Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 35




Đương nhiên Long Ngọ không biết Thi Sơn Thanh lại thật sự đi đọc cuốn tiểu thuyết kia. Cô cho rằng cậu chỉ nói thế mà thôi, hoàn toàn không biết cuốn tiểu thuyết này đã khiến cái nhìn của Thi Sơn Thanh về Long Ngọ trở nên vặn vẹo.

Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, không có Ninh Trừng hoạt bát nên nơi này lộ vẻ yên tĩnh đến đáng sợ. Gần như không thể nghe được tiếng người, có chăng chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Long Ngọ.

Quá yên tĩnh!

Long Ngọ ngồi trên ghế nghĩ thầm.

Cô thay lại bộ áo ngủ màu trắng lúc tắm, tóc còn hơi ướt, ngơ ngác ngồi đó. Khí thế sắc bén trên người cũng nhu hòa đi không ít.

Bộ áo ngủ này là Long Ngọ tự mình mua lúc học lớp mười. Khi đó cô còn ở nhà, sự nghiệp của cha mẹ lại đúng vào thời điểm mấu chốt nhất, nên trong ba ngày thì đã có hai ngày là không ở nhà.

Long Ngọ lại nghe lời, thành tích cũng tốt, nên khi đó Long Hoành và Trần Tú cũng đặc biệt yên tâm về cô. Đến ngày thì họ để tiền lại cô để cô tự chăm sóc bản thân, không cần tiết kiệm.

Lúc ấy Long Ngọ cũng có áo ngủ, là mẹ cô mua cho cô. Thoải mái, đơn giản lại trang nhã, giá đương nhiên cũng không rẻ. Bọn họ chỉ có mình cô con gái là Long Ngọ, đương nhiên sẽ muốn cô được dùng đồ tốt.

Con gái và con trai không giống nhau, thông thường đều dậy thì ở cấp 2, lên đến cấp 3 thì gần như dừng lại, cơ bản là đến năm mười tám tuổi thì không còn phát triển nữa. Nhưng Long Ngọ lại vẫn phát triển thêm đến năm mười tám tuổi. Lúc ấy nhập ngũ được một năm, cô đổi đến ba bộ quân phục.

Hơn nữa Long Ngọ lại đi học sớm hơn bạn cùng lứa hai năm, lúc cô thi lên đại học mới mười bảy. Khoảng thời gian học cấp 3, quần áo của cô thường hay nhanh chật.

Cha mẹ cô mới đi được hơn một tháng, Long Ngọ lại cảm nhận rõ áo ngủ của mình mặc vào có vẻ căng. Nên lúc tan học vào ngày hôm sau, cô liền cầm tiền đi vào trung tâm mua sắm.

Đây là lần đầu tiên Long Ngọ tự ra ngoài mua quần áo cho mình, trước đây đều là Trần Tú một tay ôm đồm hết.

Trung tâm mua sắm rất lớn, Long Ngọ không vào cửa hàng chuyên biệt có mặt tiền ở phía ngoài, mà đi thẳng vào trong siêu thị.

Dựa vào bảng hướng dẫn trên đỉnh đầu, Long Ngọ tìm được một hàng giá treo quần áo ngủ. Cô tới tới lui lui mấy lượt, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ chất vải, đương nhiên cô chẳng sờ ra gì cả.

Lúc Long Ngọ đi đến kệ hàng gần đó, quay đầu thì thấy một nhóm bác gái đang vây quanh một chỗ. Cô híp mắt, đứng đó nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng đi đến chỗ kia.

Đó là một cái giá đứng hình vuông, bên trên chất đầy đồ ngủ. Nhóm bác gái đang vô cùng thích thú lật qua lật lại để chọn. May mà áo ngủ và quần ngủ được để cùng chỗ, mới không bị rơi ra.

Vừa nãy Long Ngọ nghe các bác ấy nói nhãn hiệu đồ ngủ này đang bán hạ giá, nên mới lượn qua xem. Cô chậm rãi chen vào, sau đó lặng lẽ vươn một bàn tay ra sờ chất vải của đồ ngủ.

Chà, vẫn không biết chất vải là gì. Long Ngọ nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn nghĩ thầm.

