Cả hai mặt đối mặt, mắt nhìn mắt ở khoảng cách cách rất gần. Tim cô thoáng đập nhanh vì hồi hộp. Dù cô xem anh là một cậu nhóc kém cô tận chục tuổi nhưng anh vẫn là một chàng trai cao to khỏe mạnh, khoảnh khắc này chợt khiến lòng cô xao động. Tuy Ninh Mịch biết võ nhưng cũng không muốn phải dùng đến biện pháp mạnh như vậy để phản kháng.
- Em... đừng làm bậy...
Mặt anh lạnh lùng nhìn cô, biểu cảm từ đầu đến cuối hệt như tảng băng không bao giờ tan chảy.
- Chị mới là người nghĩ bậy. Tôi không có hứng thú với chị.
Nghe "em trai" thẳng thừng nói lời cay đắn, dẫu xem anh là con nít nhưng cô vẫn có chút tổn thương:
- Tất nhiên rồi, em còn nhỏ lắm, tốt nhất đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh. Người có hứng thú với chị phải là mấy anh chàng trưởng thành chẳng hạn.
Anh chỉ biết phì cười trong lòng khi nghe cô nói đến mấy anh chàng trưởng thành. Nếu cô biết tuổi thật của anh thì ắt hẳn "chị gái" đây sẽ rất sốc.
Tần Lãng nhìn vào bàn tay đang cầm tiểu cường của cô rồi nói:
- Vứt ngay đi. Chị làm bác sĩ chẳng lẽ không biết gián có rất nhiều vi khuẩn?
Cô nở nụ cười tinh nghịch, lúc này anh chẳng thấy cô ra dáng bác sĩ đĩnh đạc như vừa rồi trị thương cho anh chút nào. Trông cô hệt như đứa trẻ nghịch ngợm.
- Chị đương nhiên biết, nhưng chị không biết là em sợ gián. Lần đầu chị thấy một thanh niên cao to mà lại sợ con gián bé xíu.
Thấy cô có vẻ rất thích thú khi biết được điểm yếu của anh, Tần Lãng nhìn thẳng vào mắt Ninh Mịch, gằn giọng hỏi:
- Vui lắm sao?
Cô lập tức nghiêm chỉnh, gác lại nụ cười tươi rói:
- Không có.
Anh nghiêm túc nói rõ:
- Chị nghe cho kỹ, tôi không sợ gián, chẳng qua tôi ghét vì nó rất bẩn.
Mấy lời Tần Lãng nói, cô nghe thế nào cũng hệt như anh đang bao biện cho bí mật sợ gián của mình. Ninh Mịch cố nén cười, không muốn chọc "em trai" thêm nữa thêm gật đầu:
- À, ra là vậy, em ghét bẩn... chứ không phải sợ gián.
Hai chữ "sợ gián" cô cố tình kéo dài và còn nhấn mạnh. Tần Lãng nhường nhịn vì cô là phụ nữ nên anh cũng không đôi co thêm. Bàn tay anh dần nới lỏng, nhưng khi anh vừa định rời đi thì nhà cô đột ngột mất điện, xung quanh tối đen như mực. Cô giật mình liền thốt lên:
- Ôi mẹ ơi.
Ninh Mịch vốn sợ bóng tối nên theo phản xạ, cô nhào đến ôm chằm lấy "cậu nhóc" đang đứng ngay trước mặt cô.
Anh đứng hình mất mấy giây, một thoáng sau cô mới lấy lại bình tĩnh. Ninh Mịch chưa kịp buông anh ra thì Tần Lãng đã cất lời:
- Cố tình ôm tôi à?
Cô có chút xấu hổ, vội vã buông anh ra, Ninh Mịch vờ ho một tiếng:
- Ừm... không phải, tại... đột ngột cúp điện nên chị hơi giật mình.
Trong bóng tối, cô thấy thấp thoáng dáng anh, Tần Lãng im lặng muốn rời đi, nhưng cô thật sự rất sợ bóng tối, đặc biệt khi chỉ ở nhà một mình. Ninh Mịch đưa tay quờ quạng xung quanh, rất may đã chụp được tay anh.
