Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 36: Quý gia cố trạch 05




"Thế nào rồi, Lâm Mạc?" Quý Thi Vận tựa như là cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Lâm Mạc, mang biểu tình bất an hỏi, sợ phòng mình còn có thứ gì không sạch sẽ.

Bởi vì vừa xảy ra việc kia, cho nên Quý Thế Lăng liền gọi Lâm Mạc đến để hỗ trợ.

Lâm Mạc dạo quanh phòng Quý Thi Vận một vòng, rồi ra ngoài, lúc này mới quay lại nói với Quý Thi Vận: "Phòng ngươi rất sạch, cái gì cũng không có, cả căn nhà này cũng rất sạch."

"Vậy cái kia là từ đâu mà đến?" Quý Thế Vân ở bên cạnh hỏi.

"Ta đang cảm thấy kỳ quái đây." Lâm Mạc vuốt cằm suy tư, theo lý thuyết, nếu như không phải có người khiêu khích nó, thì chính là do tà vật gây ra, nhưng mà hai loại này đều không phải, thật sự rất kỳ lạ.

"Trừ khi....." Lâm Mạc cười nói.

"Trừ khi cái gì?" Quý Thế Lăng hỏi, những người khác cũng duỗi cổ mong chờ đáp án.

"Trừ khi, có người muốn hại ngươi." Lâm Mạc nghĩ đến nghĩ lui cảm thấy cũng chỉ còn khả năng này.

"Hại ta?!" Quý Thi Vận kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhưng mà, ta không có đắc tội ai a."

"Đúng vậy, muội muội ta rất ngoan." Quý Thế Vân liên tục gật đầu: "Người quen biết cũng không nhiều, càng miễn bàn đến việc đắc tội người khác."

"Đúng vậy, Thi Vận vài ngày nay ngoại trừ ở nhà thì là ra ngoài dạo phố, phải rồi, mấy ngày trước chúng ta có đụng phải Quý Thế Tài." Giản Hưng nói tiếp.

"Nhưng mà Quý Thế Tài ngoại trừ khi dễ chúng ta, hẳn là sẽ không làm ra mấy việc ác độc như vậy đâu." Quý Thi Vận chần chờ phút chốc rồi đáp.

Không phải là nói giúp cho Quý Thế Tài, mà người này tuy sẽ khi dễ người khác ngoài miệng, nhưng đã ở Quý gia nhiều năm, người làm hai người Quý Thi Vận sợ nhất lại là Quý Lộc An, Quý Thế Tài vẫn còn tốt, chỉ cần tránh hắn là được.

Quý Thế Vân ở bên cạnh gật đầu.

"Ân." Lâm Mạc tự hỏi trong phút chốc rồi đáp: "Có lẽ thực tế nó không chỉ hại mỗi ngươi....."

Lâm Mạc nhìn mọi người một chút, Quý Thế Lăng nheo mắt lại hỏi: "Mạc bảo, ngươi là nói, có người muốn hãm hại tất cả chúng ta?"

Lâm Mạc gật đầu: "Đúng vậy."

"Chẳng qua là do ta xui xẻo, nên thứ kia mới đến tìm ta trước?" Quý Thi Vận chỉ vào chính mình.

Lâm Mạc cười cười đáp: "Cũng không thể trách, ai bảo nữ tử thuần âm......Ai, Khoan đã, hạ nhân nhà các ngươi cũng có nữ, vì sao nó lại muốn tìm Quý Thi Vận? Trừ khi, người nó muốn hại là người họ Quý."

Lâm Mạc nhìn ba người Quý Thế Lăng: "Thế Lăng, không phải là ngươi ở bên ngoài đắc tội với người ta đi?"

Quý Thế Lăng ngẩn người, tự hỏi nửa ngày, sau mới lắc đầu đáp: "Không biết."

Giản Hưng bất đắc dĩ đỡ trán: "Ai nha, lão bản chúng ta mấy năm nay đắc tội rất nhiều người, bất quá đều là lúc trước đắc tội trong kinh thành, muốn tìm đã sớm tìm, hiện tại đến Hâm thành, tuyệt chưa từng đắc tội qua ai."

Đó là đương nhiên, phú thương Hâm thành nịnh bợ lão bản còn không kịp, như thế nào sẽ tự gây ngột ngạt cho chính mình.

"Nếu là vậy, đêm nay ta sẽ lưu lại xem sao, nếu như có người thật sự muốn làm hại các ngươi, một lần không thành sẽ còn có lần thứ hai, không chừng đêm nay nó sẽ lại đến."

"Được, ta đây sẽ vì tiểu thiếu gia mà an bài một phòng." Giản Hưng gật đầu, liền muốn đứng lên đi sắp xếp.

