Đan Phù Chí Tôn

Chương 12: Yêu hổ




<!---->Giương mắt nhìn nhìn bốn phía, nơi Bắc Thần hạ xuống là một vùng rừng rậm. Chung quanh cũng không có tung tích của đệ tử khác, xem chừng chính mình cũng không phải là người may mắn.

Bắc Thần bay lên giữa không trung, lấy ra bản đồ đối lập với địa hình bốn phía, cẩn thận dần phân biệt. Chờ sau khi Bắc Thần đại khái nhận thức được vị trí của mình, sau lưng bỗng lạnh cả ngườilập tức chui vào ẩn nấp sau một cây đại thụ.

“Mẹ nó như thế nào xui xẻo như vậy, nơi hung hiểm đó ta như thế nào lại chui vào chứ!”

Căn cứ từ thông tin đạt được khi đi thăm dò những người đi trước, trong Cực Đạo Cung, hung hiểm nhất không thể nghi ngờ chính là Cấm Tàn Trận trải rộng, có một loại sát thương không thể hiểu được. Nếu không cẩn thận đánh lên rồi, kia tuyệt đối là hữu tử vô sinh.

Nhưng nếu cần phải nói nơi nào đệ tử tông môn chết nhiều nhất, kia tuyệt đối chính là Tam Thú Sơn Mạch của Cực Đạo Cung năm đó giới dưỡng yêu thú linh thú. Vừa vặn không khéo, Bắc Thần đã bị truyền tống tới chỗ sâu trong Tam Thú Sơn Mạch.

Tam Thú Sơn Mạch, trung bộ mật cảnh Cực Đạo Cung, khoảng cách với đạo trường của Cực Đạo Cung có một khoảng cách. Nơi này yêu thú hoành hành, thập phần nguy hiểm.

May mà, đã bị đại trận cấm đoạn áp chế, ở nơi này yêu thú cực mạnh, tu vi cũng là Cố Nguyên tầng ba sơ kỳ. Nhưng là đối với đệ tử Hóa Huyết kỳ như bắc Thần, đừng nói là yêu thú Cố Nguyên tầng ba, chỉ là yêu thú Cố Nguyên tầng một cũng có thể bị chúng nó ăn đến chết.

Trong lòng Bắc Thần, trong nháy mắt có chút muốn mắng trời mắng đất, có một chuẩn bị muốn mắng mẹ nó, nhưng cũng không dám làm ra một chút động tĩnh, sợ dẫn tới sát tinh gì.

Cách nơi ẩn thân của Bắc Thần, địa phương xa năm thước, có một khối tảng đá thật lớn, mặt trái tảng đá có một khối bối dương, vài cọng linh thảo màu lam đang đón giá bay múa.

Rất nhanh, Bắc Thần đã chú ý đến vài cọng linh thảo này. Ngay sau đó, Bắc Thần sẽ không chửi má nó nữa, trong lòng vui sướng đến nở hoa, sờ sờ thắt lưng rồi rón rén đến phía sau hòn đá khổng lồ kia. Ba phần nhanh nhẹn bảy phần thành thục cẩn thận ngắt lấy linh thảo, dùng hộp ngọc thu lại.

“Linh thảo mọc ở đất a, bảy gốc, thật sự là gặp phải đại vận rồi, ít nhất cố thể đổi mấy trăm khối linh thạch. Khấu trừ năm phần nộp lên tông môn, ta cũng có thể kiếm chác ổn định mà không thua lỗ rồi!”

“Cho dù là Tam Thú Sơn Mạch, cũng không nhất định sẽ gặp được yêu thú Cố Nguyên kỳ phải không? Cho dù gặp được yêu thú Cố Nguyên kỳ rồi, nó cũng không nhất định ăn thịt a, có thể là ăn cỏ a? Cho dù gặp phải thú ăn thịt, ta cũng không nhất định phải đánh cùng nó a, không phải còn có thể bỏ chạy sao?”

