Bạch Diệc Trạch tối qua nghỉ ngơi không tốt? Lại cộng thêm tính hướng của Bạch Diệc Trạch, cùng với hành động của ông chủ vào tối hôm đấy đối với Bạch Diệc Trạch, Tôn Uy ở trong lòng bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.
Quan hệ bọn họ từ lúc nào thì phát triển nhanh chóng tới mức này ạ!
Ông chủ lớn giờ ra lệnh cho hắn đi ăn cơm cùng với cha trước, nên Tôn Uy cũng đành phải thu hồi lại những nghi ngờ vừa rồi lại. Hắn cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi, trước kia không phải vào lúc rảnh rỗi cuối tuần Bạch Diệc Trạch đều thích ngủ nướng hay sao, chuyện này đâu phải là giờ hắn mới biết chứ.
Tôn Uy dừng lại mọi suy nghĩ, bắt đầu dọn đồ ăn ra, sau đó lấy cơm và đem mọi thứ đặt vào tay cha mình.
“A Uy, sao không thấy con giới thiệu gì cả?” Cha Tôn nằm ở trên giường, tay chỉ vào Sở Mặc hỏi: “Đây là bạn của con hay là bạn của Diệc Trạch?”
Thời gian bị bệnh vừa rồi, mỗi ngày Bạch Diệc Trạch đều đến thăm ông nhưng rất nhanh lại vội vã trở về ngay, nên ông cũng chưa có thời gian để nói chuyện với cậu được lần nào. Từ lúc Bạch Diệc Trạch chuyển tới làm hàng xóm của nhà ông, thì hàng ngày đều chào hỏi trò chuyện với ông rất lễ phép. Ông coi cậu chẳng khác nào là con của chính mình, hơn nữa hiện giờ ông lại giống như một người đã đi một vòng quỷ môn quan trở về, tinh thần lại càng tỉnh táo hơn. Chính vì thế mà điều trước tiên ông muốn làm đó là phải gặp Bạch Diệc Trạch để xem cậu có khỏe không, huống hồ ông cũng rất nhớ cậu.
Chờ mãi mới tới buổi trưa để đợi cậu mang cơm tới, nhưng đợi mất rất lâu mà người cần tới thì không thấy, lại thấy một người chưa từng gặp bao giờ đến. Nhìn quần áo và cách ăn mặc thì có vẻ không giống với bạn của con trai ông, cho nên cha Tôn cảm thấy hơi thất vọng.
“Vị này chính là người phụ trách tập đoàn Vân Mặc” Tôn Uy sợ cha mình thất lễ ở trước mặt ông chủ, nên đành nhanh chóng nói rõ thân phận của Sở Mặc: “Sở tổng chính là người lãnh đạo trực tiếp của con và Bạch Diệc Trạch!”
“Tôn Uy, hiện giờ không phải ở công ty, nên không cần gọi Sở tổng này Sở tổng nọ” Sở Mặc cắt ngang lời Tôn Uy đang nói. Sau đó đi tới bên cạnh cha Tôn giới thiệu: “Chào bác, Cháu là bạn học thời trung học và đồng thời cũng là bạn tốt của Bạch Diệc Trạch. Cháu quen biết cậu ấy đã được mười mấy năm rồi, quan hệ cũng rất tốt, nên khi nghe thấy cậu ấy nói cậu ấy coi bác như người cha thứ hai của mình, cho nên cháu nghĩ bác không cần phải khách sáo với cháu đâu, bác cứ gọi cháu là Sở Mặc là được. Hôm nay cháu tới nhà Bạch Diệc Trạch làm khách, đúng lúc thân thể cậu ấy không khỏe, nên cháu mới thay cậu ấy tới đây đưa cơm”.
