Đan Phù Chí Tôn

Chương 42: Kinh sợ




<!---->Miếu Minh chưa từng dây dưa quá nhiều, vô cùng tiêu sái, sau khi thu hồi lại Ngân Ngọc Kiếm, liền lui về trận địa của Đạo Chân Tông.

Sau khi Bắc Thần hạ xuống mặt đất, bật người ngồi xếp bằng lại. Bên trong tổ khiếu, thần thức bắt đầu vận chuyển, bắt đầu dẫn động linh lực cùng huyết khí bạo động trong cơ thể, hợp thành dòng tiến vào bên trong đan điền khí hải. Vài lần khí huyết bạo nổ, làm cho thần hồn hắn kinh hoảng, xuất hiện rất nhiều hao tổn, đau đớn tựa như vạn con kiến xé nát da thịt.

Sau khi hết thảy khôi phục lại bình tĩnh, trong ánh mắt Bắc Thần lúc đó hiện ra vẻ rất mệt mỏi, toàn thân cao cấp đều loang lổ nhiều vết máu, bộ dáng thập phần chật vật.

Nguyên bản huyết khí tỏa ra từ trên đầu xuống làm cho màu tóc biến thành màu đỏ, lúc này khôi phục lại màu đen ban đầu, mồ hôi ẩm ướt nhớt nháp trên đầu, khiến cho Bắc Thần thập phần không thoải mái.

Linh lực bốc hơi bên trong đan điền, linh quang quanh thân Bắc Thần bắt đầu chấn động, huyết thủy bên ngoài thân cũng dần dần bốc hơi hết. Sau đó, Bắc Thần lấy ra một bình ngọc bên trong túi trữ vật, lấy ra một viên Mịch Tinh Nguyên Đan cuối cùng nuốt xuống.

- Mịch Tinh Nguyên Đan, Tinh Huyết Nguyên Đan đều nuốt hết rồi, thật ra Tinh Linh Nguyên Đan lại còn rất nhiều, đều là bổ sung từ chỗ của Phi Chiến sư huynh a!

Âm thầm nói một câu, Bắc Thần lại nhìn về túi trữ phù bên hông của mình, bên trong cũng mau thấy đáy.

- Ai, tuy rằng chỗ của Phi Chiến sư huynh đã bổ sung một nhóm phụ lục, vẫn là không chịu nổi đại chiến tiêu hao. Sau khi quay lại tông môn, phải thật sự bế quan luyện chế một nhóm mới được. Đáng tiếc năm viên huyết tinh kia của ta cùng với bốn đạo thần hồn yêu thú, có thể chế tạo ra được chỉ vài tấm nguyên phù thứ phẩm thôi!

Sau chốc lát, bốn người Chỉ Điệp từ xa xa bay đến, Giả Tuấn, Phi Kính bị thương không nhẹ, ngay cả Phi Luyện cũng bị thương. Nhưng thật ra Chỉ Điệp lại xem như hoàn hảo, chính là sắc mặt có điểm tái nhợt.

Bốn người sau khi tới gần, cũng nhận ra dị thường của Bắc Thần. So với vui sướng dày đặc trên mặt của bốn người bọn họ, sắc mặt của Bắc Thần lại có vẻ phá lệ âm trầm.

- Làm sao vậy, đại ca, bị Miếu Minh kia hạ đo ván rồi sao? Ai u...

Giả Tuấn mang theo thương thế, ngồi xổm bên người của Bắc Thần, vươn cánh tay nghĩ muốn khoát lên vai của Bắc Thần, không nghĩ đến khẽ động tới miệng vết thương, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.

Bắc Thần quơ quơ vòng cổ trên tay của chính mình, ý bảo chính là hắn mới hạ đo ván Miếu Minh.

- Bốn người các ngươi cũng ngồi xuống cẩn thận khôi phục lại đi, tuy rằng kế tiếp sẽ không lại có đại chiến gì, cũng không chính xác có thể nói sẽ không có người nào không sợ chết tìm đến phiền toái.