Lâm Mạc khoát tay: "Không cần đâu, ta và lão bản của ngươi ở chung phòng."

"A?" Giản Hưng sửng sốt một chút, nhìn Quý Thế Lăng.

Quý Thế Lăng lúc này đang cố gắng nghiêm mặt để không cho bản thân nở nụ cười, đối với Giản Hưng gật đầu: "Không việc gì."

Phi thường vui sướng!

Nhưng mà, đến khi trời tối, người không dám lên giường lại là Quý Thế Lăng, hắn nhìn Lâm Mạc ngồi trên giường của mình, bắt chéo chân đọc sách, nửa ngày sau mới vuốt giường đệm ngồi xuống bên cạnh.

"Mạc bảo, áo ngủ vừa người không?"

Lâm Mạc vươn tay kéo góc áo, đáp một tiếng: "Quần áo có chút lớn, bất quá vẫn còn được."

Quần áo ngủ của Quý Thế Lăng lớn hơn Lâm Mạc một số, thế nhưng cuốn tay áo lên thì vẫn có thể mặc vừa.

"Sau này, ta cho người làm vài bộ vừa người cho, như vậy là có thể mặc rồi." Đây chính là ngầm dụ dỗ để về sau có thể lưu người ở lại.

Lâm Mạc gật đầu: "Được, ta muốn bận một bộ có màu sáng, có hoa văn, không cần màu tối."

Quý Thế Lăng lập tức tươi cười gật đầu.

Đêm nay, Quý Thế Lăng đã điều tất cả hạ nhân đến nơi khác, ở trong phòng chỉ còn nhóm người bọn họ, Quý Thi Vận vì sợ hãi, cho nên cùng Quý Thế Vân ở chung một phòng, mà Giản Hưng thì lại ở trong phòng Quý Thi Vận.

Đến gần nửa đêm, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, Lâm Mạc chờ đến có chút mệt mỏi, định ở trên giường chợp mắt một lát, lúc này lại phải cưỡng chế bản thân nhanh chóng tỉnh táo.

"Bên ngoài....." Lâm Mạc nhỏ giọng, ở trên giường xê dịch đến bên cạnh Quý Thế Lăng, tập trung tinh thần nhìn ra bên ngoài.

Giống như lời Quý Thi Vận đã nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khác thường, tiếng động rất nhỏ, nếu như là người đang ngủ nhất định sẽ không nghe thấy mà tỉnh lại đúng lúc.

Hai người nhìn về phía cửa, không bao lâu, liền phát hiện then cửa đang chuyển động, vì Lâm Mạc không khóa cửa, cho nên chỉ cần xoay một chút, cửa liền mở ra một cái khe, lộ ra vẻ hắc ám ở bên ngoài.

Đôi tay dài vẫn luôn vặn then cửa nâng lên đẩy cửa ra.....

Đôi mắt đỏ tươi lộ ra quang mang hung ác, nhưng mà vào lúc cánh vửa hoàn toàn mở ra, nó lại ngây ngẩn cả người, bởi vì trước mắt đang có một khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm vào nó.

Trong tay Lâm Mạc vứt ra ba đồng tiền, dù đang bận vẫn ung dung nhìn ra bên ngoài, vào lúc thứ kia không kịp phòng bị, nhanh chóng đá nó ra ngoài, thân thể màu đen vặn vẹo đụng trúng lan can, liền nghe thấy thanh âm xương gãy vang lên, ngay sau đó, thứ kia liền tru lên, nhào về phía Lâm Mặc.

Cùng lúc đó, tiếng thét sợ hãi của Quý Thi Vận cũng đồng thời truyền đến.

"Không chỉ có một?" Lâm Mạc có chút ngạc nhiên, không nghĩ hôm nay lại đến hai cái, không tiếp tục trêu chọc thứ kia nữa, ba đồng tiền nhanh chóng biến thành sợi tơ, vững chắc buộc lấy nó.

"Thế Lăng, giúp ta trông nó." Dứt lời, liền nhanh chóng chạy đến phương hướng của Quý Thi Vận.

Vừa đến, liền thấy, quả thật là còn có một con đang đuổi theo mấy người Quý Thi Vận, Giản Hưng đã đến đây trước một bước, giơ súng bắn, lại chỉ có thể ngăn cản một chút, ngay sau đó, thứ kia lại càng hung hãng nhào đến.

Lâm Mạc nhanh chóng tiến lên, đem tiểu kiếm đâm thẳng vào cơ thể của thứ kia, đem nó tiêu diệt.

Nhìn thứ trên đất đã biến mất sạch sẽ, Giản Hưng thu hồi súng nói: "Mất manh mối rồi."

"Không, còn một con đã bị ta bắt lại."

