nào thèm khóc làm gì, phải cười ngoác miệng ra mới đúng, đúng không?

Một câu chuyện trông có vẻ buồn mà qua lời kể của con bạn tôi thì không khác gì một câu chuyện hài. Tôi quen rồi, định không thèm chấp nó nhưng buồn cười quá nên phải bảo:

– Mẹ, lần sau mày kể nghiêm túc đi cho sự việc nghiêm trọng tao xem nào. Kể thế tao thấy bình thường vãi.

– Haha. Phải thêm mắm dặm muối cho câu chuyện từ bi kịch thành hài kịch chứ, thấy chúng nó yêu nhau rồi cãi nhau tao vui vãi.

– Tiên sư. Cãi nhau thì cãi nhau, có gì đâu, yêu nhau thì đôi nào chả cãi nhau.

– Ơ con này, mày phải vui mừng chứ. Cãi nhau thế thì chả mấy chốc là chia tay thôi, đến lúc đó mày hốt trọn ông Vỹ chả sướng à?

– Thôi đi, chờ xong dự án là bọn tao ly dị thôi.

– Ơ, vụ gì đấy? Sao chưa kể cho tao?

– Hồi trước mày chẳng nghe tao nói chuyện điện thoại với bố tao rồi còn gì. Thôi, tóm lại là ông ấy yêu đương thế nào kệ ông ấy, bọn tao đằng nào cũng ly hôn nên Tú Anh hay Tú Em gì chả can dự đến tao.

– Đồ đầu bò. Mày đúng là đồ đầu bò.

– Nhưng mà thấy cãi nhau thế thì tao cũng khá vui đấy.

– Haha, tiên sư nhà mày, thế mà còn giả vờ giả vịt. Tiên sư nhà mày. Nhớ chiếm lấy ông Vỹ làm của riêng nhé, có ông chồng đẹp trai nhà giàu thế dẫn đi đâu cũng mát mặt.

– Thôi mày cuốn xéo đi, tao vào khâu bây giờ đây. Từ giờ có thông tin gì cứ cung cấp nhé.

– Có hối lộ gì thì cung cấp.

– Yên tâm, kiểu gì cũng có.

Nhờ có câu chuyện mà My kể mà tôi mới phát hiện ra dạo gần đây hình như Tú Anh rất ít đến nhà chồng tôi, có vài lần tôi gặp cô ta với Ngọc đến chơi, nhưng chỉ biếu mấy món quà cáp linh tinh cho mẹ chồng tôi một lúc rồi lại về. Còn lại, hình như lâu rồi tôi không hề thấy Vỹ và Tú Anh gặp mặt nhau.

Tôi nghĩ chắc là bọn họ giận dỗi gì đó, yêu nhau thì cãi nhau là chuyện bình thường nên biết cũng chỉ để đó rồi thôi. Thế nhưng mấy hôm sau lại có một việc xảy đến, lần này thì tôi trở thành nguyên nhân chính khiến bọn họ vốn đang bất hòa lại thêm hiểu lầm nhau, mà cũng từ đây rất nhiều chuyện không hay liên tục xảy đến với tôi.

Hôm đó là cuối tuần, mẹ chồng tôi dặn cô San nấu nồi canh gà với đông trùng hạ thảo, sau đó chẳng hiểu sao lại bảo tôi mang đến cho Vỹ.

Lần đầu tiên thấy mẹ chồng giao cho việc kỳ lạ như vậy nên tôi hơi ngạc nhiên, mỗi tội không dám hỏi, mà có lẽ bà có lẽ cũng ngại nên lúc đưa cạp lồng cho tôi mới hắng giọng bảo:

– Dạo này Vỹ nó bận, ăn uống ở ngoài toàn đồ linh tinh. Hôm nay cô được nghỉ thì mang đến cho nó ăn tẩm bổ, để người làm đưa đến cũng không hay.

– Vâng ạ. Để con mang đến cho anh Vỹ.

– Ừ, đi luôn đi không nguội mất.

– Vâng.

Trước đây tôi chưa bao giờ đến công ty Nhật Thành, chỉ nghe nói là tập đoàn lớn thôi, hôm ấy lần mò theo google map mấy vòng, đến nơi mới biết trụ sở không những to gấp mấy lần cái công ty xây dựng bé tý của bố tôi, mà còn hoành tráng lừng lững hẳn một cõi.

Chẳng trách My cứ luôn miệng nói chồng tôi là một con cá dát đầy vàng, dặn phải giữ cho kỹ. Tôi thấy không phải dát vàng đâu mà là dát kim cương thì đúng hơn. Giàu một cách khủng khiếp khiến tôi ngỡ ngàng, ngẩn ra mất một lúc mới hoàn hồn lại được.

Tôi lững thững xách theo cạp lồng đựng đồ ăn đi vào quầy lễ tân, nói tên xong thì không ai biết nên không cho vào, cuối cùng đành phải bảo mình là vợ tổng giám đốc thì ai cũng mắt trong mắt dẹt nhìn.

Bạn lễ tân kia ban đầu không tin tôi nhưng khi gọi điện thoại cho Vỹ, thấy anh ta xác nhận mới vội vội vàng vàng tỏ ra nồng nhiệt, cười bảo:

– Ôi, lần đầu tiên gặp vợ của tổng giám đốc nên em không biết. Em xin lỗi chị nhé.

