Đan Phù Chí Tôn

Chương 39: Kinh nghi




<!---->Hấp thu trận nguyên lực một ngày, tinh khí trong cơ thể Bắc Thần hồi phục hoàn toàn, trong đan điền khí hải, huyết khí no đủ linh lực tràn đầy. Tu vi Hóa Huyết tầng tám nguyên bản vừa mới đột phá, thế nhưng kỳ tích lại dần ổn định xuống.

Phải biết rằng, nếu là ở tông môn bế quan đột phá, hắn ít nhất cần thời gian một tháng cẩn thận bồi dưỡng, tăng cường.

Sau khi thần thức trong cơ thể nhìn quét qua một lần, Bắc Thần lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài.

Một hồi đại chiến bên ngoài Cực Đạo Sơn, Bắc Thần nuốt vào một viên huyết tinh của gấu nâu, lợi dụng ngoại lực cường thế tăng cấp lên Hóa Huyết tầng tám, trong cơ thể vẫn là lưu lại rất nhiều ám thương.

Lần này mật cảnh Cực Đạo Cung chấm dứt, hắn quay lại tông môn, khẳng định không thể thiếu phải trả giá số lượng lớn thời gian để cẩn thận chữa trị. Không thể không nhắc đến, còn phải thỉnh giáo cao tầng Đệ Tứ Sơn một phen, thương thế này hắn chính là không có hiểu biết được cặn kẽ bao nhiêu.

Tình hình của ba người Chỉ Điệp, Phi Luyện, Phi Kính lại hoàn hảo, đều là tinh thần no đủ, ba người bọn họ tu vi đột phá vừa không lâu, hấp thu trận nguyên lực, chính là lần thứ hai củng cố tu vi.

Chuyển hướng nhìn về Giả Tuấn, khí tức xung quanh hắn có điểm hỗn loạn.

Bắc Thần cũng biết Giả Tuấn là đang cực lực áp chế tăng lên tu vi trong cơ thể. Sau khi dùng Nhập Đạo Nguyên Đan, tu vi của Giả Tuấn đã muốn là Hóa Huyết tầng tám viên mãn. Tiếp sau đó, hấp thu đản dịch yêu thú, hiện tại lại hấp thu trận nguyên lực, tu vi của hắn sợ là sắp tới thời điểm giới hạn đột phá.

Giờ khắc này, tất nhiên không phải thời cơ để hắn đột phá, cho nên Giả Tuấn vẫn đều áp chế tu vi của chính mình.

Tu vi tu chân giả tăng lên, đột phá cảnh giới, sợ nhất là bị người khác quấy rầy. Bắc Thần lúc ấy lâm trận đột phá, kì thực là bị bức tới tuyệt cảnh rồi.

Thấy bốn người Bắc Thần đều quan tâm nhìn chính mình, Giả Tuấn cười nói:

- Như thế cũng tốt, ma luyện trụ cột, tăng cường củng cố căn cơ, trên con đường tu chân, Tiểu Gia ta nhất định có thể tiến xa hơn!

Mặt trời mới mọc lên khoảng không, ánh bình minh lại trải dài ánh kim, nhưng thật ra lại không có kịch liệt của ngày thứ nhất. Đại trận bảo hộ của Cực Đạo Cung, sau khi trải qua bạo động ngày đầu tiên, cũng dần im lặng xuống, cũng không có tiến nhập vào ánh mặt trời vàng rực, xuất hiện dao động diện tích lớn.

- Gia gia ta từng nói qua, thời kì thượng cổ, tu chân giả đều là nhật nguyệt chi tinh đầy màu sắc, nuốt đi nguyên lực tu luyện của thiên địa. Đại trận bảo hộ của Cực Đạo Cung này là dựa vào nhật tinh nguyệt hoa lực vận chuyển, mỗi trăm năm luân hồi một lần, chính là bổ sung lực của ánh mặt trời cùng với lực của ánh trăng. Ta phỏng chừng lần thứ hai phun ra sẽ xuất hiện vào buổi tối hôm nay, thời điềm ánh trăng lực tràn ngập, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị.

