Đàn Bà Không Biết Đẻ

Chương 7: Phần 7




Đàn Bà Không Biết Đẻ​

Phần 7

Hai ngày sau đó, tôi được xuất viện về nhà.

Trong mấy ngày nằm viện, mẹ chồng chỉ đến thăm tôi đúng một lần, bà mang cho tôi một hộp cháo dinh dưỡng mười nghìn mua ngoài đầu cổng, khi vào phòng thấy Tuấn đang ngồi đó nên giả vờ tươi cười nói:

– Mấy hôm nay siêu thị bận quá, chả đi được đâu cả. Mẹ mua cho cái Ngọc ít cháo thịt, ăn cho mau lại sức con nhé.

Nhìn thấy bộ mặt giả dối của mẹ chồng, cổ họng tôi vừa lợm vừa nghẹn. Thế nhưng, nếu bà thích chơi trò lật mặt thì tôi cũng muốn thử chơi với bà một lần, tôi không phải là đứa miệng nam mô, bụng một bồ dao găm như mẹ chồng, nhưng tôi không thể để con tôi mất đi trong uất ức như vậy được, tôi sẽ không nhún nhường bà ta nữa.

Tôi gượng cười, ngồi dậy đỡ hộp cháo nhựa dùng một lần trên tay mẹ chồng:

– Mẹ để con. Mẹ bận như thế thì không phải vào đâu ạ, con khỏe rồi.

– Sao không vào được, chịu khó bồi bổ vào cho nhanh khỏe rồi có bầu lại.

– Vâng ạ, sau này có bầu lại con sẽ cẩn thận, không leo cầu thang nhiều nữa.

Tôi cố nhấn mạnh sáu từ “không leo cầu thang nhiều nữa”, mẹ chồng tôi nghe xong mặt lập tức biến sắc. Tôi thấy thế, lại cười cười:

– Mẹ ăn cơm chưa ạ? Cháo thịt này mua ở đâu mà ngon thế, mẹ ăn với con nhé.

Mẹ chồng tôi lườm tôi một cái, nhưng chồng tôi vẫn đang ở đấy nên bà ta không dám chửi bới gì:

– Thôi, hôm nay kiểm kê hàng, bận lắm mẹ phải về đây. Con ăn uống rồi nghỉ ngơi đi nhé, có chuyện gì thì gọi điện về bảo mẹ.

Nói xong, bà ngoảnh đít quay đi, đến khi tôi xuất viện về nhà cũng không thấy mẹ chồng hỏi han được thêm câu gì nữa. Chồng tôi thì không hay biết gì, anh vẫn tưởng mẹ tốt với con dâu lắm nên sau khi tôi về nhà giao phó hết cho mẹ chồng chăm tôi.

Thế nhưng, Tuấn không thể biết được, ra viện xong tôi còn không được nghỉ đến nửa buổi, mẹ chồng đã bắt tôi làm việc nhà. Lúc thì giặt quần áo, lúc thì nấu cơm dọn dẹp, nhưng tuyệt nhiên bà không dám bảo tôi lau cầu thang nữa.

Tôi ban đầu vốn định không làm, nhưng mẹ chồng tôi chỉ vào chậu quần áo rồi nói:

– Quần áo chồng mày đấy, tự giặt đi, không ai hầu hạ mày mãi được. Tao không phải osin của nhà mày mà cơm bưng nước rót, phục vụ tận giường nhé.

Tôi nhìn chậu quần áo đầy ắp, hình như từ hôm tôi nằm viện đến giờ mẹ chồng cũng ko đụng tay vào mà vẫn để đó chờ tôi về giặt, trong khi đó quần áo của cả nhà để chung chứ đâu riêng gì đồ của chồng tôi, chả lẽ tôi lại bỏ quần áo của quần áo của ông bà ra ngoài. Tôi nghĩ bụng, dù gì ông bà vẫn là người sinh ra chồng mình, có mấy cái quần áo thôi cũng chẳng chấp nhặt làm gì, thế là lại ngồi xuống cặm cụi giặt.

