Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 13




Để thể hiện tình bạn của mình, Thi Sơn Thanh quyết định sẽ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới Long Ngọ. Cho nên lúc thức đêm cùng những người trẻ tuổi trong nhà, thỉnh thoảng Thi Sơn Thanh cúi đầu để nhìn di động, chỉ sợ quá thời gian sẽ nhận được tin nhắn của Long Ngọ trước.

Khi thời gian nhảy về số 0, Thi Sơn Thanh lập tức gửi tin nhắn mình đã soạn sẵn, sau đó bình tĩnh thoát khỏi giao diện, thả di động xuống.

“Đang nhắn tin với ai vậy?” Một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai Thi Sơn Thanh.

“Bạn.” Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn người kia rồi thản nhiên trả lời.

Nhạc Thư cũng không ngại gì vẻ lạnh nhạt của cậu, cười đến tao nhã: “A Thanh vẫn giống trước đây nhỉ. Chú nói thế nào cậu cũng không chịu đi nước M, là vì tôi cũng ở đó, ghét tôi phiền phức à?”

“Không đâu.” Thi Sơn Thanh cau hàng mày tuấn tú. Cậu thật sự rất ghét Nhạc Thư gọi cậu như thế, rõ ràng quan hệ của hai người chưa đến mức thân mật như vậy.

Hất mái tóc dài, Nhạc Thư vẫn cười khanh khách: “Vậy thì tốt rồi. Dì bảo tôi sang đây đón năm mới, tôi vẫn sợ cậu sẽ để ý, dù sao tôi cũng là người ngoài mà.”

“Để ý cái gì chứ?” Dương Đường bưng một dĩa trái cây tươi đi ra, “Trong nhà Tiểu Thư chẳng có ai. Năm nay đến ở nhà dì, dì còn sợ Tiểu Thư không quen đây này.”

“Dì toàn dỗ ngọt Tiểu Thư thôi.” Nhạc Thư cười đến ngọt ngào, tiến lên khoác cánh tay Dương Đường làm nũng.

Thi Sơn Thanh ở một bên thấy nhìn thế thì khó chịu. Vừa rồi vẫn còn mang vẻ phụ nữ trưởng thành, đến khi mẹ cậu tới liền biến thành vẻ con gái đáng yêu. Công phu thay đổi sắc mặt của Nhạc Thư thật khiến cậu thấy vô cùng khó ở.

Nếu… Thi Sơn Thanh bỗng nhiên nhớ tới Long Ngọ, đoán chừng toàn bộ quá trình cô đều trưng cái bản mặt than ra.

Nghĩ đến đây, Thi Sơn Thanh liền lấy di động, chắc hẳn cô đã nhắn lại rồi. Lần đầu tiên tranh nhắn tin trước cô, Thi Sơn Thanh có hơi đắc ý.

Cậu thật sự nhận được tin nhắn thăm hỏi, còn không hề ít. Thi Sơn Thanh xem từng cái một, mặt càng ngày càng đen hơn.

Không hề có, Long Ngọ chẳng thèm nhắn lại cho cậu một tin nào cả. Thi Sơn Thanh thấy không vui ngay. Cậu đợi đúng giờ mới gửi tin nhắn chúc tết cho cô, cô lại chẳng có chút động tĩnh. Mở lịch sử tin nhắn, Thi Sơn Thanh đột nhiên phát hiện, tính đến hôm nay thì đã năm ngày rồi Long Ngọ chưa gửi tin nhắn cho cậu.

Kẻ tiểu nhân trong đầu Thi Sơn Thanh cười lạnh: Đây là ghét cậu rồi?

Ngày 30 tết quan trọng như vậy, Long Ngọ vốn định sẽ gửi tin nhắn chúc tết đúng giờ cho người bạn Thi Sơn Thanh của cô. Nhưng lúc này nhà cô đang loạn tung cả lên, cô đang lung túng, sao lại lo nhìn di động làm gì.

Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Long Ngọ nhìn thấy cha mẹ cãi nhau ở nhà. Cha mẹ cô đều là giáo sư có tiếng, chú trọng lễ phép, khi nói chuyện luôn là lấy lý làm đầu. Kết hôn hơn hai mươi năm nhưng họ chưa bao giờ cãi nhau, nhiều nhất là tranh cãi vài câu.

