<!---->Năm người Bắc Thần sau khi rời Luận Phù Các, liền bắt đầu xuất phát đi đỉnh núi.
Căn cứ bố cục Cực Đạo Cung, trên sườn núi, tất cả tài nguyên tu luyện, động phủ, cung điện, đều người tu chân cảnh giới Đạo Linh sử dụng. Toàn bộ Cực Đạo Sơn, hay nói là chỗ tinh hoa của toàn mật cảnh Cực Đạo Cung, chính là sườn núi Cực Đạo Sơn.
Đáng tiếc, là vị trí trong truyền thuyết, lúc xuất hiện trước mặt năm người Bắc Thần, diệu cảnh tiên gia trong dự liệu không xuất hiện, ngược lại là một mảnh tường xiêu vách đổ.
Rất nhiều chỗ còn rải rác vết máu đỏ, đó là của vị đại thần thông để lại. Dù trải qua năm tháng mài mòn, thời gian đổi dời, vẫn còn để lại rất nhiều dấu vết không thể xóa nhòa.
Có thể làm được người chết còn dấu vết, chỉ sợ là vượt qua cảnh giới Đạo Linh, tồn tại Động Thiên Cảnh để lại.
- Xem ra năm đó chiến trường chính là ở nơi này, tồn tại bậc cao cảnh giới Đạo Linh trở lên, sau khi bị hủy diệt, toàn bộ Cực Đạo Cung cũng không tồn tại nữa.
- Gia gia ta đã từng nói, năm đó Cực Đạo Cung từ thịnh chuyển suy, đó là một án không lời đáp trong giới tu chân, đã nhiều năm trôi qua, vẫn không có dấu tích gì, không ai biết rốt cuộc là lực lượng gì, làm cho đại tông hiển hách thượng cổ một đêm hủy diệt!
- Cực Đạo Cung coi như nội tình hùng hậu, đối mặt đả kích đột ngột như vậy, vẫn có thể mở ra đại trận cấm đoạn tông môn, trục xuất toàn bộ đạo tràng vào hư không, bảo tồn được nhiều thứ, chờ cho đến mật cảnh Cực Đạo Cung lại một lần nữa mở ra xuất thế, sẽ là lúc Cực Đạo Cung thượng cổ tiếp tục truyền thừa!
- Tông môn tiếp diễn, có đôi khi là dựa vào vô số thế hệ cùng nhau cố gắng, đại trận cấm đoạn Cực Đạo Cung này há có phải bố trí một sớm một chiều, không biết tiêu hao công sức bao nhiêu đời người đại thần thông, Ở trong mảnh phế tích này, chôn giấu không biết bao nhiêu bí mật, rất nhiều bí điển luyện khí thượng cổ quý giá, cũng có không biết bao nhiêu bị phá hủy.
- Phi Luyện ngươi nói lời này rất đúng, Cực Đạo Cung ở thời kỳ thượng cổ cực thịnh một thời, căn cứ điển tịch tu chân ghi lại, trong Cực Đạo Cung có đi ra mấy vị Chân Tiên, tòa đại trận cấm đoạn này, là bọn họ trước sau bố trí hoàn thiện.
Triệu Phi Kính nhặt lên một khối đá vụn trong phế tích, bên trên còn để lại hoa văn, chỉ là đá vụn cỡ bàn tay, khắc rất nhiều hoa văn lặp lại. Tay dùng chút sức, đá vụn liền hóa thành bụi bặm, bay ra.
- Chân Tiên, rốt cuộc là tồn tại cảnh giới nào chứ!
Đối với mọi người Hóa Huyết Kỳ mà nói, Chân Tiên là cảnh giới trong truyền thuyết, giống như rồng thần, bay cao tận chín tầng trời, mà bọn họ lại là con kiến, bình thường giữa trần thế.
Bắc Thần bực mình nhìn ba người Cổ Tuấn, mắng:
- Nói nhảm xong chưa, còn đi nữa không, không đi thì ba ngươi trở về!
Bắc Thần mắng rồi, người vừa động, bay tới phía trước. Chỉ Điệp thi triển thân pháp, theo sau Bắc Thần.
- Máu lạnh!
- Vô tình!
- Tâm địa sắt đá!
- Lảm nhảm cái gì, ba ngươi muốn ăn đòn hả?
Bay hơn nửa ngày, dọc đường chỉ thấy toàn là phế tích, ngay cả cây cối cỏ dại cũng không có, càng đừng nói chút linh thảo linh túy.
- Đại ca, tiếp theo nếu có động phủ xuất thế, vậy tuyệt đối là cảnh giới Đạo Linh, bên trong khẳng định không ít thứ tốt, sẽ không ai nhường, chúng ta muốn gắp hạt dẻ trong lửa, chỉ sợ không tránh khỏi lại một trận đại chiến.
Bắc Thần liếc Cổ Tuấn, hiểu được tiểu tử này dù lưu manh chút, nhưng không ngốc chút nào, nhìn hắn có thể mạnh mẽ moi ra hai cái đài ngọc từ trong túi trữ vật của Triệu Phi Kính là có thể thấy được.
