Dương Lệ Nhiên không thèm đếm xỉa đến những lời chọc ghẹo đó của Ma U mà trực tiếp đi đến cướp lấy tô mỳ từ tay hắn ăn một miếng thật lớn. Sảng khoái! Đã rất lâu kể từ lúc cô đến đây không được nhìn thấy mấy thứ thuộc về thế giới kia nữa rồi! Mấy thứ đắng ngắt kia sao có thể so với hương vị tuyệt mỹ lúc này cơ chứ.
"Cái đó là gì vậy? Nhìn ngon quá.." Lãnh Cơ Uyển ghé sát đầu vào vai Dương Lệ Nhiên, tay xoa lấy chiếc bụng đói đang kêu ùng ục của mình, nhìn chằm chằm vào tô mỳ trên tay cô, nước dãi chảy ròng ròng xuống đất.
Xoẹt!
Tay của Lãnh Cơ Uyển vừa mới chạm vào đã xuyên qua tô mỳ, nàng ta thử lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ. Đến lúc này nàng mới ngộ nhận ra một điều, vội nói vài lời cho bớt ngượng:
"Ha.. ha.. ta quên mất, giờ ta chỉ là một linh hồn, không nếm thử được món này. Ta ra ngoài chút." Lãnh Cơ Uyển cười một cách khó khăn, lấy cớ đi dò la xung quanh mà chạy ra ngoài.
Ực!
Dương Lệ Nhiên nuốt miếng mỳ lớn xuống dạ dày, mắt khẽ nhìn theo dáng vẻ ngượng ngùng của Lãnh Cơ Uyển mà thở dài một tiếng, lẳng lặng cầm theo tô mỳ bước ra ngoài. Ma U lấy làm lạ, kéo lấy vạt áo của Dương Lệ Nhiên khẽ hỏi:
"Cô đi đâu vậy? Trời cũng sắp tối rồi."
Dương Lệ Nhiên trả lời: "Ra ngoài chút thôi. Ngươi tạm thời ngoan ngoãn ngồi đây đi."
"Ừm.."
Người đã đi, Ma U cũng không giấu cơn nghẹn trong cổ họng, hắn lại nghĩ tới viễn cảnh lúc hắn bị đưa đến nơi này trong bộ dạng nửa sống nửa chết trên giường, không biết cảm giác lúc đó của ba mẹ hắn sẽ ra sao?
Điều lưu luyến duy nhất mà hắn nghĩ tới là thứ gì? Hắn chẳng thể nhớ nổi. Cứ nhìn thấy Dương Lệ Nhiên và Lãnh Cơ Uyển, hắn lại nghĩ tới những quá khứ đau thương lúc trước.
"Tiểu Nhị, ngươi nói xem, lúc chết thứ con người ta hối hận nhất là gì?" Ma U đặt một tô mỳ khác lại chỗ cô, lại mò trong cửa hàng lấy ra hai nhánh nhang đặt bên cạnh, đứng dậy bước ra ngoài đi dạo vài vòng, miệng lẩm bẩm.
Hệ thống của hắn không trả lời, nó chỉ im lặng nhìn Ma U, lúc sau mới cất tiếng:
"Chưa biết sống, nói chi tới chết. Chủ nhân, đây là lần cuối cùng tôi nhắc người. Thế giới này không hề giống với thế giới người đang sống, chỉ cần những suy nghĩ vẩn vơ không đáng có đó của người đã đủ khiến người biến thành hư vô trong cái trò chơi một mạng này rồi. Người vẫn nên chuyên tâm hoàn thành sứ mệnh của mình, còn những việc khác.. cứ để nó thuận theo tự nhiên đi."
Ma U vòng tay qua đằng sau, tặc lưỡi đáp lại: "Ài, ta biết rồi mà."
* * *
"Này Ma U, ngươi có nhang không, cho ta.." Dương Lệ Nhiên ló đầu vào bên trong, muốn tìm Ma U hỏi mượn mấy cây nhang nhưng lại không thấy hắn đâu, bất giác tầm mắt di chuyển đến chỗ ngồi trước đó.
Tô mỳ mới đã đặt ở đó từ bao giờ, bên cạnh còn có hai nén nhang và một tờ ghi chú nhỏ, trong đó viết rằng: "Ăn đi, đừng để bụng đói, hai nén nhang này thắp cho nàng ta, xong việc rồi thì đừng chạy lung tung, ta ra ngoài một lát rồi về."
Dương Lệ Nhiên đọc xong tờ ghi chú liền đốt nó đi, cười một cái rồi mang theo hai cây nhang ra ngoài, đốt lửa thắp sáng phần mộ nhỏ cô tự đào, đặt tô mỳ còn dang dở xuống sau đó niệm chú. Lãnh Cơ Uyển lúc này còn đang vẽ hoa trên đất, nghe được tiếng gọi của Dương Lệ Nhiên liền bay về.
"Hửm, cô làm gì vậy? Cái này là cho ta sao? Ta ăn nó được hả?"
Dương Lệ Nhiên gặt đầu, nói nhẹ nhàng với nàng: "Ừm, ăn đi."