Nỗi đau mất con khiến cho tôi đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối với mẹ chồng, trong suốt những tháng ngày sau đó, tôi không cố gắng hết mình để bố mẹ chồng hài lòng nữa mà chỉ sống trơ như khúc gỗ. Trước mặt chồng tôi vẫn tỏ ra bình thường, nhưng khi không có anh ở nhà, tôi không nói không rằng một lời với mẹ chồng, mặc kệ bà ta muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm.

Tôi cứ nghĩ ở cái địa ngục ấy, ngoài bố mẹ chồng bạc bẽo ra thì vẫn còn một người chồng thương mình, vậy là cũng đủ. Thế nhưng, tôi đã sai, sai hoàn toàn. Khi quan hệ của chúng tôi mới được cải thiện một chút thì tôi lại sảy thai, mà sảy thai xong cũng không thấy có bầu lại lần nữa. Tuấn lúc đầu còn tử tế với tôi, sau rồi cũng chán.

Anh đi sớm về khuya, cơ quan cách nhà có 2km mà buổi trưa cũng không thèm về nhà ăn cơm, tối lại đi nhậu nhẹt, có hôm thì đi cả đêm, có hôm thì đến gần sáng mới về. Khi đó tôi vẫn còn tư tưởng phụ nữ phải nhẫn nhịn chồng cho nên chỉ nhẹ nhàng khuyên:

– Anh đừng đi uống rượu thế này nữa, hại sức khỏe lắm.

– Cô thì biết gì mà nói. Đàn bà chỉ việc ở nhà cơm nước, phục vụ chồng thôi, đến việc đẻ còn không biết mà cứ thích chõ mõm vào chuyện người khác.

– Em chỉ muốn tốt cho anh, sao anh lại nói thế? Anh xem, đêm nào cũng đi thế này, sáng mai lấy sức đâu mà đi làm?

– Tôi nói cho cô biết, khi cô về cái nhà này đã không có cái gì làm của hồi môn, nghề nghiệp cũng là nhà tôi xin cho cô, cơm áo gạo tiền cô có phải lo không mà cứ thích xen vào chuyện chồng cô thế? Bớt ăn bớt nói, sống biết điều đi. Nói lắm.

Người Tuấn nồng nặc mùi rượu, chân nam đá chân xiêu, vừa mới nói xong câu đó đã ngã lăn xuống giường, để nguyên cả quần áo giày dép bẩn thỉu đi ngủ.

Tôi nghĩ phận mình sao tủi nhục quá, khổ quá nhưng không biết làm thế nào, lúc đó chỉ nghĩ chồng tôi như vậy là vì chúng tôi chưa có con, anh chán đời nên mới đi uống rượu. Và điều cần thiết nhất bây giờ là tôi có thể có thai, sinh cho anh một đứa con trai, như thế mới có thể kéo anh trở về bên tôi, yêu thương tôi.

Tôi vừa khóc vừa trèo lên cởi quần áo cho chồng, cẩn thận bôi dầu vào chân tay anh xong mới yên tâm đi ngủ. Lúc vừa nằm xuống giường thì thấy điện thoại của anh có tin nhắn đến.

– Anh về đến nhà chưa? Hôm nay anh dai sức thật đấy, làm em mệt muốn chết. Nhưng mà thích thật đấy. Ngủ ngon anh nhé. Hôn anh.

Dù số điện thoại đó không lưu trong danh bạ, nhưng tôi có linh cảm rằng đó không phải là tin nhắn nhầm. Tôi không biết mật khẩu máy chồng, nhưng sự tò mò khiến tôi lần đầu tiên dám cả gan cầm tay chồng lên, lấy vân tay ấn vào để mở máy.

