Đằng Nào Cũng Ly Hôn

Chương 18: Phần 18




Đằng Nào Cũng Ly Hôn​

Phần 18

Tối hôm đó, vì trong lòng vẫn canh cánh về chuyện công ty của bố tôi nên tôi không thể nào ngủ được. Thao thức đến gần một giờ sáng thì thấy Vỹ làm việc xong quay về phòng, đợi anh ta nằm yên vị trên giường rồi, tôi chần chừ mãi mới dám mở miệng:

– Anh ngủ chưa?

– Có chuyện gì thế?

– Chuyện về công ty của bố tôi ấy…

Nói đến đây, tôi cảm thấy rất ngại với anh ta nên hơi chần chừ, mà Vỹ cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng chờ đợi tôi tự nói tiếp. Cuối cùng, qua vài giây sau tôi mới hạ quyết tâm bảo:

– Chuyện trước đây không nói đến nữa, nhưng từ bây giờ về sau nếu công ty bố tôi có sai phạm chỗ nào thì anh cứ xử lý thẳng tay ngay từ đầu giúp tôi được không?

– Cô đang có ý gì thế?

Thực ra tôi không có ý đồ gì xấu xa cả, chẳng qua là tôi không muốn bố tôi tiếp tục lợi dụng cuộc hôn nhân này mà thôi.

Vì số tiền 20 tỉ kia mà tôi đã đánh mất chút liêm sỉ cuối cùng với Vỹ rồi, bây giờ dự án đã có vốn xoay vòng thì việc của bố tôi là phải làm đúng chứ không phải cứ liên tục làm sai rồi lấp liếm. Tôi muốn còn mặt mũi để nhìn người khác chứ không phải ngay cả ăn cơm cũng xấu hổ như hôm nay, gia đình mình cứ liên tục làm liên lụy đến nhà chồng tôi khiến tôi rất khó chịu, thế nên sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi mới muốn Vỹ làm như vậy.

Có điều, trong lòng thì nghĩ thế nhưng ngoài mặt tôi lại không thể thẳng thừng giải thích cho Vỹ hiểu, chỉ có thể nói:

– Không có ý đồ gì cả. Việc kinh doanh tôi không hiểu, nhưng tôi biết nếu làm sai, để sự việc đi quá xa, bố anh và các cổ đông khác sẽ không tha cho Quyết Thắng. Đến lúc không chống đỡ được nữa, dính dáng đến pháp luật thì phiền lắm.

– Sợ bố tôi phát hiện ra công ty bố cô làm sai nên muốn tôi giúp cô giải quyết trước à?

Tôi cố ý không phủ nhận, lặng lẽ gật đầu:

– Anh là chồng tôi, anh giải quyết vẫn tốt hơn là để người khác giải quyết mà.

– Cô đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng.

– Cảm ơn.

Tôi giả lả như chẳng có chuyện gì, cười hì hì nói “cảm ơn” rồi im lặng không lên tiếng nữa, chỉ nằm bên cạnh lắng nghe nhịp thở đều đều của người đàn ông kia, sau cùng lại thấy vị tổ yến còn sót lại trong miệng trở nên đắng ngắt.

Cứ mỗi lần tôi có cảm giác như tôi và Vỹ bắt đầu trở nên tốt hơn thì lại có chuyện xảy ra, mâu thuẫn mà không thể thẳng thắn với nhau được, thành ra mối quan hệ của cả hai lại bị kéo giãn. Giống như cố gắng lắm mới tiến thêm một bước nhưng khi lùi thì lại tận ba bước vậy.

Cứ mãi như thế bảo sao dù đã chung chăn chung gối cả một thời gian rồi nhưng vẫn mãi chẳng thể vun đắp được một chút tình cảm nào cả. Đúng là nản chí thật đấy!

Bẵng đi mấy ngày nữa cũng đến cuối tuần đó, tôi không có lịch trực, rảnh rang nên định xin phép mẹ chồng đến viện chơi với mẹ tôi một ngày. Thế nhưng, mới sáng xuống nhà đã thấy cô San nói bố mẹ chồng tôi đến công ty họp cổ đông từ sớm rồi.

