Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 72




“Tô Hải, tao nghĩ mày đã biết tao là ai, con gái mày đang ở trong tay tao …”

“Không cần làm loạn lên. Ông cần bao nhiêu tiền tôi cho ông, ông thả con gái tôi …” Thanh âm bình tĩnh của Tô Hải, Tô Niệm Đường đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

“Tiền? Thứ mà tao có nhiều nhất lúc này lại chính là tiền … Nếu như không muốn con gái mày chịu thương tổn, ngày mai đến gặp tao. Nhớ kỹ, tao chỉ muốn gặp một mình mày, không muốn thấy người không liên quan. Nếu như tao phát hiện có ai, tao sẽ lập tức giết chết con gái mày.” Vương Hữu Tài nhanh chóng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tô Niệm Đường: “Mày yên tâm, chưa trông thấy Tô Hải, tao sẽ không đụng vào mày.”

Tô Niệm Đường cong môi, từ tốn lên tiếng: “Ông còn chưa nói cho ông ta biết đi đâu để tìm được ông …”

“Cô lo lão ta không tìm được sao?” Vương Hữu Tài cười cười: “Lão sẽ tìm ra, nếu như lão có lòng. Có điều … Cô thật sự khiến tôi ngạc nhiên, bình tĩnh như thế được ư?!!”

“Thật sao?” Đầu ngón tay Tô Niệm Đường gõ gõ mặt giường: “Có lẽ là tôi nhớ ra chuyện gì đó. Cũng có thể, tôi cũng như ông.”

“Tô Hải, tôi muốn biết người bảo lãnh của ông lúc trước sống ở đâu?” Kỷ Lang bấm điện thoại gọi Tô Hải. Khi Vương Hữu Tài biết mình ung thư giai đoạn cuối nên mới triển khai kế hoạch trả thù ông ta. Bắt đầu từ Lý Linh Linh, ắt hẳn Đường Đường là người cuối cùng. Người cuối cùng là Đường Đường, cũng là người Tô Hải quan tâm nhất. Như vậy Vương Hữu Tài sẽ nhắm vào Tô Hải mà ra một đòn trí mạng.

Tô Hải đầu dây bên kia trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi … Tôi không nhớ rõ!” Tất cả những chuyện này là do ông ta tạo nghiệt, nên để cho ông ta giải quyết.

Kỷ Lang hít sâu một hơi: “Có phải Vương Hữu Tài đã liên lạc với ông?” Hung thủ nhất định đã cảnh cáo Tô Hải, chỉ muốn một mình ông ta xuất hiện: “Ông không thể đi một mình. Vương Hữu Tài năm đó đã chịu đả kích rất lớn, đã không còn là người bạn thân ông từng quen biết. Thậm chí hắn đã biến thành một kẻ biến thái. Nếu ông đi một mình, chắc chắn hắn không bỏ qua cho ông, mà ngay cả Đường Đường cũng gặp nguy hiểm.”

Tô Hải: “Đây là ân oán của tôi và hắn, còn có chuyện khúc mắc giữa tôi và con gái. Kỷ Lang! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được Niệm Đường, sau này mong cậu chăm sóc cho nó thật tốt.”

Tô Hải cúp điện thoại. Kỷ Lang cuộn nắm tay: “Án mạng tại nhà của người bảo lãnh là ở đâu, các cậu còn nhớ không?” Kỷ Lang hỏi nhân viên trong Sở Sự Vụ.

Triệu Trạch trả lời: “Em nhớ. Theo như trong hồ sơ, chỗ đó hình như nằm trong khu vực bệnh viện thành phố.”

Kỷ Lang cau mày, bệnh viện đó là do nhà nước tiến hành đầu tư xây dựng nên mới được đặt tên là bệnh viện thành phố. “Lập tức điều tra nhà đầu tư chính của bệnh viện thành phố.”