Sở Mặc chỉ nói đơn giản vài câu là đã giải quyết xong mối quan hệ giữa anh và Bạch Diệc Trạch, làm Tôn Uy đứng cạnh nghe mà phải nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt quái dị. Công ty của Sở Mặc đã thu mua lại công ty của bọn hắn được một thời gian lâu rồi, nhưng trong thời gian đó Bạch Diệc Trạch lại không hề nhắc tới về mối quan hệ giữa cậu và ông chủ. Vừa rồi Sở Mặc còn nhắc tới bọn họ cùng học trung học với nhau nữa, mà khi nghe tới hai chữ trung học này, Tôn Uy không khỏi nghĩ tới chuyện trước kia Bạch Diệc Trạch đã từng kể. Cậu từng kể là cậu hồi còn học trung học có kết giao với một người bạn trai, hai người là bạn học. Mà nếu như sự thật là vậy, rồi cộng thêm lần hắn bắt gặp một màn hôn nhau ở dưới nhà kia, vậy thì không phải là do hắn hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Chẳng lẽ người bạn trai mà Bạch Diệc Trạch nói trước kia, chính là ông chủ hiện giờ của bọn họ! Tôn Uy vừa mới bỏ qua mọi nghi ngờ nhưng giờ những ý nghĩ đó lại nhanh chóng quay trở lại.
Tôn Uy bị chính những chuyện mà mình phát hiện ra làm cho kinh hãi. Nhưng vì cha hắn không biết tính hướng của Bạch Diệc Trạch, nên Tôn Uy không dám kích thích tới cha mình, mà chỉ cúi đầu mất tự nhiên ăn cơm.
Mới ăn được một miếng, Tôn Uy phát hiện ra đồ ăn này rất khác mọi khi. Nhưng khi nhìn lại hộp cơm giữ nhiệt, thì thấy rõ ràng đó chính là hộp cơm của nhà mình, cũng đồng thời là chiếc hộp mà mấy ngày nay Bạch Diệc Trạch dùng để đưa cơm tới bệnh viện cùng là một chiếc.
Hiện giờ hộp giữ nhiệt vẫn là cái hộp đó, nhưng hương vị của đồ ăn hôm nay thì lại khác rất nhiều so với đồ ăn mọi khi mà Bạch Diệc Trạch mang đến. Tuy nhà Bạch Diệc Trạch hơi nhỏ, nhưng mỗi lần cậu vào bếp nấu ăn thì vẫn làm ra được món ăn rất ngon. Vậy mà đồ ăn đang ở trong miệng hắn lúc này còn ngon hơn cả đồ ăn mà mọi khi Bạch Diệc Trạch vẫn làm.
Tôn Uy dám khẳng định trăm phần trăm, đồ ăn của buổi trưa hôm nay không phải là do Bạch Diệc Trạch tự tay làm, bởi hắn biết trình độ của cậu tuy có rất khá nhưng cũng chưa đạt được tới mức này.
“Chuyện này… Sở tổng…” Tôn Uy nhìn cha đang nói chuyện với ông chủ lớn, nên do dự hỏi: “Đồ ăn này có mùi vị rất thơm, nhưng hình như không phải là đồ Bạch Diệc Trạch làm, không biết….”
“Đồ ăn hôm nay là tôi làm!” Sở Mặc liếc mắt nhìn Tôn Uy. Anh chỉ muốn làm cho một mình Bạch Diệc Trạch ăn, nếu không phải do cậu yêu cầu, hi vọng anh làm nhiều lên một chút để còn đưa cơm tới bệnh viện, thì anh còn lâu mới làm. Cái tên Tôn Ụy này có đồ thì cứ ăn đi, giờ lại còn ở đây thắc mắc nhiều lời làm gì. Sở Mặc giờ chỉ cần nghĩ tới Bạch Diệc Trạch luôn để ý và lo lắng cho Tôn Uy là anh lại ghen tức, tuy biết là hai người không có gì nhưng vẫn không nhịn được mà ăn dấm.
Tôn Uy vừa đúng lúc gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, lại nghe nói đồ ăn hôm nay là do ông chủ làm, thì miếng thịt gà thơm ngon đột nhiên cũng trở nên nhạt nhẽo. Hắn không dám nghĩ tới chuyện một ông chủ quyền cao chức trọng, lại tự nhiên đi tới nhà Bạch Diệc Trạch, rồi hạ thấp thân phận mà đi vào bếp nấu cơm trưa. Quan trọng hơn cả đó là, tay nghề của ông chủ còn tốt hơn cả bọn hắn ạ.
