Bạch Diệc Trạch tay ôm lấy hộp cơm lúc tối mang cho Tôn Uy, tay thì mở ra cửa bên ghế phụ rồi vào ngồi vào trong xe, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Mặc chuyên tâm lái xe, đột nhiên nhìn thoáng qua Bạch Diệc Trạch hỏi: “Em tới bệnh viện là để đưa cơm cho người họ Tôn kia?”
“Ừm” Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rồi giải thích tiếp: “Gần đây bệnh tình của bác Tôn chuyển biến xấu đi, hôm nay lại vừa phải giải phẫu, nên Tôn Uy phải ở lại trông, không có thời gian ăn cơm”
Sở Mặc nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Em cùng với người họ Tôn đó quan hệ rất tốt sao?”
Tính tình của Bạch Diệc Trạch rất lười biếng, tự bản thân cậu còn chăm sóc không xong, thế mà vẫn còn có sức đi quan tâm tới người khác. Nhìn cậu là đã đủ thấy cậu rất ít để ý tới việc ăn uống rồi, chứ nếu không thì sao cậu lại gầy như vậy được. Anh hiểu rất rõ cậu rất ngại phiền phức, chuyện gì cũng không muốn để ý, nhưng không hiểu sao cậu lại có hơi sức đi quan tâm tới một người hàng xóm như vậy. Thậm chí còn tích cực chạy tới bệnh viện đưa cơm cho người ta nữa.
“Hai chúng tôi không có quan hệ gì cả!” Sợ bị Sở Mặc nghi ngờ, Bạch Diệc Trạch chưa kịp suy nghĩ thì đã thốt ra lời này.
Lời nói vừa ra khỏi miệng thì cậu đã cảm thấy hối hận rồi. Cậu thật không hiểu sao bản thân lại phải vội vàng giải thích như vậy nữa, cậu và Sở Mặc bây giờ đâu còn quan hệ gì nữa đâu. Nhưng khi nhìn thấy Sở Mặc nghe được lời cậu nói rồi mỉm cười, thì cậu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ nói thêm một câu: “Vài năm nay tôi được bác Tôn chăm sóc khá nhiều…” Nói xong còn không quên trách mắng vài câu: “Còn nói người ta thành họ Tôn gì đó, người ta dù gì thì cũng là nhân viên của anh đó, hắn tên là Tôn Uy!”
Sở Mặc nghe thấy Bạch Diệc Trạch vội vàng giải thích về quan hệ giữa cậu và Tôn Uy, tâm tình của anh lập tức trở nên rất tốt. Anh đương nhiên biết cậu và Tôn Uy không có quan hệ gì, lần trước anh đã nhìn ra được Tôn Uy đã biết rõ tính hướng của Bạch Diệc Trạch, nhưng vì Tôn Uy là trai thẳng nên anh mới không lo lắng nữa. Chứ nếu không thì Sở Mặc đã không để cho Tôn Uy ở gần Bạch Diệc Trạch như vậy, mà đã bằng mọi cách lợi dụng quyền hạn và quan hệ để đưa Tôn Uy rời đi khỏi thành phố Lầm Tuyền này rồi.
“Vậy bệnh tình của bác Tôn thế nào rồi?” Sở Mặc hỏi: “Có cần tôi giúp đỡ hay không?”
Người của anh được người khác chăm sóc, anh đương nhiên là muốn cám ơn rồi. Hơn nữa vừa rồi anh còn nghe được chính miệng cậu nói là cậu được người nhà Tôn Uy quan tâm tới, vậy chứng tỏ quan hệ của các cậu nhất định rất tốt. Nên giờ chỉ cần anh có thể giúp đỡ, thì Sở Mặc nhất định sẽ không từ chối.
“Không cần đâu, cha hắn đã không có gì đáng ngại nữa rồi” Bạch Diệc Trạch trực tiếp từ chối, cậu cũng không dám để cho Sở Mặc giúp đỡ nữa đâu. Chuyện ‘thù lao’ mà anh bắt cậu gánh chỉ sợ cậu trả không nổi. Hơn nữa chuyện bác Tôn giờ cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi, chắc chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện, nên đâu cần tới Sở Mặc giúp.
Rất nhanh Sở Mặc đã lái xe tới chỗ khu nhà của Bạch Diệc Trạch, xe vừa mới dừng lại còn chưa đợi Sở Mặc nói chuyện thì Bạch Diệc Trạch đã mở cửa xuống xe, chào tạm biệt với Sở Mặc: “A Mặc, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi vào nhà trước đây”.
