Đàn Bà Không Biết Đẻ

Chương 9: Phần 9




Đàn Bà Không Biết Đẻ​

Phần 9

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện một lần nữa, phản ứng đầu tiên của tôi là túm bừa một người xa lạ ở gần đó, gào lên:

– Con tôi đâu? Con tôi đâu? Nói cho tôi biết với, con tôi đâu?

– Ơ chị ơi, chị bình tĩnh đi. Tôi là người nhà đi chăm bệnh nhân, tôi có biết gì đâu. Chị hỏi bác sĩ ấy.

– Bác sĩ đâu? Bác sĩ ở đâu? Con tôi đâu rồi?

Nghe tiếng la hét ầm ỹ của tôi, mấy người y tá từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào. Tôi buông người kia ra, túm lấy áo của một cô y tá:

– Con tôi đâu? Con tôi thế nào rồi? Con tôi vẫn còn phải không? Nói đi, con tôi đâu rồi?

– Chị bình tĩnh đi. Bình tĩnh.

– Nói cho tôi biết với, tôi xin chị, nói cho tôi biết với, con tôi đâu rồi, con tôi vẫn an toàn trong bụng tôi đúng không?

– Chị nằm xuống đã rồi tôi nói.

Tôi ngoan ngoãn nằm xuống, chưa kịp hỏi thêm gì đã thấy bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc, sau đó lại ngất đi.

Lúc tôi tỉnh lại một lần nữa, xung quanh có mấy bác sĩ đang đo huyết áp và kiểm tra tình trạng của tôi. Thấy tôi mở mắt, một người nói:

– Cô thấy sao rồi? Bình tĩnh lại chưa?

– Bác sĩ ơi, con cháu đâu rồi ạ?

– Cô còn trẻ, đừng buồn, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Sau này còn có thể có thai lại, đừng buồn nhé.

Nước mắt tôi tuôn ra như suối, ngực thắt lại, đây là lần thứ hai tôi mất con, một người mẹ mất đứa con của mình đến hai lần…tôi không chịu được, không chịu được.

– Không phải. Các người lừa tôi, con tôi vẫn còn, nó vẫn đang trong bụng tôi đây này.

– Cô đừng động đậy không trật ven, đang truyền nước đấy. Ngủ một giấc đi, có gì thì ấn nút đầu giường gọi y tá nhé.

Bác sĩ nói xong rồi bỏ đi, tôi nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà, nước mắt ướt nhòe hai bên gối. Tôi khóc đến mức hai mắt sưng húp, cuối cùng đành phải nhắm mắt lại cho hốc mắt đỡ nhức. Tôi vốn không muốn quan tâm đến nhà chồng hay chồng, nhưng khi nghe một người ở giường bên cạnh nói: “Khổ thân nó, sảy thai mà từ khi vào đây chả thấy ai vào thăm, chồng cũng chả thấy tăm hơi đâu”… lòng tôi vẫn tan nát!!!

Một bà giường khác tưởng tôi đã ngủ, nên nói rất tự nhiên: “Ơ, lúc nãy bác sĩ tiêm xong, có chồng nó vào thăm mà. Mà nhé, vào không hỏi không rằng vợ câu nào, chỉ hỏi bác sĩ là: thai trong bụng còn không. Bác sĩ bảo “không” cái, nó quay đi luôn”

“Thế chắc lúc đó tôi ra ngoài đi mua cơm nên không biết. Rõ khổ. Bọn trẻ bây giờ sống với nhau máu lạnh thật đấy. Vợ thì sảy thai thế mà không hỏi thăm lấy một lời, cũng chẳng mua được cho một bát cháo”

“Thì đấy, mà hình như con bé này hình như bị khủng hoảng quá nên bác sĩ phải tiêm thuốc an thần đấy”

“Khổ thật. Có chồng cũng như không, nhìn cũng xinh xắn trắng trẻo mà khổ thế”