Tôn Uy còn đang cảm thán về chuyện tay nghề của ông chủ, nhưng Sở Mặc thì lại chẳng hề quan tâm tới tâm trạng của Tôn Uy, anh tiếp tục tán gẫu với cha Tôn.
“Bác Tôn, đồ ăn này có hợp với khẩu vị của bác không?” Sở Mặc cười hỏi: “Hôm nay sức khỏe Tiểu Trạch không tốt, nên cơm trưa là do cháu làm, nếu không ngon thì mong bác bỏ qua cho!”
“Nào có! Đồ ăn cháu làm so với xú tiểu tử nhà bác làm còn ngon hơn” Cha Tôn cũng cười khích lệ nói: “Không nghĩ Tiểu Sở tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, thậm chí ngay cả khả năng nấu ăn cũng rất tốt!”
Lúc đầu khi nghe nói Sở Mặc là cấp trên của con trai, ông cũng cảm thấy có phần gượng gạo. Nhưng khi thấy Sở Mặc giới thiệu tự nhiên và thoải mái, bình dị và gần gũi, rồi còn có quan hệ với cả Bạch Diệc Trạch rất tốt thì ông cũng đã thay đổi cái nhìn. Từ trong cách nói chuyện khi Sở Mặc nhắc tới Bạch Diệc Trạch, rồi thấy anh thậm chí còn thay cậu đi tới bệnh viện đưa cơm, thì ông cũng nhìn ra được nếu như quan hệ giữa hai người không tốt, thì làm sao Bạch Diệc Trạch có thể làm vậy. Sở Mặc cứ mở miệng là kêu bác Tôn một cách thân thiết, nên cha Tôn cũng không còn đề phòng với Sở Mặc nữa, mà đã xem cậu như là con là cháu mà đối đãi. Đến cuối cùng còn nghe thấy Sở Mặc nói đồ ăn này là do anh làm, thì cha Tôn lại càng thêm thưởng thức Sở Mặc.
Trong lòng cha Tôn càng lúc càng cảm thấy Sở Mặc là một người thanh niên tốt, và có cái nhìn mới mẻ về anh hơn. Ông cảm thấy con trai mình thật là có phúc mới có thể gặp được một ông chủ như thế này. Ông không ngừng dặn dò con trai, từ nay về sau nhất định phải chăm chỉ làm việc ở công ty, không được phụ tấm lòng tin tưởng của Sở Mặc đối với bọn họ.
Cha Tôn vừa ăn vừa nói chuyện với Sở Mặc, Ông bị bệnh nặng đã vài ngày nay rồi, nên luôn luôn phải ở bệnh viện không thể ra ngoài được. Hôm nay tinh thần tỉnh táo, cảm thấy bệnh tật ốm đau giống như có phép màu không chữa mà tự biết mất, lại cộng thêm có người trẻ tuổi chịu ngồi nói chuyện tán gẫu, ông cảm thấy cực kì vui vẻ.
Nội dung nói chuyện của Sở Mặc với cha Tôn đều được Sở Mặc nửa như vô ý nhưng mà lại là có chủ ý, anh phần lớn đều dẫn dắt nội dung câu chuyện xoay quanh tới Bạch Diệc Trạch. Cha Tôn hỏi Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch là có quan hệ gì, sao lại quan tâm tới cậu như vậy. Sở Mặc thấy thế nên cũng kể chi tiết về quãng thời gian bọn anh còn học ở trung học ra: “Cháu cùng Bạch Diệc Trạch học cùng chung một lớp ở trung học, hơn nữa còn ở chung một gian phòng ngủ”.
“Bảo sao lại thân thiết như vậy, thì ra là các cậu đều học cùng trường, lại còn ở chung phòng nữa” Cha Tôn giật mình, mới đầu ông còn cảm thấy kì quái, Bạch Diệc Trạch đã ở đối diện với nhà ông nhiều năm, nhưng trước giờ ông chưa từng gặp Sở Mặc. Giờ bỗng nhiên Sở Mặc lại xuất hiện, bảo ông không thắc mắc làm sao cho được. Nếu chỉ là bạn học trung học bình thường, thì thời gian lâu vậy mà chưa đến gặp nhau, rồi lại đột nhiên xuất hiện thì không phải là có chút kì quái sao. Nhưng nếu đã từng ở chung một căn phòng ngủ thì khác rồi, mỗi ngày sinh hoạt đều cùng nhau, tình cảm chắc cũng sẽ rất tốt.