Giả Tuấn nhìn nhìn đại trận bảo hộ, nói ra một ít bí mật mới của Cực Đạo Cung với bọn người Bắc Thần.

Theo tiến vào không ngừng của ánh mặt trời vàng rực, uy thế càng thêm hưng thịnh, Bắc Thần gật gật đầu, biết trong ngắn hạn sẽ xuất hiện thay đổi lớn.

- Lần thứ hai phun ra, nếu số lượng bảo vật không nhiều lắm, chúng ta trực tiếp buông tha cho cướp đoạt!

- Đại ca, này không giống phong cách làm việc của huynh a, cơ hội chỉ có ba lượt, chúng ta phải buông tha một lần trong đó?

Bắc Thần gật gật đầu:

- Chúng ta dù sao cũng chỉ có năm người, sau khi ba lượt phun chấm dứt, người của Đại Hư Môn, Chính Nhất Môn sợ là cũng không bền vững, lần thứ hai phun ra liền ám binh bất động, tới lượt thứ ba lại tiến hành đánh đến.

- Chúng ta đây là muốn hay không muốn giúp Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn?

- Xem tình huống đi, nếu là có cơ hội, tất nhiên là có thể ra tay, lần thứ hai phun ra, Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông khẳng định sẽ nhằm vào Nam Huyền Tông chúng ta. Nếu chúng ta án binh bất động vừa lúc có thể làm tính kế của bọn họ thất bại. Hơn nữa, vẫn là hai đấm địch bốn tay, bằng không với sự khuếch trương cuồng nộ của bọn họ, sẽ không tự nhiên buông tha cho một cơ hội đạt được bảo vật!

Hành trình Cực Đạo Cung lần này, mọi người Nam Huyền Tông xác nhận thập phần bị động. Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông ngoài ý muốn liên hợp, Tử Khí Tông, Hoàng Minh Tông cũng ra tay, đều là ngoài dự kiến của mọi người.

Không chút khách khí nói, nếu không phải xuất hiện hiện tượng lạ là Bắc Thần, Nam Huyền Tông lần này sợ là phải té ngã đau điếng rồi.

Cuồng thế quật khởi của Bắc Thần, trảm vào Miếu Hoàng, đánh chết vài đệ tử cấp cao quan trọng của hai tông, có thể nói là ngăn cơn sóng dữ.

Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông đều chẳng kiêng nể gì mà liên hợp, so sánh một chút, Nam Huyền Tông đích xác không có ưu thế gì.

Triệu Phi Kính lo lắng nói:

- Lần này mật cảnh Cực Đạo Cung chấm dứt, tông môn sợ là sẽ có động tác lớn, Tu Chân Giới của nam vực sợ rằng sẽ không còn thái bình!

Giả Tuấn gật đầu tán thành nói:

- Mấy năm nay Nam Huyền Tông chúng ta quả thật áp chế Đạo Chân Tông gắt gao, cơ hồ làm hao hết nội tình đại tông của bọn họ. Cũng tới lúc Đạo Chân Tông ra tay phản chết, dù sao cũng là đại tông nhiều năm, không có khả năng bị chúng ta hao phí hết.

Đối với cái nhìn của hai người bọn họ, Bắc Thần cũng lắc lắc đầu:

- Sự tình còn chưa tới tuyệt đối, giết chút đệ tử Hóa Huyết kì, có thể dùng làm cái gì, cây trụ của tông môn vẫn là tu chân giả cấp cao.

- Việc này đều có nhóm lão tổ của tông môn ứng phó rồi, chúng ta chỉ cần còn sống rời khỏi là tốt rồi.

Năm người thấp giọng thảo luận một trận, lần thứ ngồi xếp bằng xuống.