Bạch Diệc Trạch vừa nói xong, thì người cũng đã đi xa.
“Tiểu Trạch, chờ một chút!: Sở Mặc không thèm để ý. Anh nhìn ra được Bạch Diệc Trạch hôm nay rất mệt, nên cậu mới muốn về nhanh để nghỉ ngơi. Chẳng qua Sở Mặc đã nhanh chóng gọi cậu lại trước khi cậu đi lên tầng, rồi nói: “Đã lâu không được ăn đồ ăn do em làm, giữa trưa ngày mai tôi sẽ tới nhà em ăn cơm trưa”.
Vừa rồi nhìn thấy hộp cơm giữ nhiệt ở trên tay cậu, anh bỗng nhiên rất muốn được ăn đồ do cậu làm. Hương vị đồ ăn cậu nấu cũng rất ngon, chỉ là cậu quá lười nên mới không chịu tự tay làm. Giờ nhìn thấy cậu tự chủ động đi nấu cơm cho Tôn Uy, anh cảm thấy có chút ghen tị. Quan hệ chỉ là hàng xóm vậy mà lại được cậu nấu đồ ăn cho ăn, chính anh thì lại đã rất lâu chưa được nếm thử hương vị rồi. Sở Mặc không khỏi hồi tưởng lại tay nghề trước kia của Bạch Diệc Trạch, vừa lúc mai là chủ nhật, vì thế anh cũng không khách sáo mà đưa luôn ra yêu cầu này với cậu.
“Này….” Bạch Diệc Trạch kinh ngạc quay người lại, nhưng lại không nói ra lời.
Giọng điệu này là sao ạ, cậu còn chưa đồng ý cho anh tới nhà ăn cơm mà, sao Sở Mặc lại cứ tự động quyết định như thế chứ.
“Nói thì nói vậy thôi, chứ sáng mai tôi sẽ mua đồ nấu ăn mang qua cho em!” Không để cho cậu có thời gian đổi ý, Sở Mặc lập tức quay đầu xe rời đi.
“Tôi còn chưa đồng ý mà” Bạch Diệc Trạch nhìn hướng Sở Mặc biến mất, thì thào bổ sung một câu.
Ngay cả thời gian từ chối cũng không cho cậu, làm gì có người khách nào làm như vậy chứ. Bạch Diệc Trạch buồn rầu đi vào nhà, quyết định chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính.
Chủ nhật Bạch Diệc Trạch ngủ ở nhà mê mệt tới mức không biết gì. Đêm qua khi cậu đi dẫn linh sư, cậu luôn ở trong trạng thái mệt mỏi không tỉnh táo. Đợi tới khi chấm dứt công việc cậu mới biết từ trước tới giờ chưa có khi nào cậu mệt mỏi tới mức này, thậm chí ngay cả việc muốn tụ tập lại linh lực cũng vô cùng khó khăn. Bạch Diệc Trạch nghĩ chắc là do lúc tối ở trong bệnh viện đã sử dụng linh lực để mở ra đường âm dương nên mới dẫn đến linh lực cạn kiệt.
Sáng chủ nhật khi Bạch Diệc Trạch vẫn đang ngủ thì bị tiếng đập cửa đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện mới chín giờ. Bạch Diệc Trạch cảm thấy đầu đau như búa bổ, hoàn toàn không muốn đứng lên chút nào. Vì thế cậu cũng mặc kệ tiếng đập cửa ầm ĩ, mà tiếp tục nằm xuống.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên không hề có ý muốn ngừng lại. Bạch Diệc Trạch toàn thân mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường không muốn động đậy, mà Bạch Tiểu Cửu cũng đồng dạng nằm ở trên sofa.
Có còn để cho người ta ngủ hay không đây. Nó tu luyện cả buổi tối, giờ đã mệt gần chết rồi đây này!
“Ở bên ngoài là tên Sở Mặc” Bạch Tiểu Cửu đi đến bên giường của Bạch Diệc Trạch trêu đùa: “Người ta đã tìm tới tận cửa, ngươi thật không muốn đi mở cửa sao?”
Bạch Diệc Trạch chỉ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, cậu nhớ tới tối hôm qua Sở Mặc đã nói là muốn tới nhà cậu ăn cơm.
Rõ ràng còn chưa tới buổi trưa mà, sao lại tới sớm thế làm gì chứ!
