Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 63




Đợi nhiệt độ của bài đăng giảm xuống, cũng là khi Thi Sơn Thanh đã mua được nhà, chỗ đó rất gần cục cảnh sát thành phố. Nhà đã được trang hoàng xong, chỉ cần xách đồ vào ở là được. Có điều Thi Sơn Thanh kén chọn, nên tốn hơn nửa tháng mới sửa xong.

Cậu đi theo đường định sẵn, vì hai người đều đã có dự tính cho tương lai. Long Ngọ chỉ dừng lại ở việc tốt nghiệp, kết hôn, sau đó đến làm ở cục cảnh sát. Nhưng Thi Sơn Thanh lại cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại chuyện tương lai của hai bọn họ, quy hoạch hết lần này đến lần khác trong đầu.

Long Ngọ giao hết cho Thi Sơn Thanh xử lý, vì Lôi Thật đã gọi điện thoại đến thúc giục cô, nói nghỉ ngơi một tháng cũng nên quay lại làm rồi.

“Gần đây đang theo một vụ án, đó là một cuộc truy nã tội phạm xuyên tỉnh, bên kia đã phái vài người tới đây. Anh đã tiến cử em với cục trưởng, cho em được đi theo rồi.” Lôi Thật ngồi xổm bên ngoài cục cảnh sát, vừa hút thuốc vừa nói. Anh ta vừa kết thúc một vụ án, đầu óc là một mớ hỗn độn, chỉ có thể ra đây hút điếu thuốc để tin thần tỉnh táo.

“Em?” Trước đó Long Ngọ cũng đi theo xử lý vài chuyện không lớn không nhỏ, với những vụ án hơi có tính chất nghiêm trọng thì chỉ có thể đứng nhìn ở phía sau. Lần này phải xin chỉ thị của cục trưởng, còn là liên tỉnh nữa thì nhất định không phải là vụ án nhỏ.

“Ừ.” Lôi Thật gạt tàn thuốc, “Anh đã xem thời khoá biểu của em, không thấy có lớp. Lần này là một cơ hội tốt, tuy nói em vào đây không cần sát hạch gì cả, nhưng vẫn phải lấy được thành tích tốt nhất.”

“Còn nguyên nhân gì khác không?” Theo trực giác của Long Ngọ thì chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Lôi Thật thở dài, đứng lên ném điếu thuốc đi mới nói: “Đúng là có nguyên nhân khác đấy.”

“Hai người đến đây là thuộc Lang Kỵ, mặc dù thực lực của thành phố Hải chúng ta cũng tạm được, nhưng nếu thật sự phải so với người của Lang Kỵ thì đúng là kém nhiều.” Lôi Thật vỗ vỗ vai Long Ngọ, “Cục trưởng và anh đều muốn đi trước bên kia, liên hợp thì vẫn phải liên hợp, nhưng không thể để người ta đè mình được. Hơn nữa em… hiểu khá rõ, lần này em phải đi.”

Long Ngọ không hề hứng thú với mấy chuyện cong cong thẳng thẳng, thông thường Lang Kỵ sẽ không can thiệp vào án hình sự bình thường, nhiệm vụ của bọn họ sẽ không lãng phí vào những việc như thế này. Bây giờ có tận hai người đến đây, rõ ràng tình hình bên trong rất nghiêm trọng.

“Được.” Cho dù thế nào thì vẫn phải đồng ý.

“Em về sắp xếp trong hai ngày, nghỉ ngơi cho tốt đi, kế tiếp là một trận chiến khó khăn đấy.” Lôi Thật vừa hoạt động cơ thể vừa nói.

Long Ngọ vừa nhận được tin, còn chưa bước vào cục cảnh sát, chỉ ngửi mùi thuốc lá ở bên ngoài thì đã phải về.

Vừa đến cổng trường, đúng lúc Thi Sơn Thanh gọi điện thoại đến muốn cùng Long Ngọ đi xem nhà.

“Vậy cậu ra đi, tớ chờ cậu ở cổng trường.” Long Ngọ ngừng lại một chút rồi nói.

Thi Sơn Thanh lập tức xuống lầu để đi đến cổng trường. Thấy Long Ngọ đưa lưng về phía mình, cậu đi chậm lại, sau đó tiến lên nắm lấy tay cô.

Long Ngọ quay đầu cảnh giác, thấy là Thi Sơn Thanh mới thả lỏng cơ thể vừa căng thẳng.