Tôi xoay lưng quay mặt vào trong tường, mắt đau lắm nhưng không sao kìm lại được, cứ thế khóc mãi. Tôi mất con rồi, tôi không muốn quay về ngôi nhà địa ngục ấy nữa, không muốn nhìn thấy người chồng phụ bạc đó nữa. Tôi đã cố gắng biết bao nhiêu, hy sinh và chịu đựng biết bao nhiêu để hàn gắn cuộc hôn nhân sai lầm này, tôi đã mong ngóng và chờ đợi con tôi ra đời biết mấy. Họ đã hại chết con tôi, hại chết những đứa con bé bỏng còn chưa thành hình của tôi.

Tôi hận cả nhà chồng, tôi hận chồng. Tôi phải trả thù cho đời tôi, cho con tôi!!!

Ngày hôm sau, có một người đến thăm tôi. Người đó không phải là chồng tôi hay em gái tôi, mà là người yêu cũ của Tuấn.

Hiền mang theo mấy dây sữa tươi, đặt xuống giường:

– Tối qua anh Tuấn bảo với chị em bị sảy thai. Em không sao chứ?

– Chị đến đây làm gì?

– Ơ kìa, chị có lòng tốt đến thăm em, sao em lại nói thế?

– Đừng giả vờ giả vịt, có lòng tốt? Tôi không cần lòng tốt giả tạo của chị.

– Dù gì sảy thai cũng sảy thai rồi, em đừng nóng tính thế nữa. Em với anh Tuấn ngay từ đầu đã không hợp nhau rồi, cố gắng làm gì hả em? Thấy hậu quả chưa?

– Chị nói thế là ý gì?

– Thì đấy. Lấy nhau là một chuyện, người ta có yêu mình hay không lại là chuyện khác em ạ. Chị nghĩ em nên cứ chấp nhận thế đi, cứ bình thường thôi, đừng cố gắng có thai để níu kéo anh Tuấn. Dù em có đẻ con ra thì anh ấy vẫn không yêu em cơ mà.

– Đây là bệnh viện, tôi không thích phải chửi nhau ở đây. Tốt nhất chị nên câm mồm rồi biến đi, để tôi điên lên thì đừng có trách.

– Chị nói cho em biết, khôn hồn thì sống biết điều vào. Công việc của em chỉ cần ở nhà hầu hạ bố mẹ và anh Tuấn, chấm hết. Còn chuyện đẻ con cho anh Tuấn, không đến lượt em làm. Cũng đừng mong dùng con để giữ chân anh ấy, anh ấy chỉ yêu chị, cái này chắc em cũng thừa biết.

– Chị tự ảo tưởng thế nên khi tôi với anh ta đang đi xem phim, chị cũng bắt anh ta đến bằng được có phải không?

– Em nghĩ xem, nếu anh ấy không yêu chị, anh ấy có làm thế không? Chị không thích anh ấy đối xử tốt với em nên ngứa mắt, thế thôi.

– Tôi nói cho chị biết, chẳng việc gì tôi phải tranh giành với chị cái thằng đàn ông chó lợn cũng không bằng đó cả, cái thứ chỉ nghĩ bằng phần dưới như nó không đáng để tôi phải tranh. Nồi nào úp vung nấy, đàn ông khốn nạn thì chỉ hợp với đàn bà ti tiện thôi, làm sao hợp với tôi được. Còn giờ thì cút đi, cút ngay cho khuất mắt tôi. Cút.

– Em bình tĩnh xem nào. Không bình tĩnh là người ta tống em vào trại tâm thần đấy.

– Thứ đàn bà có chồng có con rồi mà vẫn đong đưa đàng điếm, loại như chị nên ném vào trại phục hồi nhân phẩm. Đồ không biết tự trọng, đồ đàn bà lăng loàn.

Tôi cầm mấy dây sữa ném vào người chị ta, sau đó tiện tay vớ được cái gì thì quăng cái ấy.

