Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 20: Hung thủ thật sự




Mặt khác, Mục Y và Tiết Nhạc đi tìm Trần Hà xác định chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của cô ta thêm một lần nữa.

Lần này, Trần Hà có thái độ hợp tác hơn: “Khoảng 5 giờ rưỡi tôi ở một tiệm nail gần trường, đến khoảng 7 giờ rưỡi tôi nhận được điện thoại của Triệu Tích Dương, hắn nói muốn hẹn tôi nói chuyện, kêu tôi ngay lập tức đến gặp hắn. Thế nhưng tôi đang làm dở dang móng cuối cùng nên không đi ngay mà nói hắn đợi tôi một chút. Nhưng hắn lại nói với tôi rằng chuyện rất gấp, muốn gặp ngay. Nên chưa kịp làm xong hoàn chỉnh, tôi đã vội vàng đi tìm hắn.”

Khi nói xong, Trần Ha còn đưa ngón tay út vẫn chưa được sơn cho bọn họ xem: “Nhìn đi … cái này có thể chứng minh, hoặc các anh có thể đến tiệm nail để hỏi.”

Cuối cùng, nhóm của Mục Y đã xác định khẩu cung của Trần Hà là sự thật. Khoảng 5 giờ cùng ngày cô đi làm móng đến 7 giờ rưỡi cô nhận được điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

“Tôi còn nhớ ngày hôm đó chính tôi làm móng cho Trần Hà. Cô ta nhận được một cuộc điện thoại, tôi nghe mang máng hình như người đàn ông đầu dây bên kia muốn gặp mặt cô ta. Trần Hà nói chờ cô ta nửa tiếng, nhưng đầu dây giọng nói gấp gáp yêu cầu cô đến ngay. Vì vậy Trần Hà chưa làm xong cũng đành phải nhanh chóng rời đi”, cô chủ tiệm nail lắc đầu cảm thán: “Cô gái ấy thật sự quá hiền, gặp lão đó mà là chồng tôi, tôi đã sớm ly hôn với hắn.”

Mục Y và Tiết Nhạc tổng hợp thông tin, sau đó gọi điện thoại báo cáo cho Kỷ Lang.

Lúc này, Triệu Trạch và Kỷ Lang cũng đưa tên say Triệu Tích Dương đến Sở Sự Vụ, thả hắn ngồi xuống chiếc ghế salon trên phòng nghỉ. Trông thấy hắn nồng nặc mùi rượu, Lê Huy vô cùng khó chịu: “Người này thật đúng là vô tâm. Nếu không phải là do chúng ta chưa có chứng cứ chứng minh hắn là hung thủ thì làm sao hắn có thể thoải mái ở đây đánh một giấc.”

Kỷ Lang: “Quên đi! Cho hắn ngủ ở đây. Chiếc cúc áo chúng ta phát hiện tại hiện trường để ở trên bàn, Lê Huy! Cậu đem cúc đến phòng Xét nghiệm, chỉ cần tìm thấy DNA của Triệu Tích Dương là chúng ta có thể buộc tội hắn là hung thủ.”

Lê Huy chậm rãi xoay người: “Được! Để em pha ly café đã rồi sẽ đi làm!”

Kỷ Lang gật đầu: “Tốt, tôi cũng nghỉ ngơi một chút. Cả ngày hôm nay để tìm được hắn tôi mệt chết đi được!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cánh cửa khép lại, âm thanh càng ngày càng nhỏ, mấy từ sau cùng đã không thể nghe thấy.

Nằm trên ghế, tên Triệu Tích Dương vừa rồi còn ngáy khò khò thì bây giờ đột nhiên mở choàng mắt, ngồi bật dậy chạy đến bàn trà. Quả nhiên hắn nhìn thấy một bao đựng vật chứng, trong đó là chiếc cúc áo, phải chăng đây chính là chiếc cúc áo đã rớt mất trên áo của hắn?