Thứ kia bị Lâm Mạc trói chặt ở lan can ngoài cửa phòng Quý Thế Lăng, Quý Thi Vận không dám đi qua, nhìn thứ có màu đen dữ tợn kia, trong lòng lại nghĩ, sợ là một đoạn thời gian nữa nàng cũng sẽ không dám đến trước cửa phòng của Lăng ca ca.

"Như vậy, là có thể tìm ra manh mối người muốn hại chúng ta?" Quý Thế Vân áp chế nỗi sợ trong lòng, nhìn động tác của Lâm Mạc.

"Ân, thứ này nếu dùng không tốt, sẽ bị phản phệ, về sau người hại các ngươi kia gia trạch hẳn là sẽ không yên ổn." Lâm Mạc làm xong động tác cuối cùng, thứ trước mặt liền co lại thành một đống, rồi bỗng hóa thành một làn khói đen biến mất vô tung.

"Có thể đi ngủ được rồi." Lâm Mạc vỗ tay, nhặt lại ba đồng tiền trên mặt đất.

"Tốt rồi, chờ đến nửa đêm làm ta cũng sợ muốn chết, sợ bản thân không cẩn thận sẽ ngủ quên." Giản Hưng duỗi cái eo mỏi, hơn nữa còn là phòng của Quý Thi Vận, một nam nhân như hắn cũng không thể ngồi trên giường, đành phải ngồi lên ghế dựa chờ đến nửa đêm, mệt chết hắn rồi.

Mắt thấy Lâm Mạc nói không có chuyện gì nữa, mọi người liền nói chúc ngủ ngon rồi tự trở về phòng mình, Lâm Mạc cũng đánh cái ngáp, xốc ổ chăn lên chui vào, một bên vỗ vỗ gối đầu cho nó mềm đi một chút, một bên nói với Quý Thế Lăng: "Thế Lăng, mau đi ngủ thôi."

Xem Lâm Mạc vỗ vỗ giường đệm dần dần không còn động tĩnh, Quý Thế Lăng bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn Lâm Mạc nghĩ, ngươi vậy mà có thể ngủ ngon như vậy.

Nghĩ như vậy, Quý Thế Lăng liền vươn tay, đem y ôm lấy.

Quý gia, từ sau khi mỗi ngày đều phải lấy máu, sắc mặt của Quý Lộc An đã không còn tốt, lộ ra vẻ xanh xao, tuy mấy ngày liên tục ăn thật nhiều đồ bổ, cũng chẳng có tác dụng, Quý Thế Tài cũng bắt đầu trở nên lo lắng, trong lòng mơ hồ có cảm giác, nguyên nhân hẳn là do mấy cái bình kia.

Quý Thế Tài chỉ mới tích máu vài lần, Quý Lộc An sau cũng không cần đến hắn, mấy lần tiếp theo, đều là tự mình đi đến cố trạch, nhưng thật ra Quý Thế Tài lại rất vui mừng vì bản thân được nhàn hạ. Nhưng mấy ngày nay, thấy sắc mặt của phụ thân càng lúc càng không tốt, cả người hắn cũng ảm đạm đi.

Quý Thế Tài có hỏi vài lần, mỗi lần như vậy Quý Lộc An đều qua loa lấy lệ, hoặc là dứt khoác không trả lời, hỏi nhiều, Quý Lộc An cũng mất hết kiên nhẫn liền quát Quý Thế Tài vài câu.

Trong lòng Quý Thế Tài sinh khí, cũng không tự tìm ngược nữa.

Lần này trông thấy sắc mặt của Quý Lộc An càng thêm khó coi, hắn liền hỏi: "Phụ thân, thân thể ngài cuối cùng là bị làm sao? Có phải là..... Có liên quan đến mấy cái bình kia?"

Quý Thế Tài thật cẩn thận hỏi, có lần hắn vụng trộm đi đến cố trạch, vừa đến liền sợ ngây người, thì ra không biết là từ khi nào, ở địa phương đặt bài vị, đã chất đầy những cái bình đen như mực.

Đống bình chất đầy đất làm lòng người hoảng sợ, đặc biệt phía trên còn có một loạt bài vị, bên trong cơ hồ đến nơi đặt chân cũng không có, làm người nhìn xem cảm thấy phi thường kinh dị.

Lần này, Quý Thế Tài ăn nói cẩn trọng, sắc mặt của Quý Lộc An nặng nề, chốc lát mới đáp: "Ngươi đừng vọng động, ta tự có chừng mực."

Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt, làm hắn dâng lên cảm giác nghi ngờ.

Quý Thế Tài nhíu mày, không tiếp tục hỏi, trong lòng nghĩ, không bằng tìm thời cơ, đem mấy cái bình thoạt nhìn bất thường kia đập vỡ.