Tuấn say nên vẫn không hay biết gì, khi tôi mở ra, thấy Zalo có cả chục tin nhắn với phụ nữ, mà nhìn avatar của họ cũng đủ biết đó là gái làm tiền.

Chồng tôi nhắn: “Anh muốn em quá nhưng bây giờ muộn rồi, không gửi thẻ được, hay anh thanh toán tiền mặt cho em nhé”

Cô gái kia nhắn lại: “Vậy đến khách sạn đi anh. Anh chọn địa điểm đi, em đến”

“Khách sạn Như Hoa. Anh đến đó rồi nhắn số phòng cho em nhé”

“Vâng, hôn anh”

Còn rất nhiều, rất nhiều tin nhắn khác. Hầu hết là nhắn với gái làng chơi, họ hẹn nhau vào nhà nghỉ, lúc thì quan hệ tập thể, lúc thì một với một. Vì làm công an không thể chơi đá, hay thuốc lắc nên chồng tôi chỉ uống rượu để tăng cảm xúc cho dễ thăng hoa mà thôi.

Đêm nay Tuấn cũng đi bóc bánh trả tiền, mà bọn họ quan hệ xong, cô gái kia còn nhắn tin khen chồng tôi “dai sức”. Tôi đọc xong mà không biết mình nên khóc hay nên cười, khóc thương cho số phận mình hay là cười cuộc đời này quá cay đắng với tôi!!!

“Hiền, Hiền ơi. Hiền”.

Cổ họng tôi vẫn đang còn tắc nghẹn vì sốc và khủng hoảng nên tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không ngờ khi vừa quay sang nhìn chồng, lại thấy anh lẩm bẩm gọi tiếp:

“Hiền ơi, nhớ em”

Trái tim tôi lại bị bóp nghẹt thêm lần nữa. Tôi ngây người nhìn Tuấn, nhìn xem anh có cái gì mà tôi lại có thể hy sinh và chịu đựng bao nhiêu để mong có một cuộc sống viên mãn bên anh, còn anh thì từ trước đến nay đều phụ bạc tôi như vậy.

Nhưng mà, tôi càng nghĩ càng thấy mình đã quá sai lầm, cuộc hôn nhân này ngay từ khi bắt đầu là tôi đã sai!!!

Tôi thử tìm tin nhắn của Hiền trong máy anh, lúc mở ra mới biết chồng tôi đến cả những dòng tin nhắn với cô ta cũng không nỡ xóa đi, lưu đầy trong máy.

“Em nhớ anh quá, Tuấn ơi. Sao ông trời lại bất công như thế? Sao mình yêu nhau mà không lấy được nhau hả anh? Em sống với chồng nhưng chỉ nghĩ đến anh thôi, em thật sự không thể nào chịu đựng được hàng đêm anh ngủ cùng người phụ nữ khác”

“Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ phụ bạc em. Anh lấy vợ nhưng chỉ yêu mình em thôi, đêm nằm cạnh cô ta như nằm gần xác chết ấy. Chán ngắt”

“Mai chồng em lại đi công tác rồi, hay mình gặp nhau đi”

“Gặp ở đâu? Em không sợ thằng kia nó phát hiện ra à?”

“Em nhớ anh chết mất. Nếu nó phát hiện ra thì cùng lắm là ly hôn chứ gì? Hay anh sợ vợ anh phát hiện nên không dám gặp em?”

“Sợ gì mà sợ. Anh có yêu nó quái đâu mà sợ, kể cả nó phát hiện ra thì cũng chẳng dám làm gì. Nó ngu ngu ấy mà”

“Thật không? Anh nói có thật không hay là lại nói dối cho em vui đấy?”

“Thật. Nhìn mặt nó là đã thấy ngán đến tận cổ rồi. Chỉ thèm em thôi”

“Vậy mai mình gặp nhau nhé? Em đợi anh ở quán cafe Nắng và Gió nhé”

“Thế đi cafe thôi à? Anh sắp phát rồ lên rồi này, lâu rồi không được làm ăn gì cả, ngột ngạt gần chết”

“Vợ anh không chiều anh à?”