Hắn liền vội vàng cầm cúc áo, sờ sờ trên người mình, chẳng có thể dấu được ở đây. Hắn liền nhìn quanh quất, thấy một cửa sổ hơi hé, hắn cầm cúc áo, nhẹ buông tay. Chiếc cúc áo đã biến mất không còn dấu vết.

Khóe môi hắn lộ ra nụ cười đắc ý. Chỉ cần tiêu hủy được chiếc cúc áo này, vậy chẳng còn bất cứ chứng cứ nào nữa.

Clap! Clap! Clap!

… Cánh cửa bật mở, Kỷ Lang đang đứng tựa cửa vỗ tay thật lớn: “Đã tiêu hủy chứng cứ rồi?”

Triệu Tích Dương sững người, lập tức phản ứng lại. Hắn quay trở về ngồi trên ghế sofa: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?!”, giọng nói hắn mang theo chút đắc ý: “Buộc tôi tôi là hung thủ, tốt nhất cứ đưa chứng cứ ra!”

“Chứng cứ không phải bị cậu tiêu hủy mất rồi sao?”. Lê Huy tức tối, không nhịn được, chỉ muốn xông thẳng đến đấm cho hắn vài phát.

“Nếu không có chứng cứ, vậy dựa vào đâu các người nói tôi là hung thủ?”, Triệu Tích Dương đứng dậy, chỉnh trang y phục của mình: “Cám ơn các anh đã đưa tôi về. Tôi tỉnh táo rồi, bây giờ phải về thôi!”

“Đêm hôm xảy ra án mạng, cậu và Phạm Vân cùng nhau đến nghĩa trang, chắc hẳn là đến cúng tế mẹ của cô ta đúng không?”, Kỷ Lang cười cười, nói tiếp: “Sau đó không biết tại sao hai người đột nhiên xảy ra tranh chấp, vì vậy cậu nổi sát tâm. Cắt đứt động mạch của Phạm Vân xong xuôi, cậu làm bộ như không có chuyện gì liền bỏ đi. Đồng thời, gọi điện thoại cho Trần Hà, hi vọng cô ta có thể trở thành nhân chứng thời gian cho cậu?!”

“Nói hay lắm! Chứng cứ đâu? Cả ngày hôm đó tôi ở cùng Trần Hà, anh có chứng cứ gì chứng minh tôi đã đến nghĩa trang?”, Triệu Tích Dương cười gằn thành tiếng.

Kỷ Lang móc trong túi một chiếc cúc áo, quơ quơ trước mặt hắn: “Bình thường tất cả các chứng cứ đều được kiểm nghiệm và cất giữ cẩn thận, không tùy tiện để ở đâu đó, cậu có thể động não một chút được không?”, thanh âm Kỷ Lang có chút khinh bỉ, khiến Triệu Tích Dương thẹn quá hóa giận.

“Các anh thì biết cái gì? Con mụ điên đó đã dằn vặt khiến tôi muốn chết rồi các anh có biết hay không?”, Triệu Tích Dương quát lớn: “Nữ thần cái khỉ gì! Tất cả đều là chó má, cô ta là con điên, từ trên xuống dưới là một con điên!”.

Triệu Tích Dương ngã ngồi trên chiếc sofa, gào thét như muốn trút hết cơn giận: “Ngay từ khi mới bắt đầu, chúng tôi bên nhau rất hợp, hơn nữa tương lai sau này tôi còn có thể được ba cô ta nâng đỡ. Ai biết được cô ta lại bảo thủ như vậy, ngay cả việc công khai mối quan hệ của chúng tôi cô ta cũng không dám, đặc biệt là rất sợ ba cô ta biết. Nếu như ba của cô ta không biết đến sự tồn tại của tôi thì sau này làm sao tôi có thể lợi dụng được ông ta để nổi danh trong giới y học?

Tôi tuy rất sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác. Trong một lần tụ họp bạn bè, chúng tôi đã phát sinh quan hệ.

Tôi không hề nghĩ đến, sau khi phát sinh quan hệ, cả người cô ta đều thay đổi, giống như bị chạm dây. Dần dần, cô ta bắt tôi cưới cô ta, còn nói muốn chúng tôi đi đăng ký. Nhưng chưa một ai biết mối quan hệ này, chúng tôi đã đi đăng ký, làm sao có thể được?”