Trời tối, Quý Thế Tài vốn đang nghỉ ngơi, chờ đến nửa đêm thì lại bị nghẹn tiểu mà tỉnh.

Giải quyết xong, Quý Thế Tài vừa ngáp, vừa dựa tường đi về phía phòng mình, đi được một đoạn, hắn đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một thân ảnh thon dài.

Nghi hoặc, nhìn chăm chú, mới thấy rõ, thân ảnh ấy so với hắn còn cao hơn, tứ chi lại dài đến thái quá, dù sao cũng chính là không giống cánh tay của người bình thường, huống chi người này có phần lưng đen tuyền, phảng phất như là dính nước mực hoặc là bùn đất, làm người trông thấy vô cùng ghê tởm.

Trong lòng Quý Thế Tài có cảm giác không tốt, tay chân cứng đờ, liền tránh ở phía sau cây cột, thế nhưng lại thấy thứ kia đi đến phòng của hắn, sau đó chậm rãi đẩy cửa phòng, đi vào.

Quý Thế Tài chảy một thân mồ hôi lạnh, thứ kia cuối cùng là muốn vào phòng hắn làm gì?

Trong lòng hắn mơ hồ có dự đoán, đến phòng hắn làm gì? Tất nhiên không phải là chuyện tốt, có khả năng là đến để giết hắn a?!

Nếu như không phải hắn bị nghẹn đến tỉnh, đi nhà vệ sinh, mà là vô tri vô giác nằm ở trên giường, rồi thứ này lại tiến vào phòng.....

Thật đáng sợ!

Tự mình dọa mình xong, Quý Thế Tài nhìn cửa phòng nghĩ muốn rời đi, ai ngờ vào lúc này, trong viện của Quý Lộc An lại truyền đến một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương.

Nghe thấy thanh âm, thứ ở trong phòng của Quý Thế Tài, thế nhưng tứ chi chạm đất, rồi hướng đến sân của Quý Lộc An chạy đi.

Nhìn nó rời đi, Quý Thế Tài như hư thoát mà rời khỏi cây cột, không kịp hòa hoãn, đột nhiên lại nghĩ đến, thứ kia có phải là muốn hại phụ thân của hắn không?

Quý Thế Tài lòng nói không tốt, miễn cưỡng nhấc tay chân đã mềm nhũn, hướng đến viện tử của Quý Lộc An.

Mà hạ nhân Quý gia cũng bị tiếng thét kia làm cho bừng tỉnh, cầm theo đèn nhanh chân chạy đến, nửa đường gặp phải Quý Thế Tài, vội vàng nâng hắn cùng đi.

Đến sân của Quý Lộc An liền thấy, Quý Lộc An đang hoảng loạn mang theo vẻ mặt bất an mà ngã xuống đất, trước mặt hắn, là vị di thái đêm nay bồi hắn, đang nằm trước mặt, hẳn là đã chết.

Mẫu thân của Quý Thế Tài sau khi sinh hắn không qua mấy năm liền qua đời, mà Quý Lộc An cũng chẳng phải là loại người chung tình gì, thời gian mấy năm gần đây hắn liên tục nạp mấy vị di thái, mà đêm nay chết chính là một trong số đó......

"Phụ thân, chuyện này là thế nào?" Quý Thế Tài nắm lấy tay Quý Lộc An kéo ông đứng dậy.

Nhìn đến tử trạng của vị di thái kia, Quý Thế Tài lúc này mới thấy kinh sợ, hai mắt nàng trợn to, tựa như thấy được thứ gì đó vô cùng khủng bố, cổ thì bị bóp đến xanh tím, ngay cả bụng cũng bị thủng một lỗ lớn, máu chảy đầy đất......

Hạ nhân xung quanh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng.

Sau nửa ngày, Quý Lộc An mới phất tay: "An táng cho nhị di thái cho tốt......" Nửa chữ cũng không đề cập đến chuyện phát sinh vừa rồi.

Bọn hạ nhân cũng không dám hỏi nhiều, vài người nhanh chóng thu dọn thi thể của nhị di thái.

Quý Thế Tài thấy hạ nhân đã rời đi, mới nhỏ giọng kể lại chuyện hắn thấy vừa rồi cho Quý Lộc An nghe.

"Thứ kia cũng đến tìm ngươi?" Sắc mặt của Quý Lộc An lập tức trở nên dữ tợn nắm chặt lấy cánh tay của Quý Thế Tài.

"Ân." Quý Thế Tài chịu đựng đau đớn gật đầu.

"Tại sao lại như vậy, thế nào sẽ......Không nên a....." Quý Lộc An buông tay, thần sắc ngưng trọng, lẩm bẩm nói.

Lúc này trong lòng Quý Thế Tài bắt đầu tràn ngập nỗi bất an.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.