Theo màn đêm buông xuống, trăng non mới lên, trong thiên địa đó, ánh trăng lực bắt đầu hội tụ tràn ngập.

Trên chín tầng trời, một đạo ánh trăng lực tự do đã bị đại trận bảo hộ của Cực Đạo Cung hấp dẫn, bắt đầu hội tụ dao động, lệch khỏi quỹ tích vốn có, xâm nhập vào bên trong đại trận.

Khi một cỗ ánh trăng lực tiến vào, đại trận bảo hộ của cả tòa Cực Đạo Cung bắt đầu biến thành màu ngân bạch, tản mát ra ánh sáng lạnh như băng.

Thời gian chuyển dời, đại trận bắt đầu dao động, ánh trăng lực tích lũy thịnh vượng, địa mạch lực cũng bắt đầu xuất hiện mãnh liệt.

- Lực ánh mặt trời tác động nguyên lực, ánh trăng lực lấy ra địa mạch lực. Chỉ không biết ngày thứ ba, ánh trăng ánh mặt trời đồng thời xuất hiện sẽ dẫn động ra biến hóa nào của đại trận nơi này!

Chỉ Điệp cảm khái một câu, một đôi mắt phượng nhìn về phía vận chuyển của cả tòa Cực Đạo Cung.

Bắc Thần kinh ngạc nói:

- Sư tỷ, tỷ có nghiên cứu với đạo trận pháp sao? Như thế nào trước kia cho tới bây giờ chưa nghe tỷ nói qua!

Chỉ Điệp cười nói:

- Tu chân bách nghệ, tổng yếu tinh thông một đạo, chỉ cho phép đệ chế phù thuật cao minh, tỷ sẽ không thể giấu một tay sao.

Bắc Thần cười ngây ngô một tiếng, cẩn thận nghĩ nghĩ tình huống của năm người bọn họ.

Chính bản thân Bắc Thần, trên con đường chế phù thuật, luyện đan thuật, đã đầu tư vào số lượng lớn tinh lực. Dựa theo lời của Chỉ Điệp, nàng lại có điều nghiên cứu cao thâm với đạo trận pháp. Tôn Phi Luyện lại không thể nghi ngờ, một lòng một dạ dừng trên luyện khí thuật. Triệu Phi Kính lại là nghiên cứu đạo con rối, con rối thuật cũng là bác đại tinh thâm, là một môn tu chân tài nghệ thâm ảo.

Sau nhìn nhìn Giả Tuấn, Bắc Thấn nhíu nhíu mày nói:

- Giả đần độn, tu chân bách nghệ, ngươi cảm thấy hứng thứ với môn nào a, chưa từng thấy ngươi thể hiện qua?

Bắc Thần hỏi điều này, thần sắc Giả Tuấn có điểm xấu hổ:

- Tu chân tu chân, ta tự nhiên là để bụng nhất là tăng tu vi a. Các ngươi biến thành này đó, đều là bàng môn tả đạo, không tiến lên trên được a. Còn không bằng đặt tất cả tinh lực chuyên chú lên tăng cường tu vi.

Bắc Thần nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Giả Tuấn cũng có đạo lý. Nói cách khác, như Giả Tuấn nhỏ tuổi hơn mình, như thế nào tu vi còn cao hơn bản thân một cấp chứ.

- Thời gian không sai biệt lắm rồi, lần thứ hai phun ra sợ là sắp đến!

Sau khi Chỉ Điệp quan sát một lát, nhìn thấy cả tòa đại trận chấn động càng lúc càng lớn, biết thời khắc mấu chốt sắp đến rồi.

Ánh mắt Bắc Thần ngưng tụ, nhìn nhìn bên phía Đạo Chân Tông, phi thân lên giữa không trung.

Tình hình hỗn loạn lần thứ hai xuất hiện, mật cảnh cả Cực Đạo Cung, cũng bắt đầu nặng nề xao động lên.