Triệu Tích Dương thống khổ vò vò đầu: “Tôi nói với cô ta, tôi có thể cưới cô ta nhưng ít nhất phải diện kiến cha mẹ. Ba cô ta còn chưa biết mặt tôi, hơn nữa ba mẹ tôi lại càng không biết cô ta, làm sao có thể qua loa rồi cưới cô ấy chứ?

Kết quả … Tôi còn chưa nói rõ ràng, cô ta liền quả quyết cho rằng tôi không muốn kết hôn với cô ta. Từ đó về sau mỗi ngày cô ta đều lải nhải bắt tôi đến Cục Dân Chính đăng ký, đôi lúc còn lấy cái chết ra uy hiếp tôi. Thậm chí có lúc như lên cơn nói cái gì mà nếu như tôi không cưới cô ta, cô ta thật sự sống không nổi … Có một lần, tôi bị cô ta dồn ép quá mức, đành thuận miệng nói đồng ý, đợi hôm sau rồi cùng cô ta đi đăng ký.”

Triệu Tích Dương dừng lại một chút, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Phạm Vân ở trạng thái không bình thường. Cô ta trợn mắt, con ngươi hơi thu lại, giống như đang chứng kiến việc gì rất sợ hãi, đè nén thanh âm nói với hắn: “Tích Dương, nếu anh không cưới em. Nhất định em sống không nổi, em sẽ chết rất thê thảm, vì vậy anh nhất định phải cưới em, nhất định … Nếu không như vậy, ngay cả khi đã chết đi em cũng không buông tha cho anh.”

Triệu Tích Dương hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Ngay sau hôm ấy, cô ta hẹn tôi đến mộ mẹ cô ta đốt chút giấy tiền vàng bạc. tôi cũng đồng ý. Kết quả đứng trước mộ mẹ của mình, cô ta nói với tôi những câu nói đó. Lúc đó, tôi thật sự cho rằng cô ta bị điên rồi, mà nếu như vậy, tôi cũng không muốn sống chung cả đời với cô ta, do đó tôi nhanh chóng xoay người bỏ đi.”

Kết quả chưa bước được bước nào đã bị cô ta kéo lại. Cô ta liền cho rằng tôi không muốn kết hôn, lấy ra một con dao phẫu thuật nói muốn ôm tôi chết chung!”, Triệu Tích Dương càng nói càng kích động: “Cô ta điên rồi, trong đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ thật giống như tôi là hung thủ muốn giết chết cô ta vậy. Nhưng trên thực tế chính cô ta mới là người suýt muốn lấy mạng tôi.

Cô ta hẹn tôi đến trước mộ phần mẹ mình căn bản không phải để cúng tế mà muốn ôm tôi chết chung. Thuốc gây mê cô ta lấy trong phòng thí nghiệm từ trước đó rồi!

Tôi không còn cách nào khác, trong lúc tranh chấp liền cắt trúng cổ tay cô ta, sau đó đã làm thì làm đến cùng, tôi lấy thuốc mê mà cô ta đã chuẩn bị từ trước đánh cô ta ngất. Sau đó kéo lôi cô ta đến trước mộ phần mẹ mình, ngụy trang thành tự sát. Đồng thời dùng di động của cô ta nhắn tin cho ba cô ta một tin tự sát.”

Lê Huy hơi nghi ngờ hỏi lại: “Chỉ vì cô ta buộc cậu kết hôn mà cậu liền giết chết cô ta. Cậu còn có phải là đàn ông hay không? Cậu hủy đi trinh tiết của cô ta, trong khi đó Phạm Vân lại là một cô gái thuần khiết, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm sao? Anh thật là một tên khốn!”