Lãnh Cơ Uyển vui như được quà, cầm tô mỳ lên, không khách sáo mà dốc hết vô miệng, ăn ngấu nghiến như thể bị bỏ đói từ rất lâu. Dương Lệ Nhiên lập tức cau chặt mày lại, trong đầu khẽ liên tưởng đến nhiều thứ không mấy tốt đẹp.
Không lẽ lúc nàng ta mất đã có quãng thời gian không được ăn uống tử tế? Còn có bộ giáp này, nàng ta vẫn mặc nó? Cô nhớ lúc nãy khi cả hai gặp nhau nàng đã cơi nó ra rồi mà?
Ám ảnh tâm lý sao? Dương Lệ Nhiên càng nghĩ càng cau mày lại, cau đến mắt sắp híp thành que tăm.
"Cô.. Uyển à.."
Lãnh Cơ Uyển ngẩng mặt lên, mút lấy sợi mỳ vương bên khóe miệng, nghiêng đầu rồi cười khúc khích: "Có gì hả?"
"Không có gì đâu."
Một lúc sau, khi đã ăn hết tô mỳ, Lãnh Cơ Uyển dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn với cái bụng đói của nàng, nàng nâng đầu nhỏ của mình lên, lý nhí hỏi:
"Nhiên Nhiên, còn không? Ta chưa có no." Nàng cầm lấy tay cô nhõng nhẽo như một đứa trẻ, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Dương Lệ Nhiên. Quả nhiên tỷ lệ chiều cao đối nghịch với tuổi thọ, dù cho sống đã ngần ấy năm Lãnh Cơ Uyển vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt Dương Lệ Nhiên. Có lẽ là vì đang ở trong cơ thể của nàng, lại còn trong bộ dáng của nam nhân nên tầm nhìn của cô cũng khá rộng.
Lãnh Cơ Uyển 1m6 nằm nũng nịu trong đùi của Dương Lệ Nhiên mét 82, thực không biết nên diễn tả sự nhỏ bé của nàng ta lúc này như thế nào. Giờ thì cô hiểu tại sao người cao luôn phải cúi mặt xuống rồi, bởi họ cao quá đâu có thấy người phía dưới đâu.
"Nhiên Nhiên.."
Dương Lệ Nhiên nghiễm nhiên bị Lãnh Uyễn làm cho tan chảy con tim, cam chịu thỏa hiệp với nàng. Cô vào lại trong động, lấy ra tô mỳ mới kia đến chỗ nàng, nhẹ nhàng xoa đầu.
"Ăn đi, ăn đi, cho cô hết đó."
Lãnh Cơ Uyển thấy tô mỳ mới được đưa ra liền nhận lấy ngay, định sẽ một hơi húp sạch trong một lần nhưng thoáng chốc khựng lại, tầm mắt đăm đăm nhìn vào cái bụng xẹp lép của Dương Lệ Nhiên, đột nhiên bỏ xuống rồi lắc đầu.
"Thôi, ta no rồi, cô ăn đi."
Dương Lệ Nhiên nghe vậy thì nhíu mày, ngón trỏ chọc vào trán nàng ấn mạnh, ra cớ trách mắng: "Vài giây trước còn kêu đói, bây giờ lại bảo no rồi? Cô hít khói hay sao mà no nhanh vậy hả. Ăn đi, ta không đói."
Ọc ọc ọc!
"Ta không đói.. cơ à?"
Cô đỏ cả mặt, vội quay người đi chỗ khác, hai má phồng ra rồi phụng phịu: "Mặc.. mặc kệ ta, nhịn ăn một hai ngày cũng đâu có chết được. Vùa nãy ta đã ăn vài miếng.. ta không đói!"
Ọc ọc!
Tiếng bụng đói lại to thêm, Dương Lệ Nhiên ngượng đến cúi gằm mặt xuống, còn Lãnh Cơ Uyển thì cười rộ cả lên, nàng ta sờ vào bên tai đã đỏ ửng kia của cô, ra vẻ thích thú nói:
"Thôi nào, ăn một chút đi nhé?"
"Ta.."
Lãnh Cơ Uyển lại thuận thế tiến lên: "Đồ cúng cho ta thì vẫn ăn được, tô mỳ kia sớm đã nguội lạnh, ăn vào không tốt cho cơ thể, cô ăn đi, đừng ngại." Nói xong liền đẩy tô mỳ đến chỗ cô, lại cười khúc khích vài tiếng.
Kể ra.. trong cái lạnh của đêm tối, cơn đói lẫn cái rét quả thực làm người ta có chút động lòng trước hơi ấm của một thứ gì đó, như một ngọn đuốc cứu mạng giữa đêm đông giá rét - ấm áp và ngọt ngào..
Nói cứu mạng thì cũng hay lắm, nhưng Dương Lệ Nhiên lại thấy thú vị vô cùng, cô bê tô mỳ lên ăn vài miếng sau đó khẽ cất lời:
"Trước kia lúc còn là sinh viên năm nhất, mỳ tôm chính là thứ ta thích ăn nhất."
"Ồ, vậy ra món này tên là mỳ tôm sao. Nhưng sao lại gọi nó là mỳ tôm vậy? Ta không thấy con tôm nào hết, chỉ thấy mỳ thôi. Lạ thật đó.." Nàng thốt lên.
Hết chương 19