Bắc Thần quét mắt nhìn xung quanh, nói:
- Chỗ này đã bị đánh thành thế này, còn có mấy tòa động phủ còn giữ lại, dù là lão tổ cảnh giới Đạo Linh tông môn tính ra có động phủ Đạo Linh xuất thế, số lượng cũng sẽ không nhiều, ta ước chừng tối đa có thể là hai tòa động phủ mở ra. Các người đừng quên, những động phủ đó làm sao không có trận pháp bảo vệ, mặc dù là một cấm đoán bốn màu, vậy cũng cần 24 công kích Cố Nguyên Kỳ mới phá ra được. Ở lúc này, giữa các tông môn sẽ không tùy ý xung đột, thiếu đi chiến lực mphe, vậy thiếu đi một phần cơ hội mở ra động phủ.
Triệu Phi Kính bay mệt, lấy ra một viên nguyên đan uống vào, lau mồ hôi mỡ hỏi: "Chúng ta phải đi hướng nào đây, chẳng lẽ vẫn đi lên, đừng có bỏ qua chỗ tốt, trực tiếp lên tới đỉnh núi.
- Đi tới chỗ nhiều người, chín tông khác đi vào sớm hơn chúng ta hai ngày, phàm là chiến lực đỉnh cao, khẳng định đã sớm đi vào đây, chúng ta có khi tới vừa lúc.
Bắc Thần đoán không sai, lại bay một ngày, mấy người Bắc Thần liền phát giác được một chỗ, có linh lực sức sống tụ tập.
Năm người nhìn nhau cười, khôi phục một lát, mỗi người vận chuyển thân pháp, đi tới một chỗ thung lũng.
Quét nhìn qua, ước chừng hơn 40 đệ tử chín tông tụ tập ở đây. Đạo Chân Tông Miếu Minh; Bắc Huyền Tông Sa Hải, Sa Phiệt; Đạo Hư Môn Hư Cốc, Hư Linh; Chính Nhất Môn Chính Phong, Chính Tố; Huyền Linh Tông Linh Mộc, Linh Nguyệt; ngay cả Thái Nhị, Thái Yên, Thái Mai vừa tách khỏi mấy người Bắc Thần chưa được 2 ngày cũng ở đây. Xem ra các nàng nhận được đồng môn truyền tin, nhanh chóng chạy tới.
Đệ tử các tông còn lại đều là Hóa Huyết đỉnh phong, hoặc là Hóa Huyết tầng chín, mỗi người khí thế bất phàm.
Năm người Bắc Thần tới đây, tự nhiên dẫn tới chú ý của mọi người.
- Đại ca, sao toàn là chiến lực đỉnh cao, bọn họ không phải đều là 10 người một đội hay sao?
- Không có Huyền khí trên người, ở chỗ này chỉ sợ không giúp được gì, một khi bùng nổ đại chiến, rất có thể làm vật hy sinh, còn không bằng để bọn họ ở lại sườn núi thu nhặt tài nguyên.
Phía sau Đạo Chân Tông Miếu Minh, đi theo mấy đệ tử Hóa Huyết tầng chín. Phía sau Sa Hải, Sa Phiệt cũng có mấy Hóa Huyết tầng chín, ánh mắt bọn họ nhìn về năm người Bắc Thần, có sát khí nồng nặc.
Đi lại khá gần với bọn họ là đệ tử Hoàng Minh Tông cùng Tử Khí Tông, có khoảng hơn mười người.
Ngoài ra, Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông mỗi người đứng một phía, Tiên Cực Môn lại đứng cùng Đạo Linh Tông.
Mấy đệ tử Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn ở chung một chỗ, nhìn thấy mấy người Bắc Thần tới, Hư Cốc vẫy tay ra hiệu Bắc Thần đi qua chỗ họ.
Năm người Bắc Thần không nhìn địch ý từ Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, đáp xuống chỗ Đạo Hư Môn.
Lúc này, một đệ tử Hóa Huyết đỉnh phong Đạo Linh Tông đứng ra.
- Coi như đủ người rồi, Linh Hi ta nói xấu trước, ta mặc kệ giữa các tông có mâu thuẫn gì, đều tạm đè xuống cho ta, phá vỡ cấm đoán bốn màu này, các người mới tự thanh toán, Huyền Thủy sư muội, ngươi nói sao?
Bên Đạo Huyền Tông, một nữ đệ tử đạo phục bước ra.
- Linh Hi sư huynh nói vậy, muội muội đương nhiên không có ý kiến, vào núi bảo vật làm sao ra về tay không, hẳn các vị sư huynh sư muội đều biết thiệt hơn.
Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông làm đại tông lâu năm Nam Vực, nội tình sâu xa, hai người Linh Hi, Huyền Thủy đều là Hóa Huyết đỉnh phong, bọn họ đứng ra bày tỏ, các tông còn lại tự nhiên sẽ không phá rối.
Linh Hi, Huyền Thủy liếc nhau, đồng loạt nhìn về phía Bắc Huyền Tông Sa Hải cùng với Đạo Chân Tông Miếu Minh.