Nếu như Vương Hữu Tài có tham gia dự án xây dựng bệnh viện thành phố, vậy hắn nhất định đem Đường Đường đến một chỗ nào đó trong bệnh viện.

Tại biệt thự nhà họ Vương không thể lục soát được gì, nhưng đã khóa chặt được hung thủ coi như đã có thu hoạch. Hứa Thiên Lập không nói gì, chí ít khi quay trở về Cục cảnh sát, anh ta có thông tin báo cáo với Cục Trưởng. “Còn có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ?” Hứa Thiên Lập hỏi.

Kỷ Lang đáp lời: “Bên phòng thông tin của Cục cảnh sát đang điều tra một vài thông tin bên bệnh viện thành phố. Nếu như có tên của Vương Hữu Tài, tôi hi vọng anh có thể xin Cục Trưởng được lệnh khám xét bệnh viện.”

Hứa Thiên Lập: “Chơi trò gì vậy? Vô duyên vô cớ lục soát bệnh viện? Cho dù Cục Trưởng đồng ý, bệnh viện cũng không cho phép. Còn chưa nói đến việc Cục Trưởng chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Kỷ Lang cũng biết, nếu như miễn cưỡng xin lệnh khám xét bệnh viện thành phố, nhất định phải có chứng cứ xác thực chứng minh Đường Đường đang ở tại nơi ấy.

Hứa Thiên Lập khoát khoát tay: “Tôi vừa cho đồng nghiệp điều tra, chủ đầu tư cho bệnh viện thành phố là Vương Hữu Tài.”

Hay nói cách khác, Đường Đường rất có thể là ở đó.

“Lệnh lục soát chỉ xin được khi tôi có chứng cứ xác thực, lúc đó tôi mới có thể điều động cảnh lực giúp anh. Nếu không được, tôi cũng không có cách nào …” Hứa Thiên Lập lên tiếng.

“Nếu như tôi có biện pháp xin được lệnh khám xét, anh có thể điều cảnh sát đến lục soát không?”

“Được!”

“Sếp! Anh sẽ nhờ ai giúp sức xin được lệnh khám xét?” Có người mở miệng hỏi.

Tuy rằng không muốn phiền phức người ấy, nhưng liên quan đến sự sống chết của Đường Đường nên Kỷ Lang không thể không đi tìm anh ta. Kỷ Lang đề nghị Hứa Thiên Lập phái người theo dõi Tô Hải. Nếu như Tô Hải tự mình đi tìm Vương Hữu Tài, ông ta nhất định sẽ hành động.

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố.

Kỷ Lang kể lại đơn giản tình huống hiện tại cho Cố Minh Sinh, nhìn gương mặt trắng bệch, lại nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu ta, Kỷ Lang chậm rãi lên tiếng: “Cậu cũng không cần lo lắng, tôi chỉ cần cậu giúp đỡ xin giúp tôi một lệnh khám xét, tôi nhất định sẽ cứu được Đường Đường ra ngoài.”

Cố Minh Sinh trầm mặc một lát, cau mày: “Cho tôi nửa ngày, ngày mai tôi sẽ có lệnh khám xét cho anh.”

Ngày mai … Kỷ Lang biết đây là nỗ lực của Cố Minh Sinh: “Được!”

“Tôi cũng có một điều kiện …” Cố Minh Sinh giương mắt nhìn Kỷ Lang, đôi mắt đục ngầu nhưng ngầm chứa một ý chí kiên định khiến cho người đối diện kinh ngạc: “Tôi muốn cùng đi với anh tìm cô ấy.”

“Không được!” Kỷ Lang không chút do dự mà từ chối: “Sức khỏe cậu không cho phép, coi như có đi cùng chúng tôi cũng không giúp được gì.”

“Tôi muốn đi!” Cố Minh Sinh cố gượng: “Tôi muốn tận mắt trông thấy cô ấy an toàn.”