Liệt hỏa của ánh bình minh bất đồng ngày đầu tiên nhanh chóng bay qua, tiếp nhập của ánh trăng lực, thật là như nước chảy đá mòn, là biến hóa trường tồn. Ánh mặt trời lực là lực dương cương, đó là tiếng sấm rền vang, khoảng khắc kinh động.Ánh trăng lực là lực âm nhu, tiến nhập vào trong mật cảnh Cực Đạo Cung, giống như sấm rền từng trận, thừa nhận điểm mấu chốt không được áp bách đại trận bảo hộ của Cực Đạo Cung.

Thời khắc tới hạn đã đến, trong thiên địa đó, lượng nhập ban ngày, ánh trăng lực rộng lượng, từ trên thái âm tinh bị mật cảnh Cực Đạo Cung hấp thu cắn nuốt vào.

Một tiếng ám vang nặng nề, đại trận bảo hộ Cực Đạo Cung lần thứ hai trọng mở ra cấm chỉ, từng đạo cấm chỉ đầy màu sắc, liên tiếp tan rã hóa tán, từ bên trong chạy ra khỏi lục đạo linh quang.

Sao chổi xẹt qua, lục đạo linh quang cấp tốc phun ra.

- Động thủ!

Bên Đạo Chân Tông kia, một đệ tử nổi giận gầm lên một tiếng, mười mấy tên đệ tử, hướng tới chỗ của bọn Bắc Thần, bay lại qua nơi trời cao.

Thần sắc Bắc Thần tối sầm lại, thân mình trầm xuống, thế nhưng lại bay qua trên mặt đất. Bên người hắn, bốn người Chỉ Điệp cũng đều lui về phía sau, để bay ra cao không.

Chỉ trong khoảnh khắc này, đệ tử của Đạo Chân Tông, toàn bộ ngây ngẩn cả người. Tình huống gì thế này, các ngươi như thế nào lại không đoạt, sợ rồi, không có khả năng rồi!

Không để cho đệ tử Đạo Chân Tông ngây người, đệ tử của Đạo Hư Môn đã giết đến đây rồi. Bởi vì một đạo linh quang này vừa vặn là bay đến khu vực này.

Trong nháy mắt, Đạo Chân Tông, đệ tử của Đạo Hư Môn liền sát lại cùng nhau. Hai người Hư Cốc, Hư Linh, mỗi người một kiếm, chống lại cùng với Miếu Minh. Đệ tử Hóa Huyết đỉnh phong khác của Đạo Chân Tông, còn lại đều hướng qua chỗ Bắc Huyền Tông giết đến, nơi đó cũng có một đạo linh quang.

Cảnh tượng này liền náo nhiệt lên, Đạo Chân Tông đồng thời cùng Đạo Hư Môn, Bắc Huyền Tông cướp đoạt.

Trán của Triệu Phi Kính đầy mồ hôi lạnh:

- Thật đúng là tiền tài động nhân tâm a. Đạo Hư Môn giết đến đây, Đạo Chân Tông lại giết về phía Bắc Huyền Tông, này đều là cùng nhau đến a!

Đạo Linh Tông cùng Đạo Huyền Tông bên kia đấu võ, Tiên Cực Môn lại chống lại Chính Nhất Môn, ngay cả Tử Khí Tông cùng Hoàng Minh Tông đều chiến về một chỗ.

Nhân mã các tông từng đôi chém giết, ai cũng không oán ai, tất cả mọi người đều là lang sói, cũng không tất yếu mắng người khác bội bạc.

- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

- Giết lên, giúp Đạo Hư Môn đi.

Bắc Thần hét lớn một tiếng, dẫn đầu đoàn bay ra ngoài. Lục Ngân Đao vừa chuyển, đánh bay một gã đệ tử Hóa Huyết tầng chín của Đạo Chân Tông. Tẩy Mặc hóa quang bay ra, Duệ Thiên Châm xuyên thủng cổ họng của một đệ tử Hóa Huyết tầng tám.