Năm ngày trước, Long Ngọ đột nhiên phát sốt lúc nửa đêm, nhưng cha mẹ cô lại không phát hiện, vì họ cách một bức tường. Kết quả đến chín giờ sáng hôm sau mà Long Ngọ vẫn chưa rời giường, nên Trần Tú cảm thấy kỳ lạ: Ngọ Ngọ thường dậy vào lúc sáu giờ mà.

Vừa đẩy cửa ra, Trần Tú liền thấy khuôn mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi của Long Ngọ đang nằm trên giường. Trái tim của bà liền bị dọa cho ngừng đập, giống như nhớ lại cảnh tượng lúc bọn họ chạy tới bệnh viện hơn nửa năm trước.

Trần Tú lập tức gọi Long Hoành đang ở bên ngoài vào, còn mình thì tay run run gọi 120.

Đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, bác sỹ nói là may mà không lên cơn sốt, nếu không một đêm thì người đã đi luôn rồi.

“Đang yên đang lành sao lại bị sốt chứ?” Trần Tú hỏi bác sỹ. Bà phải dựa nửa người mình vào vai chồng để không bị ngã ngồi xuống đất.

“Trước đây bệnh nhân đã từng bị thương nặng, anh chị phải chú ý đến vấn đề tâm lý của bệnh nhân, đừng để người bệnh uống rượu quá độ.” Bác sỹ nhớ tới vết thương của bệnh nhân, nét mặt nghiêm nghị nói.

“Uống, uống rượu?” Trần Tú mở to hai mắt, khó thể tin nổi.

“Đúng, rượu nhiều hại thân, điểm ấy cần phải chú ý.” Bác sỹ gật đầu với Long Hoành, ý bảo ông đi theo.

Long Hoành dìu vợ ra ghế ngồi, còn mình thì đi theo bác sỹ để nghe những việc cần phải chú ý.

Nhiều năm nay, hai vợ chồng bọn họ đã vô số lần tự trách bản thân, vì lúc Long Ngọ còn bé đã không dẫn dắt cô thật tốt, mà chỉ lo công việc của mình. Sau đó Long Hoành nói để Long Ngọ đi làm lính để rèn luyện cho tốt, Trần Tú đồng ý. Kết quả thiếu chút nữa Long đã để lại mạng trong quân đội luôn.

Trần Tú vẫn luôn nén cơn giận trong lòng, nên đến hôm nay nó rốt cuộc cũng bùng nổ. Bà hận Long Hoành, càng hận bản thân hơn. Lúc trước rõ ràng đã nói chỉ cần Ngọ Ngọ thích là được, bọn họ cũng không cần Ngọ Ngọ có thành tựu lớn lao gì. Nhưng họ lại quên mất con gái nhà mình là kiểu người có thể vì cha mẹ thể hiện ra vẻ không muốn, liền ở tiệm net suốt đêm để sửa lại nguyện vọng của mình.

Nói là cãi nhau, thật ra cũng chỉ có một mình Trần Tú bùng nổ, còn Long Hoành cúi đầu không nói lời nào. Đến cuối cùng, Trần Tú ngồi trên sô pha lau nước mắt, còn hai cha con đều không biết để tay chân ở đâu mà đứng trước mặt bà.

Trần Tú ngẩng đầu nhìn thấy cảnh ấy thì không khỏi cười ra tiếng. Rốt cuộc cũng là cha con, EQ đều kém như vậy!

Trút ra một trận, Trần Tú cũng thấy hối hận. Ngọ Ngọ vẫn đang ở đây cơ mà.

Náo loạn một hồi, ba người cũng hơi mệt. Long Hoành chủ động xuống phòng bếp nấu mỳ, còn mẹ con thì cùng nhau ngồi trên sô pha xem Gala lễ hội mùa xuân.

Trần Tú bị tiểu phẩm chọc cho cười khanh khách. Long Ngọ lặng lẽ nhìn mẹ mình, vừa cẩn thận xem tiểu phẩm, do dự một lúc lâu vẫn không biết mình có nên giả bộ cười hay không.