Vắng chủ nhà đúng là gà mọc đuôi tôm, bỗng dưng tôi lại muốn làm bánh mang đến cho mẹ nên nham nhở quay sang bảo cô San:

– Cô ơi, cô có biết làm bánh đúc không?

– Bánh đúc lạc ấy hả?

– Vâng, bánh đúc lạc ấy ạ. Mẹ cháu thích ăn lắm mà mua ở ngoài không sạch, cháu muốn làm rồi mang đến cho mẹ, nhưng mà tay nghề cháu non lắm, sợ làm không ra gì cô ạ.

– Bánh đúc làm dễ mà, nhà có đủ nguyên liệu hết. Nhưng mà bình thường ông bà chủ không ăn bánh đó nên cô không làm bao giờ. Quỳnh Anh thích thì cô làm cho.

– Thật hả cô? Cô làm chính còn cháu phụ cô nhé.

Mấy cô giúp việc ở bên cạnh nghe thế cũng cười cười hùa vào:

– Cô Quỳnh Anh cứ để đấy, bọn tôi làm nhanh lắm. Gì chứ bánh đúc là sở trường của tôi lúc ở quê đấy.

– Vâng, cháu thích ăn lắm, mà chấm mắm tôm cơ. Ăn bánh đúc phải chấm mắm mới chuẩn vị.

– Đúng rồi.

Tôi biết bố mẹ chồng không thích người làm trong nhà làm mấy thứ linh tinh, mà mọi người ở đây chắc cũng ngại tôi nên không dám nói thẳng ra chuyện ấy, cho nên tôi đành nhanh chóng xắn tay áo lên bảo:

– Nhưng mà phải làm nhanh nhanh lên, mấy cô cháu ta xúm tay vào thì kiểu gì cũng xong trước khi bố mẹ cháu về đấy các cô nhỉ?

– Ừ, muộn lắm ba tiếng là xong thôi.

– Làm thôi làm thôi, để cháu băm thịt nào. Dao ở đâu cô nhỉ?

– Dao đây, cô Quỳnh Anh có biết băm thịt không thế? Không được thì để tôi làm cho.

– Cô yên tâm, cháu dùng dao mổ chuẩn lắm. Đi một đường là chỉ rạch đúng một lớp da bên ngoài thôi chứ không đụng một tý nào đến lớp cơ bên trong luôn.

– À quên, cô Quỳnh Anh là bác sĩ mổ nhỉ?

– …

– Cô Quỳnh Anh ơi, thằng Sún nhà tôi ngưỡng mộ bác sĩ lắm đấy…

Hôm ấy, lần đầu tiên sau hơn nửa năm kết hôn với Vỹ, tôi với người làm trong nhà anh ta vui vẻ thoải mái đến thế. Tôi với các cô giúp việc mỗi người một tay làm bánh, xong xuôi đem chia phần hết cho mọi người, từ chú bảo vệ, chú lái xe, thằng Sún nhà cô Tư, mẹ của cô San, đến cả mẹ của tôi cũng được mọi người dành riêng cho cả một hộp to.

Mặt mũi tôi dính đầy bột, cười toe cười toét bảo:

– Các cô chú ăn tự nhiên đi nhé, cháu mang bánh đến cho mẹ cháu đây.

– Ừ, cô Quỳnh Anh đi đi, nhanh lên không nguội mất nhé.

– Vâng ạ.

Tôi vừa huýt sáo vừa xách hộp đựng bánh đi, thế nhưng vừa ra đến cửa thì đụng mặt ngay mẹ chồng tôi, đi cùng còn có cả cái My nữa.

Trong lúc tôi còn đang trợn tròn mắt vì không hiểu sao con bạn bát nháo của tôi lại xuất hiện ở đây thì mẹ chồng tôi đã nhíu mày:

– Chuẩn bị đến giờ ăn cơm trưa rồi mà còn đi đâu đấy?

– À… Mẹ ạ.