“Nó đang nằm viện, với cả anh không có hứng với nó”

“Thôi được rồi. Gớm, mai đến đón em ở quán cafe rồi mình đi nhà nghỉ nào xa xa một tý nhé. Em gửi con cho bà ngoại rồi khoảng 8h em ra”

“Ừ. Mai anh qua”

Tôi đọc những dòng này mà không tin vào mắt mình, thời gian đó tôi đang nằm viện, có hôm thì Tuấn đến thăm rồi ngủ lại, có hôm thì về để tôi ở đó một mình. Vợ mới sảy thai xong mà anh ta đã vội vàng đi hẹn hò với người yêu cũ, còn nói tôi “ngu” và “chán ngắt”, trong khi tôi đã vì anh ta mà chịu đựng bao nhiêu tủi nhục. Anh ta không xứng, không xứng làm chồng, không xứng làm cha, không xứng với sự hy sinh của tôi.

Trong điện thoại còn rất nhiều tin nhắn nữa, có cả những tin nhắn sex và video khiêu dâm của hai người bọn họ, tôi xem được một lúc đã thấy uất nghẹn đến nỗi hoa mắt chóng mặt, và điều ngu ngốc nhất của tôi khi đó chính là đã không chụp lại những tin nhắn kinh tởm ấy của anh ta và người yêu cũ, mà lại nhanh chóng tắt điện thoại đi và tỏ ra như không có gì.

Cả một đêm ấy tôi không thể ngủ được, cứ nằm nghĩ đến những chuyện từ khi lấy chồng là nước mắt lại cứ chảy ra. Tôi muốn về nhà, hoặc nếu không thể về nhà thì tôi muốn bỏ đi, tôi muốn thoát khỏi cái địa ngục này, tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa.

Và điều kinh khủng hơn, khi tôi còn chưa kịp tìm cách để thoát ra được khỏi căn nhà đó thì lại tiếp tục bị hành hạ theo một cách khủng khiếp hơn. Cuộc sống của tôi đã không còn ngày ngày bị mẹ chồng đay nghiến dằn vặt, mà đêm đêm còn bị bạo hành.

Bố mẹ chồng tôi giục quá, mà cũng không biết bạn bè khích bác Tuấn thế nào mà anh ta không ra ngoài chơi gái nữa, hàng đêm đều uống thuốc kích dục vào để hành hạ tôi.

Anh ta vừa thô bạo quan hệ, vừa lẩm bẩm gọi tên người yêu cũ, trong cơn phê thuốc kích dục, anh ta bắt tôi làm đủ trò, đủ tư thế, có những lần còn trói tôi vào thành giường, dùng đòn roi để thỏa mãn thú tính bệnh hoạn của anh ta.

Tôi nhớ như in lúc anh ta cầm thắt lưng da quật vào người tôi, còn tôi thì bị buộc như một con chó trên giường, hai chân banh rộng trước mặt để anh ta hành hạ:

– Con đĩ, banh rộng nữa ra. Có mỗi việc đẻ cũng đéo chịu đẻ, đéo đẻ được tao chơi cho mày chết.

Tôi vừa khóc vừa xin, quằn quại trên giường, nhục nhã không để đâu cho hết:

– Tuấn ơi, em xin anh. Anh muốn làm gì em cũng chiều anh, muốn thế nào cũng được, đừng đánh em nữa. Em sẽ sinh mà, sẽ sinh con cho anh mà.

– Mày biết bố mày cưới mày bao lâu rồi không? Mày đẻ ngay từ đầu để bố mày còn đi chơi gái, mày đéo đẻ làm bố phải chơi mày. Nhìn mày tao không có hứng nên mới phải dùng thuốc mới cương lên được, mày hiểu không?