“Chao ôi, cháu gái tự đi mua quần áo à?” Một bác gái bên cạnh nhìn thấy Long Ngọ, lập tức nhiệt tình tăng vọt hỏi.

Thật ra bác gái cũng cao xấp xỉ Long Ngọ, nhưng đây là lúc Long Ngọ vừa dậy thì xong, nên người gầy tong teo, lại còn cột một đuôi ngựa nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo. Trong nhóm bác gái to lớn liền lộ ra cái đầu nho nhỏ.

“Dạ.”

Đôi mắt của Long Ngọ không to, nhưng tròng mắt đen láy, cô lại chẳng có biểu tình gì, nên thoạt nhìn có vẻ ngơ ngác. Bác gái vừa thấy vậy, liền thấy thương yêu không thôi.

“Bác chọn giúp cháu nhé!” Bác gái vỗ ngực mình, nhiệt tình nói.

“Nhìn cháu chắc sẽ cao thêm đấy, áo ngủ phải mua cỡ lớn mới mặc được nhiều năm. Chỉ ở nhà thôi mà, rộng một chút cũng có sao đâu.” Bác gái vừa nói xong, thì tay bắt đầu lựa như bay.

Bác gái cũng không phải chọn tùy tiện, màu sắc có vẻ của người lớn bác ấy không chọn, nhỏ cũng không chọn, sau cùng chọn được một bộ màu lam nhạt, mặt trên còn có nhân vật hoạt hình mà cháu bà ấy thích xem.

“Cháu lấy bộ này đi, bộ này được đó, chất vải mặc vào cũng khá thoải mái. Không giống bên kia, đắt muốn chết!” Bác gái bĩu môi, hất cằm về phía giá treo đồ ngủ ngay ngay ngắn ngắn bên cạnh.

Tiểu Long Ngọ cầm lấy bộ áo ngủ, nghiêm túc nói lời cảm ơn với bác gái rồi đi tính tiền.

Quả nhiên bác gái là người đáng tin nhất trên đời, Tiểu Long Ngọ nghĩ thầm. Tivi không hề gạt người.

Xem tivi là thói quen mà Long Ngọ bắt đầu đầu tiên. Long Hoành và Trần Tú đều xem tin tức đúng giờ vào mỗi tối, luôn là CCTV1.

Bài tập đối với cô mà nói là rất ít, cô cũng đã đọc hết bảy, tám phần những cuốn sách có trong nhà. Đến ngay cả mấy cuốn truyện tranh mà anh họ xa để ở chỗ cô, cô cũng lật xem hai lần. Khi đó Long Khắc Phương còn là lần đầu lội suối, mới lén lút bảo Long Ngọ giúp anh ấy cất giấu.

Nhàm chán liền dễ hồi tưởng, Long Ngọ nhớ lại ngày hôm qua, đám con gái sau khi tan học đã xúm xít với nhau líu ra líu ríu nói về một bộ phim truyền hình, cô liền thấy hơi tò mò.

Sau đó lần đầu tiên trong đời, Long Ngọ ra khỏi phòng mình. Trong ánh mắt khiêp sợ của Long Hoành và Trần Tú, cô mở tivi lên rồi ngồi xem.

Xem cả nửa ngày, Long Ngọ rốt cuộc cũng thấy bộ phim truyền hình kia. Cô không hiểu hết nội dung, chỉ biết cha cô xoa đầu cô nói cô xem nhiều phim vào, đừng ở mãi trong phòng mà đọc sách.

Tiểu Long Ngọ là một đứa nhỏ rất nghe lời. Nếu cha mẹ cô đã mong muốn cô làm gì thì cô sẽ làm liên tục. Cho nên từ đó về sau Long Ngọ liền dưỡng thành thói quen xem tivi hai tiếng.

Chẳng qua cô không phải thật sự muốn xem phim truyền hình, cho nên cô mở ra kênh nào trên tivi thì cô cứ xem miết. Long Hoành và Trần Tú lại cứ nghĩ Long Ngọ thích xem CCTV1. Cứ thế, nhà cô chưa từng chuyển kênh đã nhiều năm nay.