“Sau khi cứu được cô ấy, tôi lập tức thông báo cho cậu.” Kỷ Lang cau mày nhìn ánh mắt của cậu ta, “Tôi biết cậu quan tâm đến Đường Đường, nhưng cậu vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình. Đường Đường … cô ấy … cũng rất quan tâm đến cậu. Nếu như chỉ vì cứu cô ấy mà cậu có chuyện thì Đường Đường phải làm sao bây giờ?”

Cố Minh Sinh yên lặng một chút, cuối cùng tựa như đã bị Kỷ Lang thuyết phục, bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi đưa lệnh khám xét cho anh.”

Kỷ Lang gật đầu: “Cố Minh Sinh, cám ơn cậu!”

*

“Trời đã sáng, Tô Hải vẫn chưa đến.” Vương Hữu Tài đẩy cửa gian phòng đang giam giữ Tô Niệm Đường, nét mặt thâm trầm: “Xem ra cô con gái ruột thịt này cũng chẳng là gì.”

Tô Niệm Đường ngồi dậy, nhìn vẻ mặt u ám của Vương Hữu Tài: “Tôi chưa từng nói tôi quan trọng đối với ông ta, từ đầu đến cuối đều do ông nói.” 

Vương Hữu Tài sở dĩ hành hạ nạn nhân đến chết cũng vì nạn nhân quá sợ hãi, điểm này vừa vặn thỏa mãn tâm lý vặn vẹo của hắn. Cho nên, ngày hôm qua, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, để hắn coi cô giống như bản thân hắn. Việc này có thể đảm bảo cô tạm thời an toàn; thứ hai, cũng tạo thêm thời gian cho Kỷ Lang đến cứu cô.

Vương Hữu Tài trợn mắt: “Thì ra mày đang đùa bỡn tao? Ha ha ha! Không hổ danh là con gái Tô Hải. Nếu vậy tao cũng không khách sáo, trước mười hai giờ trưa nay, nếu như tao còn chưa gặp được Tô Hải thì tao sẽ chặt một cánh tay của mày. Thêm một tiếng nữa, tao vẫn không gặp được lão, tao lại chặt cánh tay còn lại, mãi cho đến khi nào lão đến mới thôi. Nếu như lão ta không đến, vậy tao sẽ phanh thây mày, gửi từng phần từng phần cho Tô Hải … Ha ha ha …”

Vương Hữu Tài vừa mới nói xong, điện thoại của hắn liền vang lên. Hắn nhìn lướt qua màn hình, cười cười: “Xem ra Tô Hải rất quan tâm đến mày.”

Tô Hải một thân một mình chạy xe đến bệnh viện thành phố. Nhìn tới nhìn lui bệnh nhân và người thân, nóc nhà bệnh viện có đặt một thanh Thập Tự Giá, ông ta âm thầm nguyện cầu. Tội nghiệt mười năm trước hãy để ông ta kết thúc, hi vọng thánh thần có thể phù hộ cho con gái ông ta bình an.

Trước khi bấm số điện thoại ông ta hít sâu một hơi: “Đại Vĩ, là tôi. Tôi đã đến trước cổng bệnh viện thành phố, ông có thể nói cho tôi biết vị trí cụ thể.”

Vương Hữu Tài nở nụ cười hả hê: “Tô Hải … Quả nhiên mày đến rồi. Tao cần xác định chỉ có một mình mày đến đây. Bây giờ mày đi vòng quanh bệnh viện thành phố hết một lượt. Sau khi tao xác nhận thì sẽ gọi cho mày. Tốt nhất mày đừng giở trò, nếu không tao sẽ không khách sáo với con gái mày.”

