Đan Hoa Liệt Liệt

Chương 4: Vũ cơ là Lư Tam Nương




Sài Ung đột nhiên duỗi tay, đem Bùi Cảnh Diệu ấn trở về ghế ngồi.

"Đừng kinh động Võ Diên Hưng".

Bùi Cảnh Diệu kiềm chế nóng nảy, ngồi xuống rót cho bản thân một chén rượu, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Tam Nương.

Chờ đến khi kết thúc tiệc, Tam Nương vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Võ Diên Hưng hai tay hai vũ cơ, nghiêng ngả đứng dậy, Liễu Thành huyện lệnh tự thân đưa hắn trở về phòng.

Các công tử khác cũng đều chọn lấy một vũ cơ mà bản thân thuận mắt đưa về phòng.

Những vũ cơ không được lựa chọn cùng với nhạc công giải tán, họ cởi trả những bộ trang phục múa lộng lẫy hoa lệ cho tư hộ.

Tư hộ gọi Tam Nương - nàng đã thay sang một chiếc áo choàng cũ - đưa cho nàng một số tiền như thường lệ: "Tam Nương, đây là tiền thưởng của Quách Minh phủ thưởng ngươi".

Tam Nương nhân lấy tiền: "Tạ Minh phủ ban thưởng".

Chờ tư hộ đã đi khuất, vũ cơ bên cạnh tức giận nói: "Tam Nương, hôm nay mọi người đều thưởng cho cô, đám công tử kia tháo cả vòng vàng thưởng cho cô. Ta nghe nói vị Sài thế tử còn ưng thuận thưởng cô 30 thước lụa. Quách Minh Phủ thế mà đưa xuống chỉ còn một quan tiền. Khác gì đưa tiền tống cổ ăn mày đâu!"

Nhạc sư ôm tỳ bà đi qua, thở dài một hơi: "Tất cả phần thưởng của chúng ta đều là của Quách Minh Phủ. Chà... nghĩ xem! Quách Minh phủ để phần thưởng rỉ qua được kẽ ngón tay cũng là hào phóng rồi."

Tam Nương không mở miệng, dùng khăn che mặt lại, theo những vũ cơ khác tìm chỗ ngủ nghỉ.

Khi trời nhá nhem sáng, nàng ra chợ, ngồi bên đường chờ quầy thuốc mở cửa. Sau đó đưa hơn phân nửa quan tiền.

"Có thuốc rồi sao?"

"Đây rồi! Gói hết rồi, Tam Nương cầm đi!"

Tiểu nhị của hiệu thuốc cầm tiền đếm, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

"Tam Nương, chủ tiệm nói Tây Lương quốc cướp đoạt mất mấy tòa thành của chúng ta, người Đột Quyết thì xảo quyệt khiến Đô đốc phải mang binh ra khỏi thành, thành ra các tiểu thương mấy tháng nay không dám tới Tây Châu, thế nên không còn nhiều tiệm thuốc có thuốc này lắm, mỗi ngày một giá, ngươi không đủ tiền..."

Tam Nương cau mày, sau đó đếm thêm mấy chục đồng, đưa cho tiểu nhị: "Đủ chưa?"

Tiểu nhị đếm lại lần nữa, sau đó gật đầu.

Tam Nương cất thảo dược, quay người trở về.

Khi đi ngang qua góc đường, mùi thơm từ quán ăn ven đường ngạt ngào trong không khí, một đợt bánh mới ra lò, mềm xốp và vàng ươm, nóng hôi hổi thành từng chồng trước cửa lò nướng.

Tam Nương liếc nhìn chồng bánh, cúi đầu đếm tiền, đếm đến ba lần mới lấy ra mười đồng mua một ít bánh, cất vào trong tay áo.

Nàng vội vã bước đi, cúi đầu rời khỏi chợ, không hề nhìn sang cửa tiệm nào nào khác.

Trời rạng sáng, Tam Nương đi gần hết Liễu Thành, tiến vào một con ngõ nhỏ hẹp quanh co phía nam thành rồi đi vào một căn nhà đất thấp bé. Nàng lau đi mồ hôi trên mặt, lấy bếp lò từ phía sau nhà, dọn tro tàn cũ còn trong bếp lò, thay than mới, châm lửa. Đợi than cháy, nàng nhét thêm hai cục phân cừu khô, sau đó đặt nồi đất lên, cho thuốc vào, đổ đầy nước và đun.