Miếu Minh đang cùng hai người Hư Cốc chém giết, từ xa xa nhìn thấy năm người Bắc Thần giết lên, tâm thần trầm xuống, sắc mặt thập phần khó coi.

Một hồi chém giết, tất cả mọi người đánh ra lửa lớn thật sự, sau khi sáu kiện bảo vật đều tự bắt đến tay, chém giết vẫn giằng co một đoạn thời gian, thẳng đến khi đại trận lại trút xuống trận nguyên lực mới ngừng lại.

Hai người Hư Cốc, Hư Linh sau khi nhìn Bắc Thần bằng một đạo ánh mắt cảm kích, lại lui về trận địa tông môn của chính mình.

Miếu Minh rất nhanh khôi phục lại thần sắc lạnh lùng, cố định ánh mắt nhìn nhìn Bắc Thần, dẫn dắt đệ tử của Đạo Chân Tông rút lui.

Năm người Bắc Thần, sắc mặt đều có chút trắng, dù sao là lấy ít đối nhiều, hơn nữa sinh tử hận thù với Đạo Chân Tông, đều có chút ăn không tiêu.

Đại chiến lần này, Bắc Thần không hề dùng một đạo phù, chính là đơn thuần dựa vào Lục Ngân Đao cùng Tẩy Mặc, nhưng cũng đánh bị thương năm đệ tử của Đạo Chân Tông, đánh chết ba người.

Pháp khí Tẩy Mặc này, dưới hung uy của ánh trăng ban đêm, được Bắc Thần phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Lui về trận địa, sau khi năm người chờ trận nguyên lực, lần thứ hai bắt đầu hô hấp, hít vào thở ra.

Ánh trăng lực, địa mạch lực, đều là hai loại nguyên lực tương đối ôn hòa, dễ dàng luyện hóa, trợ giúp với tu chân giả cũng thật lớn.

Giả Tuấn lần này không gia nhập, mà là ôm một thanh kiếm, bảo hộ bên cạnh bốn người. Tu vi của Giả Tuấn đã sắp tới giới hạn đột phá rồi, lại hấp thu nữa, chính hắn cũng sợ không thể áp chế được.

Đêm qua, đến tận bình minh, mặt trời sáng tỏ, ánh trăng tối dần kết thúc một ngày, ngày cuối cùng rốt cục đã đến.

Trên chín tầng trời, một vầng trăng sáng, đều tự chiếm lĩnh vào một mảnh không trung, ánh trăng như dát vàng bắt đầu tràn ngập xuống.

Mật cảnh cả Cực Đạo Cung này, tất cả trận pháp còn sót lại, đều bắt đầu cấp tốc vận hành chuyển động. Đặc biệt là đại trận bảo hộ phía trên Cực Đạo Cung, bốn mươi chín cấm chỉ đầy màu sắc, liên tiếp chuyển động, cấu trúc ra từng đạo trận đồ huyền ảo.

Chỉ Điệp phi thân lên, một đôi mắt phượng bắt đầu ngưng thần chú ý quỹ tích vận chuyển của đại trận, từng đạo linh quang theo ánh mắt của nàng thoáng hiện ra.

Sau đó, hai đạo lốc xoáy thật lớn hiện ra bên trong không trung Cực Đạo Cung, điên cuồng hấp thu ánh trăng ánh mặt trời lực trên trời cao.

Cùng thời gian, trong chỗ sâu dưới nền đất, địa mạch bắt đầu xao động, một cỗ lực nặng nề thẳng hướng đi ra.

- Địa mẫu lực, thế nhưng lại là địa mẫu lực, đại trận bảo hộ của Cực Đạo Cung này thế nhưng lại câu thông tới địa mẫu lực, khó trách trải qua hơi mười vạn năm, vẫn là uy thế không giảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.