Long Ngọ cũng từ đây mà biết lên thiên văn địa lý, xuống đến kênh kỳ lạ về những điều lông gà vỏ tỏi, cũng biết một chuyện: Bác gái là người đáng tin nhất trên đời.

Trần Tú rất thương Long Ngọ, chỉ cần Long Ngọ có ý kiến của mình là bà ấy liền đồng ý cả hai tay. Cho nên khi bà ấy trở về, nhìn thấy bộ đồ ngủ giống đồ diễn của Tiểu Long Ngọ, liền trầm mặc.

Chất của bộ quần áo này thật sự không tệ, mặc đã nhiều năm nhưng vẫn còn tốt, chỉ là màu hơi bạc. Hơn nữa, bây giờ Long Ngọ mặc vào đã có vẻ hơi nhỏ, ống quần căn bản không che đến mắt cá chân. Nhưng vì là đồ ngủ nên miễn miễn cưỡng cưỡng vẫn có thể mặc được, dù sao Long Ngọ cũng chẳng quan tâm mấy.

Cho dù chỉ ở một mình một phòng, nhưng Long Ngọ vẫn đoan đoan chính chính ngồi ghế trên. Cô không đọc sách, chỉ thả hồn đi chơi.

Hình như rượu lần trước mua vẫn chưa uống, Long Ngọ đột nhiên nhớ ra, nên cúi người mở ngăn tủ bên cạnh. Cô lấy một trai rượu trắng, sau đó đẩy mấy cuốn sách trên giá sách, trong đó có hai ly rượu chồng lên nhau.

Long Ngọ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, lưng thẳng tắp, tay lại thuần thục mở chai rót rượu.

Rót đầy hai ly, Long Ngọ bưng một ly lên, khẽ chạm vào một ly khác, trầm giọng nói: “Đội trưởng, em mời anh!”

Một ly rượu trắng, cô uống vào miệng mà mắt cũng không chớp cái nào.

Lại một ly đầy nữa, nhưng ly phía đối diện thì vẫn như cũ. Long Ngọ tiếp tục chạm vào: “Đội trưởng này, em mới quen được một người bạn, người ấy tốt lắm.”

Dừng lại một chút, Long Ngọ không lập tức nâng ly uống hết mà chỉ cười, nhưng bởi vì chưa quen nên mặt vẫn hơi cứng, “Trông cậu ấy cũng được lắm, đội trưởng hẳn là sẽ thích cậu ấy đấy.”

Lúc cô ở quân đội cũng giống như trước kia, ba ngày không nói được đến hai câu. Trong đội cũng không có trò giải trí gì đó, ngay cả sách cũng chẳng có mấy cuốn. Ngoài trừ lúc cần thiết phải hỏi, còn không thì cô chỉ ngủ.

Ban đầu cô vẫn là lính đại học bình thường, sau đó không biết nhóm người cấp trên lại vừa ý Long Ngọ chỗ nào, cuối cùng đã tuyển Long Ngọ vào. Lúc đó đội trưởng vác cái mặt đen vàng tới đón cô, điều cuối cùng trong trí nhớ của Long Ngọ vẫn là khuôn mặt đen vàng kia, chẳng qua khuôn mặt ấy bị che kín bởi máu tươi mà thôi.

Một chai rượu trắng ngoài rót ra một ly không uống, số còn lại đều bị Long Ngọ uống sạch sẽ như uống nước lọc. Cô nhìn đồng hồ, nghĩ đến ngày mai còn phải đi học nên trực tiếp nhảy lên giường, không phát ra chút âm thanh nào.

Sáu giờ sáng, Long Ngọ đã mở mắt rồi nhảy xuống giường. Bởi vì có lớp sớm nên cô không thể chạy bộ, liền dứt khoát tắm nước lạnh, rồi ôm sách đi học.

Tối qua uống hết một chai rượu, buổi sáng lại không ăn sáng, nên Long Ngọ ít nhiều cũng cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.

Nhíu mày, Long Ngọ không để trong lòng. Chuyện cô am hiểu nhất chính là kiềm chế.

“Chào buổi sáng.” Cũng đến từ sớm, Thi Sơn Thanh mang theo hơi thở lành lạnh tiến vào, thấy Long Ngọ liền cong môi cười, rất là dịu dàng.