Bạch Diệc Trạch cảm thấy hơi bực mình, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu gian nan từ trên giường bò xuống, rồi lết ra cửa mở cho Sở Mặc. Cậu tin tưởng nếu như cậu dám giả chết ở trong nhà không ra, thì Sở Mặc nhất định sẽ tìm cách tự đi vào. Nên vì tránh phiền phức không cần thiết, còn không bằng thành thật mà đi ra mở cửa.
“Sao lâu như vậy mới ra mở cửa!” Sở Mặc tuy nói thế, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn đợi. Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đi ra mở cửa, Sở Mặc còn chưa kịp vui vẻ thì đã trông thấy cậu đang trong dáng vẻ như người mộng du, quần áo ngủ lộn xộn, tóc tai bù xù, cơ hồ là hai mắt nhắm nghiền mà đi tới mở cửa. Thấy trong tư thế này mà cậu vẫn còn ngủ được, Sở Mặc vì sợ cậu giật mình, nên lập tức cười nói: “Con heo lười, đã chín giờ rồi mà còn chưa rời giường, tối hôm qua đã làm gì hả?”
Bạch Diệc Trạch cố gắng mở mắt ra, theo khe hở mà liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái. Quả nhiên, trên tay Sở Mặc lúc này đều toàn là túi to túi nhỏ đựng đồ ăn. Bạch Diệc Trạch trợn trắng mắt, tránh người ra để nhường đường cho anh đi vào.
“Anh cứ tự nhiên!” Bạch Diệc Trạch thật sự rất mệt, nên cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi quan tâm tới Sở Mặc. Đóng cửa xong, cậu lại tiếp tục nhắm mắt, cũng không thèm để ý tới cái gì gọi là hình tượng nữa. Thậm chí ngay cả giường cậu cũng không đi tới, mà trực tiếp mò mẫm tới ghế sofa ngủ tiếp, mặc kệ Sở Mặc muốn làm gì thì làm.
Trái lại Sở Mặc cũng không khách khí với cậu chút nào, anh tùy ý quan cách bố trí quanh gian phòng của cậu một chút. Căn phòng sinh hoạt của Bạch Diệc Trạch rất nhỏ, anh nhíu mày, rồi không nhìn kĩ nữa mà tìm đến vị trí của phòng bếp, tìm tủ lạnh cất đồ vừa mua.
Bạch Tiểu Cửu đang làm tổ ở trên ghế sofa, nó ngạc nhiên nhìn Bạch Diệc Trạch cũng chen chúc vào đây. Nó rất bất ngờ tại sao cậu lại có thể ngủ say như vậy, còn không thèm để ý xem ‘người xa lạ’ kia đang xuất hiện ở trong nhà. Trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Cửu ở đây, theo nó biết thì nhà này chưa từng có người khách nào xuất hiện, thậm chí ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng rất ít khi vào đây, cùng lắm thì chỉ có Bạch Diệc Trạch thỉnh thoảng chạy sang nhà người ta thăm hỏi một vài lần.
Bạch Diệc Trạch đối với người họ Sở này có ý gì đó thì phải, nếu không thì sao cậu lại không thèm phòng bị mà đã để cho anh ta tùy tiện vào trong nhà, mà đây cũng không phải là phong cách của Bạch Diệc Trạch. Làm gì có người khách nào lại ở trong bếp bận rộn trong khi chủ nhân thì đang ngủ ở trên sofa, huống hồ người khách kia còn lại là ông chủ của Bạch Diệc Trạch.
Bạch Tiểu Cửu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hết nhìn phòng bếp rồi lại nhìn qua sofa. Nó thật muốn biết quan hệ của hai người này ở phía sau là cái dạng quan hệ gì.
“Tại sao lại để cho sủng vật chạy lên sofa thế này?” Sở Mặc từ trong đi ra ngoài, nhìn một người một chó chiếm hai đầu ghế sofa, rồi bắt đầu trêu ghẹo.
Bạch Diệc Trạch đang ngủ nên đương nhiên là không thể trả lời Sở Mặc, còn Bạch Tiểu Cửu thì bắt đầu nhe răng ra hầm hừ với anh, sau đó mới tiếp tục nằm úp sấp ở trên sofa mà ngủ tiếp. Nó chẳng buồn để ý tới phản ứng của Sở Mặc, ngày hôm qua vì tu luyện cả buổi tối nên giờ nó rất mệt, nên làm gì còn sức mà đi tức giận nữa. Hơn nữa nó cũng không rõ quan hệ giữa Sở Mặc với Bạch Diệc Trạch là gì, chẳng may đem người này làm bị thương thì Bạch Diệc Trạch nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
Bị Bạch Tiểu Cửu coi như không nhìn thấy, Sở Mặc cũng không để ý nhiều. Anh đã sớm biết bản lĩnh hung dữ của nó rồi. Nên khi thấy Bạch Diệc Trạch ngủ trên ghế, Sở Mặc chỉ đẩy đẩy cậu rồi nói: “Muốn ngủ thì đi vào giường ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm đó”
Giấc ngủ bị quấy rầy, Bạch Diệc Trạch đang gối đầu trên cánh tay cũng xoay lại tư thế, dùng hành động biểu đạt mình đang kháng nghị.
