Đẳng Cấp Chồng Yêu

Chương 17: Chương 17




Nhạc Quân vừa ra khỏi phòng đã lập tức chạy nhanh ra khỏi quán bar.

Thấy bóng hình người đàn ông đứng cạnh xe, cô liếc xung quanh một lượt thấy vắng người nên chạy nhanh tới nhào vào lòng anh.

Trần Cảnh Vũ được người cô gái mềm mềm áp sát thì tâm trạng liền thoải mái.

Anh siết chặt cô vào lòng, tay vuốt ve tóc cô âu yếm hỏi: “Sao lại mặc ít thế này.

Mau vào xe nào.”

Được anh ôm ấp, Nhạc Quân sung sướng khẽ nũng nịu đáp “Vâng” một tiếng.

Ngoan không chịu được mà.

Lúc anh ngồi vào vào ghế lái, liền kéo cô gái bên cạnh ngồi lên đùi mình hôn cuồng nhiệt.

Tay anh siết vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia đỡ gáy cô tránh cho cô bị mỏi.

Nụ hôn nóng bỏng, triền miên cho đến qua mười phút sau Trần Cảnh Vũ mới rời khỏi môi cô.

Anh nhìn cô gái mặt đỏ bừng lên vì động tình, cặp mắt óng ánh nước, đôi môi căng mọng, đỏ lên vì bị anh liếm cắn lâu như vậy.

Vẻ xinh đẹp lại ướt át lúc này không thể ngăn được vật kia của anh có phản ứng.

Anh lại ôm chặt cô vào lòng khàn giọng nỉ non: “Thật bị em mê hoặc đến không lối thoát rồi.

Làm sao đây?” Tuy anh nói vậy, nhưng tay lại không yên lần vào trong vạt áo cô gái vuốt ve da thịt trơn nhẵn trên vòng eo tinh xảo.

Đôi môi liếm cắn vành tai nhạy cảm của cô khiến Nhạc Quân rên lên một tiếng.

“Ưm..Cảnh Vũ, em nhột mà.”

Trần Cảnh Vũ cười khẽ một tiếng không trêu chọc cô nhóc nữa.

Thật ra thì là anh sợ mình sẽ không kiềm chế được làm cô trên xe lúc này.

Anh đặt cô ngồi lại ghế phụ, thắt dây an toàn xong xuôi, cúi xuống mút mạnh cần cổ cô một cái.

Nhạc Quân a lên, thấy anh nhanh chóng như không có việc gì ngồi lại ghế lái khởi động xe, trên mặt hiện lên ý cười rõ là vui vẻ, thỏa mãn đến chết rồi.

Cô lườm anh.

Nhưng cô nào có ngờ vừa bước vào phòng, chỉ mới cởi giày ra đã bị người nào đó ép vào cửa hôn đến đầu óc quay cuồng.

Mà cô thì đương nhiên cũng muốn được thân mật với chồng yêu nên rất tự nhiên chủ động vòng tay qua cổ anh hôn đáp trả.

Kể từ lần đầu tiên của hai người thì cả hai đều bận rộn, đặc biệt Trần Cảnh Vũ thường xuyên đi công tác xa nên cũng không ân ái trên giường bao nhiêu lần.

Vậy nên anh luôn cuồng nhiệt, khao khát cô mỗi khi gần nhau.

Giả như lần này cũng vậy, đã một tuần anh không gặp cô rồi.

“Anh nhớ em phát điên rồi, Quân Quân.

Thật muốn lúc nào cũng mang em theo bên người.” Anh vừa hôn vừa nói giọng khàn khàn.

Nhạc Quân phát hiện vật đàn ông nào đó đã căng cứng của anh thì khẽ cười, đưa tay chạm nó.

Trần Cảnh Vũ cứng đờ cả người, bắt lấy cái tay đang trêu chọc anh, khẽ rên lên một tiếng nhìn chằm chằm cô gái đang treo ý cười trên mặt: “Dám trêu chọc anh rồi à?”

“Không có mà, em đang xoa dịu nó thôi.” Giọng cô lúc này mang theo vài phần dụ hoặc, tay cô bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của anh.

Trần Cảnh Vũ hít sâu liền bế bổng cô đi về phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường Kingsize to lớn.

Anh không làm gì cả, chỉ ngắm nhìn cô như nhìn cả thế giới của mình.

Nhạc Quân thấy anh nhìn mình như vậy cô hơi mất tự nhiên, ho khan hai tiếng hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

Anh rất tự nhiên đáp: “Anh nhìn vợ anh còn cần lí do à?” Anh mỉm cười ôn nhu, tay quấn lấy lọn tóc cô trêu đùa.

Nhạc Quân nghe thấy chữ vợ kia tim bất chợt lỡ một nhịp lại rung động lần nữa.