“Đã xem kỹ chưa?” Long Ngọ hỏi. Cô cho rằng Thi Sơn Thanh mới tìm được căn nhà thích hợp gần đây thôi.

Sinh viên đi ngang qua nhìn đủ loại động tác thân mật của Thi Sơn Thanh với Long Ngọ bằng vẻ chết lặng. Trải qua một tháng tiêu hóa thì mọi người cũng đã tiếp nhận rồi, hiện tại đang đoán lúc trước rốt cuộc là ai ra tay trước.

Không ít người đều đoán là Long Ngọ, bọn họ hiểu khá rõ Thi Sơn Thanh nên cảm thấy với tính cách của cậu thì nhất định sẽ không thích chủ động. Những người biết Long Ngọ thì hầu như đã rời trường, hơn nữa cô còn nghiêm mặt cả ngày, thoạt nhìn dữ hơn Thi Sơn Thanh nhiều.

Bây giờ xem ra ai theo đuổi ai còn chưa chắc đâu. Vậy chắc Thi Sơn Thanh phải cực kỳ yêu Long Ngọ, vì mỗi lần có Long Ngọ bên cạnh thì trông cậu không còn vẻ lạnh nhạt thường thấy nữa, còn Long Ngọ lại chẳng khác gì ngày thường.

Vừa nói chuyện Thi Sơn Thanh vừa mở cửa xe để Long Ngọ ngồi vào, trợ lý Trương vẫn ngồi ghế trước để lái xe.

“Có thể gần đây tớ sẽ hơi bận.” Long Ngọ cảm thấy mình vẫn nên nói với Thi Sơn Thanh một câu, trước đây cậu luôn nói cho cô biết cậu muốn làm gì.

“Bên cục cảnh sát à?” Thi Sơn Thanh nhíu mày, hiển nhiên cũng biết. Ở trường không có lớp, có thể khiến A Ngọ bận bịu thì chỉ có bên cục cảnh sát mà thôi.

Long Ngọ gật đầu, cười nhẹ: “Không sao đâu, đừng lo lắng.” Mặt cậu nhăn tít, khiến người ta không được bỏ qua.

“Không phải đã nói chỉ đi theo cảnh sát Lôi thôi à? Sao lại bận đến thế?” Thỉnh thoảng trong kỳ nghỉ hè, nếu cậu không bận đều có thể nhắn tin với Long Ngọ. Lần này cô tự nói, vậy nhất định sẽ không thể trả lời tin nhắn của cậu ngay.

Long Ngọ kinh ngạc vì sự mẫn cảm của Thi Sơn Thanh, an ủi: “Không sao đâu mà, chỉ hơi phiền phức chút thôi.” Cô không thể nói sâu hơn.

Cứ im lặng đến nơi cần đến, dường như Thi Sơn Thanh mới nghĩ thông suốt mà nắm lấy tay Long Ngọ, đi vào căn nhà mới.

Phong cách trang trí bên trong vẫn ấm ấm áp áp như trước, đi vào trong có hương chanh nhàn nhạt. Thi Sơn Thanh đặt một túi chanh nhỏ vào các góc, dùng để hút các mùi khác.

Căn nhà không quá rộng, một phòng ngủ chính, một phòng khách, đối diện còn có một phòng sách. Giống y hệt ý tưởng của Thi Sơn Thanh, ban công rất rộng, vô cùng thích hợp để nằm phơi nắng vào mùa đông.

“A Ngọ, bọn mình có thể dọn đến đây vào tuần sau rồi.” Chuyển tới rồi cậu sẽ luôn nhìn thấy cô, như vậy cũng không còn lo lắng nữa.

“Được, ngày mai tới sẽ nói với bố mẹ một tiếng.” Nơi này khá gần đồn cảnh sát, tiện hơn nhiều.

Đều là kiểu người sấm rền gió cuốn, chuyện dọn ra ngoài nhanh chóng được thực hiện. Bởi vì là nhà mới, theo phong tục của thành phố Hải thì phải mời bạn bè đến mừng, nhưng đây là việc mà người đã kết hôn mới làm.

Long Ngọ không biết chuyện này, Thi Sơn Thanh biết, nhưng sớm muộn gì thì bọn cậu cũng kết hôn, nên nơi này đã là phòng cưới với cậu. Cho nên cậu dễ dàng bảo Long Ngọ mời Ninh Trừng đến, còn mình thì gọi Trương Liêu đến.