Miếu Minh nhìn Bắc Thần, quay đầu đi, xem như thầm chấp nhận. Về phần Sa Hải, lại hừ lạnh một tiếng, cũng không phản đối.
- Ngươi hừ cái gì, làm như cao ngạo lắm, ta nhìn ngươi là không ưa, có giỏi thì đánh một trận trước, đánh Bắc Huyền Tông ngươi nằm sấp xuống!
Cổ Tuấn gào rú, mọi người đều sửng sốt, Sa Hải càng tức đến đỏ mặt, hơi thở trở nên âm trầm.
Bắc Thần vỗ vai Cổ Tuấn:
- Giỏi lắm nhóc, không làm xấu mặt ca!
Bước lên trước, che trước mặt Cổ Tuấn, ánh mắt Bắc Thần lạnh lùng, một cỗ sát khí tràn ra, mọi người ở đây thấy vậy, trong lòng phát lạnh.
Vị này chính là Sát Thần mà, không ai dám coi thường hắn.
- Sư tỷ, Nam Huyền Tông bọn họ toàn là ngu xuẩn mà!
- Nam Huyền Tông, các ngươi nói kiểu gì, nếu không phải muốn hợp tác, mấy tông chúng ta không để ý, trước tiên mời các ngươi ra ngoài!
Linh Hi mày kiếm chợt lạnh, lời nói lạnh băng. Ở bên kia, sắc mặt Huyền Thủy cũng không dễ coi.
Lúc này Hư Cốc, Chính Phong đứng ra, một trái một phải đứng bên cạnh Bắc Thần, bày tỏ lập trường. Lần này, tình thế hiện trường không dễ coi, mấy phe đều rút kiếm giương cung.
Năm người Nam Huyền Tông, mọi người không để bọn họ vào mắt, nhưng cộng thêm Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn thì khó nói.
Lúc này, Tiên Cực Môn Thái Nhị đi ra, cười nói với Bắc Thần:
- Bắc Thần đệ đệ, động phủ Đạo Linh là vạn năm không xuất thế, bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau, tồn tại cảnh giới Đạo Linh Cực Đạo Cung, trong động phủ này bảo tồn là tài nguyên thượng cổ đều hết sức trọng yếu đối với mỗi tông môn, có được một hai cái cũng là cơ duyên bằng trời, không thể hành động cảm tính được.
Bắc Thần vuốt mũi, Thái Nhị nói có lý, trong nhất thời hắn lại không tìm được lời nói.
- Căng thẳng cái gì, ta lại không nói không hợp nhau làm, chỉ là các người làm chương trình gì, cũng nên bày ra mặt mà nói chứ, bằng không chúng ta dốc hết sức, đi vào lại không có lợi lộc gì, chẳng phải làm không công cho các người!
Bắc Thần tự nhiên cũng để ý động phủ này, chỉ dựa vào thực lực ba tông bọn họ, không thể phá vỡ cấm đoán bốn màu, chỉ có một đường hợp tác.
Nam Huyền Tông chịu hợp tác, mọi người đều thở phào.
Khóe miệng Linh Hi khẽ nhếch, nói:
- Còn có chương trình gì, đệ tử 10 tông, tự bỏ ra 3 đạo công kích Cố Nguyên Kỳ, tự nhiên có thể cắt đứt cấm đoán bốn màu, trận pháp mở ra, sau khi đi vào động phủ, phải xem thủ đoạn của mỗi người, nhanh tay còn chậm tay hết.
Khóe miệng Bắc Thần mỉm cười, cách này hay, hắn thích!
- Như vậy hay, giới tu chân vẫn là dựa vào nắm đấm nói chuyện!
Bắc Thần cười, liếc qua chỗ Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông.
Ánh mắt Miếu Minh nhíu lại, cũng không có biểu hiện quá khích, Sa Hải lại một lần nữa hừ lạnh.
- Chúng ta đã nói xong, đệ tử 10 tông, tự bỏ ra 3 đạo công kích Cố Nguyên Kỳ, nếu có ai lén gian manh, Linh Hi ta không tha cho hắn trước tiên!
Đệ tử các tông dồn dập phụ họa, mọi người không phải người ngu, tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Ngươi giữ lại một phần, ta giữ lại một phần, cuối cùng cấm màu không cắt được, lãng phí công sức không nói, chỉ sợ sẽ bị chín tông liên thủ đánh chết.
Mọi người đều thảo luận một phen, theo Linh Hi triệu tập, đứng ở vị trí khác nhau, bắt đầu chuẩn bị.
- Ta đếm ba tiếng, mọi người cùng nhau ra sức, tàn cấm này tuy rằng lợi hại, cũng không chịu nổi chúng ta nhiều người!
- 3, 2, 1!
Tiếng 1 vừa dứt, mọi người liên thủ công kích!
Ầm ầm vang dội, toàn bộ tàn cấm bốn màu vỡ vụn.
- Bắc Thần Nam Huyền Tông, ngươi muốn chết!