Đằng La Chi Mộng

Chương 15: Đẹp Không Đáng Sợ, Cái Sợ Là Người Đó Biết Mình Đẹp




Ma U tìm một chỗ nào đó thoải mái trên đống thây nhầy nhụa, lấy đầu của một tên Nhân tộc xấu số sau đó ngồi chễm chệ trên đó, một chân khẽ nâng lên, chân còn lại đặt lên đầu của một thi long, bắt đầu hắng nhẹ giọng rồi kể lể.

Mấy vạn năm trước, khi Long Hậu còn đang trong thời kỳ sinh nở khó khăn thì đến một ngày, một luồng sáng bất ngờ giáng xuống tẩm điện của bà ấy, khiến bà ấy ngay trong đêm đó lâm bồn rồi sinh ra Lãnh Cơ Uyển.

Lãnh Cơ Uyển lúc đó chỉ là một quả trứng, phải mất đến hàng trăm năm sau mới có thể ra đời nhưng bị hoãn lại do sức mạnh của Long Vương và Long Hậu quá đỗi mạnh mẽ, dần dần trở thành một quả trứng màu đen không thể nở. Thần dân và quý tộc trong Long tộc hay tin thì cực kỳ buồn rầu, họ vốn đã chờ đợi thời khắc tân Long Vương ra đời từ rất lâu, kết quả.. lại chẳng như ý nguyện.

Long Vương và Long Hậu ngày đêm túc trực bên cạnh quả trứng, hao tổn tâm trí tìm cách giúp Lãnh Cơ Uyển sớm ngày có thể ra đời. Ma tộc biết được thì bắt đầu cười nhạo Long tộc, mang theo Ma U đã ra đời cách Lãnh Cơ Uyển vài ngày đến chọc ngoáy Long Vương.

Cũng may Long Hậu và Ma Hậu trước kia từng là bằng hữu của nhau nên mới tránh khỏi thảm cảnh hai bên xô xát, còn Tiên tộc từ lâu đã luôn được Long tộc giúp đỡ biết được đã cử sứ giả có trí tuệ thâm hậu đến giúp Long Vương. Sứ giả Tiên tộc sau khi xem xét qua quả trứng thì cười như được mùa, vuốt bộ râu già của mình nói với Long Vương:

"Long Vương tôn kính, người đừng quá lo lắng, đây là chuyện tốt."

Long Vương nhíu mày: "Là chuyện tốt gì?"

Sứ giả cười cười, khẽ vuốt ve quả trứng sau đó nói: "Đứa trẻ này không thể ra đời là do sức mạnh của phụ mẫu nó quá lớn, cần thời gian để thích ứng với thứ sức mạnh đó. Bên trong quả trứng chính là môi trường tốt nhất để đứa trẻ có thể phát triển, nhưng kèm với nó nếu khiến quả trứng bị nứt, đứa trẻ có thể sẽ bị hai luồng sức mạnh thôn phệ đến chết, thần khuyên người vẫn nên cố gắng chờ đợi thêm hai trăm năm nữa, khi đó tân Long Vương của Long tộc có thể đường hoàng bước ra rồi."

Long Vương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, chạy đến nắm chặt tay của sứ giả, kích động hỏi lại ông:

"Là thật sao?"

Sứ giả gật đầu: "Là thật."

"Tốt quá, thật tốt quá!" Long Vương nhảy cẫng lên như đứa trẻ, không màng hình tượng mà chạy đến ôm lấy Long Hậu. Long Hậu nước mắt đầm đìa vỗ vào lưng ông, nhỏ nhẹ giọng.

"Đúng.. thật tốt quá.."

Ma U day trán thở dài nói với cô: "Kỳ thật cái ngày hôm đó chính là ngày mà ta không muốn nhớ lại, ngươi biết không, ông già ta đưa ta đến trước quả trứng sau đó bắt ta quỳ xuống gọi ngươi là thế tử phi, còn lập hôn ước trước mặt cha ngươi. Kết quả, cha ta và cha ngươi xông vào đánh nhau một trận."

Dương Lệ Nhiên ghét bỏ ra mặt, liếc mắt với Ma U: "Tiếp tục!"

"Hừm.. đại khái ta phát hiện được, trong lúc cha ta và cha ngươi đánh nhau, Nhân tộc đã cử người đến đó thám thính từ lúc nào, chỉ là khi đó ta quá nhỏ, không muốn để ý đến bọn họ nên chỉ liếc mắt cho qua. Sau này ta mới ngộ ra, chính thời khắc lúc đó Nhân tộc đã âm thầm thông đồng với một số Long tộc và Ma tộc, quyết định cùng nhau lật đổ một trong hai tộc nhưng lại không cho hai bên biết."

"Ha.. dương đông kích tây."

Ma U càng kể càng giận, siết chặt lòng bàn tay lại với nhau, mắt đỏ lên.

"Cái lũ khốn kiếp đó, không chỉ hại Mẫu Hậu ta trúng kỳ độc, còn hại cha ta mất đi một cánh tay, nửa đội quân hùng hậu của Ma tộc cũng bị bọn họ hớt tay trên. Mà bên phía Long tộc lại cả tin nghe lời xúi giục của bọn chúng mà phản loạn. Đứng đầu đám quý tộc là Cán Huân, hắn ta vì lợi ích trước mắt mà tìm cách hãm hại binh sĩ của Long tộc trong cung điện Long Vương, chiếm lấy Tướng quân lệnh sau đó giả dụ thánh chỉ dẫn quân đi đánh Ma tộc, giữa đường bị Nhân tộc tính kế chặn đánh trong đêm, cuối cùng thất thủ hơn hàng ngàn chiến binh."

"Long Vương và Long Hậu thì sao?"

Ma U lắc đầu: "Còn có thể như nào nữa, thực lực thâm hậu thì làm sao, mưa trí hơn người thì làm sao, cuối cùng vẫn là đám tro tàn trong biển lửa. Người một đời oanh tạc chiến trường như Long Vương đến cả con gái và vợ mình còn chẳng thể giữ nổi thì làm sao trấn an bách tính, thái bình thịnh vượng cơ chứ.. Nói ra thì cũng lạ, trước giờ Long Hậu vẫn luôn được mệnh danh là người đến từ tương lai, bất kỳ sự việc gì xảy ra bà ấy đều có thể biết trước, nhưng lần này lại thất bại trong tay Nhân tộc.. rốt cuộc bọn họ dùng thủ đoạn gì?"

Dương Lệ Nhiên có chút mất kiên nhẫn:

"Trọng điểm!"

"Ừm.. trọng điểm là, ngươi có thể đang bị hai luồng sức mạnh của cha và mẹ ngươi xáo loạn. Thông thường Long tộc khi đến tuổi trưởng thành sẽ phải quyết định giới tinh của riêng mình, mà ngươi lại là hỗn huyết giữa hai tộc với nhau nên khó tránh khỏi xung đột."

"Nói vậy có phải nhanh không. Vậy giờ.. sáng ta là nam nhân, còn đêm sẽ là nữ nhân sao?"

Ma U gật đầu: "Hiểu như vậy cũng được. Ta thấy.. như vậy cũng đâu có sao đây, kể cả ngươi là nam nhân hay nữ nhân đều rất đẹp, ngươi hẳn là giống mẫu thân ngươi nhiều hơn là giống phụ thân ngươi nhỉ, mị hoặc y hệt một con hồ ly tinh."

Dương Lệ Nhiên nhếch môi, khẽ đưa tay ra chạm vào cánh môi của Ma U xoa nhẹ.

"Cái đó ấy à.. ta biết mà.. ta rất đẹp.".

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Hết chương 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.