– Em xin anh, em biết em sai rồi. Anh tha cho em.

– Sai à? Sai à?

Mỗi từ “sai à” anh ta lại dùng dây lưng quất vào người tôi, tôi cảm nhận được bao nhiêu hận thù anh ta đều trút vào mỗi roi ấy. Anh ta hận tôi không đẻ được, để bạn bè anh ta chê cười, anh ta hận tôi vì lẽ ra nếu tôi có thể sinh con ngay từ đầu, anh ta không phải ngủ với tôi mà có thể giữ sức ra ngoài chơi gái.

Anh ta đánh xong, lại thô bạo lật người tôi lại để quan hệ, da thịt tôi chằng chịt những vết thâm tím do bị bóp, những vết rướm máu do bị đánh, khi tôi không thể ẩm ướt cho anh ta ra vào, anh ta lại dùng gel bôi trơn để làm tình với tôi.

Có những khi tôi như chó cùng dứt dậu, tôi vùng lên phản kháng thì anh ta tát vào mặt tôi tới tấp, sau đó nhét vào mồm tôi một viên thuốc kích dục rồi đổ nước vào, bắt tôi phải uống. Thuốc làm tôi vừa phải bò, vừa phải lết đến xin anh ta quan hệ với mình, dù lý trí còn sót lại vẫn đủ để tôi hiểu sự nhục nhã của bản thân tôi, nhưng tôi không còn cách nào khác nữa.

Tim tôi vẫn đau khi trên đỉnh sung sướng, cái tên anh ta buột ra miệng vẫn là một chữ “Hiền”, lòng tôi vẫn tan nát khi lúc rút ra khỏi người tôi, anh ta vẫn chửi tôi là “con đĩ”.

So với việc bị mẹ chồng hành hạ, thì sự đày đọa thân xác này của chồng, lại khiến tôi cảm thấy tởm lợm hơn rất nhiều.

Đã hơn một lần tôi định tự tử, nhưng cứ nghĩ tới bố mẹ ở quê đã tự hào biết bao nhiêu về tôi, đã hy vọng biết bao nhiêu vì tôi, còn cả mấy đứa em luôn lấy tôi để làm gương… tôi lại không đành lòng.

Tôi chẳng biết sao tôi có thể chịu đựng đến tận năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi mới dám viết một tờ đơn ly hôn.

Hôm đó, tôi thức trắng một đêm để suy nghĩ, sau đó ngồi viết ra một lá đơn ly hôn, ký tá đàng hoàng, khi chồng tôi về, tôi gọi anh ta lên phòng và đưa đơn ly hôn:

– Đơn ly hôn tôi đã viết xong rồi, anh ký đi.

Dường như Tuấn trước nay chỉ quen với việc tôi sống chấp nhận và cam chịu nên khi thấy tờ đơn ly hôn, anh ta hơi ngạc nhiên. Một lúc sau, anh ta cười phá lên:

– Mày không cần dùng cách này để dọa tao. Mày thì có bản lĩnh đéo gì mà ly hôn?

– Tôi ký rồi, anh ký đi.

Anh ta cầm tờ đơn lên xem rồi xé roẹt một cái, ném mấy mảnh giấy rách vào mặt tôi:

– Mày muốn ly hôn thì phải xem tao có đồng ý không cái đã. Đừng tưởng bước vào nhà này dễ, đi cũng dễ. Tao chưa hành hạ mày chán, chưa ly hôn được đâu con ạ.

– Anh không yêu tôi thì giải thoát cho tôi đi. Sao phải hành hạ nhau thế?

– Nhà tao bỏ tiền ra xin việc cho mày, mày trả hết chưa? Bao lâu nay cho mày ăn sung mặc sướng, mày có trả cho bố mẹ tao xu nào không? Ở đây làm con chó hầu hạ nhà tao đến khi mày trả hết nợ thì tao cho mày ly dị.