Tôi cố tình nói to hai chữ “mẹ ạ” để đánh động cho mấy cô giúp việc trong nhà nghe thấy. Mà nói xong lại mới chợt nhớ ra mình chẳng biết phải trả lời mẹ chồng ra sao nên lại ấp úng mãi. Cuối cùng, mẹ chồng tôi sợ mất mặt trước người lạ nên không thèm chấp tôi, chỉ bảo:

– Mà thôi, vào trong nhà trước đã, có khách đến.

– Vâng ạ.

Tôi lẽo đẽo theo mọi người đi vào trong nhà, My cũng cố tình đi tụt lại đợi tôi, cả hai đứa không dám nói to nên tôi chỉ có thể nghiến răng nói:

– Sao mày lại ở đây thế con kia?

– Ôi mẹ ơi, hóa ra đây là mẹ chồng mày à? Haha, đúng là trái đất tròn.

– Khai mau.

– Mẹ chồng mày mới bị tai biến đúng không?

– Ừ, thì sao?

– Còn sao nữa, mẹ chồng mày thuê bác sĩ vật lý trị liệu, lại đúng ông anh tao quen, hôm nay ông ấy bận không đến được nên nhờ tao đến thay. Haha, tao đã bảo trái đất tròn rồi mà. Cuối cùng cũng đến thăm được nhà chồng mày một cách đầy bất ngờ, ngỡ ngàng và bật ngửa.

– Xùy, đừng có cợt nhả trước mặt mẹ chồng tao, nhớ chưa? Phải tỏ ra đoan trang hiền thục nhớ chưa?

– Rồi rồi, biết rồi. Mày chờ đấy, nhìn tao diễn này.

Mấy cô giúp việc trong nhà có lẽ cũng đã nghe được tiếng tôi nên dọn dẹp chỗ bánh đúc ngay tức thì, lúc vào đến nơi thì bếp núc đã sạch boong, ngay cả tăm hơi của chỗ bột thừa cũng không còn một mẩu.

My liếc quanh nhà chồng tôi một vòng rồi tiện miệng khen nức nở:

– Ôi nhà cô đẹp thế, không gian rộng thế này an dưỡng tốt lắm đấy.

– À… cũng xây lâu rồi ấy mà. Bác sĩ ngồi đi.

– Vâng ạ.

Con bạn tôi bình thường bốp chát thế thôi chứ tài chém gió thì khỏi phải nói, trước đi học cũng chỉ học có một tuần về vật lý trị liệu thôi, thế mà giờ ngồi nói chuyện với mẹ chồng tôi thì bốc phét rõ lâu vẫn chưa xong. Mãi sau, nó nhớ ra tôi nên mới bảo:

– Quỳnh Anh, giúp tớ đo huyết áp trước đi.

– À… ừ.

Mẹ chồng thấy bọn tôi quen nhau thì hơi ngạc nhiên:

– Hai người quen nhau à?

– Vâng. Ngày trước cháu học cùng trường với con dâu cô đấy. Quỳnh Anh vừa là hoa khôi của trường, vừa là nhân tài nên được rút ngắn thời gian học 2 năm. Trường cháu muốn giữ Quỳnh Anh lại làm giảng viên nhưng không ở đấy chứ. Nói chung trước Quỳnh Anh nổi tiếng ở trường cháu lắm nên ai cũng biết.

– Thế à?

– Vâng, con dâu cô là nhân tài đấy, sau mà có cháu nội kiểu gì cũng được thừa hưởng IQ của cả bố cả mẹ, chắc là thông minh lắm đây.

Mẹ chồng tôi chìa tay ra cho tôi đo huyết áp một cách rất tự nhiên, lần này bà không tỏ thái độ lạnh nhạt nữa mà có vẻ hài lòng ra mặt. Lần đầu tiên, mẹ chồng tôi nói:

– Ừ, cũng hy vọng là thế.

– Chắc chắn là thế ấy chứ. Để cháu kiểm tra một lượt xem tiến độ phục hồi thế nào nhé. Nhìn cô có vẻ trẻ khỏe thế thì chắc phục hồi nhanh thôi ạ.