“Đến ăn mỳ nào.” Cuối cùng là cha cô đã giải cứu cô.

Người một nhà lại nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh. Long Ngọ mới ra viện nên không có khẩu vị gì. Cha mẹ cô cũng sợ cô không có tinh thần, nên không cho Long Ngọ cùng thức đêm, mà kêu cô đi nghỉ ngơi sớm một chút.

Trở lại phòng, Long Ngọ ngồi không một hồi mới nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh. Cô cầm di động lên liền đọc được tin nhắn Thi Sơn Thanh gửi tới, khiến cô thấy ấm áp trong lòng.

Long Ngọ cũng gửi tin nhắn chúc tết sang. Đợi một phút sau, cô lại gửi một bao lì xì qua, làm xong này nọ cô mới đi ngủ.

Thi Sơn Thanh nhận được bao lì xì nhưng chẳng mấy vui vẻ, cậu trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua.

“Cậu có ý gì?” Thi Sơn Thanh cảm thấy mình bị xem là con nít. Thậm chí qua bao lì xì này cậu còn có thể nhìn ra ánh mắt hiền lành của Long Ngọ.

Cổ họng Long Ngọ hơi rát, khi nói chuyện giọng cứ khàn khàn: “Làm sao vậy?”

“Cậu… Cậu bị bệnh à?” Thi Sơn Thanh lập tức hiểu ra vì sao năm ngày nay cô chẳng hề gửi tin nhắn cho mình.

“Ừ, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Long Ngọ vừa rời giường. Tuy rằng chỉ đang gọi điện thoại, nhưng hai chân của cô vẫn khép lại, tay trái cũng đặt ở bên quần.

“Ồ, vậy cậu nhớ chú ý thân thể.”

Thi Sơn Thanh không hỏi nữa, nhưng Long Ngọ vẫn nhớ những lời cậu nói vừa nãy.

“Vừa nãy cậu muốn nói gì?” Long Ngọ cảm thấy cổ họng rất khô, liền cầm ly nước uống một ngụm cho thấm giọng.

Thi Sơn Thanh nghe được tiếng nuốt không thể nào rõ ràng hơn trong điện thoại, vành tai trắng nõn liền nổi lên màu hồng nhạt, cố tỉnh táo lại: “Vì sao cậu lại gửi lì xì cho tôi?”

Khóe miệng Long Ngọ bắt đầu cong lên độ cong khó thấy rõ, nói rất chân thành: “Tôi hy vọng cậu có thể lục lục đại thuận*, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ.”

(*Lục lục đại thuận: Vốn chỉ mùng 6 tháng 6 âm lịch. Người trung niên thường dùng để chúc tết, chúc gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công, cơ thể khỏe mạnh.)

“Tiền lì xì chỉ có trưởng bối mới phát.” Thi Sơn Thanh bướng bỉnh nói.

“Thế thì…” Long Ngọ trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi lớn hơn cậu một tuổi, có thể làm chị của cậu.”

“Tôi chẳng có người chị như cậu đâu!” Thi Sơn Thanh vừa nói xong liền cảm thấy nói thế quá nặng, lập tức lẩm bẩm bỏ thêm một câu: “Anh thì còn tạm.”

Long Ngọ đứng lên nhìn mái tóc ngắn của mình trong gương. Lần đầu tiên cô cảm thấy nếu là tóc dài thì tốt rồi.

“Đều được cả, cậu nhận lì xì đi.”

Cúp điện thoại, Thi Sơn Thanh nhìn thoáng qua thời gian trò chuyện, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác nguy cơ: Đây là lần đầu tiên cậu trò chuyện với nữ sinh mà vượt qua mười phút. Sờ khóa bình an trên ngực, Thi Sơn Thanh cau mày.

Long Ngọ vừa cúp điện thoại, thì tiếng chuông lại vang lên ngay lập tức, là Ninh Trừng.

“Chị ơi, chúc mừng năm mới!” vuốt mở điện thoại, giọng nói vô cùng sinh động của Ninh Trừng liền truyền tới.

“Chúc mừng năm mới.” Long Ngọ trả lời.