Lu dự trữ nước cũng đã thấy đáy, Tam Nương không ngồi nghỉ mà liền bưng vò đi lấy nước.

Con rạch cách khá xa, nàng phải đi lấy nước qua lại vài lần mới đổ đầy được lu trữ nước, mồ hôi nhễ nhại.

Từ trong phòng căn phòng u tối truyền tới tiếng ho khan: "Tam Nương về đấy à?"

Tam Nương tẩy trang, nàng thở hổn hển rót một bát nước ấm, sau đó xé nhỏ hồ bánh rồi thả vào trong bát, bưng bát vào trong phòng. Nàng nhìn phụ nhân đang tựa đầu vào thành giường, cười nói:"A tẩu, hôm nay thời tiết rất tốt, lát uống thuốc xong, muội đỡ tẩu ra ngoài kia ngồi".

Phụ nhân tuổi đã hơn ba mươi, thân thể tiều tụy, sắc mặt yếu ớt bệnh tật, ánh mắt phụ nhân dừng trên mặt Tam Nương trong chốc lát: "Phi Phi, tối qua không ai bắt nạt ngươi chứ?"

Tam Nương lắc đầu: "A tẩu, tẩu ăn một chút đi".

Phụ nhân bưng bát, ăn hai miếng, nhân hồ bánh là thịt dê, nước ấm ngấm làm bánh mềm ra, cắn một miếng liền tan trong miệng. Mấy ngày nay phụ nhân này ăn uống đều không vô, bát canh này thật sự hợp khẩu vị.

Sau khi ăn xong, phụ nhân nghe thấy tiếng chày giã đều đều ngoài cửa.

Bên ngoài, Tam nương đang ngồi xổm trong sân giặt y phục bẩn mà phụ nhân đã thay. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nàng không buồn lau, giặt xong xiêm y, nàng lấy ra hũ đậu tương phơi khô, đậu đỏ, đậu gai, nhặt loại bỏ hạt đậu đã hỏng, cho chúng vào cối, dùng chày giã thuốc giã thành bột mịn.

Việc này nhìn thì tưởng chừng nhẹ nhàng, kỳ thật rất mệt người, ngồi một lát thì không sao, chứ làm lâu sẽ mỏi eo, đau lưng, mà một ngày giã mới được một bát bột mịn.

Phụ nhân nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tam Nương, khóe mắt cay xè.

Sắc thuốc xong, Tam Nương bưng bát thuốc vào trong nhà.

Phụ nhân uống thuốc, liếc mắt nhìn những vết chai sẹo trên ngón tay Tam Nương, trong lòng không nén được, nước mắt trào ra, rơi trên bát thuốc.

"Phi Phi, mấy năm nay thật khổ cho muội... Ta không giúp được gì, còn liên hụy muội..."

Tam Nương cười cười, đỡ phụ nhân đứng dậy, đi ra cửa ngồi phơi nắng, sau đó tiếp tục ngồi giã hạt đậu: "Mẫu thân muội mất sớm, là A Tẩu nuôi muội khôn lớn, muội chiếu cố cho tẩu cũng là chuyện đương nhiên".

Trong lòng phụ thân dâng lên chua xót.

Bây giờ sao có thể so với trước kia.

Trước kia cô là Trưởng tức*, xung quanh có nô bộc, chiếu cố em chồng chỉ cần phân phó tỳ nữ, vú già, bản thân không cần động tay động chân, đâu giống Phi Phi phải làm lụng vất vả.

[*Trưởng tức: con dâu cả trong gia đình]

Phi Phi còn thường bị huyện lệnh kêu đi tiệc rượu biểu diễn ca vũ, bị quát mắng và khi dễ...

Lũ trẻ con chạy trên đôi chân trần từ đầu con ngõ tiến vào, chúng ríu tít nói với Tam Nương: "Ca ca của tỷ dọn đá trên tường thành bị ngã, tỷ mau đi xem đi".

Tam Nương cùng tẩu tử đều kinh hãi.

"Muội đi xem".

Tam Nương cất chày giã gạo, đưa tẩu tử trở về giường trong phòng, sau đó che mặt lại, vội vàng chạy đến cổng thành.

Bên đường ầm ĩ tiếng trống chiêng, một đám nam nhân đang chơi chọi gà ở góc thành.