– Chồng em không đong đưa, chị ngoại tình với ma à? Nói gì cũng nên do chồng mình trước, sau mới nên nói đến người khác chứ. Mà cũng do em, sao em không soi gương xem em có cái quái gì để anh Tuấn yêu.

– Tao đã bảo cút cơ mà.

Nhìn bản mặt nhơn nhơn của chị ta, tôi điên quá nên định vùng dậy đánh nhau một trận. Bệnh nhân trong phòng tôi giờ đã đi nhận thuốc hết, chỉ còn có một bác người nhà ở đây. Bác ấy không muốn liên lụy nên vừa nghe thấy tiếng tôi và chị ta cãi nhau đã vội vàng bỏ ra ngoài.

Ngoài hành lang, các bác sĩ nghe tiếng ầm ỹ thì chạy vội vào. Hiền lúc đó mới bị tôi túm tóc, thấy mấy bóng áo trắng chạy đến đã nhanh mồm nói:

– Bác sĩ xem bạn tôi thế nào? Hình như sau khi bị sảy thai, cô ấy sốc quá nên bị ảnh hưởng thần kinh rồi. Xem có cần chụp chiếu não gì không, cho cô ấy đi chụp giúp tôi với.

– Cút đi, đồ quỷ cái, cút đi.

Bác sĩ thấy tôi như thế chỉ biết lắc đầu ái ngại, họ lại tiêm cho tôi một mũi an thần để tôi ngủ thiếp đi. Trong lúc lộn xộn như thế, con quỷ cái kia đã nhanh chân chuồn mất.

Tôi ở thêm hai ngày nữa thì được ra viện, trong suốt mấy ngày nằm ở đây, tôi không hề nhận được một cuộc gọi hỏi thăm nào từ bố mẹ chồng hay chồng chứ đừng nói thấy mặt họ. Tôi chỉ biết cười nhạt thôi, họ đã đối xử với mình như thế, mình cũng chẳng việc gì phải chờ đợi những lúc thế này, ít lương tâm chó gặm sót lại của nhà chồng sẽ nghĩ đến tôi.

Tôi gọi điện thoại cho Diệp, nhờ cô ấy cho vay mấy triệu đóng viện phí. Khi Diệp mang tiền đấy, thấy tôi xanh như tàu lá trong bộ đồ bệnh nhân, cô ấy xuýt xoa:

– Mày sao thế? Sao lại đến nông nỗi này?

– Tao bị ốm. Hôm trước gọi điện xin hiệu trưởng như thế rồi còn gì.

– Chồng mày đâu? Không có ai vào chăm mày à?

Nói xong không chờ tôi trả lời, cô ấy đã nói tiếp:

– Tao đã bảo mày rồi. Không ở được thì li dị đi, sao cứ phải sống khổ sống sở với cái nhà đó thế. Chồng thì bạc bẽo, mẹ chồng thì ác như quỷ, sống thế nào được mà cứ cam chịu.

– Tao không còn lưu luyến gì nhà ấy đâu, nhưng đang còn một ít rắc rối, chưa bỏ được.

– Công an mà to à? Mày cứ đâm đơn ra tòa, tòa quận không xử thì gửi lên tòa tỉnh. Nhà nó có giàu đến mấy thì cũng không một tay che trời được. Tao bảo thật, Ngọc, giờ đầy đứa làm mẹ đơn thân ra, mày cứ đẻ con ra rồi tao phụ mày nuôi, không cần loại bố như nó.

Nghe đến ba chữ “đẻ con ra”, tôi lại chảy nước mắt. Diệp thấy tôi khóc nên cũng đoán ra mọi chuyện:

– Sao thế? Sao lại khóc? Có phải…

– Sảy thai rồi. Mất con rồi.

– Mẹ. Không phải khóc, mày cứ nghĩ thoáng lên. Có con với loại đàn ông chó má đó làm gì, biết đâu ông trời muốn giải thoát cho mày, để mày tự do đi tìm hạnh phúc mới. Chứ sống với cái loại đấy, cả đời không thể hạnh phúc được.