Hôm ấy, tôi với My kiểm tra sức khỏe của mẹ chồng, xong xuôi chẳng biết loay hoay thế nào mà con bạn tôi đụng phải hộp bánh tôi để ở trên ghế, may không đổ hết xuống đất nhưng nắp bị bật ra, mùi bánh đúc với lạc bay khắp nơi.

Sắc mặt mẹ chồng tôi hơi trầm xuống, thường ngày bà không thích mấy đồ “bình dân” thế này nên chắc hẳn sẽ rất không vui. Tôi biết ý nên định cúi xuống nhặt rồi cất nhanh, thế nhưng My đột ngột giữ tay tôi lại, nó nói:

– Bánh này ăn tốt này, vừa ít muối vừa thanh đạm, cô có tiền sử tai biến thì ăn những thứ thế này cũng được.

– Thế à?

– Cái này tự làm chắc là sạch với cả an toàn, ăn thì yên tâm. Cháu thấy bây giờ người có điều kiện thường ăn mấy đồ bổ dưỡng, mà đôi khi ăn nhiều đồ bổ cũng không tốt cho cơ thể lắm đâu. Nói chung ăn những thứ đơn giản thanh đạm có khi lại vừa ngon lại vừa tốt cho việc dưỡng bệnh của bản thân.

Con bạn tôi vừa nói vừa nham nhở cười, cố tình dồn tôi vào đường chết nên còn nói:

– Cái này là Quỳnh Anh tự làm đấy à?

Tôi nghiến răng, không dám khai ra là các cô giúp việc làm nên đành phải gật đầu:

– Ừ. Mới vừa làm xong lúc nãy.

Nói đến đây, tôi cũng ngại vì có đồ ăn mà không mời, làm thế thì bất lịch sự quá nên đành khách sáo nói:

– Vẫn đang còn nóng, mẹ với My ăn thử một cái nhé?

– Ôi giờ kiếm được bánh kiểu này khó cực ấy. Quỳnh Anh giỏi nhỉ? Biết tự làm luôn.

Mẹ chồng tôi nhìn hộp bánh trên tay tôi, gương mặt lộ rõ vẻ chần chừ, tôi cứ nghĩ bà nhất định sẽ từ chối, thế nhưng không hiểu sao bỗng dưng bà lại hỏi một câu:

– Đây là bánh đúc phải không?

– Vâng ạ… Có bánh đúc nhân thịt với cả không nhân. Mẹ muốn ăn thử một cái không?

– Cũng được. Bác sĩ My cũng ăn thử nhé.

Con bạn tôi bình thường mặt dày không biết xấu hổ, thế nhưng hôm nay lại có liêm sỉ đột xuất, lập tức xua tay nói:

– Bây giờ cháu có việc phải đi luôn rồi ạ. Thích ăn bánh đúc lắm nhưng bận quá, chắc phải hẹn lần sau đến thôi. Cô cứ ăn đi, thỉnh thoảng đổi bữa ăn cái này cũng được ạ, không nhất thiết là hôm nào cũng ăn cơm đâu.

– Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ nhé.

– Vâng, cháu về đây ạ.

Sau khi My về rồi, tôi mới dè dặt đưa cho mẹ chồng thử một cái bánh đúc. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đưa là đưa thế thôi, chưa chắc bà đã ăn, tuy nhiên mẹ chồng tôi lại bình thản nhận lấy rồi ăn một cách rất tự nhiên.

Sống cùng với mẹ chồng cũng khá lâu rồi, chưa bao giờ tôi thấy bà ăn nhiều hơn một bát cơm, thế mà hôm ấy bánh đúc nhân mặn và không nhân tôi làm bà đều ăn hết. Ăn xong, mẹ chồng mới nhìn tôi bảo:

– Mặt vẫn còn dính bột kìa.

– À… vâng.

Tôi vội vàng lấy tay quệt bột trên mặt, càng quệt thì bột lại càng lem ra, đang định đi rửa thì mẹ chồng lại rút một tờ khăn giấy đưa cho tôi. Giọng của bà rất nhẹ nhàng, nhưng dường như lại chất chứa rất nhiều kỷ niệm trong đó:

– Ngày trước hồi còn nhỏ mẹ thích ăn bánh đúc này lắm nhưng bà ngoại không cho ăn, lâu rồi mới được ăn lại cái vị này, đúng cái vị này đấy.