Trong đám người đó, một công tử mặc áo gấm, mang khăn vấn đầu nhìn thấy Tam Nương, đôi mắt hắn nhìu lại, nhảy ra chắn ở trước mặt nàng.

"Đây chẳng phải là tam nương sao? Ngươi đi đâu vậy? Nhìn ngươi vội vã mệt mỏi như vậy, ngồi xuống uống chén sữa ướp lạnh đi!"

Tam Nương vòng qua bọn công tử, tiếp tục đi về phía trước.

Đồng bọn của tên công tử thấy thế, treo đổi ánh mắt với nhau, cả đám đồng loạt đi tới, đem Tam Nương bao vây ở giữa, sau đó lớn tiếng lên giọng: "Tam Nương! Chu công tử để ý tới ngươi thì đó chính là phước của ngươi!".

"Điều đương nhiên thôi, đừng dọa Tam Nương của chúng ta". Chu công tử giả vờ tức giận quát lại đám đồng bọn. Hắn lần nữa chặn lối đi của Tam Nương, trưng ra khuôn mặt tươi cười:

"Tam Nương nha...nghe nói ca ca của cô ngã bị thương? Thật tội nghiệp hắn, đã bị thương còn bị vứt ra bãi tha ma, không ai quan tâm sống chết của hắn. Cô đừng vội, ta có thể phái người đem hắn trở về giúp cô, còn tìm đại phu trị thương cho hắn..."

Tên Chu công tử dừng lại, nhìn chằm chặm vào khuôn mặt đã được che chắn của Tam Nương, phía bên dưới lộ ra đoạn da cổ trắng nõn nà, tâm hắn ngứa ngáy khó chịu.

"Chỉ cần cô cầu xin ta một tiếng!"

Những người xung quanh lập tức ồn ào:

"Tam Nương, chỉ cần ngươi cầu xin Chu công tử, ca ca của ngươi liền được cứu".

"Tam Nương, ca ca của ngươi ngã vỡ đầu, trì hoãn thêm nữa là sẽ chết đấy".

"Nhà các ngươi chỉ còn lại có mỗi hắn là nam nhân, ngươi không định đợi đi nhặt xác hắn đấy chứ?"

Bọn họ mỗi người một lời, trong không khí hỗn loạn, có kẻ đẩy Tam Nương về phía Chu công tử, kẻ khác lại nhân cơ hộ kéo y phục trên vai nàng, một vài kẻ tranh thủ sờ soạng từ cánh tay sờ soạng xuống.

Người qua đường bị đám đông thu hút nên nhìn sang.

Tôi tớ của tên Chu công tử liền tiến lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng có mà xen vào chuyện của người khác!"

Người qua đường không dám nhiều chuyện, nhanh chân bước đi xa.

Với sự co kéo, chiếc áo choàng cũ trên người Tam Nương bị kéo đến rách toạc, lộ ra làn da trắng nõn.

"Ha ha... thật vừa lúc giúp cô ta lột sạch, sau đó đưa đến phủ Chu công tử, hôm nay có thể làm thành chuyện tốt!"

Đám nam nhân vây qunah liền tiến lên, tiếp tục ý định xé rách.

"Càn rỡ! Giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn họ lại dám làm như vậy!"

Tại một góc tường, Bùi Cảnh Diệu đang giận tím mặt, vung gioi ngựa lên, thúc ngựa chạy vào con ngõ nhỏ.

Sài Ung cũng theo hắn thúc ngựa chạy theo.

"A...!"

Hai người còn chưa tới gần, trong đám người phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Lũ nam nhân bên trong cùng đang nhảy dựng lên, ôm đầu gào, ôm tay thét rú lên, tìm cách lùi về phía sau.

"Giết người! Giết người!"

Cùng với tiếng hoảng loạn kêu to, đám người dần tản ra, vài ba kẻ đang thất tha thất thểu, vắt chân lên cổ mà chạy.

Tam Nương lúc này đầu tóc rối tung, xiêm y xộc xệch, không biết trong tay xuất hiện một chiếc chày từ khi nào, đang hướng về Chu công tử mà đánh xuống.