Bốn người Chỉ Điệp nghe vậy, gật gật đầu, đều khoanh chân ngồi bốn phía Bắc Thần, lấy ra linh đan bắt đầu khôi phục lại thương thế.

Nơi năm người bọn Bắc Thần chọn lựa là dựa vào gần trận địa của Đạo Hư Môn. Hiện nay, thời cơ ba lượt Cực Đạo Cung phun ra bảo vật đã qua. Trong các tông môn đó, cục diện chiến đấu với nhau cũng đã xong rồi.

Hư Cốc, Hư Linh mang theo đệ tử tông môn, nhích lại gần chỗ của Bắc Thần. Đạo Hư Môn trải qua ba lượt đại chiến, có rất nhiều đệ tử bị thương, lúc này đều nắm chặt cơ hội, cũng đều khoanh chân dùng đan dược chữa thương.

Một mặt khác, Chính Phong, Chính Tố cũng mang theo đệ tử của Chính Nhất Môn nhích lại gần.

Bắc Thần vừa khôi phục lại thương thế trong cơ thể, một mặt lại kiểm kê thu hoạch cuối cùng một phen. Lần này Cực Đạo Cung phun ra bảo vật tổng cộng là ba mươi chín lần tính toán, hai mươi bảy kiện bảo vật, Nam Huyền Tông thu hoạch ba kiện.

Kiện thứ nhất Bắc Thần thu được vào lần đầu tiên, lần thứ hai bỏ qua, lần thứ ba Bắc Thần thu được một kiện, bốn người bọn Chỉ Điệp cũng thu được một kiện pháp bảo là chùy đồng, phẩm chất không thấp.

Sau khi thở ra một hơi dài, Bắc Thần biết rằng hành trình bí cảnh Cực Đạo Cung lần này, cuối cùng đã kết thúc hữu kinh vô hiểm. Thần thức xem xét bên trong, Bắc Thần bất giác lại nhíu mày.

Lúc này, trong đan điền khí hải của Bắc Thần, tám viên huyết tinh, huyết khí tràn đầy, mỗi một viên đều ẩn chứa năng lượng cường đại.

Mà phía trên tám viên huyết tinh này, một viên ngọc thạch bảy màu lẳng lặng trôi nổi bên trong đó.

Tất cả mọi người đều không có chú ý tới ngay lúc Bắc Thần thu vòng cổ kia vào trong tay, một đạo lưu quang bảy màu bắn nhanh ra từ bên trong vòng cổ, từ trong cánh tay của Bắc Thần, tiến nhập vào trong đan điền của hắn. Tính toán lại lần nữa, Cực Đạo Cung lần này phun ra hẳn là hai mươi tám kiện bảo vật mới đúng.

Sau khi linh quang này tiến vào trong đan điền của Bắc Thần, lưu quang hội tụ, một viên ngọc thạch bảy màu, cứ như vậy đột ngột trôi nổi phía trên tám viên huyết tinh của Bắc Thần. Trái lại vòng cổ kia, vẫn đang tản ra xích quang, không giống như là bộ dáng có chút hư hao nào.

Sau khi nhận ra điều này, Bắc Thần còn có chút ngây ngốc, hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì. Này cũng là nguyên nhân sắc mặt hắn trở nên khó xem.

Viên ngọc thạch này, sau khi tiến vào đan điền của Bắc Thần, liền hoàn toàn tĩnh lặng xuống. Mặc kệ là thần thức của Bắc Thần xâm nhập vào, hay là huyết khí, linh lực xâm nhập, đều bị một nguồn lực lượng không rõ ngăn cản ở bên ngoài.

Liên tiếp thử nghiệm vài lần, sau khi đều không có được kết quả, Bắc Thần lựa chọn buông tha. Dù sao, kiểm tra bên trong đan điền khí hải, cho dù là tu chân giả nào cũng không dám sơ suất.

“Trong dị thường tất có hiểm, cũng không biết là tốt hay là xấu đây!”