“Không! Cái gì mà bảo thủ, cô ta là con điên!”, Triệu Tích Dương lại rống lên: “Cô ta quá bảo thủ, thời đại này, quan hệ yêu đương nam nữ không phải là rất bình thường sao? Huống hồ khi ấy cả hai đều là tình nguyện, tôi không ép cô ta. Nhưng cô ta, vẫn như một con điên, lại còn muốn ôm tôi chết chung. Là tôi tỉnh táo mới không để chết chung với con điên này!”

Triệu Trạch tuy không biểu hiện ra mặt như Lê Huy nhưng với loại đàn ông như Triệu Tích Dương anh cũng thấy chán ghét: “Chính cậu cũng không phải là tên điên sao?”

Kỷ Lang xì một tiếng: “Vì thứ mà anh gọi là tiền đồ đã khiến anh đành lòng vứt bỏ thanh mai trúc mã của mình. Đến khi xảy ra chuyện, lại chạy đến thanh mai trúc mã nhờ làm nhân chứng thời gian. Xét trên một khía cạnh nào đó anh cũng không khác gì một thằng điên!”

Triệu Tích Dương sững người, trong đầu xuất hiện gương mặt e thẹn của Trần Hà khi họ bắt đầu quan hệ. Khi bọn họ nắm tay nhau, từ sâu trong đáy lòng của hắn cũng cảm giác tim đập thình thịch. Vì cái gì lại khiến hắn mờ mắt? Ví cái gì mà khiến hắn từ bỏ tình yêu chân chính để chạy theo công danh lợi lộc?”

“Cậu không nên lôi kéo một người vô tội như Trần Hà liên quan đến vụ án này”, Kỷ Lang lắc đầu: “Bởi vì trước đây truyền thông đã đưa tin rầm rộ nên bây giờ cô ta thật sự không còn cách nào có thể tiếp tục học ở trường, cho dù hiện tại đã bắt được cậu đi chăng nữa thì cô ta cũng không chịu nổi những cặp mắt dị nghị của đám bạn học nhìn chằm chằm vào mình …”

Chuyện này là ai sai? Là lỗi của cả ba người bọn họ hay cho đến cùng chính là bi kịch trong xã hội.

Triệu Tích Dương che mặt, khóc rống.

“Ha ha ha! Từ khi vụ án mới bắt đầu tôi đã biết hắn là hung thủ. Mau giải hắn đi!”, thanh âm của Hứa Thiên Lập truyền đến.

Kỷ Lang: “…”, Sao tên này đến đây được rồi?

Hứa Thiên Lập nhún vai: “Dù sao Phòng Giám định cũng thuộc về Cục cảnh sát, có tư liệu vật chứng nào tôi đều cũng phải xem qua. Lần này cám ơn thám tử Kỷ đã giúp đỡ tóm được hung thủ, tuy rằng ngay từ ban đầu tôi đã đoán được hung thủ chính là hắn!”

Kỷ Lang: “…”, Kỷ Lang nhíu mày nhìn về phía Triệu Trạch, chờ nhóm người Hứa Thiên Lập mang Triệu Tích Dương đi rồi anh mới than vãn: “Xem ra anh Triệu đây chưa đủ mị lực khiến chị Đặng Phỉ hồn xiêu phách lạc. Này không phải là người mê cô ta đến chết thật ra là cậu đấy chứ?”

Triệu Trạch: “…” Một ngày nào đó anh cũng phải trêu Kỷ Lang một câu như vậy.

Sau khi trêu chọc chán, Kỷ Lang lại quay về với vẻ trầm mặc, Triệu Trạch trông thấy biểu cảm của anh như vậy liền nghiêm túc hỏi: “Vụ án không phải đã giải quyết sao? Tại sao sếp còn mang theo bộ mặt này?”

Kỷ Lang hừ một tiếng: “Vụ án của Phạm Vân là xong nhưng cậu quên chúng ta còn chưa phá được vụ án của Lý Linh Linh?”. Thế nhưng, trong đầu anh lại nổi lên suy nghĩ về vụ án Phạm Vân, vụ này đơn giản thế thôi ư? Tại sao thần kinh của Phạm Vân lại không bình thường? Còn câu sống không nổi … Đến cùng ý nghĩa thật sự của nó là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.