Cô hơi đỏ mắt đưa tay chạm vào gương mặt xuất chúng của anh, nhẹ nhàng lướt qua từng bộ phận trên đó.

“Sao vậy, sao lại muốn khóc rồi? Anh nói gì sai sao?” Trần Cảnh Vũ nhìn cô như sắp khóc đến nơi, xúc cảm trên mặt lại mềm mại như vậy thì vừa lo vừa vui.

Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô gái khẽ hôn lên vầng trán trơn láng.

“Em là hạnh phúc.” Nhạc Quân dứt lời nhướng người đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cô lại nói: “Cảnh Vũ, em yêu anh.

Là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất em yêu trong cuộc đời này.”

Anh cười đáp: “Rất trùng hợp, em cũng là người đầu tiên và duy nhất anh yêu bằng cả sinh mạng mình.” Nói xong không đợi cô phản ứng, anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.

Anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng ướt át, thơm mát của cô mút liếm.

Tay nhanh gọn cởi phăng đi trang phục ngăn cản anh xâm nhập vào.

Trên người cô chỉ còn lại áo ngực và quần lót cùng màu da.

Ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo chiếu lên thân thể cô gái, càng thêm xinh đẹp và quyến rũ đến mức khiến nhịp tim của Trần Cảnh Vũ không ngừng đập nhanh.

Anh ngồi dậy ngắm nhìn rõ cơ thể Nhạc Quân, sau đó khẽ chậc một tiếng.

Tay đặt lên eo cô vuốt ve: “Có phải anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này không.

Chỉ có anh mới có thể chiêm ngưỡng được cảnh đẹp như tranh lúc này.”

“Em đẹp vậy à?”

“Ừm, còn rất thơm nữa.

Mùi sữa tắm hay nước hoa?” Trần Cảnh Vũ vừa khàn giọng nói vừa vùi đầu vào cần cổ cô hít thật sâu mùi hương gây nghiện này.

Anh từng gặp nhiều người phụ nữ đương nhiên cũng ngửi qua nhiều mùi hương, nhưng anh đều rất khó chịu với những loại mùi hương nồng đậm đó.

Riêng ở trên người cô gái của anh lại mang một hương thơm vô cùng độc lạ, là mùi hương anh chưa từng thấy ở đâu cả.

Rất thanh mát, dễ chịu nhưng cũng quyến rũ không kém khi cô động tình.

Anh vốn muốn hỏi mùi hương này là gì nhưng luôn quên.

Lúc này bỗng nhớ ra.

Nhạc Quân cũng không giấu anh: “Là mùi tự nhiên, khi mới sinh ra em đã có mùi hương này.

Gia đình ban đầu đều lo sợ em bị bệnh nhưng khi khám, bác sĩ nói là mùi cơ thể của em.

Nó sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe gì cả.

Bình thường trời lạnh mùi hương sẽ thanh nhẹ hơn.

Nhưng khi cơ thể em ấm nóng, mùi sẽ nồng lên.

Nhiều khi sợ bị phát hiện nên mẹ luôn đặt loại sữa tắm chặn mùi gốc của cơ thể em lại.

Sợ bị người khác phát hiện mùi hương lạ trên người em, lỡ như ai đó hỏi mùi này mua ở đâu em sẽ lộ mất.”

“Đúng là chỉ có mùi hương duy nhất của em.

Độc lạ nhưng mê hoặc người bên cạnh.

Không cần dùng nước hoa, mùi hương này còn thơm hơn cả mấy loại nước hoa nữa.

Nhưng chuyện này thật lạ, anh chưa từng biết trên đời lại có người thật sự có mùi thơm tự nhiên.” Nghe Nhạc Quân nói xong Trần Cảnh Vũ đúng là rất ngạc nhiên.

Anh chỉ nghĩ cô dùng loại nước hoa hay sữa dưỡng thể độc lạ gì đó thôi.

Vậy mà không tưởng được là mùi tự nhiên.

“Vâng, vậy nên điểm này cũng không tốt đâu.

Năm xưa mẹ em có bảo có thể vì trong quá trình mang thai em, mẹ luôn ở trong phòng điều chế nước hoa nên hương thơm trong đó ngấm vào cơ thể mẹ truyền vào trong bào thai, dần dần thẩm thấu vào tận bên trong.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán, bác sĩ cũng không khẳng định gì cả.”

“Ừm, nhưng thật sự rất thơm.

Anh thích mùi hương này vô cùng.

Em thật giống như tiểu tiên nữ? Có điều bị anh nhiễm bẩn rồi.”

“Anh nói bậy gì vậy.

Em là người bình thường, ngoại trừ có mùi hương đặc biệt thì em đều như mọi người thôi.”

“Anh đùa thôi mà.” Trần Cảnh Vũ vì bị mùi hương mê ly của cô xâm chiếm toàn thân, anh lại muốn cô rồi.