Cảm khái một câu, Bắc Thần thu vòng cổ kia vào trong túi trữ vật, bắt đầu toàn lực vận chuyển linh lực chữa trị thương thể.

Đệ tử mười tông đều lần lượt im lặng dần, đại chiến đã muốn không còn ý nghĩa gì. Trong Cực Đạo Cung, vẫn náo nhiệt phi phàm như trước.

Bốn thân ảnh linh thú, đã hoàn toàn tiến vào sâu bên trong Cực Đạo Cung, tung tích khó tìm, chỉ có tiếng thú rống không ngừng vọng ra, biểu thị bên trong còn đang trải qua nổi loạn.

Tứ Linh Trận, cũng không có đình chỉ hấp thu bốn loại nguyên lực, ngược lại là tăng lên lực độ cắn nuốt.

Ánh mặt trời, ánh trăng, địa mẫu, lôi điện cuồn cuộn không ngừng tiến nhập vào bên trong đại trận, tiện đà bị phân hóa thành một đạo trận nguyên lực bắt đầu tồn trữ.

Đột nhiên, Bắc Thần mở ra hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía trời cao.

- Mau, mau lui lại!

Một cỗ nguy cơ tử vong chưa bao giờ có trước đây trước tiên tràn ngập trong tâm thần của Bắc Thần. Ý niệm trong đầu không ngừng thúc giục rút lui đi, từ bên trong thần thức của hắn không ngừng thoáng hiện ra bất ổn, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói lắp.

Bốn người Chỉ Điệp, trước sau từ bên trong nhập định bừng tỉnh lại, bắt gặp vẻ mặt kinh hoảng của Bắc Thần, không hiểu sao cũng khẩn trương theo.

- Đại ca!

- Đừng nói chuyện nữa, đi mau, rời khỏi nơi này!

Bắc Thần làm dẫn đầu cả đoàn, mang theo bốn người Chỉ Điệp, hướng về địa phương càng xa Cực Đạo Cung. Đám người Hư Cốc kinh dị nhìn nhìn năm người Bắc Thần, lập tức đều đứng dậy, rời khỏi đuổi theo.

Đồng thời gian Bắc Thần cảm ứng được nguy cơ, chỗ Đạo Chân Tông, Miếu Minh cũng mở hai mắt. Nhận thấy được trên chín tầng trời kia tỏa ra sát khí nồng đậm đến hóa không ra, cả người Miếu Minh run lên, cao giọng hô quát một câu.

- Đệ tử Đạo Chân Tông, rút lui khỏi Cực Đạo Cung!

Bắc Thần mang theo người Nam Huyền Tông, Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn rời đi. Miếu Minh mang theo người của Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, Tử Khí Tông, Hoàng Minh Tông rời đi. Người của Nam Huyền Tông, Đạo Chân Tông tương đối đi nhanh, nhân mã mấy tông còn lại di chuyển có chút tương đối chậm. Không có biện pháp, năm người Chỉ Điệp đứng đầu là Bắc Thần, bọn họ có tín nhiệm tuyệt đối với Bắc Thần. Còn chỗ của Đạo Chân Tông, với uy thế tuyệt đối của Miếu Minh, đệ tử còn lại đều giống như hắn là độc tôn, như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngay cả một Hóa Huyết đỉnh phong cũng không có một chút do dự.

Bắc Thần cùng Miếu Minh, kì thực là bị dọa choáng váng. Bọn họ bất chấp giải thích, chính là một lòng một dạ chạy trốn, giống như phía sau là một dòng nước lũ mãnh thú, đi càng chậm là sẽ phải rơi vào vạn kiếp bất phục.

- Thái Nhụy sư tỷ, đi mau, nơi này nguy hiểm!

Thời điểm Bắc Thần đi qua trận địa Tiên Cực Môn, rống một câu như vậy về phía Thái Nhụy.

Mọi người, trừ bỏ Bắc Thần cùng Miếu Minh, đều thập phần buồn bực. Đại chiến vừa mới chấm dứt, bọn họ thật là vất vả mới có thời gian có thể tĩnh dưỡng, chờ đợi bí cảnh thí luyện chấm dứt. Như thế nào lại bắt đầu lừa gạt, Nam Huyền Tông, Đạo Chân Tông cũng đều như vậy a.