Tôi khóc suốt, khóc cho đến khi xuống khỏi xe Diệp, tôi mới gạt nước mắt bước vào nhà. Diệp nói không muốn tôi quay về nhà chồng nữa, nhưng tôi còn phải lấy đồ đạc, tôi còn phải đòi lại giấy tờ tùy thân của tôi, tôi còn phải bắt những con người không giống người ấy phải trả giá.

Thấy tôi bước vào, mẹ chồng không thèm hỏi han câu gì đã ném luôn cái giẻ trong tay vào mặt tôi:

– Loại đàn bà vô phúc, loại mẹ mèo tha quạ mổ, có mỗi việc chửa đẻ cũng không nên hồn. Rồi mai nhé, tao cho con tao đi ngủ với đứa khác, chúng nó đẻ con ra, mày chỉ đi lau đít chùi cứt cho cháu tao thôi con nhà quê ạ.

– Mẹ ạ. Mẹ cũng từng mất con đấy, mẹ không đau à? Hay là mẹ máu lạnh? Mẹ thấy có người mẹ nào muốn mất đi con mình không? Sao cùng là người với nhau mà mẹ sống độc ác thế, mẹ không sợ trời phạt ạ?

– Mày… mày…

– Mẹ không phải dọa con đâu. Anh Tuấn thích ngủ với ai thì ngủ thôi, không ngủ với con càng tốt. Con trai mẹ là vàng là bạc, cao sang quá nên con không với tới được, mẹ xem cưới cho anh ấy được vợ nào thì cưới.

Tôi nói xong bỏ lên phòng, mặc kệ mẹ chồng tức đến nổ đom đóm mắt cũng không làm gì được.

Nhiều người bảo tôi ngu, bảo tôi tại sao lại phải sống cam chịu như thế, tại sao lại không trốn đi. Không phải tôi chưa từng có ý định trốn, nhưng hôn nhân không thể nói bỏ là bỏ, nói li dị là li dị. Tôi chịu khổ từ nhỏ đã quen, lại ở quê nên tư tưởng nhẫn nhịn chồng đã ăn sâu vào máu, nhiều khi tôi cứ tự động viên mình rằng: cố lên, từ từ rồi khuyên bảo chồng, từ từ rồi có con anh sẽ thay đổi. Vì thế mà tôi đã cố gắng bám trụ lại cái gia đình địa ngục ấy đến tận bốn năm.

Nhưng bây giờ tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, không thể tha thứ cho sự tàn nhẫn của họ thêm lần nào nữa. Hôm nay, tôi quay lại đây không phải là để tiếp tục cam chịu sự hành hạ của nhà chồng mà là về để tìm cách ra đi, tôi hiểu bản tính của Tuấn, trừ khi tôi làm triệt để, còn không, anh ta sẽ không để tôi tự do dễ dàng như thế.

Tôi đếm tiền trong con lợn tiết kiệm của mình được gần bốn triệu, với có cái nhẫn vàng một chỉ mẹ tôi cho khi cưới, bây giờ bán đi chắc cũng được thêm ba triệu nữa, chừng đó tiền chắc đủ để tôi vừa thuê nhà, vừa có vốn để tìm cách làm ăn.

Sáu giờ tối Tuấn về đến nhà, thấy tôi ngồi lì trên phòng không thèm xuống nấu cơm với mẹ chồng, anh ta quát:

– Mày còn ngồi lì cái mặt ra đó à? Đéo biết đường xuống cơm nước cho ông bà mà còn ngồi đấy đợi người dâng cơm đến tận mồm nữa chắc. Đã đéo được tích sự gì còn lười nhác như chó.

– Tôi mệt, không nấu.

– Mệt. Mày mệt đéo gì?

– Anh không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Nếu không biết thật thì để tôi nói cho anh nghe nhé.