– Anh là con thú chứ không phải con người. Anh không xứng làm chồng tôi, anh là thằng khốn nạn.

– Tao khốn nạn thế đấy. Không phải nhà mày ham giàu nên mới muốn lấy bằng được tao à? Giờ sáng mắt ra chưa? Đũa mốc đòi chòi mâm son không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu con ạ. Mày ở đây, bố mẹ tao đối xử tốt với mày nhưng mày không biết điều, mày cư xử đéo được lòng ai cả. Thế nên đừng trách tại sao tao ghét mày.

– Tôi cũng không cần cái thứ tình cảm rác rưởi của anh. Tôi nhà quê nhưng tôi có lòng tự trọng, tôi không ăn bám anh. Loại đàn ông đã có vợ mà vẫn ra ngoài chơi gái và đi nhà nghỉ với người yêu cũ như anh mới à loại không biết điều. Loại ngựa đực.

Lần đầu tiên tôi dám chửi lại anh ta, Tuấn vung tay tát vào mặt tôi hai phát nổ đom đóm mắt, sau đó vứt tôi lên giường. Anh ta mở ngăn kéo lấy một viên thuốc kích dục, không thèm uống nước mà bỏ vào mồm nhai luôn, tôi nhìn hai mắt anh ta đỏ ngầu, chỉ biết sợ hãi trốn vào góc giường.

Thế nhưng, anh ta đã ngay lập tức tóm được tôi rồi giật ngược trở lại:

– Mày chửi tao à con đĩ này. Cho mày sung sướng để mày chửi bố mày à loại ăn cháo đá bát.

– Cút ra, cút đi, cút khỏi người tôi.

Anh ta lại cho tôi thêm hai cái bạt tai, sau đó xé rách hết quần áo trên người tôi, lấy chính quần áo đó để buộc tôi vào thành giường. Tôi vẫn tưởng anh ta chỉ muốn thô bạo quan hệ như mọi khi, nhưng khi thấy anh ta lấy điện thoại ra, tôi mới biết mình đã nhầm.

Tuấn đặt chế độ quay video rồi để ở chiếc bàn đối diện với giường ngủ, sau đó mới trèo lên giường hành hạ tôi. Tôi vừa khóc vừa vùng vẫy trong tuyệt vọng:

– Tôi xin anh, xin anh tha cho tôi. Tránh ra.

– Xem mày có dám nói đến hai chữ ly hôn lần nữa không? Trừ khi tao muốn, tao là người nói ly hôn thì mày mới được tự do, hiểu không?

– Anh tắt điện thoại đi, tôi không đòi ly hôn nữa, tắt đi.

Anh ta không thèm quan tâm đến lời nói của tôi mà thô bạo đâm thẳng vào, còn tôi thì chỉ biết thét lên đau đớn:

– Mày nên nhớ, nếu mày trốn, tao sẽ tung video này của mày lên mạng, tao sẽ in ảnh ra để dán khắp trường mày. Nghe chưa con đĩ.

Tôi đau đến mức chết lặng, chỉ có thể câm nín, đến nước mắt cũng không có mà rơi nữa. Thực ra lúc đó, tôi vẫn không hiểu tại sao anh ta cứ nhất định không chịu ly hôn với tôi, mãi sau này mới biết, vì Hiền vẫn có chồng, cô ta còn theo đạo thiên chúa nên bọn họ không thể đường đường chính chính đến với nhau, và tôi đương nhiên trở thành bình phong trong mối quan hệ của bọn họ.

Tôi vừa nhà quê, vừa ngu, vừa không biết gì, địa vị không có, tiền bạc cũng không, rất phù hợp để làm con rối để người ta điều khiển.

Cùng là con người với nhau, cùng chung chăn gối với nhau, nhưng nhà chồng và chồng đối xử với tôi không khác gì thú vật. Và có đoạn video đó, tôi muốn ly hôn, cũng không thể ly hôn được nữa!!!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.