Không trò chuyện nữa.

Bắt đầu thành thục cởi áo ngực cùng chiếc quần lót xinh xắn của cô ra.

Tay bóp nhẹ bên ngực cô, mềm mại, căng đầy thật kích thích mọi giác quan của anh.

Không nhịn được cúi đầu vùi vào bộ ngực cô gái cắn mút.

Tay di chuyển dần xuống dưới vùng kín giữa hai đùi cô, không do dự thâm nhập vào.

Tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc của cô gái càng khiến tinh thần anh hưng phấn.

Dục vọng bao trùm tất cả.

Anh động tình, cô cũng động tình.

Hai người, hai trái tim nhưng giờ phút này giường như cùng nhịp đập.

Anh tiến vào cơ thể cô, lúc nhẹ nhàng, âu yếm, lúc dồn dập, mạnh bạo.

Cơ thể cô được anh khảm vào sâu trong tâm hồn tùy anh định đoạt, chiếm hữu.

Anh sung sướng, cô cũng hạnh phúc.

Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy đã gần mười một giờ.

Vì là chủ nhật nên đêm qua hai người mới phóng túng như vậy.

Anh hết làm ở phòng ngủ lại kéo cô vào phòng tắm làm một trận.

Đến khi cô mệt đến thiếp đi anh mới mỉm cười ôm cô gái vào lòng ngủ một giấc an yên.

Hạnh phúc chính là khi cô xuất hiện.

Nhạc Quân đang mơ màng trong mộng đẹp thì cảm thấy cơ thể bị ai đó vuốt ve.

Cô hừ một tiếng nhưng người nào đó cứ trêu chọc như vậy, cô không tỉnh mới là lạ.

Mở mắt ra thấy Trần Cảnh Vũ đang vén váy ngủ của mình nén bóp bộ ngực mềm mại.

Cô rên nhẹ trừng mắt với anh.

“Này, anh lại…”

“Ừm, lại muốn em rồi.

Làm sao đây?” Tay bắt đầu cởi phăng chiếc váy ngủ mỏng manh của cô.

Nhạc Quân thật hết nói nỗi người chồng với hình tượng cấm dục của mình.

Quả nhiên đã là đàn ông thì trên phương diện giường chiếc đều như mãnh thú, ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Cô đương nhiên cũng không ngăn cản anh, vì cô cũng rất vui sướng khi cùng anh giao hoan.

Có điều mới đêm qua…giờ lại…haizz

Cô đang mở to mắt nhìn anh suy nghĩ thì người nào đó đã đưa tay dạng hai chân cô ra.

Còn anh vùi đầu vào nơi nhạy cảm của cô mà hôn mút.

Nhạc Quân kinh hoảng “A…” lên một tiếng.

“Cảnh Vũ…không…không được.” Sao cô có thể tự nhiên để anh làm điều này mới sáng sớm chứ.

Quá mức xấu hổ đi, hơn nữa anh không phải người đàn ông bình thường.

Sao anh có thể quỳ gối làm tư thế vùi đầu vào nơi đó như thế chứ.

Anh mặt kệ cô nói gì vẫn tiếp tục công cuộc liếm mút lấy nơi đang ướt át của cô.

Anh khẽ mắng trong lòng, con mẹ nó mùi vị sao lại mê hoặc anh như vậy chứ.

Sau đó anh tấn công vào cơ thể cô.

Nhạc Quân khẽ nâng eo lên để phối hợp với động tác của anh.

Hai người cuồng nhiệt với nhau một lúc lâu sau mới dừng lại.

Trần Cảnh Vũ vẫn còn lưu luyến mùi vị nơi ấy của cô.

Tự nhủ về sau mỗi lần làm tình anh đều sẽ nếm thử.

“Cảnh Vũ anh không cần..không cần hôn nơi ấy của em.” Nhạc Quân đã mệt nhoài người, cô áp vào ngực anh ôm chặt lấy eo săn chắc của anh nói giọng xấu hổ, không đành lòng.

Sao anh có thể không hiểu ý cô gái, anh đau lòng ôm cô chặt hơn.

“Anh không để ý tới tự tôn đàn ông khi ở trước em.

Anh yêu em, nên em không cần xấu hổ hay lo lắng việc tự tôn của đàn ông gì cả.

Đàn ông trên phương diện này thì quan tâm cái gì mà tự tôn với tự ti hả.” Trần Cảnh Vũ cười xấu xa khẽ nhéo mũi cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái.

“Đàn ông càng thích làm nhiều loại tư thế khi làm chuyện đó nữa mà.

Anh lại càng muốn hôn nơi đó của em.”

Nhạc Quân đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Bẩn cơ mà.”

Anh cười đáp kiên định: “Không bẩn, mùi vị của em anh đều muốn nếm hết.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.