Sau khi thôi miên tâm lý bản thân một trận, Bắc Thần tiếp tục thu thập lại, quyết định ở lại trong vùng rừng rậm này tiếp tục tìm tòi. Rất nhanh, hắn đã có thu hoạch rồi, thu thập nhiều loại linh túy linh thảo cấp linh, số lượng không ít.

Nửa ngày sau, phía trên ngọn cây cổ mộc to lớn, Bắc Thần khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, trong tay cầm bản đồ mật cảnh Cực Đạo Cung, cẩn thận phân rõ phương hướng.

“Từ hướng đông nơi này đi tiếp, thời gian đại khái ba ngày là có thể tiến vào đạo trường của Cực Đạo Cung. Nơi đó có Linh Đan Các, Luyện Khí Điện, Phù Điện, còn có căn cứ nuôi dưỡng linh thảo, chủ yếu nhất vẫn là phải đi lên Cực Đạo Sơn xem thử, làm sao mới là bảo địa chân chính.”

“Trong Tam Thú Sơn Mạch, tuy rằng linh túy linh thảo có phần đông, nhưng là nguy hiểm cũng thập phần lớn, vẫn là cần phải nhanh chóng rời đi. Hơn nữa bên trong vùng núi rừng dầy đặc Cấm Tàn Trận, nếu làm không tốt sẽ mất cả sinh mạng. Nơi này cũng không so với nơi khác, rất nhiều cấm chỉ ngay cả ta cũng phải cẩn thận phân biệt mới có thể phát hiện.”

“Đã đi hơn nửa ngày, đến một người cũng không gặp được, không biết là do ta rất xui xẻo, hay là nơi này quá lớn!” Cảm khái một phen, Bắc Thần nuốt xong hai viên Thuần Huyết Nguyên Đan, sau khi khôi phục linh lực tinh thần, tính toán lại đi tiếp. Vừa đến buổi chiều, hắn cũng đụng phải mấy con yêu thú, nhưng đều là tồn tại cấp bậc Hóa Huyết kỳ, hắn còn chẳng có hứng thú ra tay.

Bắc Thần từ phía trên tán cây nhảy xuống, mới vừa rơi xuống đất, một luồng không khí huyết tinh thổi tới. Lập tức, một tiếng hổ gầm, rít gào trên đỉnh đầu của hắn, chấn động đến nổi hắn liên tục lui về sau mấy bước.

Trong lòng Bắc Thần giật mình một cái, động tay trái, hắn đã lấy ra kiếm ngọc, đồng thời khẽ nâng tay phải, Tẩy Mặc đợi mệnh xuất hiện.

Sau khi Bắc Thần ổn định thân mình, mới nhìn rõ, nơi xa phía trước hắn mấy trượng, có một gò đất, trên đó có một mãnh hổ đốm vàng, giống như hổ rình mồi nhìn nhìn hắn.

Uy phong của lão hổ rất lẫm liệt, thân mình khoảng một trượng, toàn thân trên dưới hai màu vằn vàng đen luân phiên. Bên trong mồm to như chậu máu, hai răng nanh đầy răng cưa đối nhau, lóe sáng ngân quang, vừa thấy đã biết là sắc bén phi thường. Phía sau là một đuôi cọp như roi thép, tùy ý chuyển động, soàn soạt linh động.

Thấy rõ ràng trước mắt chính là một đầu yêu hổ Hóa Huyết tầng chín mà thôi. Trong lòng Bắc Thần tức giận, mắng: “Súc sinh như ngươi, không có việc gì lại kêu to cái gì, làm ta sợ nhảy dựng, nhìn dáng vẻ ngươi chảy nước miếng kìa, rốt cuộc là đói bao nhiêu ngày a!”

Không phải Bắc Thần nói bừa, yêu hổ này thật đúng là chảy nước miếng. Không có biện pháp, yêu hổ đang đói cực kỳ, gặp con mồi ngày thường chưa từng thấy qua, vừa thấy đã cảm thấy vô cùng mỹ vị, không chảy nước miếng mới là lạ.