Bọn Ninh Trừng cũng không thể nghĩ ra ý gì sâu xa, Trương Liêu chỉ coi như Thi Sơn Thanh đang rải thức ăn cho chó mà thôi. Ngẫm lại việc này cũng thật ngược tâm, rõ ràng đều nói chuyện yêu đương như nhau, mà sao lại bị người ta đối xử thế này?

Nhưng Trương Liêu không dám nói lời này với Ninh Trừng, vì Ninh Trừng sẽ luôn đứng về phía Long Ngọ, nói không chừng Tiểu Trừng còn cảm thấy món này ngon lắm nữa cơ.

“Haiz ——” Trương Liêu đang ngồi trên xe bỗng nhiên thở dài một tiếng, khiến Ninh Trừng bên cạnh thấy khó kiểu.

“Anh sao thế?” Bình thường Ninh Trừng khá tốt với Trương Liêu, ai bảo cô ấy dùng mánh với Trương Liêu làm gì. Cho nên, tóm lại là trong lòng cô ấy rất chiều ý Trương Liêu. Có điều Trương Liêu cũng tốt với Ninh Trừng, căn bản không cần cô ấy chiều ý điều gì cả.

Trương Liêu liếc nhìn Ninh Trừng với vẻ u oán, muốn nói lại thôi.

“…” Ninh Trừng nổi da gà toàn thân, “Rốt cuộc là làm sao?”

“Tiểu Trừng này, anh thấy bọn mình cũng nên đi gặp phụ huynh thôi, bố mẹ anh muốn gặp em lắm đấy!” Vì để tăng độ tin cậy, Trương Liêu lôi cả phụ huynh ra.

Ninh Trừng nhìn lướt qua cặp chân đang run ở biên độ nhỏ của Trương Liêu, nở nụ cười: “Vì sao phải gặp phụ huynh ạ, bọn mình chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà.”

“Thế tại sao yêu đương lại không được gặp phụ huynh? Tiểu Trừng này, em kỳ thị nói chuyện yêu đương hả?” Trương Liêu nóng nảy.

Cái gì với cái gì chứ, Ninh Trừng cảm thấy Trương Liêu chỉ có mã ngoài thông minh mà thôi, gạt người.

“Vậy thì gặp.” Ninh Trừng thấy Trương Liêu lập tức cười tít mắt, thật muốn che cái mặt đi.

Lúc bọn họ tới, Thi Sơn Thanh đang chờ ở bên trong, còn Long Ngọ thì không có ở đó.

“Long Ngọ bận thế à?” Sau khi Trương Liêu vào cửa liền nhìn xung quanh rồi hỏi.

Thi Sơn Thanh bưng hoa quả đến, nói: “Bận việc ở cục cảnh sát, 12 giờ tôi sẽ đi đón cô ấy, các cậu ngồi trước đi.”

“Cô ấy nghĩ thế nào mà lại muốn làm cảnh sát hình sự chứ, đến đàn ông cũng chưa chắc chịu nổi đâu.” Trương Liêu khó hiểu.

Thi Sơn Thanh vẫn chưa nói gì, thì Ninh Trừng đã mở miệng trước: “Mỗi người đều có lý tưởng của mình mà, như chị của em luôn ước mơ sẽ trừ hại vì dân, trước đây chị ấy có nói chị ấy mà ở cổ đại thì nhất định sẽ làm một hiệp nữ. Vừa học xong cấp 3 chị ấy đã vào quân đội rồi, về sau… Dù sao, dù sao chỉ cần chị ấy vui vẻ là được.”

Ninh Trừng chớp chớp đôi mắt vừa to vừa tròn, một giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Sắc mắt của hai người đàn ông trong phòng cũng rất khó coi.

Trương Liêu bên cạnh vừa tự trách mình lắm miệng, vừa luống cuống tay chân an ủi Ninh Trừng.

Còn Thi Sơn Thanh đứng ở đó, sắc mặt đã tái nhợt. Cậu vẫn còn nhớ trước đây lão đại phu đã nói, A Ngọ từng chịu tổn thương rất nghiêm trọng.

“Em chỉ nói vậy thôi, chị ấy thích thì cứ kệ chị ấy.” Ninh Trừng lau khô dòng lệ rồi nói với Thi Sơn Thanh, cô ấy sợ anh ấy sẽ có khúc mắc trong lòng.