– …

Lần đầu tiên bà xưng “mẹ”, lại tâm sự chuyện cũ với tôi khiến tôi thật sự bất ngờ, thậm chí là còn có chút không tin được. Tôi ngẩn ra hồi lâu, lát sau vẫn ấp úng nói:

– Con…con… à… ngày xưa con nghe nói bánh đúc hay bỏ hàn the hay bột gì gì ấy. Chắc bà ngoại không muốn mẹ ăn vào hại cơ thể nên mới làm thế. Nhưng mẹ yên tâm, nếu mẹ thích thì lần sau con lại làm tiếp cho mẹ.

– Ừ, chắc là thế.

Mẹ chồng tôi mỉm cười, sau cùng có lẽ cũng thấy ngại vì đột nhiên lại đối xử tốt với tôi nên không nhắc gì đến chuyện cũ nữa, chỉ bảo:

– Lúc nãy định mang chỗ bánh đúc này vào viện phải không?

– À… Vâng ạ. Mẹ con cũng thích ăn bánh này giống mẹ.

– Thế xuống bếp bảo cô San làm thêm đi, sẵn tiện bảo cô ấy lấy thêm một hộp nhân sâm, bảo bà thông gia là tôi gửi đến biếu.

– Vâng, con cảm ơn mẹ ạ.

Tự nhiên thấy mẹ chồng dễ tính với mình thế nên tôi rất vui, suốt đoạn đường đến bệnh viện cứ cười mãi. Lúc xách theo một hộp bánh đúc mới và một hộp nhân sâm to vào phòng bệnh, mẹ tôi thấy bánh đúc con gái làm đã vui rồi, nghe kể bà thông gia gửi quà đến biếu còn vui hơn.

Mẹ tôi vui vẻ nhận hộp nhân sâm, xong còn gửi biếu lại mẹ chồng tôi một hộp saffron, sau đó dặn đi dặn lại tôi cách dùng nhuỵ hoa nghệ tây cho người cao huyết áp.

Lần trước mẹ chồng tôi gửi biếu một hộp tổ yến, mẹ chồng tôi không thèm liếc một cái đã bảo cô San vứt đi, nói “nhà tôi không ăn mấy đồ không rõ nguồn gốc này”. Thế nên lần này tôi cứ nghĩ đồ rẻ tiền như saffron thì mẹ chồng tôi cũng sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến. Không ngờ lúc mang về, bà không thẳng thừng cầm hộp Saffron nhưng vẫn bảo tôi:

– Ừ, để xuống bàn đi. Gửi lời với bà thông gia là tôi cảm ơn bà ấy.

– Dạ vâng ạ…

Sau hôm đó, mối quan hệ của tôi và mẹ chồng đúng là có tiến triển hơn hẳn, thường ngày có bác sĩ vật lý trị liệu đến chăm sóc cho bà, nhưng có nhiều thứ mẹ chồng vẫn hỏi tôi, bà thắc mắc “bác sĩ này làm đúng hay chưa?”, “khuyên ăn cái gì thì tốt”, “ăn nhiều bánh đúc thì có sao không?”. Tóm lại, dường như mẹ chồng đã có sự tin tưởng và dành một sự tôn trọng cho nghề nghiệp bác sĩ của tôi hơn nên hai mẹ con đã bắt đầu có nhiều chủ đề chung để nói.

Thời gian này, Tú Anh vẫn thường xuyên đến thăm mẹ chồng tôi, có hôm thì cô ta ở lại ăn cơm, có hôm thì đưa mẹ chồng tôi đi dạo xung quanh vườn hoa.

Vỹ thường xuyên không có nhà nên cả ba chúng tôi hiếm khi đụng mặt, hoặc là có những ngày tôi đi trực thì không rõ bọn họ ở nhà làm những gì. Thế nhưng có một lần, Tú Anh bóng gió bảo tôi:

– Công việc của anh Vỹ dạo này bận chị nhỉ?