Yêu hổ di chuyển mũi, sau khi hít hà, hai mắt hổ nhìn về phía Bắc Thần lóe sáng tinh quang đại thịnh.

- Ngươi là đang ngửi mùi thịt đi!

Không dám sơ suất, tra xét rõ ràng một lần bốn phía, sau khi không có địch nhân, tâm tư Bắc Thần hung ác, tính toán lấy yêu hổ Hóa Huyết tầng chín này ra luyện tập một chút.

“Hóa Huyết tầng chín, vừa vặn đối với ta hiện tại có khiêu chiến, đủ kích thích!”

Không đợi yêu hổ kia đi đến, Bắc Thần cầm kiếm ngọc tiến lên chém giết.

Không có Phi Hành Phù thêm vào, tốc độ của Bắc Thần cũng là phi thường rất nhanh. Thời điểm yêu hổ còn đang ngây người, Bắc Thần đã chém tới phía trước nó.

Trong lòng yêu hổ cũng trở nên buồn bực: “Con mồi này đang điên phải không, như thế nào cũng không giống với trước kia a. Vào ngày thường Hóa Huyết tầng bảy tầng tám thấy hổ vương ta, không phải đều sợ đến mức chân mềm nhũn sao, con mồi này như thế nào lại tự mình đưa đến cửa.”

Chém thẳng một kiếm vào, Bắc Thần trực tiếp nhắm vào đầu của yêu hổ.

Yêu hổ không tránh không nhường, thế nhưng tự bước lên đón lấy kiếm ngọc của Bắc Thần. Bắc Thần tuy rằng ngạc nhiên trong lòng nhưng trên tay lại không chút do dự, thúc giục linh lực, niệm chú lên thân kiếm.

Một tiếng “leng keng”, trên đầu yêu hổ chỉ để lại một dấu vết, ngay cả máu cũng không chảy ra. Bắc Thần lại bị đánh bay ra ngoài, bổ nhào mấy vòng ở không trung, mới ổn định lại được thân mình.

“Sao lại cứng như vậy a!”

Không đợi Bắc Thần cảm khái xong, trên đỉnh đầu bị một bóng đen áp chế xuống.

Yêu hổ bay xuống, hai chân trước đánh ra công kích xé nát, mười móng vuốt lòe lòe hàn quang, chính là mười chủy thủ sắc bén. Cái này nếu như đánh tới, tuyệt đối là kết cục tan xương nát thịt.

Mâu quang Bắc Thần ngưng đọng, hai tay bắt lấy chuôi kiếm, cũng là cứng rắn đón lấy chiêu thức này. Cứng gặp cứng, thân thể Bắc Thần chấn động, nội tạng thiếu chút nữa bị lệch vị trí.

“Súc sinh này, khí lực cũng quá lớn rồi!”

Nhìn thấy mồm to như chậu máu của yêu hổ mở ra, muốn cắn đến cổ mình, Bắc Thần uốn éo lưng áo, chui sang bên phải yêu hổ, một kiếm đâm tới bụng nó.

Yêu hổ cắm vào khoảng không, mắt thấy Bắc Thần muốn đâm kiếm vào bụng mình, phi thường tức giận. Đuôi phía sau lưng động đậy, như roi thép đánh lên kiếm ngọc của Bắc Thần.

“Ta chính là chờ chiêu này của ngươi a!”

Bắc Thần cười vui một tiếng, hai tay bất động, cánh tay phải chấn động, một đạo ô quang bay ra, nửa đường ép xuống đuôi cọp. Cùng thời gian đó, kiếm ngọc hung hăng đâm vào trong khoang bụng của yêu hổ. Sau đó, Bắc Thần nhấc lên hai tay, kiếm ngọc hướng lên một đường, lưu lại một vết thương đầy máu thật lớn. Có thể thấy, nội tạng bên trong đều bị phá rồi, máu tươi chảy ròng.

