Cố Yến Nam đi thẳng tới ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cởi áo khoác lông vũ ra, bên trong là bộ váy tay dài bó sát thân thể với ba vòng nóng bỏng.
“Whisky bạc hà.” Cô búng tay với bartender gọi đồ uống.
Biên tập Lai nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu: “Chị cảm giác gần đây cô đã thay đổi.”
“Vậy sao?” Cố Yến Nam cười nhạt, nhìn cô gái ăn mặc hở hang đang múa cột ở sàn nhảy. “Chị nói thử là thay đổi chỗ nào?”
Biên tập Lai uống một ngụm rượu, sảng khoái, chị chống cằm nương theo ánh mắt của Cố Yến Nam, ngắm nghía người ta múa cột. “Không nói rõ được, nhưng không phải vẻ ngoài.”
Cố Yến Nam buồn cười, chân mang giày cao gót khẽ chạm vào bắp chân của chị. “Chị nói cũng như không nói.”
“Là tâm cô không yên.” Bỗng biên tập Lai thốt ra một câu, thế mà lại đả động trúng tâm tư của Cố Yến Nam.
Nhưng cô chỉ trầm ngâm vài giây, rồi coi như chẳng có biến đổi nào, bartender mang nước đến, cô nhìn anh ta một cách chăm chú, cảm giác anh ta quen quen. Nâng ly rượu lên lắc lư qua lại, cô chợt hỏi. “Anh có phải họ Đường không?”
Bartender bị một gái xinh đẹp, quyến rũ nhìn chằm chằm đã xấu hổ, lại nghe cô hỏi như vậy, anh ta nhất thời kinh ngạc, rồi vội lắc đầu: “Không, tôi họ Đồng.”
“Đồng? Ồ… không phải Đường.” Cố Yến Nam còn chưa uống rượu đã giống như say.
Là say trong hồi ức với người đàn ông đầy sức hút kia.
Cô uống một hơi hết nửa ly, bartender thấy cô uống rượu như uống nước lã, anh ta nhắc nhở thiện ý: “Nó không quá nặng nhưng vẫn dễ khiến cô say.”
Cố Yến Nam cười thành tiếng, cô gật đầu: “Anh còn rất biết cách quan tâm phái nữ.”
Bartender ngại ngùng gãi gãi tóc, anh ta cười mỉm: “Mỹ nữ thì xứng đáng được quan tâm và yêu thương.”
Biên tập Lai vừa hay nghe lời này đã không nhịn được phản bác: “Cậu này, nói vậy thì những người không phải mỹ nữ thì không xứng được yêu thương?”
Bartender chớp chớp mắt, biết chị gái hiểu lầm ý của mình vội giải thích: “Không, ý tôi là phái nữ đều là mỹ nữ.”
Biên tập Lai và Cố Yến Nam nhìn nhau cười khanh khách.
Biên tập Lai bật ngón cái với anh ta, tán thưởng: “Tốt lắm chàng trai, nhưng đừng mềm lòng với mọi cô gái nhé, chỉ mềm với cô gái của cậu thôi đấy, thế mới là chàng trai tốt.”
Bartender lại ngại ngùng, anh ta gật gật đầu, ánh mắt không tự chủ lén nhìn Cố Yến Nam nhưng cô không còn chú ý đến anh ta nữa.
Cô đang trầm tư quan sát ly rượu đã cạn. Anh ta định hỏi có muốn thêm một ly nữa không thì điện thoại Cố Yến Nam đổ chuông.
Trong mắt cô ánh lên một tầng hơi sương, cô chống mặt, không nhìn là ai gọi tới mà cứ vậy bắt máy.
“Alo.”
Bên kia nói gì đó, nhưng tiếng nhạc quá lớn, Cố Yến Nam đứng dậy khỏi ghế, ra hiệu với biên tập Lai rồi ra khỏi khu vực ồn ào.
Đứng trên hành lang nhà vệ sinh, lúc này Cố Yến Nam mới nhìn màn hình, cô hơi ngạc nhiên vì người gọi là Trang Linh.
Không hiểu sao nhịp tim cô đập nhanh hơn, sự bất an mấy ngày nay dần dần dâng lên.
“Trang Linh? Có chuyện gì vậy?”
Trang Linh đang ở bệnh viện, cô ấy đã do dự một hồi lâu mới quyết tâm liên lạc với Cố Yến Nam.
Nhưng lúc Cố Yến Nam bắt máy thì một loạt tiếng nhạc xập xình chạy vào khoang tai, cô ấy không nghe rõ được gì cả. Cũng không ngắt cuộc gọi vì Trang Linh phát hiện tiếng ồn đã vơi dần. Có lẽ Cố Yến Nam đang tìm chỗ yên tĩnh nghe máy.
Cuối cùng không gian cũng bình lặng, giọng nói của cô Cố truyền tới, Trang Linh thấp thỏm “vâng” một tiếng. “Chị Nam, em có chuyện gấp cần báo với chị.” Dù biết chị Nam và anh Dã hình như đã đường ai nấy đi nhưng lần đó… Trang Linh vô tình phát hiện màn hình điện thoại của anh Dã thế nhưng là hình chị Nam, cô ấy tin rằng hai người vẫn còn yêu nhau. Nguyên nhân chia xa là gì, cô ấy không cần biết, cô ấy chỉ không muốn hai anh chị bỏ lỡ nhau mà thôi.
Đường Dã xảy ra tai nạn xe cộ, hai chiếc xe đâm vào nhau, người sai là anh. Không hẳn là vì có cồn vào mà say, lúc ấy anh vẫn tỉnh táo chẳng qua anh nhìn thấy một người con gái giống Cố Yến Nam đang đứng bên đường, chỉ trong vài giây lơ là đã xảy ra chuyện.
May mắn không bị thương nặng, không gãy tay gãy chân, chỉ trật khớp, bong gân chân, nghỉ ngơi một tuần là được.
Nghe Trang Linh kể tóm tắt mọi chuyện, Cố Yến Nam dựa tường, có chút ngứa ngáy, tay mò mẫm trên người nhưng nhớ đến không mang theo thuốc lá.
Cố Yến Nam ngước mặt nhìn trần nhà được phủ một tầng màu vàng của đèn điện, mạng nhện giăng tơ thưa thớt, tựa trái tim của cô lúc này.
Rối ren, bất định.
Trang Linh cắn môi chờ cô lên tiếng, chờ vài phút vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì ngoại trừ tiếng nhạc lúc gần lúc xa, khi định phá vỡ bầu không khí trầm mặc này thì Cố Yến Nam cất giọng.
Cô nói: “Đã không còn liên quan đến chị rồi.”
Trang Linh há miệng: “Chị Nam, thật ra…”
“Tiểu Linh, Đường Dã có người phụ nữ của anh ấy chăm sóc. Mà chị, chị không là gì của anh ấy cả.”