Thái Nhụy sau một lát do dự vẫn là mang theo người của Tiên Cực Môn đuổi kịp theo thân ảnh của Bắc Thần. Mà lúc này, bên phía Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông hoàn toàn loạn cả lên, vài tồn tại đỉnh phong bắc đầu lớn tiếng hô quát.

Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương lên, bởi vì bọn họ thấy được trên chín tầng trời, một hắc động ngưng tụ thành hình, một cỗ uy lực diệt thế, các hư không truyền đến rõ ràng trong lòng mỗi người.

- Ta kháo, này mẹ nó là tình huống gì thế này?

- Sắp chết rồi sắp chết rồi, này mẹ nó như thế nào cũng không xảy ra giống lẽ thường a.

Mấy đệ tử tông môn khác của Bắc Huyền Tông còn đang chờ đợi cũng không dám lại chần chờ nữa, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai cái đùi, mở rộng chân chạy như điên. Chỗ Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông, các đệ tử bắt đầu cấp tốc lui về sau triệt để. Sắc mặt Linh Hi thập phần khó coi, biển cả sóng lớn bèo bọt khó sống, ở nơi xuất hiện uy lực diệt thế như vậy, tâm của hắn vẫn là trầm dần xuống.

- Mau, chạy về hướng Nam Huyền Tông!

Sau khi quát lớn một tiếng, Linh Hi thúc giục thân pháp, cấp tốc hướng về phía Bắc Thần. Chỗ Huyền Thủy cũng kêu gọi người của Đạo Huyền Tông, bắt đầu cấp tốc chạy lại gần chỗ Bắc Thần.

Rốt cục, một tiếng nổ nặng nề vang lên, phát ra từ trên chín tầng trời, hư không tan vỡ, một bàn tay lớn như núi, từ bên trong hắc động đi ra, áp lực như thần, oanh kích về phía Cực Đạo Cung.

Tất cả mọi người đều bị chấn động trong lòng, đối mặt với chưởng pháp khổng lồ như thế, đều cảm giác được nhỏ bé của tự thân. Thiên thần giận, ma thần rống, không gì hơn như vậy!

Bắc Thần định trụ thân hình giữa không trung, ngay trong nháy mắt chưởng pháp khổng lồ kia xuất hiện, hắn đã nhận trong đan điền, ngọc thạch bảy màu kia rung động một chút.

Sửng sốt rất nhiều, nhất thời Bắc Thần cũng đã quên chạy đi.

Lúc này đại trận Tứ Linh của Cực Đạo Cung bắt đầu cấp tốc vận chuyển lên, tứ đại thần chiến của yêu tộc Thái Cổ, tập thể xuất hiện, rít gào đánh về phía chưởng pháp khổng lồ.

- Làm càn!

Một câu làm càn cũng không biết từ đâu phát ra, phách tuyệt thiên địa, quanh quẩn không thôi, lộ ra uy nghiêm không gì có thể xâm phạm được.

Lúc này các đệ tử của mười tông đều chạy tới bên cạnh Nam Huyền Tông. Thấy Bắc Thần ngừng lại, những người khác cũng tự giác ngừng lại.

- Đi không được, mọi người liên thủ chống đỡ đi!

Cái gọi là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn. Chưởng pháp khổng lồ tuy rằng là nhằm vào Cực Đạo Cung, chính là tranh đấu cấp bậc loại này, cho dù chỉ lộ ra một ít khí tức cũng đã đủ hủy diệt mọi người rồi.

Biết chạy không xa, Bắc Thần bằng bất cứ giá nào cũng phải liều mạng, đến lúc đó xem là hắn ngoan độc hay là lão thiên gia ngoan độc hơn.

- Mọi người liên hợp phòng ngự, đừng suy nghĩ nữa, đều phải lấy ra toàn lực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.