“Tôi biết rồi.” Thi Sơn Thanh lạnh nhạt nói, “Các cậu ngồi đi, tôi đi đón A Ngọ về.”

Cục cảnh sát thành phố khá gần, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút. Long Ngọ hoàn toàn có thể tự đi về, nhưng Thi Sơn Thanh cứ canh thời gian để tới đón cô.

Thi Sơn Thanh vừa thấy biển hiệu của cục cảnh sát, Long Ngọ đã ra đến nơi. Lúc cậu đang muốn gọi thì thấy cô bỗng rẽ ở trước cổng cục cảnh sát để đi đến dưới một cái cây lớn.

Thấy có một người đàn ông đang đứng dưới tàng cây, Thi Sơn Thanh theo bản năng dừng bước rồi trốn vào trong một chỗ rẽ.

Có lẽ Long Ngọ vừa mới hết giờ nghỉ, trên mặt cô còn mang theo vẻ mỏi mệt, cô đi đến trước mặt người đàn ông kia thì dừng lại. Với góc nhìn hiện tại của Thi Sơn Thanh, thì cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông kia. Anh ta cao khoảng một mét tám, dáng người cường tráng, mà quan trọng hơn là khí thế trên người anh ta, chẳng hề thua kém khí thế của Long Ngọ khi trước bao nhiêu.

Không biết người đàn ông kia đã nói gì, mà lần đầu tiên Thi Sơn Thanh được thấy Long Ngọ giận đến tái mặt. Cô nói câu gì đó với người đàn ông kia, tuyệt đối không phải câu gì dễ nghe, vì người đàn ông kia trực tiếp đấm một quyền vào thân cây bên cạnh.

Long Ngọ không hề có phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Lần đầu tiên Thi Sơn Thanh nhìn thấy ánh mắt Long Ngọ máu lạnh như thế, tâm trạng hơi trầm xuống, tâm tình của A Ngọ hiện tại tuyệt đối không hề tốt.

Không đợi Thi Sơn Thanh đi ra, Long Ngọ đã xoay người quay về cục cảnh sát, đứng bất động ở cổng. Người đàn ông dưới tàng cây kia hung hăng trừng mắt nhìn Long Ngọ, đá một cước lên thân cây rồi mới rời đi.

Lúc này Thi Sơn Thanh mới đi ra từ chỗ rẽ, Long Ngọ cũng nhìn sang. Cô cười với Thi Sơn Thanh, tựa như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì, sau đó bước vài bước đến chỗ của Thi Sơn Thanh.

“Vừa xong việc trong cục, bọn Tiểu Trừng đến rồi à?” Long Ngọ không đến gần Thi Sơn Thanh, mà cách cậu vài bước. Trên người cô toàn mùi thuốc lá, là khói thuốc trong phòng họp, khó mà tránh cho được.

Thi Sơn Thanh lập tức nhận ra, nắm lấy tay Long Ngọ rồi nói: “Không sao mà, muốn gần A Ngọ hơn.”

“Ừ.” Long Ngọ không cách nào cự tuyệt.

Hai người nắm nắm tay đi đến cổng cục cảnh sát, lúc đi ngang qua cái cây ban nãy, Long Ngọ đột nhiên nhíu mày, kéo mạnh Thi Sơn Thanh sang bên cạnh.

“Răng rắc” một tiếng, cái cây mới được trồng khi sửa đường vào năm kia đã bị gãy ngang.

Long Ngọ không hề có cảm xúc ngạc nhiên. Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục kéo Thi Sơn Thanh theo còn đường về nhà.

Thi Sơn Thanh cũng không hỏi tại sao, chỉ im lặng đi theo Long Ngọ, thỉnh thoảng còn đưa tay vén sợi tóc rối qua bên tai cho cô. Tóc của Long Ngọ hiện tại đã bắt đầu mọc dài, lúc nửa dài nửa ngắn thế này là phiền phức nhất. Cho dù Thi Sơn Thanh đã buộc tóc giúp Long Ngọ, nhưng những sợi ngắn vẫn rất dễ rơi ra.

“Buổi chiều có phải đến cục cảnh sát không?” Thi Sơn Thanh hỏi.

Long Ngọ dần dần chậm lại bước chân, lắc đầu: “Phó đội trưởng Lôi cho tớ nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai mới đi.”

“Về tắm rửa đi đã nhé, đồ ăn còn phải chờ lúc nữa.” Thi Sơn Thanh nói.

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.