– Ừ, tôi cũng không rõ công việc kinh doanh nhưng quản lý cả tập đoàn lớn thế thì chắc hẳn phải bận.

– Đâu, cách đây mấy năm, lúc em với anh ấy quen nhau thì anh ấy đã điều hành tập đoàn rồi. Nhưng bận mấy thì bận, cứ đến tối anh ấy đều về ăn cơm. Tại nhà có mình cô với chú, anh ấy không có anh em gì nên để mình cô với chú ăn cơm cũng buồn. Chắc giờ có vợ rồi nên mới ít về ăn cơm.

Cô ta giả lả nói một câu bình thường thế thôi chứ mục đích là muốn xoáy vào một điểm: Vỹ không thích về nhà ăn cơm với tôi.

Tôi biết thừa cái con rắn rết này nên không chấp, chỉ cười bảo:

– Nghe nói dạo gần đây khai thác quặng gì đấy nên bận hơn ngày trước, càng ngày càng mở rộng quy mô mà.

– À… vâng. Chắc là thế ạ.

Tôi với cô ta vừa nói đến đây thì bỗng nhiên tiếng mẹ chồng lại vang lên ngay sau lưng:

– Tú Anh.

– Dạ.

– Nghe nói chiều nay con đi uống trà với hội Ngọc phải không?

– Vâng, nhưng chắc là con ở đây với cô thôi, hội Ngọc con gặp suốt rồi mà.

– Ở mãi với cô sao được, con cứ đi đi. Cô khoẻ rồi, lúc nào rảnh rỗi thì hãy đến chơi với cô thôi, đến thường xuyên thế này rồi làm mất thời gian của con.

– Không sao đâu ạ.

Nói là nói thế chứ chắc hẳn cô ta cũng không muốn cố ở thêm để làm mất giá trị của mình, cho nên ngọt nhạt nói với mẹ chồng tôi vài câu rồi ra về. Trước khi lên xe, mẹ chồng tôi hình như con sợ phật lòng Tú Anh nên đưa cho cô ta một món quà gì đó, hình như là một cái lắc tay.

Cô ta cầm hộp quà, hơi liếc về phía tôi, như có như không tỏ ý muốn khoe khoang. Tôi thì vẫn đứng im một chỗ, lặng lẽ mỉm cười.

Tôi không ghen với Tú Anh là bởi vì xưa nay mẹ chồng vốn không ưa tôi, nhưng hôm nay tôi thấy bà dường như có chút khác gì đó. Trước đây, lần đầu tiên gặp cô ta đến nhà, mẹ chồng tôi luôn miệng nói “Cứ thường xuyên đến đây chơi với cô”, thế nhưng bây giờ lại bảo “đến thường xuyên làm mất thời gian của con”. Mặc dù vẫn chưa rõ ràng lắm nhưng tôi nghĩ mẹ chồng đã có chút thay đổi rồi.

Không cần bà đối xử tốt với tôi, chỉ cần tôn trọng tôi một ít như thế này thôi, tôi đã cảm thấy đủ rồi!

***

Bẵng đi thêm nửa tháng nữa, thời gian này tập đoàn Nhật Thành hình như quá bận rộn nên Vỹ đi tối ngày, đêm về đến nhà cũng ôm máy tính làm việc đến tận khuya.

Ban đầu tôi không rõ có vấn đề gì, mãi đến tận đến hôm mẹ tôi lọc máu lần tiếp theo, đến thăm mẹ thì tình cờ gặp bố tôi, trong lúc chờ mẹ đi khám bệnh, ông ta nói chuyện về dự án, tôi mới biết:

– Dạo gần đây con với thằng Vỹ có vấn đề gì à?

– Không, vẫn bình thường. Sao bố lại hỏi thế?

– Gần đây Nhật Thành gắt hơn bình thường, kiểm tra công trình với cả tiến độ liên tục. Lúc trước trong hợp đồng có ghi điều khoản Nhật Thành được phép kiểm tra thì bố nghĩ chỉ là thằng Vỹ nó cẩn thận nên mới ghi vào thôi, giờ ai ngờ nó làm thật.