Tẩy Mặc đấu với đuôi cọp, chiếm lấy ưu thế, đuôi cọp kia tuy rằng cứng như roi thép nhưng lại gặp phải đối thủ là Tẩy Mặc do tinh cương luyện chế.

Một tiếng “rắc” giòn vang, đuôi hổ vỡ ra, máu bắn ra một vùng.

Hai bộ phận trọng yếu của thân thể đều bị thương, yêu hổ đau đớn, lớn tiếng rít gào, cả thân mình rất nhanh chuyển lại, đầu hổ cứng rắn đánh về phía Bắc Thần.

Chiêu biến không kịp, Bắc Thần thấp người trung bình tấn, hai tay giơ lên kiếm ngọc, đâm mạnh đến.

Đấu về cứng rắn, Bắc Thần không phải đối thủ của yêu hổ, càng đấu càng không ngừng lui về sau, hai đùi như lê về phía sau, trên mặt đất lưu lại hai dấu vết thật sâu. Thẳng đến khi đánh lên một cây đại thụ, sau khi phía sau lưng Bắc Thần đụng phải thân cây, mượn chút lực, mới miễn cưỡng ổn định lại thân mình.

Yêu hổ trông thấy khóe miệng của Bắc Thần hộc máu, bên trong hai mắt tinh quang hừng hực, hưng phấn vô cùng, cũng không quan tâm thân mình toàn bị thương, hai chân trước cùng răng nanh cùng nhau phát lực, phải xé nát Bắc Thần mới có thể thỏa mãn.

- Ngươi tự tìm chết!

Bắc Thần hét lớn một tiếng, trong đan điền khí hải, bảy viên huyết tinh đồng, một luồng huyết khí thật lớn hướng đến thân thể, xương cốt. Mượn dùng lực lượng này, Bắc Thần mới có thể đẩy yêu hổ bay ra ngoài.

Lực lượng Bắc Thần đột nhiên bùng nổ khiến cả người yêu hổ chấn động, thân mình hơi ngừng lại.

Cơ hội chớp mắt, tay phải Bắc Thần bắt lấy Tẩy Mặc vừa đánh xong đuôi hổ, đột nhiên chấn động, Tẩy Mặc liền hóa thành một đạo ô quang khoảng hai trượng bắn ra, nháy mắt kết liễu tính mạng của yêu hổ.

Một tiếng “cách”, bốn câu ngược tự động dài ra, đính chặt lên người yêu hổ.

Yêu hổ gặp đau, cổ họng tê rống, thời điểm muốn phát lực phá vỡ trói buộc lại cảm giác trong khoang bụng truyền đến một trận đau nhức. Thân mình thế nhưng không tự chủ được mềm nhũn, tê liệt ngã lên mặt đất, run rẩy vài cái, đã không còn hơi thở.

Chấn động Tẩy Mặc, sau khi lau đi vết máu trên mặt, Bắc Thần liền thu nó vào cánh tay phải.

Lúc nãy trong nháy mắt Tẩy Mặc vây khốn yêu hổ, đầu Duệ Thiên Châm thông qua lỗ hổng vừa rồi Bắc Thần đánh ra, chui vào trong khoang bụng của yêu hổ. Một châm đã phá hư đan điền khí hải của yêu hổ, lại thêm quấy rối, chín viên huyết tinh toàn bộ dập nát. Mất đi vật căn bản, yêu hồ là tất nhiên chết ngay lập tức.

Nhìn thấy thi thể của yêu hổ Hóa Huyết tầng chín, Bắc Thần cười hắc hắc ngây ngô mấy tiếng. Thời điểm đang muốn tiến lên thu thập chiến lợi phẩm, cách đó không xa truyền đến tiếng vang “bịch bịch bịch” thật lớn.

Sau khi nhét một viên Thuần Huyết Nguyên Đan vào trong miệng, thân mình Bắc Thần hơi thả lỏng, ở trên ngọn cây, nhìn thoáng qua địa phương phát ra thanh âm, nhất thời hồn như lìa khỏi xác, bị dọa đến hồn cũng bay đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.