Anh ta thấy tôi trơ như khúc gỗ, hai mắt ráo hoảnh nhìn chằm chằm anh ta thì có vẻ hơi chột dạ:

– Tao nói cho mày biết, bao nhiêu năm không có con là do mày. Loại mày ngu từ trong trứng ngu ra, vụng về hậu đậu chửa lần nào cũng sảy. Mày không đẻ được thì để tao tìm người khác đẻ.

– Anh nói đúng ý tôi rồi đấy. Tôi thấy anh nên tìm người khác đẻ đi, à mà cái người ấy mấy hôm trước vào bệnh viện thăm tôi đã nhận nhiệm vụ đẻ cho anh luôn rồi đấy. Hôm nay tôi về đây không phải để tranh cãi với anh làm gì cho mệt người, li dị đi. Bảo mẹ anh trả lại giấy tờ cho tôi.

– Li dị? Mày gan to gớm nhỉ?

– Anh ký đơn hay không cũng chẳng vấn đề gì, bây giờ li hôn không cần thiết phải có chữ ký của chồng đâu.

Thật ra mấy ngày nằm viện tôi đã suy nghĩ mãi, không hiểu tại sao anh ta ngay từ đầu đã không yêu tôi mà vẫn chịu lấy tôi, đến tận bây giờ, dù anh ta ghét tôi như thế mà chưa lần nào nói ra hai từ li dị. Cuối cùng tôi hiểu ra, không phải anh ta lưu luyến gì tôi mà là muốn tôi cứ mãi làm một con rối để anh ta điều khiển, để anh ta có thể sống với cái vỏ bọc chồng công an – vợ giáo viên, người yêu cũ theo đạo Thiên Chúa nên không thể lấy, chỉ có thể cặp bồ mà thôi.

– Tao tung cái này lên mạng, ở dưới quê mày xem chắc thích.

Anh ta vừa nói vừa mở lại clip sex của tôi, trong đó mặt của anh ta đã bị che đi, chỉ còn lại mình tôi quằn quại dưới giường. Còn có cả clip anh ta cho tôi uống thuốc kích dục, tôi khỏa thân bò lê bò lết dưới sàn cầu xin anh ta ngủ với tôi.

Lần này tôi xem xong chỉ cười nhạt:

– Đừng tưởng tôi sợ anh, thích thì cứ tung đi.

– Cô giáo cô mác kiểu đéo gì mà có cả video sex, loại mày có đi đâu thì người ta cũng đéo bao giờ nhận mày. Chả có đứa nào dám giao con cái cho cái thứ đĩ thõa như mày dạy đâu.

– Tôi không làm giáo viên thì làm công nhân, anh không phải dọa.

– Thế bố mẹ mày thì sao? Có loại con gái như mày chắc đột tử mà chết.

Tôi cầm cốc nước trên bàn ném vào mặt anh ta, Tuấn giơ tay bắt được, ném lại vào mặt tôi:

– Tao nói cho mày biết. Đừng tưởng li dị với tao mà dễ, trừ khi là tao bỏ trước, mày đéo có tư cách gì mà bỏ nghe chưa con đĩ.

Đang cãi nhau ầm ỹ thì điện thoại tôi đổ chuông. Tôi lườm anh ta một cái rồi mới bấm nút nghe:

– Chị đây.

Ở đầu dây bên kia, em gái tôi vừa nói vừa khóc loạn cả lên:

– Chị Ngọc ơi, bố chuyển viện lên Bạch Mai rồi. Chị ra đó mau đi.

– Bố làm sao? Làm sao phải vào Bạch Mai? Ở nhà sao thế Hạnh?

– Bố đi bắt ong, bị ong vò vẽ đốt cho gần ba mươi phát. Đưa vào bệnh viện người ta bảo bị nhiễm độc nặng, phải chuyển viện ngay. Em đang chạy ra đó rồi, chị ra mau đi.

Tôi hoảng đến mức chân tay rụng rời, khóc luôn theo em tôi:

– Ừ, chị ra bây giờ đây. Đợi chị tý.