Sở Mặc bất đắc dĩ, xoay người đi ra giường mang chăn gối lại đây. Anh cũng không quên nâng đầu cậu lên nhét gối lót vào dưới, để cho cậu ngủ được thoải mái hơn.
Còn bản thân anh thì ngồi xuống ghế sofa, cứ thế nhìn cậu ngủ.
Bạch Tiểu Cửu tuy không còn sức để ý tới Sở Mặc, nhưng mà mọi hành động của anh đều bị nó nhìn thấy tất cả ở trong mắt. Nó biết đây là địa bàn của Bạch Diệc Trạch, nên cậu rất ghét có người khác chạm vào đồ đạc của mình. Nhưng nhìn hành động dường như rất quen thuộc này của Sở Mặc, giống như căn nhà này của Bạch Diệc Trạch là nhà của anh, thì nó lại nhớ tới khi nó mới vừa đến đây sống. Khi đó nó còn không tùy tiện đến mức như Sở Mặc, nhưng mà vẫn bị Bạch Diệc Trạch ngăn cấm không cho nó vào trong phòng ngủ của cậu đâu.
Bạch Tiểu Cửu trong đầu đang nghĩ linh tinh gì, căn bản Sở Mặc không thể nào biết. Anh chỉ chăm chú nhìn Bạch Diệc Trạch đang ngủ, rồi thỉnh thoảng lại nhìn qua gian phòng nhỏ bé của cậu, nhất thời mặt mày lại nhăn nhíu.
Sở Mặc thật không hi vọng Bạch Diệc Trạch sẽ ở trong một nơi như thế này, nhưng anh biết nếu muốn khuyên cậu rời nơi này đi tới nhà anh ở thì nhất định là cậu sẽ không đồng ý. May mà nơi này tuy nhỏ nhưng cậu cũng không để bản thân phải chịu khổ, đồ đạc trong nhà tương đối đầy đủ, tuy hơi nhỏ nhưng anh mơ hồ còn có thể cảm nhận được nơi này cùng với nơi ở trước kia anh và cậu cùng sống có rất nhiều chỗ giống nhau.
Thời gian trôi qua bất giác đã sắp tới mười một giờ, nhưng Sở Mặc vẫn ngồi ở bên cạnh Bạch Diệc Trạch mà không hề quan tâm tới thời gian. Tuy anh cũng rất muốn nhìn cậu thêm chút nữa, nhưng vì đồ mang tới quá nhiều, nếu không bắt đầu vào làm thì chỉ sợ sẽ không có cơm ăn mất. Hiện tại Bạch Diệc Trạch ngủ quá say, Sở Mặc đành phải nhéo nhéo cái mũi của cậu, hi vọng cách này có thể đánh thức được cậu.
“Hừ” Bạch Diệc Trạch bất mãn hừ một tiếng, âm thanh mềm mại của bộ dáng chưa tỉnh ngủ cũng vang lên: “Còn muốn ngủ mà, đừng ầm ĩ!”
Bạch Diệc Trạch rất bất mãn khi bị Sở Mặc quấy rầy, cậu vươn tay đẩy tay của Sở Mặc ra, rồi tiếp tục ôm chăn ngủ.
“Tiểu Trạch, em có phải bị bệnh rồi hay không hả?” Bạch Diệc Trạch thích ngủ thì anh biết rõ. Nhưng mà Sở Mặc cảm giác được có gì đó không đúng lắm, theo lý mà nói, dù buổi tối cậu có ngủ muộn thì giờ cũng nên thức rồi mới phải. Đưa tay đặt lên trán cậu thăm dò một chút, sau khi thấy không nóng thì Sở Mặc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Diệc Trạch như vậy, muốn bảo cậu đi nấu cơm chắc không được rồi. Vì vậy Sở Mặc đành phải chấp nhận mà cởi áo khoác ngoài, đi tới phòng bếp nấu cơm.
Hết chương 41.