Chu công tử bị đánh liên tiếp, liên tục lùi về đằng sau, tôi tớ thì người đỡ bên phải, kẻ đỡ bên trái,hắn mới có thể đứng vững. Hắn thẹn quá hóa giận, tức đến dậm chân: "Con tiện tì! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi dám đánh trọng thương ta? Nơi này là Liễu Thành, Minh Phủ là cữu cữu của ta, ngươi hôm nay trốn không thoát được khỏi lòng bàn tay của ta đâu!"

Tam Nương cầm chiếc chày nhuốm máu, lạnh lùng nhìn quanh một vòng, trông không khác gì tu la giáng thế.

Chu công tử không khỏi lui lại thêm một bước, lớn tiếng quát: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Không mau trói con tiện tì đó lại cho ta".

Mọi người chưa kịp phản ứng, bóng dánh mảnh khảnh đã lao như gió về phía trước, Tam Nương cầm chày giã thuốc đã tiến tới ngay trước mặt bọn họ.

"Chu Uy!"

Tam Nương gạt chân khiến Chu công tử ngã xuống đất, nàng giẫm lên một tay Chu công tử, giơ chày lên:

"Ngươi nhất quyết bức ta tới đường cùng, ta không còn lựa chọn khách, chỉ có thể cùng ngươi liều mạng. Hôm nay hoặc ngươi để ta đi, hoặc chúng ta đồng quy vu tận".

Nói xong, nàng đem chày giày giã thuốc nện thẳng xuống tay Chu công tử không một chút do dự.

"Ta là tội nhân lưu đày Tây Châu, hai bàn tay trắng, trước khi chết cũng phải đánh chết ngươi, một mạng đổi một mạng, tới âm tào địa phủ để Diêm Vương chủ trì công đạo!"

Chu công tử đau đến mức gào rú, hai chân đá loạn xạ, vừa lăn lộn vừa giãy giụa.

Tam Nương không chút nương tay, không ngừng dùng chày đập xuống. Chu công tử né tránh không được, trực tiếp gào lên bật khóc.

Mọi người kinh hãi hét lên: "Tam Nương! Dừng lại!"

"Tam nương! Ngươi đừng manh động! Đừng manh động! Ban nãy bọn ta chỉ nói giỡn thôi!"

"Đúng! Đúng! Đúng! Tam Nương, chúng ta chỉ đùa ngươi chút thôi! Ca Ca ngươi bị thương, còn chờ người tới giúp đấy."

Tam Nương nhấc chân buông Chu công tử ra, ngẩng đầu, gò má đỏ bừng, tóc rối, đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Nàng vung chày: "Cút!"

Mọi người khiếp sợ, nâng Chu công tử lúc này mặt đã be bét máu lên, chạy tán loạn.

Tam Nương đem chày nhét trở lại trong tay áo, nhặt lên chiếc khăn rơi trên mặt đất, buộc lại mái tóc rối xù, che lại mặt, cúi đầu tiếp tục bước đi.

Nơi xa, Sài Ung lấy lại tinh thần, thúc ngựa đi về phía trước.

Bùi Cảnh Diệu ở bên cạnh vẫn đang nắm dây cương, không nhúc nhích.

Sài Ung quay đầu lại nhìn, hỏi hắn: "Làm sao vậy? Không phải ngươi muốn gặp Tam Nương sao?"

Tối hôm qua sau khi tan tiệc, Bùi Cảnh Diệu đã tìm Liễu Thành huyện lệnh để dò hỏi lai lịch Tam Nương.

Huyện lệnh cũng không nắm rõ ràng về thân phận Tam Nương, chỉ biết nàng cùng người nhà bị đưa tới Tây Châu vào khoảng ba năm trước, sau đó lại bị thứ sử Tây Châu tống cổ tới Liễu Thành. Tam Nương có điệu múa đao tinh diệu tuyệt luân, huyện lệnh mỗi khi mở tiệc chiêu đãi khách quý đều sẽ gọi nàng tới biểu diễn.

Bùi Cảnh Diệu càng thêm khẳng đinh Vũ cơ chính là Lư Tam Nương, nghe được chỗ ở của nàng, hắn kích động không thôi, sáng nay mặc một thân quần áo mới, rủ Sài Ung cùng hắn đến thăm hỏi Lư Tam Nương.

Sài Ung cười nói: "Ngũ Lang, ngươi có phải lo lắng quá không?"