Cúp máy xong tôi vội vội vàng vàng lấy túi xách định chạy đi, anh ta thấy thế túm tay tôi quát:

– Mày đi đâu đấy?

– Không nghe thấy à? Bố tôi sắp chết rồi, tránh ra.

Dường như anh ta vẫn còn tính người nên nghe thế hơi đần ra, sau đó hỏi tôi:

– Làm sao?

– Vào Bạch Mai rồi, tránh ra.

Anh ta không nói không rằng câu nào, lái xe chở tôi vào bệnh viện Bạch Mai.

Bố tôi phải lọc máu gấp, mà mẹ tôi chỉ mang theo có mấy chục triệu trong người, đóng tiền viện phí và lọc máu hai lần là hết. Trong mấy ngày bố tôi nằm viện, Tuấn cũng thường xuyên đi đi về về, lúc thì mua cái này mua cái kia cho gia đình tôi, lúc thì đôn đáo nhờ vả bác sĩ quan tâm đến bố tôi. Mẹ tôi thấy vậy thì túm tay tôi nói:

– Thằng Tuấn nó tốt thế, con liệu mà sống sao cho được lòng nhà nó, biết chưa?

Giữa hoàn cảnh thế này, tôi chỉ biết gật đầu.

Bố tôi phải lọc máu liên tục mà nhà tôi thì qua một tuần đã cạn kiệt tiền, anh em cũng chỉ giúp được phần nào, còn lại chỉ có mấy mẹ con tự lo tiền cứu chữa cho bố tôi. Bác sĩ bảo bố tôi đã qua cơn nguy kịch, chỉ lọc máu khoảng ba lần nữa là khỏe hẳn, nhưng mà mẹ tôi thì không biết lấy đâu ra khoản tiền mấy chục triệu đó nữa. Đúng lúc tôi cũng đang không biết làm thế nào thì Tuấn lại tự nhiên nói:

– Nhà cô cần tiền, tôi có thể cho nhà cô vay. Với một điều kiện.

– Điều kiện gì?

– Tôi nói thật, tôi cũng chẳng ác đến nỗi muốn đối xử cô như con chó làm gì. Chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn ở lại đây, việc ai nấy sống, đừng can dự vào chuyện của tôi là được.

– Tại sao anh không chịu ly hôn? Sao anh không buông tha cho tôi?

– Lý do cô không cần biết. Cô sống ở nhà tôi cũng chả thiệt thòi gì, nếu cô đẻ đc thì đã không có chuyện như vậy. Cô không đẻ được thì tôi tìm người khác đẻ, cô cam chịu như cũ là được.

Lúc đó tôi đã biết mình đoán đúng chuyện anh ta và Hiền muốn tôi làm bình phong rồi nhưng vẫn cố tình ra vẻ như không biết gì, anh ta thấy tôi không nói thì lại nói tiếp:

– Tôi sẽ không đụng vào người cô nữa. Cô ở nhà tôi thích sống sao thì sống, chúng ta không liên quan. Cô cứ suy nghĩ đi, nếu đồng ý, tôi đưa cô 100 triệu mà lo cho bố cô. Còn không thì tự cô biết hậu quả.

Sáng hôm sau, tôi nói với anh ta là tôi đồng ý làm theo điều kiện của anh ta, cũng bắt anh ta hứa từ giờ về sau không đụng vào tôi nữa.

Chẳng biết Tuấn bàn bạc gì với mẹ mà mẹ chồng lại đồng ý đem 100 triệu đưa tôi, tôi dùng số tiền đó đóng tiền lọc máu cho bố, tiền còn dư thì đưa Hạnh để nó mua một cái xe máy đi làm.

Bố mẹ tôi, gia đình tôi luôn miệng khen con rể tốt, bảo tôi có phúc mới lấy được người như Tuấn, tôi chỉ cười nhạt. Phúc? Anh ta là người đã hại đời tôi ra nông nỗi này, phúc hay là họa, tôi cũng không biết nữa.