“Haizz” Sở Mặc bỗng nhiên thở dài, có chút tiếc nuối mở miệng: “Vào lúc tốt nghiệp trung học, Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên cắt đứt mọi liên hệ với tất cả bạn học, cháu đi tìm cậu ấy rất lâu nhưng vẫn không tìm được. Lần này tới thành phố Lâm Tuyền thật may mắn là gặp lại được cậu ấy, đối với cháu thì đây là chuyện vui ngoài ý muốn” Sau đó Sở Mặc lại bắt đầu dò hỏi cha Tôn: “Không biết mấy năm này Bạch Diệc Trạch sống thế nào, cháu có hỏi cậu ấy nhưng mà cậu ấy lại không chịu nói”.
Những năm gần đây Bạch Diệc Trạch sống ra sao, Sở Mặc chỉ có thể biết về phần bề ngoài do thám tử điều tra trở về báo cáo lại, còn những chi tiết bên trong, hay những mối quan hệ cụ thể thì anh không biết được. Vì thế mà khi có cơ hội tốt như thế này để tìm hiểu, Sở Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Haizz!” Nói đến vấn đề này, cha Tôn bỗng nhiên cũng thở dài giống Sở Mặc: “Diệc Trạch là một đứa nhỏ ngoan, nhưng bác còn nhớ khi lần đầu tiên cậu ấy dọn tới ở đối diện với căn nhà của bác. Lúc đó chắc hẳn là cậu ấy mới tốt nghiệp trung học, công việc chưa có nên cuộc sống rất khó khăn… phải mãi cho tới khi tìm được công việc thì mới đỡ hơn được chút”.
Cha Tôn uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Cũng không nghĩ lại có duyên như vậy, Diệc Trạch xin được việc rồi làm lại trùng hợp cũng là ở cùng trong công ty với A Uy nhà bác. Nhận thấy Diệc Trạch ngoan ngoãn lễ phép, rồi lại chăm chỉ làm việc nên bác cũng hay để ý và yêu quí cậu ấy nhiều hơn. Thỉnh thoảng cũng gọi cậu ấy qua nhà ăn bữa cơm, thành ra dần dần mọi người qua lại thường xuyên và rất thân thiết. Chứ còn lúc đầu khi cậu ấy mới tới, bác thấy cậu ấy lúc nào cũng buồn bã không vui, rất ít khi nói chuyện. Bác và A Uy còn từng có lần suy đoán, có phải là trong nhà cậu ấy đã xảy ra chuyện gì không, nếu không thì sao một đứa nhỏ như vậy lại phải rời nhà ra ngoài đi làm việc… Tâm trạng này của cậu ấy phải kéo dài tới hơn nửa năm sau mới dần dần tốt lên.
Sở Mặc nghe cha Tôn nói tới quãng thời gian đó của Bạch Diệc Trạch, thì mọi tâm tình vui vẻ của anh cũng đều biến mất. Anh biết, nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra thì cậu mới đột nhiên chia tay anh như thế. Chứ nếu không thì sao cậu phải chuyển đi tới nơi này, bỏ qua cơ hội đi học đại học rồi chọn một công ty nhỏ và làm một nhân viên không có tương lai như vậy. Sở Mặc vừa đau lòng vừa tức giận, anh cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì có gì là không thể giải quyết được. Vì sao cậu không chịu nói với anh, để cho anh cùng gánh vác với cậu, mà cậu phải chọn cách chia tay như vậy.
Sở Mặc nói chuyện với cha Tôn một lúc, biết được cha Tôn có tìm vài đối tượng giới thiệu có cậu nhưng không có kết quả, thì Sở Mặc lại càng thêm oán giận Bạch Diệc Trạch. Nhưng trong lòng Sở Mặc lại vui mừng, điều này càng chứng tỏ trong thời gian qua Bạch Diệc Trạch chưa từng làm quen với ai khác, cũng đồng nghĩa với chuyện cậu chưa từng quên anh.