Vương Hữu Tài cúp điện thoại: “Chẳng bao lâu nữa tao sẽ cho gia đình bọn mày đoàn tụ. Mày biết đây là đâu không?” Vương Hữu Tài chỉ bốn phía làm bằng gỗ, “Nơi này đã từng là nhà của tao … nhưng sao chứ, người ta đã phá tan nó. Tao bỏ tiền vào đầu tư xây dựng bệnh viện thành phố, chính là vì muốn xây dựng lại ngôi nhà của tao một lần nữa. Tuy nhiên, tại nơi này, tao luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó …” 

Vương Hữu Tài đi chầm chậm quanh căn phòng: “Mày biết là cái gì không? Là máu … là máu tươi … Rất nhiều, rất nhiều máu, là máu của vợ con tao …” Vương Hữu Tài điên cuồng: “Tao bắt cóc Lý Linh Linh đến đây, sau một hồi hành hạ nó. Tao đang chuẩn bị rút máu nó thì không ngờ ra tay mạnh quá, đứa bé trong bụng nó không còn. Đó là con của Tô Hải, nếu phối hợp ở nơi này thì tuyệt. Khi đó tao liền nghĩ, thứ thiếu hụt trong gian phòng này đó chính là máu của con Tô Hải và Tô Hải …”

“Ông hành hung ở đây sao?” Tô Niệm Đường khẽ nhíu mày; ở đây ngoại trừ mùi ẩm mốc thì không có bất cứ mùi tanh nồng nào.

“Dĩ nhiên không phải nơi này … Nơi này chỉ có thể điểm xuyết bằng máu của mày và Tô Hải, những người khác không đủ phân lượng …” Vương Hữu Tài cười cười: “Mày có muốn đến coi nơi tao sáng tạo nghệ thuật không?”

Tô Niệm Đường nhíu mày, trong lòng bắt đầu đề phòng: “Được!”

Vương Hữu Tài mở cửa ra. Bên ngoài là một gian phòng khách nhỏ. Có thể tưởng tượng ra được nhiều năm trước đây gia đình của hắn hạnh phúc đến mức nào. Tô Niệm Đường cảnh giác, thoáng nhìn con dao găm hắn để trên bàn phòng khách, lặng lẽ tiến đến, thu con dao găm vào trong tay áo.

Vương Hữu Tài mở cửa lớn, một luồng máu tanh trộn lẫn với mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi. Tô Niệm Đường cau mày, mở mắt nhìn, phía trước chỉ là một mảng tối tăm.

Vương Hữu Tài đưa tay ra: “Chính là nơi này, chính tại nơi đây Lý Linh Linh và Diệp Khả bị tao giải quyết. Mày xem, nơi này cực kỳ thích hợp với bọn chúng …”

“Còn Dương Tuệ thì sao?” Tô Niệm Đường đột nhiên hỏi: “Tại sao ông muốn giết Dương Tuệ?”

“Nó?” Vương Hữu Tài khinh bỉ: “Nó cùng lắm chỉ là một món đồ chơi. Nếu như nó an phận làm đồ chơi của tao, tao đã không giết nó. Nhưng nó lại không an phận, theo trai, lại còn dám mang thai con hoang, còn dám nói với tao là con của tao … Cho nên nó đáng chết …”

Vương Hữu Tài chỉ vì Tô Hải đã gánh chịu cảnh tan cửa nát nhà, quả thật rất đáng thương. Tuy nhiên, nếu vì lý do đó mà dẫn đến con đường phạm tội thì không thể tha thứ. Phạm tội là phạm tội, không chỉ vì những nguyên nhân ấy liền đi giết người. 

Tô Niệm Đường nắm chặt con dao găm trong tay, đang chuẩn bị động thủ, thì đột nhiên Vương Hữu Tài đẩy mạnh cô vào nơi tăm tối ấy …

“Chuyện của mày tao đã điều tra, nghe nói mày rất lợi hại. Danh tiếng của mày ở Mỹ tao cũng đã tra rõ ràng. Do vậy, ‘Cẩn tắc vô ưu’, tao vẫn nên cẩn thận một chút bởi vì mày cũng là một ‘con cáo’ …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.