Đàn Chị, Con Gái Chị Sao Lại Giống Em?

Chương 6




Buổi trưa Tống Nhu trọng sắc khinh bạn bỏ rơi Phượng Tiêu Tiêu, bỏ nam trưởng phòng xum xoe qua một bên, cùng Lương Tiểu Nhạc triền triền miên miên chỉ có bay, à không, là đi ăn. Đã không phải lần đầu tiên gặp lại muốn nói lại thôi cùng xa cách, hai người dường như nhớ tới trước kia, thời đại học hồn nhiên không lo, một người là đàn em nói năng chậm rãi, một người là đàn chị dịu dàng. Tâm sự một chút về trước kia, nói một chút về hiện tại, nói chuyện về cuộc sống, anh lừa tôi gạt, trò chuyện về vẻ đẹp của cuộc sống, muốn học cách phát hiện cái đẹp, chỉ là hai người chưa từng đề cập đến cuộc sống sau khi Tống Nhu rời khỏi, các cô ai cũng đều lảng tránh, không muốn vì nó mà đem khoảnh khắc tươi đẹp thật vất vả mới tích góp từng tí một này làm tiêu tan. Một người không dũng khí, một người không biết mở miệng làm sao, trước hết như vậy đi, như vậy đi, gom góp chút vui thích, vượt qua lập tức tốt đẹp.

Lương Tiểu Nhạc mấy ngày nay đường làm quan rộng mở, bảo vệ ở cửa thường thấy nàng thử răng hàm, mặt mày tươi tắn. Bữa trưa mấy ngày nay cô đều ăn cùng Tống Nhu, cơm tối hơn phân nửa là cùng nhau ăn, sau đó cô đưa Tống Nhu về nhà, hành động này làm Phượng Tiêu Tiêu lên án, một cô đàn em bốn năm không gặp mà thôi, về phần mỗi ngày đều đi với nhau là sao! Cô không biết Lương Tiểu Nhạc là đầu sỏ tạo thành thống khổ cho Tống Nhu khi ở Đức, nếu cô mà biết thì sẽ nói lầm bầm, mài đao soàn soạt đi chặt thịt heo! Thế nhưng Tống Nhạc Hề bởi vì … vài ngày nay Tống Nhu không có ý định đi đón bé tan học, Hề Hề nhỏ bé cảm giác có nguy cơ, ý thức được con gái dựa dẫm vào mẹ quá mức cho nên Tống Nhu khẳng định với con gái ngày mai nhất định sẽ đi đón bé tan học.

Tống Nhu không nói về chuyện con gái mình cho Lương Tiểu Nhạc biết vì cô không biết mở miệng làm sao, sự kiện năm đó hiện tại hai người đều né tránh, làm sao có thể nói được về thân thế Hề Hề đây. Như bây giờ hạnh phúc tới, cô coi như bịt tai trộm chuông, tóm gọn kiếp phù du, ngày nào đó thực sự cần thẳng thắn thì cô ấy sẽ tin tưởng cô sao?

Ngày thứ hai Tống Nhu dùng để đền bù cho Phượng Tiêu Tiêu vì thế nên lỡ hẹn với Lương Tiểu Nhạc, vì vậy Lương Tiểu Nhạc với thói quen sống trong thế giới hai người đành ngồi phương tiện giao thông công cộng chán chết về nhà. Trùng hợp lộ trình này đi qua nhà trẻ của Triệu Tiểu Thất, Lương Tiểu Nhạc đột nhiên có ý nghĩ muốn nhìn thấy Tống Nhạc Hề, từ lần gặp mặt trước đã qua vài ngày, cô đã đáp ứng đứa bé kia sẽ đi chơi với nó thế nhưng mấy ngày nay cô đều chìm đắm trong vui sướиɠ gặp lại nhau cùng Tống Nhu, cũng quên mất đứa nhỏ kia, hiện tại nhớ tới bé, hôm nay vừa lúc có thời gian, lần trước nghe nói mẹ con bé tan tầm cũng hơi trễ, nếu như may mắn thì Hề Hề có thể gặp được cô. Hạ quyết tâm, Lương Tiểu Nhạc liền xuống xe ở trạm xe gần nhà trẻ Bảy Màu, đi bộ đến nhà trẻ.

Hôm nay gió xuân rung cành liễu, gió thu tiễn đưa mọi sai trái (này, dùng sai mùa rồi!) đi ở phần đường dành cho người đi bộ, hai bên có nhiều loại hoa tự cẩm, xuân ý hoà thuận vui vẻ, trước đây Lương Tiểu Nhạc đối với bốn mùa không thích cũng không ghét, mùa xuân gió lớn, mùa hè nóng bức, trời thu ngắn, mùa đông lạnh thấu xương, đối với việc không có tế bào văn nghệ và từ ngữ để hình dung cũng thiếu thốn như vậy với Lương Tiểu Nhạc mà nói tứ quý không liên quan đến cô, chỉ là quan hệ giữa mặt trời và trái đất, cô chỉ có thể yên lặng tiếp thu biến hóa luân chuyển.

Thế nhưng hôm nay cô thả chậm bước chân mới phát hiện mùa xuân thật đẹp, cây xanh xếp hành ngay ngắn, hoa nở mềm mại đáng yêu, một năm trong cũng chỉ có lúc này mới đáng để ngắm xây, xanh nhạt xanh nhạt, màu xanh làm cho tâm tình thư sướиɠ; trong năm cũng chỉ có lúc này nhan sắc hoa phong phú nhất, hồng phấn, vàng, tìm, đã trải qua mùa đông khô hanh cùng giá lạnh, những thứ thực vật này là cánh cửa mang đến sinh mệnh phồn thịnh cùng mạnh mẽ.

Ây ây, cô có còn muốn đi hay không, cô còn không đến nhà trẻ, không phải mấy ngày nay tâm tình cô tốt đẹp sao, cô xem từ ngữ cô dùng để hình dung, miêu tả thì cũng được học thì giáo viên tiểu học thôi, đi nhanh lên, đừng chiếm dụng số lượng từ nữa.

Nhà trẻ đã qua lúc cao điểm đưa đón trẻ con, đông như trẩy hội, đến trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Lương Tiểu Nhạc đi vài bước, nàng không xác định Tống Nhạc Hề có bị đón đi hay chưa. Đột nhiên, nội dung vở kịch bắt đầu gay cấn, nàng thấy được một bóng dáng quen thuộc — Tống Nhu, chỉ thấy Tống Nhu nắm tay — Tống – Nhạc – Hề đi ra khỏi nhà trẻ. Tống Nhạc Hề hoa chân múa tay vui sướиɠ kể chuyện trong lớp cho Tống Nhu nghe, làm cho Tống Nhu cũng cười không ngừng, nàng yêu chiều che chở Tống Nhạc Hề bước đi, trong mắt tràn đầy tình thương, ai thấy cũng nghĩ đó là một bức mẹ con tình thâm. Thế nhưng bức tranh này lại đâm vào mắt khiến Lương Tiểu Nhạc bị thương, Hề Hề và Tống Nhu có quan hệ gì, vì sao cô ấy không nói cho mình biết hôm nay tới đón Hề Hề mà chỉ nói đền bù cho Phượng Tiêu Tiêu. Không đợi Lương Tiểu Nhạc phản ứng, cách đó không xa Tống Nhạc Hề đã phát hiện nàng “Nhạc Nhạc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.