Cười rộ lên thật là đẹp mắt, Long Ngọ mơ mơ màng màng nghĩ. Cô cảm thấy đầu mình hơi váng, chắc là chưa tỉnh ngủ.

Người vào sau là Trương Liêu. Cậu ta dùng mắt dò dò xét xét hai vị này, liền cảm thấy mình đang phát sáng, còn là loại 2 kilowat kia.

“Tối qua tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết mà cậu gửi cho tôi rồi… Thì ra cậu thích thể loại đó à?” Thi Sơn Thanh hỏi thử.

Long Ngọ chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn muốn đáp lại bạn, nên cuối cùng nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Cậu cũng thích sao? Tôi còn rất nhiều, có thể gửi cho cậu.”

Long Ngọ cho rằng Thi Sơn Thanh cũng giống anh họ xa của cô, đều cảm thấy hứng thú với thể loại này, nhưng vẫn thấy hơi ngờ vực: Thì ra nam sinh đều thích xem những thứ loè loẹt đó sao?

“…” Thi Sơn Thanh không nghĩ Long Ngọ lại thật sự có hứng thú với thể loại tiểu thuyết về tổng giám đốc nữ và trợ lý nam. Có điều cậu cẩn thận ngẫm lại, nhìn Long Ngọ quả thật rất cường thế.

“Vậy cậu gửi cho tôi đi.” Thi Sơn Thanh quyết định nhận. Giữa bạn bè với nhau thì hẳn nên hiểu biết về sở thích của đối phương, cậu hy vọng có chủ đề để nói chuyện với Long Ngọ.

Long Khắc Phương gửi cho Long Ngọ rất là nhiều, tất cả đều do anh ấy cẩn thận chọn lựa. Anh ấy cho rằng Long Ngọ sẽ thích tiểu thuyết loại này, nên bao lần như một, tất cả đều là tổng giám đốc nữ bá đạo và cấp dưới nam yếu đuối. Bắt đầu từ khi Long Ngọ tham gia quân ngũ được một năm, lúc về nhà ăn Tết, Long Khắc Phương đúng lúc từ Mỹ về.

Long Khắc Phương thấy em họ xa của mình vẫn trầm tĩnh như trước, đứng trong đám người là lập tức chìm nghỉm. Sau một năm, ngoài việc cao hơn, đến ngay cả ánh mắt cũng mang theo sát khí, đứng ở đó giống như một cây lao vậy. Lúc đó anh ấy lại vừa hay mới đọc được một cuốn tiểu thuyết, cảm thấy em họ xa của mình có khí chất khá phù hợp, lập tức gửi ngay cho Long Ngọ.

Long Ngọ là người tốt, sẽ không từ chối ý tốt của người thân. Đối mặt với câu hỏi dò của Long Khắc Phương, cô chỉ có thể nói đọc cũng được mà thôi.

Từ đó Long Khắc Phương liền không ngừng hành động gửi tiểu thuyết cho Long Ngọ. Mỗi tháng anh ấy sẽ đặc biệt chỉnh sửa lại một cuốn rồi gửi cho Long Ngọ.

Bởi vì ở quân đội quá lâu, không theo kịp thời đại nên Long Ngọ cũng không thấy sao cả. Nhưng phần tài liệu mà Long Khắc Phương chỉnh sửa rồi gửi cho cô gần đây, vừa có tiểu thuyết cũng có vài thứ quan trọng gì đó nữa.

“Cậu muốn đọc cuốn nào?” Long Ngọ lấy di động ra đưa cho Thi Sơn Thanh xem, trong di động của cô có rất nhiều nên không biết phải gửi gì cho cậu.

“Để tôi xem.” Thi Sơn Thanh xích lại gần muốn nhìn cho rõ.

Chậc, Trương Liêu chép miệng ở trong lòng. Lúc này còn quá sớm, nên trong phòng học không có mấy người, cậu ta có thể nghe rõ phía sau truyền đến tiếng động ngược chó.

Vẫn nên ra ngoài hít thở không khí thôi, Trương Liêu rời khỏi phòng học với khuôn mặt không cảm xúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.