– Không sao, tại tôi chưa đến đây bao giờ mà.

– Vâng, vợ giám đốc xinh quá, trẻ nữa, em cứ tưởng là người mẫu nào cơ.

Tôi biết cô ấy khen xã giao vậy thôi nên không trả lời, chỉ mỉm cười vậy thôi. Cô ấy nói vài câu rồi bảo tôi:

– Mời chị đi theo em ạ.

Lễ tân dẫn tôi vào thang máy, bấm lên tầng 32 rồi chỉ đường cho tôi đến phòng Vỹ. Lúc tôi đến nơi mới, đứng trước cửa phòng tổng giám đốc gõ cửa mấy tiếng đã thấy giọng anh ta vọng ra:

– Vào đi.

Vào trong mới biết phòng làm việc của chồng tôi trái ngược hoàn toàn với vẻ hào nhoáng ở bên ngoài Nhật Thành, đồ đạc của anh ta dùng khá đơn giản, chỉ có mấy tủ tài liệu, một bàn làm việc to ơi là to, một bộ ghế sofa và một bàn trà nho nhỏ, đơn điệu nhưng sạch sẽ, nhìn rất có cảm tình.

Vỹ thấy tôi đi vào, còn xách theo cả một cái cạp lồng to ụ thì hơi ngạc nhiên:

– Sao lại đến đây?

– Mẹ bảo tôi mang canh gà đến cho anh. Anh ngừng tay một lúc đi, ăn canh cho nóng.

Anh ta không từ chối, chỉ lạnh nhạt đáp:

– Đợi tý nữa, tôi đang dở tay.

Thấy Vỹ có vẻ bận nên tôi tạm thời không làm phiền nữa, chẳng có việc gì làm nên nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng lại phát hiện ra trên tường chỗ gần sofa treo một bức tranh Guernia.

Tôi không học hội họa nhưng tôi có biết họa sĩ Diego Velazquez, bức Guernia này là một tác phẩm khá nổi tiếng của ông. Không biết là đồ thật hay đồ giả nhưng vì tò mò nên tôi đi lại gần rồi nhìn mãi, nhìn mãi, tâm trí đặt vào bức tranh nên không để ý phía sau, lúc quay lại thì vấp phải một người nên loạng choạng suýt ngã, may mà túm được cà vạt của Vỹ nhưng cuối cùng lại làm anh ta đổ nhào xuống sofa cùng tôi.

Cơ thể cao lớn của anh ta đè trên người tôi, da thịt kề sát da thịt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được một vật kỳ lạ cọ vào chân mình.

Anh ta nói:

– Cô có thói quen hậu đậu hay là cô thích dính lấy tôi thế?

Đây là lần thứ hai chúng tôi vô tình rơi vào hoàn cảnh này, và cũng giống hệt như lần một, trong tư thế mờ ám thế này thì bệnh mê trai đẹp của tôi lại tái phát. Tôi không nghĩ được gì cả mà ánh mắt chỉ dán chặt lên môi của người đối diện thôi.

Môi anh ta vẫn đỏ như cũ, vẫn hấp dẫn như cũ, nhưng thật kỳ lạ, bây giờ tôi mới nhận ra rằng anh ta chưa bao giờ hôn tôi…

Trong lúc đầu óc còn chưa kịp hoạt động lại, tôi vô thức đáp:

– Cả hai.

Vỹ hơi nhếch môi, hơi thở ấm nóng của anh ta phả xuống cổ tôi, độ ấm lan truyền qua da thịt và qua một ánh mắt sâu thẳm khiến máu trong người tôi đột ngột sục sôi một cách kỳ lạ.

Lúc này mới nhớ hình như lâu rồi chúng tôi chưa làm chuyện kia, mà trái cấm thì chỉ cần ăn một lần là bén mùi, không có thì tất nhiên sẽ thấy thiếu thiếu.

Khi đó, chẳng hiểu nghĩ gì mà tự nhiên tôi rất muốn kéo anh ta xuống hôn mình, muốn nếm thử xem môi anh ta rút cuộc là có mùi vị gì, muốn xem anh ta rút cuộc có chịu hôn tôi hay không.

Thế nhưng trong lúc chuẩn bị đưa tay ra thì đột nhiên tôi lại có cảm giác như có ai đó đang nhìn chòng chọc mình.

Linh cảm thấy có điều không ổn, tôi vội vàng liếc mắt ra cửa chính thấy Tú Anh đứng ở đó. Tròng mắt cô ta đỏ ngầu nhìn hai người chúng tôi, nhìn một cách đầy thù hằn khiến tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.

Tôi vội vàng định giơ tay đẩy Vỹ ra, nhưng cô ta đã nhanh hơn một bước, lập tức xoay người bỏ đi khỏi đó.

Mặc dù không hiểu sao cô ta lại chịu yên lặng rời đi như vậy nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng được một điều, người không đơn giản như Tú Anh chắc chắn sẽ không khoanh tay nhìn Vỹ ở bên cạnh người khác dễ dàng như thế.

Chắc chắn là như vậy!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.