- Chuyện gì nữa?
Cô níu anh lại, dù cũng chẳng muốn yếu đuối nhưng vì hội chứng sợ bóng tối, cô thật sự không dám ở một mình khi khômg gian tối đen thế này. Lúc chị hai cô chưa bị tai nạn, do tính chất công việc nên cả cô và chị hai đều ít về nhà. Chị cô phải đi thu thập tin tức còn cô cũng thường xuyên trực ca đêm ở bệnh viện, do đó việc ở nhà một mình vào lúc cúp điện thế này, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp.
- Đừng đi, em có thể giúp chị thắp nến không?
Giọng nói nhỏ nhẹ đầy ủy mị khiến anh có chút bối rối, nhưng tính tình cục súc muốn tránh xa phụ nữ của anh thì nào có thể bị xoay chuyển trong một sớm một chiều.
- Tự đi mà thắp.
Anh muốn gạt tay cô ra nhưng Ninh Mịch vẫn cố giữ chặt:
- Chị... sợ bóng tối.
Những lúc ở gần cô, Tần Lãng càng thêm chắc chắn về quan điểm "phụ nữ thật phiền phức" mà anh luôn mang trong suy nghĩ suốt nhiều năm qua.
Anh thoáng im lặng rồi lấy điện thoại từ trong túi quần, mở đèn pin trên điện thoại để nhìn đường.
- Đèn ở đâu?
Cô vội đáp:
- Ở trong bếp.
Anh soi đèn rồi bước đi, cô nhanh chân theo sát sau lưng anh. Vào đến bếp, Ninh Mịch liền chỉ tay lên kệ tủ:
- Đèn để trên đó.
Với chiều cao tựa siêu mẫu, anh dễ dàng với tay lên nóc tủ, lấy xuống một cây đèn dầu.
Dù sao thì làm ơn cũng làm cho trót, Tần Lãng đặt úp điện thoại lên bếp rồi đưa tay cầm lấy chiếc ly thủy tinh úp trên đèn pin điện thoại, tạo thành một bóng đèn, lan tỏa ánh sáng, đủ để chiếu sáng căn bếp nhỏ. Anh giúp cô thắp đèn dầu rồi cũng nhanh chóng rời đi. Anh quả thật là đồ cục gạch, ở bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp, trong không gian tối mập mờ mà lại chẳng hề có chút xao động.
...
Sáng hôm sau, tại bệnh viện Tegan...
Hôm qua sau khi anh rời khỏi nhà cô, Ninh Mịch đã tắm rửa, ăn uống rồi đến bệnh viện với chị hai cả đêm. Hiện tại chị cô vẫn chưa tỉnh lại, đêm nào cô cũng ngủ lại bệnh viện để chăm sóc chị, giấc ngủ cũng vì thế mà không được tốt.
Cô bước vào phòng bệnh của tên đại ca giang hồ, đàn em của hắn đã đến viện làm hồ sơ nhập viện cho hắn nên cô nắm được thông tin hắn tên Tiêu Tống Hàm. Thấy mặt của mấy gã côn đồ hôm trước mà cô chỉ muốn tẩn cho bọn chúng một trận. Ninh Mịch còn đang tiếc vì chúng chỉ phải đóng phạt chứ không bị bắt giam.
Hắn đã tỉnh lại từ lúc sáng, cũng may vết thương ở ngực phải nên không gây ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy sức khỏe của hắn còn khá yếu nhưng hiện tại Tiêu Tống Hàm rất tỉnh táo.
- Sáng giờ anh có thấy đau nhiều không?
Ánh mắt hắn đắm đuối nhìn nữ bác sĩ xinh đẹp trực tiếp điều trị cho hắn. Người đàn ông họ Tiêu lúc này chẳng nghe cô hỏi gì cả vì trong đầu hắn ta đang nghĩ: "Mình đúng là có số hưởng, bác sĩ gì mà đẹp như hoa hậu thế này."