Bùi Cảnh Diệu ngơ ngác nhìn vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, vừa lắc đầu, vừa lẩm bẩm:

"Không... Ta có khả năng nhận sai... Không phải Tam Nương... Tam Nương sẽ không thay đổi thành như vậy...!"

Lư Tam Nương trong kí ức của Bùi Cảnh Diệu tràn đầy sức sống, nàng rực rỡ và minh diễm. Nàng là bông hoa lớn lên trong gấm vóc lụa là, nàng lười biếng, khoác lên mình khí chất kiêu sa và ngạo mạn. Tuyệt đối không giống nữ nhân vừa rồi mà hắn gặp, dữ tợn và quái dị.

Sài Ung nhướng mày: "Bùi Lang, nàng chính là Lư Tam Nương."

Bùi Cảnh Diệu nghi hoặc mà liếc Sài Ung: "Ngươi từng quen biết Lư Tam Nương?"

Sài Ung lắc đầu: "Ta sống ở thành Lạc Dương, chưa từng gặp nàng".

Bất quá hắn có một loại trực giác, vũ cơ đó chính là Lư Tam Nương.

Nữ tử tầm thường, sinh sống ở nơi biên thùy không thể chúc được câu chúc có chiều sâu như thế. "Đất nước phồn vinh, bốn mùa thịnh vượng" - chỉ có ở danh gia vọng tộc thì Lư Tam Nương mới có tầm nhìn và kiến thức như vậy.

Sài Ung đá Bùi Cảnh Diệu còn đang sững người: "Người đang ở trước mặt, ngươi lên hỏi một câu liền biết nàng có phải Lư Tam Nương hay không, ngươi lại không dám sao?"

Bùi Cảnh Diệu thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, hắn mắng một câu, lấy lại bình tĩnh rồi đuổi theo hướng Tam Nương đã rời đi.

Ra khỏi ngõ nhỏ, phía trước là đường phố rộng lớn, khu chợ lớn nhất của Liễu Thành, nhà cửa san sát, dòng người đông đúc, ồn ào huyên náo và hỗn loạn các loại âm thanh, từ ngôn ngữ Đột Quyết, đến tiếng Ba Tư, cả tiếng Hà Lạc được những người bán hàng mời gọi không dứt ở bên tai.

Nhìn thấy hai vị công tử lạ mặt, mũi cao, mắt sâu, hai má râu quai nón, người Hồ liền xúm lại nhiệt tình chào mời khách nhân mua hàng.

Bùi Cảnh Diệu cùng Sài Ung xuống ngựa, chen lấn ra khỏi chợ, nhưng họ không thấy bóng dáng của Tam Nương đâu nữa.

Bọn họ mất dấu Lư Tam Nương.

Bùi Cảnh Diệu hối hận vì vừa nãy đã do dự, nghĩ nghĩ, nói: "Quách Minh phủ nói Liễu Thành không lớn, chỉ có một con phố chính, ta tìm hướng đông, ngươi tìm hướng tây. Nếu không thấy nàng thì chúng ta quay trở về nhà của Tam Nương chờ nàng".

Hai người hai ngựa, tách nhau ra tìm.

Sài Ung ở phía tây tìm kiếm, đếm khi định quay đầu trở về thì y bỗng dừng lại.

Con phố chính của Liễu Thành nằm trên đất hoàng thổ*, địa hình cao ở phía bắc và thấp ở phía nam, nơi đây bị gió bào mòn đã nhiều năm, tạo thành bề mặt lồi lõm ghập ghềnh, hiểm trở thê lương.

[*đất hoàng thổ là đất sét vàng ấy các bạn]

Sài Ung đứng trước một tiệm hương liệu, cúi đầu nhìn xuống con đường phía nam.

Một thân hình thon gầy đang tập tễnh bước đi theo hướng từ nam đến bắc, bước từng bước lên bậc thang cao.

Nàng cõng theo một nam nhân bị thương, đi được vài bước phải dừng lại nghỉ lấy hơi, lại tiếp tục bước đi từng bước về phía trước. Khăn che mặt rũ xuống, trên trán ướt sũng mồ hôi, chảy thành dòng sang bên tóc mai, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính từng nhúm trên mặt.

Ánh nắng chiếu xiên xuống mặt nàng, đôigò má đỏ ửng càng khiến nàng thêm quái dị.

Sài Ung giật mình, xoay người lên ngựa, thúc ngựa phi nước đại về phía Tam Nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.