Sau đó chỉ mấy ngày, khi bố tôi vừa mới xuất viện về quê xong, Tuấn đã vội vã mang người yêu cũ về nhà, mẹ chồng tôi không nói gì, tôi hai mắt ráo hoảnh nhìn bọn họ, không khóc không cười, không vui không buồn. Tôi trơ như khúc gỗ.

Hai người bọn họ quan hệ với nhau ngay trên giường của tôi, ngay trước mặt tôi.

Hiền vừa rên rỉ, vừa nhìn tôi cười, cô ta ưỡn ẹo nói:

– Ôi, vợ anh đang nhìn kìa. Thôi sang phòng khác đi anh.

– Kệ cho nó nhìn. Em lo việc của em đi.

– Nhưng em ngại lắm, em ấy cứ nhìn em thôi.

– Thế thì em phải làm nhanh tý lên chứ, mông kìa, lên xuống nhanh lên tý xem nào.

Tôi lẳng lặng đi ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa cho bọn họ thoải mái làm tình. Tôi không còn là tôi ngày xưa cam chịu nữa, chẳng qua tôi đang nhẫn nhịn đợi cơ hội mà thôi. Và hôm nay, chính bọn họ đã cho tôi một cơ hội cực kỳ tốt.

Một tuần sau, tôi tình cờ nghe được bố mẹ chồng nói chuyện với nhau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà nét mặt của ông bà lại có vẻ rất căng thẳng:

– Tôi cứ tưởng nó không về nữa, tự nhiên đùng cái lại thông báo về. Sáu mét bên đó đang để làm sân vườn với chỗ để ô tô, giờ nó về lấy lại đất ấy, nhà chả còn tý không gian nào nữa.

– Thì bà (bà nội của Tuấn) đã bảo để lại sáu mét đó cho nó rồi, giấy tờ cũng đứng tên nó, giờ không trả sao được.

– Hay là tôi với ông bàn với nó, mua lại sáu mét đó xem ý nó thế nào.

– Bà thử hỏi xem nó có chịu để lại không. Nó ở nước ngoài thiếu gì tiền, chỉ sợ nó không bán thôi.

– Để mai xem.

– Thế mai mấy giờ nó về?

– Nghe bảo 12h trưa xuống đến sân bay đấy. Thôi mai tôi với ông lên sân bay đón nó không nó lại nghĩ đi mười mấy năm, về chả người nào thèm đón. Lấy lòng nó tý, biết đâu nó hào phóng lại cho cả đất cả tiền.

– Gớm, nó giàu nhưng nó không ngu đâu mà cho bà nhiều thế.

– Nó ở phương tây bao nhiêu năm, tư tưởng kiểu gì chả thoáng. Thằng Tuấn nhà mình chỉ cần bằng một góc nó thôi là tôi thấy phúc lắm rồi. Đấy, con hoang, chả có bố mẹ gì mà giỏi thế không biết, mà lại cao to đẹp trai nữa chứ, nghe nói bên Mỹ tự mở công ty riêng nhiều tiền lắm. Còn trẻ mà giỏi giang thế, đấy, thằng Tuấn mà được như nó thôi thì tôi với ông được nhờ.

– Ôi dào, đẻ sao chấp nhận vậy. Thôi mai lên đón nó, lấy lòng nó tý xem nó có chịu để lại sáu mét đó cho không.

– Ừ.

Tôi không biết “nó” trong câu chuyện của bố mẹ chồng tôi là ai mà dù là “con hoang” nhưng bố mẹ chồng tôi lại phải kiêng nể nhiều như vậy.

Tôi cũng không hề hay biết rằng: người đàn ông ấy sau này lại là ánh sáng đời tôi, là người kéo tôi ra khỏi vũng sình lầy mà suốt mấy năm qua tôi vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được. Hóa ra, tình yêu của tôi cũng đến chậm tựa như hoa quỳnh nở muộn, phải trải qua bao bão tố phong ba mới có thể vươn mình nở hoa trong đêm đen tăm tối!!!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.