Sở Mặc đã biết được rất nhiều chuyện thông qua cha Tôn, vì thế mà anh đứng lên chào tạm biệt hai cha con bọn họ. Còn Tôn Uy thì tự thân đưa tiễn ông chủ đi ra tận cửa bệnh viện.
“Sở tổng!” Sở Mặc ngồi lên xe, Tôn Uy gọi anh lại, rồi đi đến bên cạnh cửa kính xe nói: “Anh cùng với Bạch Diệc Trạch rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Ánh mắt thâm sâu của Sở Mặc liếc nhìn Tôn Uy một cái, vẻ mặt không hề thay đổi nói: “Chính là loại quan hệ như cậu nghĩ”.
Anh tuy không biết Bạch Diệc Trạch đã nói gì với Tôn Uy, nhưng tại thời điểm khi anh cùng cha Tôn nói chuyện, anh vẫn cảm thấy ánh mắt của Tôn Uy luôn nhìn chằm chằm vào anh để nghiên cứu. Nếu không phải do quan hệ giữa Tôn Uy và Bạch Diệc Trạch rất tốt, thì Sở Mặc đã không thèm nói rồi. Anh nói vậy chẳng qua là muốn cho Tôn Uy biết rõ, cũng là cảnh cáo Tôn Uy một chút, tránh cho hắn và người trong lòng của anh gần gũi nhau quá mức. Thuận tiện cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn cho Bạch Diệc Trạch.
“Anh chính là người bạn trai ở trung học của Bạch Diệc Trạch……” Tôn Uy hỏi ra suy đoán, nhưng ở dưới ánh mắt mãnh liệt bức người của Sở Mặc thì câu nói kế tiếp đành phải nuốt vào trong bụng, bởi vì ông chủ đang im lặng nhìn hắn một cách đáng sợ.
Nhưng cũng vì thái độ không sao cả của Sở Mặc làm cho Tôn Uy nổi giận, cho dù là một ông chủ lớn có tiền có quyền thì đã sao, Tôn Uy không chút để ý mắng to: “Nếu năm đó anh đã vứt bỏ Bạch Diệc Trạch thì sao giờ còn tìm cậu ấy, hiện tại khó khăn lắm cậu ấy mới ổn định được cuộc sống, anh giờ lại tới đây trêu chọc cậu ấy nữa làm gì! Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn định làm tổn thương cậu ấy một lần….”
Bạch Diệc Trạch cho tới bây giờ vẫn không muốn nhắc đến chuyện có liên quan tới người bạn trai ở thời trung học, nhưng Sở Mặc lúc nãy có nói hai người bọn họ là quen biết từ lúc học trung học. Thế nhưng mấy năm nay hắn lại không thấy Bạch Diệc Trạch có qua lại hay quen biết người bạn trai nào, thái độ của Bạch Diệc Trạch cũng rất né tránh tới mấy vấn đề này. Chính vì thế mà Tôn Uy mới nhận định Sở Mặc là người bạn trai năm đó đã vứt bỏ Bạch Diệc Trạch, còn Bạch Diệc Trạch vì bị tổn thương nên mới không muốn nhắc tới chuyện đó.
“Ai nói cho cậu biết năm đó tôi là người vứt bỏ Bạch Diệc Trạch!” Sở Mặc lạnh lùng ngắt lời Tôn Uy: “Hơn nữa cậu đừng nhầm lẫn, chúng tôi chưa hề chia tay!”
Nói xong Sở Mặc nghênh ngang lái xe đi, để lại Tôn Uy trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Trở lại nhà Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc lấy ra chìa khóa mở cửa, đập vào mắt là chiếc sofa đáng lẽ ra là nơi ngủ của Bạch Tiểu Cửu, nhưng giờ lại không thấy nó đâu.
Sở Mặc trực tiếp đi vào phòng ngủ của Bạch Diệc Trạch, kết quả là bị bộ dáng của cậu làm dọa cho anh bị sợ hãi.
Chương 44.