“Chị ơi, đợi đến ngày nhập học em sẽ mang ăn đồ ngon cho chị nha.” Bên Ninh Trừng rất ồn ào. Long Ngọ có hơi nghi hoặc, theo lý thì thành phố A đâu cho phép đốt pháo.

“Được.” Long Ngọ gật đầu đáp lại, cũng không thèm để ý xem Ninh Trừng có nhìn thấy hay không.

Trần Tú gõ cửa để gọi Long Ngọ ra, Long Ngọ đành phải vội vàng nói hai câu với Ninh Trừng rồi cúp máy.

“Tí nữa phải đi chúc tết, Ngọ Ngọ không muốn thì đừng nói gì cũng được nhé.” Trần Tú nhón chân sửa cổ áo cho Long Ngọ, đau lòng nói.

Bà không muốn lại ép con gái mình làm những chuyện mà nó không tình nguyện. Hướng nội cũng được, mà ít nói cũng chả sao, chỉ cần Ngọ Ngọ có thể khỏe mạnh là được. Quan hệ thân thích cũng không phải chỉ dựa vào vài câu chào hỏi của tiểu bối để duy trì.

Long Hoành đã mang theo vài thứ đứng trước cửa chờ hai mẹ con cô, cũng không cho Long Ngọ lấy thứ gì trên tay mình, “Khá hơn chưa?”

“Đã không sao rồi ạ.” Long Ngọ lắc đầu.

“Ừm, con dẫn mẹ con đi.” Long Hoành và Trần Tú liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ không dám nói chuyện say rượu với Long Ngọ vào lúc này. Hơn nữa từ lúc cô về nhà đến giờ, bọn họ cũng chưa từng thấy con gái uống rượu bao giờ.

Đối với chuyện chúc tết này, Thi Sơn Thanh luôn ghét cay ghét đắng. Kiểu gia đình có xuất thân như bọn họ, chúc tết đơn giản là chuyện không có khả năng, hơn nữa năm nay còn có thêm Nhạc Thư.

Nhạc Thư cứ luôn lấy thân phận chủ nhân mà mình tự nhận, hoặc là nói mọi người đều cho là như thế. Thi Sơn Thanh chưa bao giờ thích cô ta, cũng không biết tại sao họ cứ gán ghép cậu với Nhạc Thư.

Một khi tách ra chỉ có một mình, Thi Sơn Thanh liền thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cha mẹ cậu cưng chiều thì có cưng chiều, nhưng xã giao cơ bản vẫn muốn cậu nắm vững.

Thi Sơn Thanh có lễ độ những không thân thiết với người khác, nhất là nữ sinh, đây là chuyện mọi người đều biết. Chỉ có với Nhạc Thư, là Thi Sơn Thanh rất lạnh nhạt.

Mẹ của Nhạc Thư và mẹ của Thi Sơn Thanh là bạn tốt của nhau, bởi vậy Thi Sơn Thanh và Nhạc Thư đã quen biết nhau từ nhỏ. Hơn nữa Thi Sơn Thanh còn nhỏ hơn một tuổi, nên Nhạc Thư luôn nói phải chăm sóc cậu.

Thi Sơn Thanh rất ghét việc này, đặc biệt là khi cậu học lớp mười. Nhạc Thư bỗng nhiên tỏ tình với cậu, thì loại cảm giác ghét này đã đạt tới đỉnh điểm. Nhưng vì thể diện của mẹ mình, Thi Sơn Thanh mới chưa trở mặt với Nhạc Thư.

Cũng không phải chỉ vì đơn thuần là tỏ tình đã khiến Thi Sơn Thanh ghét cô ta, mà từ nhỏ Nhạc Thư đã nhiều lần ngáng chân những nữ sinh vây quanh Thi Sơn Thanh, có lần đúng lúc bị Thi Sơn Thanh nhìn thấy.

“Tuy không làm người yêu được, nhưng làm bạn thì vẫn có thể chứ.” Thấy còn lại hai người, Nhạc Thư ra vẻ oan ức nói.

Thi Sơn Thanh không thèm dừng bước, đi thẳng về phía trước, ngồi lên xe.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Thư đang bị rơi phía sau thoáng qua vẻ lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.