– Con nói rồi, bố không làm sai thì bố sợ gì?

– Có công trình nào mà không làm sai? Không rút ruột công trình thì lấy đâu ra lời lãi. Con không học về kinh doanh, con không hiểu được đâu.

Tôi không muốn nói chuyện với ông ta nên không trả lời nữa, chỉ lẳng lặng cầm tờ báo lên đọc. Thế nhưng bố tôi thì vẫn không buông tha, ông ta tiếp tục nói:

– Con về nói lại với thằng Vỹ đi, kiểm tra chừng ấy thôi. Ai lại đi làm ngặt thế với bố vợ. Bố là bố của vợ nó chứ có phải người ngoài đâu.

– Con không hiểu về kinh doanh nên con không liên quan. Với cả lần trước bố muốn 20 tỉ thì con đã đưa bố số tiền đó rồi. Lúc ấy cũng thống nhất về sau con sẽ không dính dáng bất kỳ gì đến dự án nữa. Sao giờ bố vẫn tiếp tục muốn con nói với anh Vỹ?

– Nhưng có sai sót thì phải ngưng dự án, đập bỏ đi làm lại, con hiểu không? Mấy câu nói này có là gì đâu mà con không nói được, 20 tỉ nó còn cho con thì con nói mấy lời là nó nghe thôi.

– Con không giúp, con không nói, bố đừng làm liên luỵ gì đến con nữa.

Bố tôi nịnh không được, nổi khùng lên giật tờ báo của tôi rồi quát to:

– Bố nuôi mày lớn đến bây giờ mà có việc nhỏ thế mày cũng không giúp à? Mày nghĩ xem mày có ngày hôm nay là nhờ ai, ai cho mày ăn, ai cho mày học, ai cho mày cuộc sống sung sướng hả?

Lần nào cũng lôi công ơn dưỡng dục ra nói, tôi chịu hết nổi, tôi đã nhục mặt với gia đình chồng lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa nên cũng gào lên:

– Nếu không vì bố mẹ nuôi dưỡng thì con cũng không lấy Vỹ đâu, bố nghĩ tại sao con phải lấy người con không yêu hả? Bố nói xem? Con nuôi thì chỉ cần qua cầu rút ván là xong, bố mẹ không phải bố mẹ đẻ của con thì cần gì con phải tốt? Nhưng bố thấy con dễ lợi dụng nên bố muốn lợi dụng mãi phải không? Bố còn muốn trả ơn đến bao giờ? Trả bằng tự do, trả bằng đủ thứ nhục nhã rồi vẫn chưa đủ phải không? Bố có phải là người nữa không thế? Bố lấy mẹ ra để ép con, lấy chính vợ bố để dồn người khác đến bước đường cùng, bố không có lương tâm hay bố là cầm…

Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã bị ăn một cái bạt tai xây xẩm cả mặt mày, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, may mà túm được vào mép bàn mới không ngã xuống đất.

Trong miệng có mùi tanh tanh của máu, còn có cả vị của cay và đắng, tất cả khiến tôi gần như phát điên. Trong lúc lỗ tai còn ong ong, tôi nghe ông ta quát:

– Mày câm miệng ngay cho tao, mày nên nhớ có tao mới có ngày hôm nay, nghe rõ chưa? Mày không có tư cách trả treo với tao. Không có tao thì mày chết dấp ở xó xỉnh nào như thằng bố ruột hay mẹ ruột mày rồi.

– Ông…

Tôi nghiến răng kèn kẹt, định tiếp tục đôi co nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy một bóng người ở ngoài ô cửa kính phòng bệnh của mẹ.

Không biết người đó đã nghe được những gì rồi, nhưng tôi thấy sắc mặt anh ta lạnh tanh, lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa, vài giây sau tay nắm cửa phòng bệnh lặng lẽ xoay một vòng.

Bố tôi thấy tôi cứ nhìn chằm chằm ra cửa cũng phóng tầm mắt theo hướng của tôi, khi thấy bóng người đi vào, sắc mặt ông ta thay đổi ngay tức thì.

– Vỹ đến đấy à con?

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.